Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 2: Thế giới võ hiệp



Hoài Chương mở mắt dậy, thấy người vô lực và mệt mỏi. Hắn mơ một giấc mơ dài, thấy như mình hóa thân thành một nhân vật trong thế giới võ hiệp nào đó, tuổi đời cũng còn rất trẻ. Hắn mơ thấy mình uống rượu, rất nhiều rượu, sau đó đi luyện công. Lúc luyện công do không tỉnh táo hay vì lí do nào đó, hắn luyện sai phương pháp nên chân khí đảo ngược, vô cùng đau đớn và ngất lịm. Hoài Chương nhếch mép, thầm nghĩ chắc do mình dạo này chuyên tâm vào cái đồ án quái gở đó quá.


Hắn mệt nhọc ngồi dậy, định bước xuống giường. Lúc này hắn mới nhận ra mình đang mặc một bộ quần áo rất lạ, nhiều lớp và lòe xòe như quần áo của các nhân vật trong phim ảnh, ngoài ra quang cảnh chung quanh cũng rất khác. Gian nhà hắn đang ở là một gian nhà gỗ, nhìn thẳng ra là một khoảng sân rộng có rất nhiều cây cối và tiếng chim hót. Sống ở thành phố hiện đại làm sao có được quang cảnh này nhỉ, thật quái lạ. Chiếc gường hắn nằm cũng là một chiếc giường tre ọp ẹp, nệm thì cũng là mấy tâm chăn dầy gấp lại, không thể thoải mái như những chiếc giường hiện đại.


Cơ thể vẫn rất mệt nhọc, hắn cố lê bước đến chiếc bàn gỗ gần đó, trên chiếc bàn còn có cả một chiếc gương đồng nhỏ. Chắc chủ nhà là người thích sưu tầm đồ cổ hoặc là một kẻ lập dị, hắn lại nở nụ cười nửa mép quan thuộc. Hắn nhìn vào chiếc gương đồng và cảm giác như tim mình ngừng đập trong một khắc. Người hắn nhìn thấy trong gương không phải là gương mặt hắn vẫn nhìn thấy trong hơn 20 năm nay, là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Gương mặt vuông vức, rất ra dáng nam tử nhưng chắc chắn không phải là hắn. Hơn nữa, người này chỉ mới 18-20 tuổi đời, còn trẻ hơn tuổi thật của hắn vài năm. Hoài Chương ngồi xuống chiếc ghế tre, thừ người, hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Rồi hắn cũng nhớ lại thời điểm bị điện giật và hôn mê. Chẳng lẽ chuyện hoang đường nhất trong cuộc đời này lại xảy ra với hắn, hắn đã chết đi ở thế giới cũ và xuyên việt đến một thế giới khác? Hắn cũng đã từng đọc vài tiểu thuyết dạng xuyên việt, nhưng không ngờ trên đời này lại có chuyện ấy. Đang ngồi thẫn thờ thì có một người bước vào phòng hắn, trông nét mặt thì có vẻ trẻ hơn thân xác này của hắn đôi chút, trông có phần vẫn còn trẻ con tinh nghịch.


"Đại sư huynh, huynh tỉnh rồi!", nam tử kêu lên sửng sốt và vui mừng, "Huynh làm mọi người lo lắng mất mấy ngày nay".


"Ừ, ta đã tỉnh.", hắn không biết nên xưng hô thế nào nên đành dùng từ ta.


"Huynh hôm nay rất lạ, không giống cách nói chuyện hàng ngày của huynh với đệ. Huynh còn mệt à?"


Vô vàn suy nghĩ thoáng qua, hắn quyết định dùng một biện pháp mà nhiều tiểu thuyết xuyên việt vẫn dùng, đó là giả mất trí nhớ.


" Ta là ai, ngươi là ai? Ta thức dậy cảm thấy đau đầu quá, không nhớ được gì cả."


"Đại ca, huynh bị làm sao vậy? Ta là Lục Hầu Nhi nè, huynh không nhớ ta sao? Đại sư huynh..."


Lục Hầu Nhi, một cái tên chạy thoáng qua đầu hắn, chẳng lẽ ... Không thể nào ...


"Ta đang ở đâu?", hắn hỏi.


"Trời ơi, đại sư hunh, huynh bị mất trí thật rồi.", Lục Hầu Nhi mếu máo, "Chúng ta đang ở Hoa Sơn, là nhà của chúng ta chứ đâu."


Hoa Sơn - Lục Đại Hữu, Lục Hầu Nhi - Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới. Hoài Chương giật nảy mình, tên này gọi hắn là đại sư huynh, Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới, vậy hắn là lãng tử Lệnh Hồ Xung?


Hoài Chương chẳng biết nên vui hay nên buồn. Bình thường hắn vẫn mộng mơ mình là nhân vật kiếm hiệp, xông pha giang hồ. Tuy nhiên khi chuyện thật sự xảy ra thì không dở khóc dở cười. Hít một hơi không khí mát lạnh của buổi sáng tràn ngập buồng phổi, hắn hỏi Lục Hầu Nhi:


"Hầu tử, đã xảy ra chuyện gì?"


Hỏi xong Hoài Chương cũng thầm bật cười, cách gọi "hầu tử" này là hắn vẫn đọc trong bộ Tiếu Ngạo Giang Hồ không ngờ lúc này lại bật ra, xem ra diễn viên nghiệp dư như hắn cũng đã bắt đầu nhập vai.


"Đại sư huynh, huynh lén xuống núi uống rượu. Huynh không muốn bị sư phụ la bê trễ luyện công nên sau đó vẫn ra sau núi luyện Hoa Sơn kiếm pháp, không biết do say rượu hay không cẩn thận mà huynh bị tẩu hỏa nhập ma. Sư phụ và sư nương phải vất vả lắm mới giúp huynh không bị tàn phế."


Hoài Chương nghe tên hầu tử nói chuyện mà lạnh sống lưng. Hắn hỏi lại:


"Ta có hay uống rượu không?"


"Huynh mới lén sư phụ, sư nương uống rượu gần đây thôi. Độ vài ba lần."


Hoài Chương mắng thầm, Lệnh Hồ Xung ơi là Lệnh Hồ Xung, thì ra lúc này người còn chưa phải là một tên tửu quỉ, tửu lượng còn kém nên dễ say. Uống ruộng say rồi đi luyện kiếm, hẳn là muốn chết. Tên lãng tử này, nhưng mà thôi, bất hạnh của kẻ này là cơ hội cho kẻ khác. Dù sao bây giờ hắn cũng đã mượn thân xác này, phải tính toán tương lai phải sống thế nào cho tốt.


Thấy Hoài Chương vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Lục Hầu Tử lo sợ bèn hỏi dò:


"Sư huynh, huynh thấy trong người thế nào?"


"Cảm ơn đệ, ta thấy khỏe hơn nhiều rồi. Trừ việc không nhớ rõ được nhiều thì ta cảm thấy ổn. Nhờ có đệ mà ta nhớ ra được mình là Lệnh Hồ Xung, sư phụ chúng ta là Quân Tử Kiếm đỉnh danh giang hồ."


"Phải, phải, huynh từ từ nhớ lại là tốt rồi.", Lục Hầu Nhi vui vẻ vỗ vỗ vai hắn mà nói, dù sao y vẫn chỉ là một thanh niên mới lớn, tình cảm với Lệnh Hồ Xung rất tốt. "À phải rồi, huynh đã tỉnh, để đệ đi báo với sư phụ, sư nương."


"Ừ, đệ đi báo một tiếng giúp huynh, kẻo sư phụ lại trách sao không bẩm báo. Tuy nhiên, nhờ đệ xin phép giúp huynh còn chưa khỏe, ngày mai huynh mới đến thỉnh an sư nương và sư phụ."


"Để đệ đi lấy tí cháo nóng cho huynh, huynh đã hôn mê hơn 1 ngày rồi. Sau đó đệ sẽ đi bẩm báo với sư phụ và sư nương."


"À, sư phụ và sư nương có biết hôm đó ta uống rượu không?"


"Đệ nghĩ là không. Hôm đó huynh uống cũng không nhiều lắm, mà huynh luyện công cũng mấy canh giờ nên đệ nghĩ mùi rượu cũng bay bớt rồi. Lúc huynh ngã xuống, mọi người đều hốt hoảng tìm sư phụ, sư nương nên cũng không ai chú ý đến trên người huynh có hơi rượu hay không."


"Ừ, tốt rồi, đệ đi đi. Cảm ơn đệ đệ tốt."


"Chúng ta là huynh đệ mà."


"Huynh đệ", Hoài Chương mỉm cười, hai từ này hầu như không nghe đến trong thế giới hiện đại của hắn, khi tình cảm con người đã trở nên nhạt nhẽo hơn rất nhiều. Tận sâu trong đáy lòng của hắn bỗng dâng lên một khát vọng khám phá thế giới mới mẻ này.




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật