Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 3: Tình yêu?




  Được sự đồng ý của Doanh Doanh, hắn tá túc ở lại đêm đó. Đêm đã khuya, tuy cả ngày mệt mỏi nhưng hắn vẫn ngồi chong chong nhìn ra cảnh đêm bên ngoài mà không tài nào ngủ được. Doanh Doanh cũng vậy, nàng ngồi đàn một khúc nhạc thật buồn. Khúc nhạc buồn đến thê lương, thật phù hợp với cảnh đêm tĩnh mịch và tâm trạng cũng tĩnh mịch của hắn. Trong lòng hắn là cả một khoảng trống lớn, hụt hẫng và day dứt vì sự ra đi của Thu Sương.


"Huynh có người thân ở Lạc Dương không?" nàng dừng tay và hỏi hắn.


Việc hắn bị nạn ở Hoàng Hà nàng có biết, hiện tại người của phái Hằng Sơn và Hoa Sơn vẫn luôn trông ngóng tin tức của hắn. Thật không ai ngờ được nàng là người đầu tiên gặp hắn, hình như thần trí của hắn không bình thường, hắn không nhớ được nàng và thậm chí bản thân hắn là ai.


"Ta không có người thân ở Lạc Dương, mà sợ rằng cả trên đời này ta cũng không còn người thân," hắn thẫn thờ đáp lời nàng. "Không giấu gì cô nương, ta vừa trải qua một đại nạn suýt mất mạng. Hiện giờ kí ức của ta vẫn chưa phục hồi," hắn cản thấy các điều này là vô hại nên cũng không giấu giếm.


"Huynh hiện giờ không người thân, không tiền bạc phòng thân," nàng hỏi hắn, "vậy những ngày tới huynh định thế nào?"


Hắn cũng không biết phải trả lời thế nào nên đành ngồi im lặng. Chẳng lẽ hắn phải đi tìm việc gì đó kiếm sống qua ngày, hắn còn phải giành thời gian tìm hiểu về cái chết của Lã thúc và tìm hiểu thân thế của mình nữa.


"Hiện tại ta cần phải chuyển một món đồ quý đến một nơi ở khá xa," nàng tìm cách để giữ hắn lại bên mình, "ta lại là phận gái đi đường không tiện. Huynh có thể giúp ta cùng áp giải món hàng này không, thù lao ta sẽ trả cho huynh là 100 lượng bạc"


Tiền bạc đối với nàng quả thật không đáng gì, nhưng nàng không dám đưa ra một con số quá lớn khiến hắn nghi ngờ. Lệnh Hồ Xung mà nàng biết là một kẻ suy tính cặn kẽ đến mức đáng sợ, dù cho hắn đang mất trí nhớ thì nàng cũng không dám xem thường.


"Cô là phận gái lại càng không nên đi với người lạ, cô không sợ ta sao?", hắn nhìn nàng, hơi có chút nghi ngờ rồi hỏi.


"Một người dám thừa nhận mình không có xu nào trên người là một người đáng tin," nàng cười, "người khác có lẽ sẽ không làm như vậy để tránh bị người đời đề phòng."


Hắn suy nghĩ về đề nghị của nàng, tuy mới gặp nhau lần đầu nhưng không hiểu vì sao hắn cảm thấy cô gái này có chút gì đó quen thuộc. Hơn nữa, một người có thể chơi được những giai điệu trầm lắng, da diết như nàng thì hắn nghĩ cũng không phải là người xấu. Lý do cuối cùng là hắn cần tiền, với 100 lượng bạc quả thật hắn không cần lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, hắn có thể chuyên tâm vào những việc cần làm.


Hắn cũng không nghi ngờ nàng là người của tổ chức "Vong hồn" bí ẩn kia, hôm qua hắn trúng độc nặng như vậy, chắc hẳn bọn người đó sẽ nghĩ hắn đã chết. Có lẽ đó cũng chính là lí do vì sao bọn chúng huyết tẩy cả nhà Lã Công Chính vì lão đã không hoàn thành nhiệm vụ.


"Được, tại hạ đồng ý theo cô nương vận chuyển đồ," hắn đáp lời nàng.


"Vậy huynh đi nghỉ sớm đi," nàng nói, "sáng mai chúng ta sẽ rời đi".


Hôm sau, hắn cùng nàng và ông lão giúp việc cùng lên một chiếc xe ngựa, khởi hành về phía đông. Dọc đường đi, hắn chủ yếu ngồi điều khiển xe và hàn huyên với ông lão. Đôi lúc hắn lại vào khoang xe, nói chuyện với nàng để nàng không cảm thấy cô độc.


Nàng kể cho hắn nghe nhiều việc trên đường đi. Cuối cùng nàng kể vào câu chuyện chính, về việc nàng đã từng yêu một người nhưng không được người đó đáp lại.


"Cô nương có thể kể cho ta nghe những kỉ niệm đẹp của cô nương và người đó hay không?" hắn tò mò hỏi.


Nàng kể cho hắn nghe về hai khoảng thời gian đẹp giữa nàng và Lệnh Hồ Xung. Nàng kể chuyện Lệnh Hồ Xung bị thương, vô tình gặp nàng ở ngõ Lục Trúc - Lạc Dương. Tại đó hắn kể cho nàng nghe câu chuyện của đời hắn, còn nàng thì dạy hắn học đàn để xoa dịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần của hắn. Trong câu chuyện, nàng sử dụng một tên khác thay cho tên gọi Lệnh Hồ Xung của hắn, nàng muốn xem thái độ của hắn khi nghe câu chuyện ở tình cảnh một người thứ ba sẽ như thế nào.


Sau đó, nàng lại kể cho hắn nghe những ngày nàng và Lệnh Hồ Xung lên đường đến Mai Trang để giải cứu cha nàng. Biết bao nhiêu kỉ niệm trong suốt chuyến đi. Sau cùng, nàng kể lại câu chuyện một cô gái có tên Đông Phương Bất Bại đã đóng giả nàng, đưa hắn lên Thiếu Lâm để chữa bệnh. Nàng giận chàng trai không phân biệt được thị phi, đã phụ lòng nàng. Giọng nói của nàng vẫn còn hờn trách gã thanh niên kia nhiều lắm.


Hắn ngồi im lặng nghe nàng kể lại câu chuyện tình của nàng, trầm ngâm và không ngắt lời. Hắn cảm thấy câu chuyện có chút gì đó thân quen, nhưng cũng xa lạ đối với hắn. Hắn thầm nghĩ có lẽ bất kì câu chuyện tình nào cũng nhiều tình tiết, nhiều trắc trở như vậy cả.


"Tại sao cô nương ...", hắn định hỏi nàng.


"Huynh có thể gọi ta là Doanh Doanh, hoặc Doanh muội," nàng nói với hắn.


"Vậy,... Doanh Doanh, sao muội không nói rõ cho hắn biết là sẽ đi cứu cha của muội?" hắn hỏi nàng, "mà tại thời điểm đó muội có chắc rằng cha của muội sẽ chữa lành được chứng bệnh của y không?"


"Muội sợ y sẽ không chịu cứu cha muội," nàng nói, "muội cũng chỉ đoán là cha sẽ chữa lành được bệnh của y thôi, muội không dám chắc chắn"


"Lẽ ra muội nên nói rõ với y từ đầu," hắn nhìn nàng và nói, "rằng muội muốn nhờ y giải cứu cha muội. Cha muội là người có thể sẽ chữa khỏi được vết thương cho y. Như vậy y sẽ cảm thấy mình được trân trọng và tin tưởng hơn"


"Có lẽ ... muội hơi thiếu lòng tin vào y", nàng thừ ra, suy nghĩ rồi nói.


"Ta không biết y nghĩ thế nào, nhưng nếu là ta," hắn nói với nàng, "một người con gái yêu ta nhưng lại không có lòng tin vào ta sẽ khiến ta đau lòng". Hắn lại tiếp tục, "lẽ ra muội nên thẳng thắn với y, nếu y là người có lòng, y sẽ vui vẻ giúp".


"Tại sao muội không giải cứu y ra ngoài mà để y phải chịu khổ trong lao mất vài tháng," hắn nghiền ngẫm lời nàng và hỏi.


"Khi đó cha muội không cho, ông nói cần phải nhờ y thế thân cho ông để ông làm một số việc quan trọng," nàng trả lời hắn, "muội không cãi lại được."


"Có thể điều ta nói sẽ khiến muội không vui," hắn nói với nàng, "nhưng ta sẽ vẫn nói cho muội nghe một sự thật. Với người ngoài như ta, ta cảm thấy tình cảm của muội giành cho y không phải là tình yêu, còn cách xa tình yêu nhiều lắm".


"Còn cách xa tình yêu nhiều lắm ...", nàng lặp lại lời của hắn.


"Kí ức của ta chưa hoàn toàn phục hồi," hắn nói, "nhưng ta nhớ có người đã từng dạy ta như thế này về tình yêu. Tình yêu phải hội đủ ba yếu tố là sự gần gũi, đam mê và cả sự cam kết."


Không hiểu sao trong đầu hắn lúc này lại hiện lên những kiến thức về tâm lý học hắn được dạy trước đây về các khái niệm của tình yêu.


"Muội và y có thể ngồi tâm sự, kể cho nhau nghe về cuộc đời của mình. Đó là sự gần gũi, hai người đã thực sự coi nhau là bạn. Muội có thể nhìn thấy nhiều nét đẹp trong con người y, như sự chung tình hay nét lãng tử, phong trần. Đó là sự đam mê của muội dành cho y. Nhưng quan trọng hơn hết, tình cảm của muội thiếu đi sự cam kết. Sự cam kết rằng sẽ ở bên cạnh nhau, chia sẻ dù là khó khăn hay hạnh phúc. Muội đã bỏ mặc hắn trong nhà ngục suốt mấy tháng trời, đó là cái sai của muội. Trong khoảng thời gian ấy, nếu là ta thì ta sẽ cô độc và uất hận lắm. Người con gái mà ta tin tưởng cũng đã bỏ rơi ta.


Người ta rất dễ ở bên nhau khi hạnh phúc, nhưng ở bên nhau lúc khó khăn mới quan trọng. Muội đã không dám đấu tranh cho tình cảm của mình, bỏ mặc hắn trong nhà ngục tối tăm kia. Muội đã phá bỏ mất mội yếu tố quan trọng của tình yêu vào chính thời điểm đó. Bạn bè rất dễ có sự gần gũi, chia sẻ với nhau. Nhưng trong hoạn nạn, chỉ có người yêu, chỉ có vợ chồng mới giữ được sự cam kết bên nhau không rời. Ở nơi ta ở, hình như trước khi trai gái kết hôn, người ta luôn hỏi nhau rằng có sẵn lòng ở bên nhau dù trong lúc hạnh phúc cũng như trong khó khăn, gian khổ hay không."


"Nếu thiếu một trong ba yếu tố ta vừa kể thì tình yêu khó mà bền vững," hắn nói trong khi nàng còn đang thẫn thờ.


"Ta hỏi thật, muội có bao giờ hiểu y không?" hắn lại hỏi nàng, "như sở thích của y chẳng hạn. Y mong muốn gì cho tương lai?"


"Có lẽ y thích uống rượu... mà cũng có thể không phải...", nàng càng lúc càng hoang mang. Đúng vậy, nàng phát hiện mình không hiểu gì về Lệnh Hồ Xung, con người mà nàng đoan chắc mà nàng đã yêu sâu sắc ấy cả.


"Nếu ngày đó, có người yêu cầu muội phải ở lại Thiếu Lâm cả đời để cứu mạng y," hắn tiếp tục hỏi, hắn cũng không hiểu sao hắn lại quá quan tâm câu chuyện mà nàng kể, "muội có đồng ý vì y mà bỏ hết tất cả, ở lại đó cả đời không?". Hắn đặt hàng loạt câu hỏi cho nàng, như thể hắn chính là nhân vật nam trong câu chuyện.


Nàng bối rối thật sự, nàng còn bao nhiêu việc phải làm. Nàng phải tìm cách cứu cha, nàng còn hoài bão, ước mơ của mình. Hình như hắn chưa đủ để nàng có thể hi sinh mọi thứ để ở lại một nơi trong suốt quãng đời còn lại.


"Có lẽ là không, muội ... muội ... sẽ tìm cách khác để cứu y", nàng trả lời pha lẫn sự lúng túng, ngập ngừng và cả chống chế.


"Cô nương Đông Phương Bất Bại đó đã làm được như vậy," không hiểu sao khi nhắc đến hai từ Đông Phương, hắn cảm thấy có một cảm giác rất lạ trong lòng. "Hi vọng ta phần nào giúp muội hiểu được tại sao y lại lựa chọn cô gái kia", hắn nói tiếp.


"Là như vậy sao ...", nàng nói rất khẽ, như chỉ đủ để mình nàng nghe thấy.


"Ta cảm thấy cô gái kia yêu y rất sâu sắc. Không phải ai cũng có thể làm được như vậy. Cô ta đã không bỏ rơi người thanh niên đó mà luôn bên cạnh y, dù là trong những giờ phút tuyệt vọng nhất. Người con gái như vậy thật sự ta cũng mong được gặp một lần," hắn nói với nàng. "Thật ra bây giờ cách tốt nhất với muội là hãy quên y đi, tình yêu không thể san sẻ được. Muội và y chỉ có thể làm bạn mà thôi, hình bóng cô gái kia quá lớn trong y rồi. Rồi có ngày muội sẽ tìm được người thương yêu muội như cái cách mà y đã yêu thương vị Đông Phương cô nương đó".


Nàng ngồi trong khoang xe nhìn hắn. Những điều hắn nói khiến nàng như giải tỏa được hết khúc mắc trong lòng, những điều đó cũng thật đơn giản thôi nhưng sao trước đây nàng không hiểu. Nàng thấy nàng không còn hận hắn nữa, có lẽ vẫn còn yêu nhưng đã không còn hận. Nàng nhìn người thanh niên đối diện, có thật sự là y bị mất trí nhớ hay không? Những điều y nói còn tỉnh tảo hơn nàng và rất nhiều người khác.


Nàng nhớ lại lời nói của Lệnh Hồ Xung trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, "dù cho ta có gặp muội trước khi gặp nàng ấy. Đông Phương Bất Bại sẽ vẫn là người ta lựa chọn". Đến bây giờ nàng hiểu, có lẽ hắn đã nói đúng.


Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh đều đặn, tiến về một cơ sở ngầm của Nhật Nguyệt thần giáo gần đấy. Có lẽ nàng sẽ nhờ các y sư giỏi xem bệnh cho hắn.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật