Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 19: Đại kết cục




  Do kế hoạch thu thập bảo tàng thất bại, tâm nguyện có đủ lực lượng để đảo chính của lão vương gia cũng hoàn toàn sụp đổ. Đến lúc này thì lão hiểu rõ đã rơi vào cái bẫy mà hắn giăng ra. Đây là một cuộc chơi công bằng, lần trước ở Kinh thành hắn đã mắc bẫy lão, lần này là có qua có lại. Hai tên hòa thượng lạt ma lúc này cũng đã không còn tin tưởng vào kế hoạch của lão vương gia, do không còn giá trị lợi dụng nên hai gã bỏ lão để trở về với triều đình Mông Cổ phương bắc phục mệnh.

"Ngày đó vây công nàng gồm có cả hai gã này," hắn nhìn theo, "ta sẽ không để cho hai gã yên lành như vậy. Ta cũng cần lấy một thứ từ triều đình nhà Nguyên nữa". Nói đoạn, hắn kéo tay nàng đi theo hai gã lạt ma. Riêng phần lão vương gia, hắn sẽ chơi đùa với lão từ từ.

Suốt dọc đường, hai gã lạt ma cũng cảm nhận được nguy hiểm nên rất thận trọng, luôn luôn nhìn ngang liếc dọc. Hai vợ chồng hắn thì đủng đỉnh theo sau, không hiện thân gặp mặt với hai lão. Đêm hôm đó, ở dưới vực hắn đã phải trải qua bao nhiêu căng thẳng, tuyệt vọng và cả sợ hãi. Giờ đây, cho hai gã này nếm trải một chút cảm giác đó cũng tốt.

Gần đến biên giới phía Bắc, hai gã có lẽ yên tâm không có người theo đuổi nên đường đường chính chính bước vào một khách điếm để gọi thức ăn. Lúc này, hắn và nàng mới hiện thân, tủm tỉm bước vào ngồi tại một chiếc bàn đối diện hai lão.

Nhìn thấy hai vợ chồng hắn, khuôn mặt hai lão tái hẳn đi, người hai lão khẽ run run. Hai lão vẫn quyết định ngồi tại chỗ mà không bỏ chạy vì biết có bỏ chạy cũng không thoát được với hai vợ chồng hắn. Thôi thì đã không lối thoát, duy trì được phong phạm của một bậc tôn sư trước mặt người khác cũng tốt.

Lúc này trong quán cũng đã bắt đầu đông người, có một bàn gồm vài gã thanh niên lỗ mãng bắt đầu chú ý đến vợ chồng hắn. Mấy tên ấy còn can đảm thì thầm, bàn luận về nhan sắc của nàng và dự định trêu ghẹo. Hắn thấy nàng nhìn bọn chúng, miệng hơi có nét cười. Chắc nàng lại có chủ ý gì đó trong đầu rồi, hắn cũng cười.

"Cô nương, một nương xinh đẹp như cô sao lại đi với một tên mặt trắng như tên này. Nhìn hắn yếu ớt như thế, sao bằng lại đây ngồi uống rượu với bọn ta," một tên to gan lên tiếng.

"Các ngươi rất bá đạo," nàng cười cười, "ở đây có hai vị cao tăng đắc đạo mà các người dám buông lời chọc ghẹo dân nữ sao?"

"Hai lão hòa thượng bọn hắn ư?" một tên đứng dậy bước sang bàn của hai lão hòa thượng. Đàn ông dễ bị kích động và làm những điều dại dột trước mặt phụ nữ đẹp.

"Hai lão già các ngươi, mau rời khỏi nơi này cho ta," tên này ngạo mạn quát hai lão

"Cút đi, đừng vì dại gái mà mất mạng," một lão hòa thượng ồm ồm nói. Hai lão đang hết sức căng thẳng quan sát vợ chồng hắn nên không có thời gian dây dưa với lũ lưu manh địa phương.

Tên lưu manh bực mình, giơ tay định tát lão hòa thượng. Dĩ nhiên lão đâu chịu để yên liền vung tay định kết thúc mạng sống gã ngốc đó. Hắn ngay lập tức can thiệp, phóng ta một luồng nội lực Nhất Dương Chỉ hùng hậu đánh bật tay lão đi nơi khác, khiến lão ăn thẳng một tát chát chúa của gã thanh niên vào mặt.

Lão đứng dậy, nắm cổ tên thanh niên quăng về phía cột nhà. Nếu chạm phải cột nhà, tên thành niên dĩ nhiên sẽ đầu vỡ, thân vong. Hắn tung một chưởng, hóa giải hết lực đạo của lão hòa thượng khiến tên thanh niên chỉ va chạm mạnh nhưng không mất mạng.

"Các ngươi phải nhớ," hắn nhìn lũ lưu manh lúc này mặt cắt không còn một giọt máu, "sống trên đời phải biết mình là hai. Có hai đối tượng không bao giờ nên dây phải, đó là đàn bà và hòa thượng. Các ngươi đắc tội với cả hai trong cùng một ngày là chán sống. Thôi cút đi"

"Phụ nữ, không phải dạng nào cũng có thể trêu chọc," nàng tươi cười nhìn bọn chúng. Tuy nhiên, trong mắt bọn chúng lúc này nụ cười của nàng không dễ thương như lúc ban đầu nữa. Đúng là phụ nữ càng đẹp càng dễ lừa người.

Cả lũ run rẩy bỏ chạy, hôm nay hắn đã dạy cho bọn chúng một bài học, hi vọng sau này bọn chúng biết tu tâm, dưỡng tính. Xem ra nàng dạo này rất thích náo nhiệt, hắn khẽ lắc lắc đầu mỉm cười. Ở trước mặt người khác thì nàng là một giáo chủ cao cao tại thượng, nhưng mỗi khi ở cùng hắn thì nàng vẫn còn nghịch ngợm lắm. Chắc từ trước đến nay chả có ai có thể khơi dậy được bản tính cô nương trong người của nàng cả, chỉ có khi gặp hắn nàng mới phát tác. Nàng thiếu mất cả một thời tuổi thơ vui vẻ, do đó hắn cũng không bao giờ ngăn cản mỗi khi nàng tinh nghịch.

"Hai vị đại sư đã thanh tu sao lại nóng nảy thế," hắn cười cười, "nơi đây là lãnh thổ Đại Minh, hai vị muốn động sát giới cũng phải nể mặt chứ". Hai tên này dám vào tận trung nguyên để ám toán vợ chồng hắn, xem ra đã đến lúc thanh toán nợ nần.

"Vợ chồng ta vốn chủ trương dĩ hòa vi quí," hắn chuyển giọng thâm trầm, "ta vốn không muốn động chạm đến ai. Nhưng hai vị đã ngàn dặm xa xôi đến tận trung thổ để chiếu cố vợ chồng ta, hiện cũng nên có chút biểu hiện gì chứ nhỉ"

Lúc này người trong quán đã bỏ chạy tất cả, chủ quán và tiểu nhị thì co ro đứng tại một góc. Trong mắt mọi người dù sao vợ chồng hắn cũng ra tay cứu người, đại diện cho chính nghĩa. Ai cũng mong vợ chồng hắn dẹp loạn được hai gã hòa thượng đằng đằng sát khí này.

Hai lão chủ động tấn công vợ chồng hắn, kình phong ào ào khiến những người đứng ở ngoài còn cảm thấy lạnh kinh người. Võ công của cả hai so với người ngoài thì cao nhưng so với vợ chồng hắn lúc này lại như lũ cao thủ nhị lưu trên giang hồ. Sau hơn 20 chiêu thì hắn và nàng điểm huyệt, khống chế được hai lão trong tiếng vỗ tay của mọi người xung quanh.

Người dân nghèo suy nghĩ rất đơn giản, ai đứng về phía chính nghĩa thì họ luôn ủng hộ, nhất là hai lão lại là người ngoại bang. Hắn nhờ người mua giúp dây thừng và một cỗ xe ngựa. Hắn trói chặt hai lão và quăng vào trong khoang xe. Hai vợ chồng lại rong ruổi tiến về biên giới phía Bắc giữa triều đình nhà Minh và Mông Cổ, lúc này gọi là nhà nước Bắc Nguyên.

"Huynh định làm gì với hai lão?" nàng ngồi phía trước xe với hắn, hít thở không khí trong lành và hỏi.

"Ta muốn dùng hai lão để trao đổi một thứ, là lá thư cấu kết giữa lão vương gia và ngoại bang," hắn trả lời.

"Xem ra đời lão thảm rồi," nàng cười, "điều xui xẻo nhất của lão là đi trêu chọc tướng công của ta"

Ra đến địa phân biên giới, hắn và nàng lại gặp một cảnh chướng tai, gai mắt khi thấy một đám lính người Mông Cổ đang lén lút bắt nạt người Hán. Tuy lúc này triều đình nhà Minh đã vững mạnh, trên cơ bản triều đình Mông Cổ lúc này là chư hầu của nhà Minh nhưng tại vùng biên giới bọn lính người Mông vẫn hung tàn, đôi khi chèn ép bá tánh người Hán.

Hắn và nàng đánh đuổi bọn lính, bắt lấy tên đội trưởng của chúng, vạch xe cho hắn thấy hai tên quốc sư đang bị trói nằm co ro và bảo, "Về đưa bức thư này tận tay cho quan tổng binh của các ngươi. Cút!"

Trong bức thư, hắn yêu cầu tên quan kia phải lấy hiệp ước bí mật kí kết với tên thập nhị vương gia để trao đổi với hai lão quốc sư. Thật không ngờ, hai gã quốc sư trong tay hắn và nàng chẳng khác gì một món hàng, không có chút năng lực phản kháng nào.

"Liệu lão có chịu trao đổi không nhỉ?" cả nàng và hắn đều đang suy đoán

"Cần gì phải đợi, tối nay chúng ta nên vào tận phủ của lão. Theo muội đoán, thế nào tối nay lão chả lấy cái mật thư ấy ra xem xét và suy tính," nàng quả quyết. Nàng đã có quá nhiều kinh nghiệm trong việc phải suy xét, thức trắng đêm để quyết định gì đó.

Đêm đó, hắn và nàng đột nhập vào dinh thự của vị quan trấn thủ biên giới Mông Cổ. Lúc này, đất nước Mông Cổ lại bị nội loạn, chia năm xẻ bảy chứ không mạnh mẽ như thời cực thịnh nữa. Tên quan tổng binh quả thật đang ngồi trong tư thất, xem xét bức mật thư mà lão vương gia gửi để cầu viện hai vị quốc sư đến giúp sức, trong đó lão còn cam đoan sẽ cắt ba quận biên giới làm quà tạ ơn.

Với khing công của vợ chồng hắn thì thần không hay, quỷ không biết. Hắn bắn một lực đạo điểm huyệt tên võ quan rồi cả hai đủng đỉnh bước vào phòng gã. Tên võ quan ú ớ trong miệng, không nói được tiếng nào.

"Đây chắc hẳn là mật hàm ta cần," hắn cầm bức thư lên săm soi rồi hài lòng cất vào trong ngực. Trong bức thư có thủ bút của lão vương gia và cả con dấu của lão. Xem ra, lão đã dốc hết tất cả vào ván bài này và cuối cùng đã chịu thua. Lão hằng tưởng rằng cầu viện thêm vài cao thủ tuyệt đỉnh là có thể chống lại vợ chồng hắn.

Trừ khi điều động đến quan của triều đình bao vây truy bắt nếu không đừng hòng có thể uy hiếp được vợ chồng hắn. Mà dùng đến quân của triều đình thì có cho vàng lão cũng không dám lộ liễu như vậy.

Sau khi đe dọa tên quan trấn thủ vài câu, cho lão biết bất cứ lúc nào hắn cũng có thể quay trở lại lấy mạng lão, hai vợ chồng hắn liền bỏ đi. Hắn cũng cho lão biết sáng mai đi đến đâu để đón hai gã quốc sư trở về. Mục đích chuyến đi này của hắn xem như thành công mĩ mãn.

"Chàng định xử lý hai tên hòa thượng thế nào?" nàng cho hắn quyền quyết định.

"Trong các loại võ công ta dạy nàng," hắn cười cười, "chỉ có hấp tinh đại pháp là nàng chưa bao giờ sử dụng. Ta cũng không muốn lưu lại hai đối thủ đáng sợ như vậy"

"Chàng thật biết cách đối xử với kẻ thù," nàng chớp mắt nhìn hắn. Với hai lão già như vậy, mất hết toàn bộ nội lực xem như cả đời đừng mong có thể luyện tập lại.

Sáng hôm sau, một đoán quan binh tìm đến một khu rừng, nhìn thấy hai lão quốc sư nét mặt nhợt nhạt đang bị trói chặt vào gốc cây. Xem như hắn đã diệt trừ một cái gai cho đại Minh một cách hết sức nhẹ nhàng.

Hắn và nàng lúc này trở lại kinh thành, đây có thể là lần cuối trong một khoảng thời gian dài sắp tới. Sau mọi chuyện, hắn muốn gác nhân nằm nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe. Đi du lịch thì cũng phải vừa phải mới hứng thú, giai đoạn vừa qua hắn và nàng hầu như đã đi khắp đất nước nên cũng mỏi mệt rồi.

Hắn và nàng lẻn vào cung, đối tượng tìm gặp là hai vị cao thủ tiền bối phái Võ Đang

"Xin nhờ hai vị chuyển bức mật hàm này cho hoàng thượng," hắn nói.

"Bọn ta vốn không muốn xen vào chuyện triều chính," ông ta ngần ngại.

"Xin cứ nói với hoàng thượng là nhân sĩ võ lâm vì yêu nước nên thu thập được chứng cứ làm phản, mong hoàng thượng xem xét. Cũng không cần hai vị tiền bối phải thuyết phục hay phân giải," hắn nói.

"Được, ta tin tưởng Phong Thanh Dương nên cũng tin ngươi lần này. Ta chỉ chuyển cho hoàng thượng, mọi chuyện khác ta không quan tâm," ông ta nói.

"Được, đa ta tiền bối," hắn cảm tạ rồi cùng nàng rời khỏi cấm cung.

Trong túi tài liệu hắn còn để thêm các chứng cứ từ Vong Hồn Hội đã từng ám sát nhiều mệnh quan triều đình, và các chứng cứ khác mà hắn đã thu thập được.

"Ta chỉ băn khoan là liệu ta có quá lộ liễu không, giống như đang vu oan cho tên vương gia kia vậy," hắn lẩm nhẩm.

"Huynh chưa từng làm đến cương vị cao nhất nên chưa hiểu," nàng trấn an hắn, "năm xưa muội đã từng làm giáo chủ nên biết nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chỉ cần các chứng cứ huynh đưa là thật, hãm hại tên vương gia thì đã sao, hoàng thượng không cần quan tâm lão ta đắc tội với ai, chỉ cần quan tâm lão ta thật sự muốn làm phản là đủ"

"Muội nói phải, nhất là gần đây các động tĩnh của lão vương gia làm ra quá lớn. Sau khi ta nói cô cô nàng kể lại giấc mơ đó, thế nào hoàng thượng cũng bắt đầu chú ý đến ông ta rồi, thêm chuyện này nữa thì ông ta không còn cách nào biện minh được"

Hắn và nàng thoải mái trở về khách điếm để đợi chờ, xem ra tất cả những gì lão vương gia xem trọng như người tài dưới trướng, kho tàng, binh quyền và cả địa vị vương gia hắn đều từng bước đoạt hết của lão.

Đúng như dự đoán, sau vài ngày hoàng thượng bắt đầu ra tay. Lão vương gia bắt đầu bị tịch thu binh quyền, các quan lại và tướng lĩnh cũng lần lượt chủ động cách xa lão. Lão hiện nay đã mất hết tất cả. Đã đến lúc hắn và nàng đi tìm lão nói chuyện.

Khu sơn trang của vị vương gia lúc này quả thật rất ảm đạm và tiêu điều, hắn và nàng vận dụng khinh công đi thẳng vào hậu viện của lão. Bên cạnh lão lúc này chỉ còn lão Hồ Nhị, thật không đáng cho phu thê hắn để ý đến.

Hắn phóng một luồng chỉ lực, điểm huyệt lão vương gia không cho hắn hô hoán. Phần Hồ Nhị, chỉ sau hơn 10 chiêu thì nàng đã khống chế được lão ta. Lúc này hắn mới giải huyệt cho lão vương gia

"Ta nghĩ ông cũng biết tình cảnh của ông hiện nay, ông không cần hô hoán kêu thêm người. Như vậy là vô ích," hắn nói.

"Ta cũng sẽ nghĩ có ngày ngươi đến tìm ta," lão ta mệt mỏi nói, "xem như ngươi thắng, ta đã thua. Ta cũng không có gì để nói"

"Tại sao ông phải đuổi cùng giết tuyệt cả 3 nhà chúng ta. Khi tiên đế hồi tâm thì thiên thời đã mất, kế hoạch lật đổ vương triều cũng sẽ không thuận lợi nữa. Ông tội gì phải cố đấm ăn xôi, làm vương gia không đủ ư?" hắn nêu thắc mắc cuối cùng.

"Ngươi làm sao hiểu được nỗi khổ của người làm vương gia. Đời ta thì sung sướng, nhưng con cái, hậu nhân của ta thì sao, chúng nó sẽ dần dần trở thành dân thường, không phải là vương gia nữa," lão ta chua chát, "chúng nó có tài nhưng cũng sẽ không dám thi thố. Chỉ có làm vua mới là tốt nhất"

"Ông nói cũng đúng, nhưng ta không quan tâm. Ta chỉ biết, ông dám gây nguy hiểm cho thê tử của ta, thì dù ông có là đế vương ta cũng không tha cho ông," giọng hắn rất lạnh lẽo.

"Trong tất cả mọi chuyện ta đều không sai, ta chỉ tính thua có một điểm. Ta không ngờ ngươi có thể giải mã được tấm bản đồ đó", lão ta không cam tâm.

Hắn cũng không rỗi hơi đi giải thích cho lão rằng hắn có hơn 500 năm kiến thức so với lão. Hắn vận Nhất Dương Chỉ điểm vào tám đại huyệt lớn trên người lão, "ông còn sống được thêm 3 tháng, xem như ta cũng đã nhân hậu. Ông cũng không cần tìm người đến tìm cách chữa bệnh, chỉ thêm vô ích. Trên đời này vừa có nội công ngang ta, vừa hiểu về kinh mạch con người như ta quả thật không nhiều"

Hắn và nàng quay bước, khi ra đến cửa hắn không quay đầu nhưng tung một chỉ về phía tên Hoa Nhị đang bị điểm huyệt đứng đó. Kinh mạch toàn thân của lão ta ngay lập tức đứt đoạn, lão nhắm mắt ngay cả trong tư thế đứng. Lão vương gia nhìn thấy nhưng cũng không phản ứng gì, lão đã chịu thua triệt để. Lão cũng tin lời hắn, tìm được người hóa giải được kinh mạch của lão hầu như là điều không tưởng. Thái y trong cung hiểu về kinh mạch nhưng không ai hiểu về Nhất Dương Chỉ và có nội lực như hắn.

"Cuối cùng mọi việc đã kết thúc," hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sau mọi chuyện, huynh cảm thấy thế nào?" nàng tựa vào người hắn và hỏi.

"Ta thấy ta là người hạnh phúc nhất thế gian. Qua những tháng ngày mất kí ức mà ta được yêu nàng đến những hai lần. Mỗi một lần đều là kỉ niệm quý giá nhất đời ta."

Cả hai nắm tay nhau, bước đi về nơi ẩn cư của bọn họ. Mùa xuân đã đến, hi vọng tương lai là một chuỗi ngày tốt đẹp.

Read more:   



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật