Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 5: Gặp gỡ Đông Phương



Cuộc sống thầm lặng trôi qua, ngày qua ngày Lệnh Hồ Xung miệt mài tập võ, học tập kinh dịch và y học. Một lần, trong khi vô tình đi vào thành mua một số dược liệu, hắn đi ngang một kỹ viện tên "Tự thủy niên hoa" với câu chào đón trước cửa "Đông Phương Bất Bại cô nương - Đệ nhất mỹ nữ".


Hắn giật mình và thẫn thờ trong thoáng chốc. Đây không phải là nơi mà Lệnh Hồ Xung sẽ gặp gỡ ĐPBB lần đầu tiên hay sao? Trong nguyên tác, hắn và sư muội, sư đệ xuống núi mua hàng và trốn vào kĩ viện và lần đầu tiên gặp gỡ nàng. Nên vào, hay không vào? Hắn lưỡng lự suy nghĩ. Ai trong đời đứng trước một ngưỡng cửa quan trọng mà không do dự đôi chút.


Phải vào, hắn quyết định. Không những phải gặp mà còn phải gây ấn tượng tốt với cô ấy, ấn tượng đầu thường khó phai. Máu chinh phục của một tên thanh niên trẻ tuổi bốc lên, dù gì ở cả hai kiếp hắn đều chỉ mới hơn 20. Đàn ông bản chất vốn luôn thích chiêm ngưỡng cái đẹp, có ham muốn chiếm đoạt hay không còn là chuyện khác. ĐPBB nếu đúng trong nguyên tác là tri kỉ khó tìm trong cuộc đời Lệnh Hồ Xung, hắn không thể bỏ qua cơ hội này. Phương châm là "thà hôn em để rồi bị tát, còn hơn để thằng khác nó hôn em".


Nhếch mép, hắn bước vào kỹ viện.


"Chà, vị đại hiệp này. Sao lâu quá mới ghé lại Tự thủy niên hoa vậy. Mời ngồi, mời ngồi. Ngài muốn uống gì?", mụ tú bà đon đả chào khách.


Đúng là kiểu chào khách quen thuộc, Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ. Ta mới đến lần đầu mà đã gọi là khách quen. Đặt kiếm lên bàn, hắn không dây dưa nhiều:


"Ta không cần cô nương ngồi cùng, cho một chĩnh rượu ngon lên đây."


Ngồi một chốc thì mụ tú bà bước ra, cười híp mắt nói lớn:


"Quý vị khách quí, ai cũng biết trên giang hồ lợi hại nhất là ĐPBB. Ở Tự Thủy Niên hoa của chúng tôi cũng có một vị cô nương Đông Phương Bất Bại - xinh đẹp tuyện luân".


Một cô nương xuất hiện tại tầng 1 của kĩ viện, miệng hơi mỉm cười và bước chậm xuống đại sảnh. Cô nương này dáng vẻ thanh thoát, yểu điệu. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt kèm với nhiều đồ trang sức cầu kì. Nếu bộ trang phục này được mặc bởi một người khác thì sẽ trở thành rườm rà, diêm dúa, nhưng mặc trên người cô gái này thì lại vô cùng phù hợp. Người ta thường nói "người đẹp vị lụa" nhưng cũng có những cô gái mà người ta thường nói, người mặc thổi hồn làm cho trang phục đẹp hơn. Nàng có lẽ là một người như vậy. Tuy trang phục rất cầu kỳ, nàng lại trang điểm vô cùng nhẹ nhàng. Có lẽ vì da của nàng đã trắng sẵn rồi nên không cần nhiều phấn, môi nàng đã đỏ rồi nên chẳng cần tốn nhiều son môi. Lệnh Hồ Xung đến từ thế kỉ 21, hắn ngắm mĩ nữ trên mạng nhiều rồi, từ châu Á đến Âu - Mỹ, kể cả những cô thiên thần Victoria's Secret, do đó hắn không đến nỗi thất thần như hầu hết cánh đàn ông lúc này.


Mặc dù vậy, hắn vẫn bị hớp hồn bởi ánh mắt nàng. Đôi mắt nàng to, tròn và đen tuyền. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đôi mắt ấy như muốn nói cho người khác rất nhiều điều. Ngược lại, khi hắn nhìn vào và thấy hình ảnh phản chiếu trong vắt của chính hắn, hắn có cảm giác như muốn trút hết mọi điều tâm sự với ánh mắt đấy. Không như ánh mắt của phụ nữ Latin nóng bỏng, hun nóng người nhìn, khi hắn nhìn vào mắt nàng hắn cảm thấy như có một ngọn gió nhẹ trong lành, gợi hắn nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc, vui vẻ khi còn thơ bé. Nếu nói một cách văn hoa và dùng ngôn ngữ hiện đại, hắn sẽ nói đôi mắt nàng là một lỗ đen vũ trụ, lực hút ấy không gì thoát ra nổi.


Điểm thứ hai nơi nàng thu hút hắn là khí chất. Không biết những người khác có cảm nhận được không, nhưng hắn thấy một sự lạnh lùng tỏa ra từ người nàng. Cô gái này không phải là người dễ gần, nàng không phải là một con mèo nhỏ để người ta ôm, vuốt ve trong lòng. Lệnh Hồ Xung cảm nhận được rõ điều đó. Ánh mắt của nàng cuốn hút mọi người, khí chất lạnh lẽo của nàng lại cảnh báo, ngăn cản mọi sự tiếp cận. Sự mâu thuẫn đó giúp hắn biết được nàng là người có một cuộc sống nội tâm rất phức tạp. Hắn cũng biết sự lạnh lẽo hắn cảm nhận được còn bởi khoảng cách của nàng và mọi người ở đây, kể cả hắn, về võ công lẫn về quyền lực, là một khoảng cách khổng lồ. Với nhạy cảm của một người luyện võ, hắn cảm nhận được nếu nàng vung tay, ở đây chắc chắn không ai chống trả được vài chiêu. Cảm giác vô lực khi đứng trước một đối thủ cao hơn quá nhiều như vậy khiến hắn lạnh sống lưng. Nàng chắc chắn là ĐPBB.


Nàng bắt đầu một điệu múa, uyển chuyển và xinh đẹp. Hắn cũng không chằm chằm nhìn nàng, hắn cúi đầu xuống, suy nghĩ và uống cạn 1 ly rượu. Khi ngẩng lên, vô tình ánh mắt hắn và nàng giao nhau. Có lẽ nàng đang nhìn kẻ ở đây duy nhất dám không nhìn nàng. Không hiểu sao, hắn vô tình nhoẻn một nụ cười, chỉ hơi nhếch mép và gượng gạo. Nàng cũng nở một nụ cười, nhưng rồi xoay đi hướng khác, tiếp tục điệu múa và không nhìn hắn nữa.


Kết thúc điệu múa, đám đông hào hứng vỗ tay, hò hét để mong nàng chú ý. Tên hán tử ngồi bàn đầu còn lớn tiếng:


"Cô nương, đại ca của ta muốn cô đêm nay"


"Xin lỗi, tiểu nữ hôm nay mệt trong người. Tiểu nữ chỉ bồi tiếp mọi người đến đây thôi, xin phép".


Nàng nói ngắn rồi bước theo lối cửa phụ ra ngoài. Hai tên ngồi bàn đầu cũng đứng dậy, bước đuổi theo. Thấy hai tên này cầm kiếm, nét mặt âm trầm nên các kẻ khác không kẻ nào dám theo.


Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ, có lẽ kịch bản đã bắt đầu khởi động. Vai nữ chính đã xuất hiện, vai nam chính như hắn cũng phải bắt đầu vở diễn không biết trước kết quả ở thế giới này rồi. Hắn đặt lại 1 nén bạc, cầm kiếm và hối hả bước theo.


Theo như kịch bản thì hai kẻ này chắc hẳn là hai trong số Thanh Thành Tứ Tú, Lệnh Hồ Xung cũng không dám chắc nhưng đoán như vậy. Bọn chúng mặc áo trắng, cũng là trang phục thường dùng của đệ tử Thanh Thành.


Lệnh Hồ Xung theo kịp cũng là lúc hai tên đến kịp phía sau của ĐPBB ở một ngõ vắng, có thể nàng cũng cố ý dẫn bọn chúng đến đây. Hắn thầm nghĩ, thật ra ta không phải đến cứu nàng mà là cứu hai cái mạng nhỏ các ngươi thì đúng hơn. Thôi kệ, hắn cũng không muốn chứng kiến nàng giết người.


Hắn cố ý lên tiếng:


"Không biết hai vị huynh đài phía trước có phải Thanh Thành Tứ Tú hay không?"


"Đúng vậy, ngươi là ai, đừng ở nơi này quấy rầy, cút đi".


"Từ lâu đã nghe danh Thanh Thành Tứ Thú, hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn không sai. Hành vi và cách nói chuyện không khác gì thú vật. Không biết hai vị có phải là cặp đôi kê, khuyển?", Lệnh Hồ Xung mỉa mai, đổi ngay thành tứ thú (kê, khuyển là 2 con vật trong số lục súc).


"Tên khốn nạn nhà ngươi, bọn ta mà là kê, khuyển à".


"Ồ, tại hạ nhầm lẫn. Vậy hai vị chắc chắn là cặp đôi trư, mã rồi! Hạnh ngộ, hạnh ngộ!", hắn cố ý sỉ nhục đối phương.


Hắn liếc thấy ĐPBB khẽ mỉm cười. Con gái thời cổ này cũng dễ cười, hắn nghĩ. Mấy lời bông đùa này mà nói với lũ con gái thế kỉ 21 của hắn, hẳn thể nào cũng bị chê thiếu muối.


Hai tên kia ngược lại thì vô cùng tức giận.


"Ngươi là ai, xưng tên ra. Bọn ta không rảnh đi giết kẻ vô danh tiểu tốt."


Hắn trước tiên quay sang nói với Đông Phương Bất Bại rất nhanh và thành khẩn.


"Cô nương, sống trên đời này rất khó khăn, lúc nào cũng phải thận trọng. Một cô gái trẻ và có nhan sắc như cô nương càng phải thận trọng, đừng bao giờ một mình đi vào nơi vắng khi trời tối như vậy"


Hắn nói ra xong cũng thấy ngượng mồm. Mẹ ơi, người ta là ĐPBB, nàng không lấy mạng kẻ khác là may rồi, ai dám đắc tội nàng. Da mặt mình cũng thật dày. Tuy nhiên, hắn vẫn phải nói ra vẻ quan tâm. Chẳng lẽ lần gặp mặt đầu tiên mà không nói với nhau câu nào. Hắn cũng phải tranh thủ khen nàng một câu, khen càng kín đáo càng nghệ thuật.


Nàng nhìn hắn, đầu hơi khẽ gật một chút nhưng không nói gì.


Sau đó hắn mới quay sang hai tên kia


"Tại hạ Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, chính xác là một tên vô danh tiểu tốt."


"Hừ, Lệnh Hồ Xung, phái Hoa Sơn và Thanh Thành đều là danh môn chánh phái. Xưa nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tại sao ngươi sỉ nhục bọn ta?"


Nghe được cụm từ danh môn chánh phái hắn mừng nhưng bắt được vàng, cảm ơn các ngươi cho ta một chủ đề tốt, ta chỉ cần ráp thêm vài câu cho đúng văn mẫu thôi.


"Lệnh Hồ Xung ta trước nay chỉ nhìn người, không nhìn môn phái. Người xuất thân trong ma giáo mà có nhân phẩm tốt thì ta còn xem trọng hơn lũ người tự xưng danh môn các ngươi mà hành vi lại quá bỉ ổi, chèn ép một cô gái chân yếu tay mềm", hắn nói rất dõng dạc.


Hắn hơi liếc mắt và thấy ĐPBB hơi dựng hàng lông mày của nàng, có lẽ nàng cũng hơi bất ngờ khi nghe một đệ tử chính phái như hắn nói như vậy. Hắn thầm cười, cảm ơn hai tên ngốc tử các ngươi cho ta cơ hội ghi điểm.


"Sư đệ, nói nhiều với hắn làm gì. Trước tiên dạy cho hắn một bài học đã"


Hai tên kia vung kiếm tấn công Lệnh Hồ Xung. Hắn đã đến thế giới này 2 năm, trong thời gian qua ngày nào cũng cần cù luyện kiếm. Hắn cũng hiểu nguyên lý linh hoạt, uyển chuyển của độc cô cửu kiếm nên không bao giờ quá gò ép mình vào khuôn khổ chiêu thức. Do đó, có thể nói võ công của hắn còn cao hơn tên Lệnh Hồ Xung trong nguyên tác cùng thời điểm, do đó đối phó với hai tên ngốc phái Thanh Thành còn dư sức.


Hai tên kia địch không lại hắn nên sau vài chiêu đành hậm hực bỏ đi, hắn cũng không làm khó dễ bọn hắn. Khi hắn quay đầu lại thì ĐPBB cũng đã bỏ đi, có lẽ nàng nhìn thấy võ công của hắn cao hơn hai tên kia, không cần nàng can thiệp nên đã đi mất. Với đẳng cấp của nàng, xem bọn tiểu tử như hắn so chiêu quả thật vô vị. Xem như nàng đêm nay tha mạng cho hai tên ngốc tử ấy.


Hắn khẽ nở một nụ cười, thầm nghĩ lần gặp đầu như vậy cũng không quá tệ và quay người đi mất. Hắn không biết rằng, ở trên một nóc nhà gắn đó nàng vẫn đứng quan sát hắn, trên tay là một ngọn kim khâu sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào nếu hắn thất thủ. Lúc này nàng cũng đang nở một nụ cười nhẹ. Nàng khi xưa cũng đã gặp biến cố, trong hoạn nạn đã được một người lạ giúp đỡ. Vì vậy ít nhiều nàng luôn có thiện cảm với những người ra tay giúp đỡ các cô gái chân yếu tay mềm, nỡ lòng nào không quan tâm đến sống chết của hắn.


Lệnh Hồ Xung vừa đi về vừa suy nghĩ miên man, chuyện hôm nay vẫn diễn ra như nguyên tác. Không rõ liệu sự có mặt của hắn có gây thay đổi mọi thứ hay không? Ngoài ra, thắc mắc lớn nhất của hắn là tại sao nàng phải giả làm một cô gái thanh lâu. Giáo chủ cao cao tại thượng và bận rộn như nàng, cho dù có muốn thu thập tin tình báo thì cũng có vô số thuộc hạ, đào tạo vài cô gái là cực kỳ đơn giản, không cần trực tiếp lộ diện. Hắn thật không tài nào hiểu được. Người như hắn xuất hiện ở giữa một đám đàn ông ô hợp như vậy còn thấy khó chịu, huống chi là nàng.


Nhiều năm sau này, hắn hỏi nàng như vậy khi nàng đang gối đầu trên vai hắn ngắm sao trời. Nàng nói, nàng có một người em gái thất lạc lúc còn nhỏ tuổi. Lưu lạc phương trời, nàng cũng không biết tìm cô em ở đâu. Cô em gái này khá nhiều nét giống nàng lúc nhỏ, do đó khi lớn lên nàng nghĩ em nàng cũng sẽ giống nàng.


Nàng sợ nhất em nàng bị người ta bán vào kỹ viện, bị người đời chà đạp. Nàng mở nhiều kỹ viện ở nhiều nơi, thu thập tin tình báo chỉ là chuyện phụ. Nàng sẽ nhân cơ hội đó, xuất hiện với bộ mặt thật. Dĩ nhiên, nơi đàn ông nhớ mặt và bàn luận về đàn bà nhiều nhất là kỹ viện. Hễ nếu có khách làng chơi nào bình luận ở đâu có một cô gái hao hao giống nàng, nàng sẽ cho người đến tìm. Cho dù không có tin tức thì nàng cũng sẽ cảm thấy được an ủi, rằng em nàng có lẽ đã một nơi chốn tốt hơn, không phải là đối tượng để người ta soi mói, đùa cợt và bình phẩm.


Cách làm của nàng không phải là cách làm hay nhất, nhưng khi không biết làm gì hay hơn thif nó cũng khiến nàng bớt day dứt.


Lệnh Hồ Xung lúc đó nghe xong, không hiểu sao trầm ngâm hồi lâu rồi nắm chặt tay, thì thầm vào tai nàng rằng "Tiểu Bại Bại, ta thề với nàng rằng, đó là lần đầu tiên và duy nhất ta vão kỹ viện".



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật