Xuyên Không Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 16 : Gặp lại em - gặp lại ánh dương




  Hắn và bọn hắc đạo kéo nhau vào Thiếu Lâm, dĩ nhiên là theo nguyên gốc nơi này đã trở thành vườn không nhà trống. Bọn quần hùng thì nháo nhác đi tìm người, hắn thì không rảnh hơi, ngồi rung đùi luyện hàn băng chân khí. Hắn chỉ nghiêm lệnh dặn 1 điều là cấm phá hoại quang cảnh xung quanh, ai vi phạm đừng trách hắn không nương tay.


Mọi người tìm thấy Định Nhàn sư thái đang thoi thóp ở phía hậu điện, hắn bèn đi đến nghe di ngôn của bà. Ôi, bà đem phái Hằng Sơn giao cho hắn thật, đúng là điên đầu cho hắn quá. Thôi dù gì cũng do sư phụ hắn sai, sư phụ làm sai thì đệ tử chịu phạt vậy. Hắn nhận lời để bà ra đi thanh thản.


Sau thêm nhiều giờ lục lọi, bọn quần hùng hắc đạo chán nản quay lại bẩm báo là không tìm được gì. Hắn dẫn mọi người đi ngược xuống núi nhưng bị Tả Lãnh Thiền cho người bắn tên như mưa ngăn cản. Hắn đã biết trước nên không hề thấy bất ngờ, mọi người đều phải quay lại chùa.


Bọn kia thì ngồi kêu than, khóc la ầm ĩ. Hắn cũng cố tình muốn như vậy, cho bọn rảnh hơi này chịu thiệt thòi một chút mới không còn khí lực bám theo hắn. Dẫn chúng xuống núi sớm quá, chúng lại đòi lên trả thù lần nữa thì chắc hắn cũng nôn ra máu mất. Thế là ai làm gì cứ làm, khóc than cứ khóc than, hắn lẻn đi lòng vòng tìm chỗ vắng ngồi gặm lương khô mà hắn đã chuẩn bị trước. Ăn lúc đói thật là ngon!


Sau một ngày một đêm, ai cũng mệt mỏi phờ phạc. Hắn gọi sáu tên điên Đào Cốc Lục Tiên vào và nói:


"Ban nãy ta vừa thấy một con chuột đuổi theo một con mèo vào trong hậu đường Thiếu Lâm", hắn nói, "trông rất là ngộ nghĩnh".


Đối với dạng người này hắn chỉ cần cho cái mở bài là đủ, bọn chúng sẽ tự làm thân bài và kết luận, hắn cười thầm. Quả nhiên sáu tên này hí hửng chạy vào, lục tung và tìm ra bí đạo ngầm dưới lòng đất. Ban đêm, hắn dẫn quần hùng theo bí đạo thoát thân. Bọn này vừa mệt, vừa đói, vừa bị thương nên bây giờ có cho vàng cũng không dám quay trở lại Thiếu Lâm. Đó là mục đích chính của hắn.


Hắn đã từng suy nghĩ có nên quay lại Thiếu Lâm hay không, hay là nên để cha con họ Nhậm tỉ võ 3 trận thua 2 bị nhốt trên ấy vài năm cho rảnh nợ. Nhưng chắc phải cứu thôi, thiếu Nhậm Ngã Hành giống như đánh bài mà thiếu mất tay, kém vui. Thế là hắn lẳng lặng quay lại Thiếu Lâm, nằm vắt vẻo trên xà ngang chờ đợi.


Nhậm Ngã Hành xuất hiện, đối đáp với bọn người Phương Chứng. Lão nói người lão phục nhất trên đời là nàng. "Nói chuẩn", hắn nằm trên xà nhà nghĩ, "vì câu này mà cho lão sống thêm độ nửa năm".


Hai phe chia ra ba trận tỉ thí, nếu thua thì Nhậm Ngã Hành phải bị giam cầm ở Thiếu Lâm suốt đời. Trận đầu, Nhậm Ngã Hành lợi dụng điểm yếu thương người của Phương Chứng để thủ thắng. Trận thứ hai, Tả Lãnh Thiền cao tay tận dụng ngược lại điểm yếu của Nhậm Ngã Hành là sự tự cao của lão về Hấp Tinh Đại Pháp. Tả Lãnh Thiền hi sinh một phần công lực, dồn Hàn Băng chân khí vào tay cho Nhậm Ngã Hành hút và tự lão làm mình trọng thương.


Lệnh Hồ Xung ngồi trên xà nhà tận hưởng hai trận đấu, toàn gian hùng đấu với nhau, rất thú vị. Hàn băng chân khí xem ra rất hiệu quả với lão cuồng Nhậm Ngã Hành, Lệnh Hồ Xung đặc biệt ưa thích điều này. Trận thứ ba đến phiên hắn diễn xuất rồi.


Nhậm Ngã Hành bị trọng thương nên không thể tiếp tục quyết đấu. Lúc này lão mới ngẩng đầu lên gọi Lệnh Hồ Xung xuống trợ chiến. Từ nãy đến giờ chàng cố tình không bế khí, do đó những người có công lực cực cao như lão phát hiện được cũng không có gì lạ.


Hắn phóng người xuống đại điện:

"Tham kiến Phương Chứng phương trượng", hắn chủ động chào chủ nhà trước, "vãn bối hôm nay mạo muội lên cứu người, là vị cô nương lần trước có ơn đưa vãn bối lên Thiếu Lâm. Nếu có gì đắc tội mong phương trượng tha thứ".


"Vị cô nương đó đã được thả xuống núi mấy ngày trước, chẳng lẽ Lệnh Hồ thí chủ chưa gặp?", lão cũng tự thấy hơi xấu hổ vì trước đây đã nói dối hắn.


"Hai cha con Nhậm tiền bối đối với tạ hạ ân oán phức tạp", hắn nói lấp lửng không ai hiểu nổi, "nên hôm nay tại hạ đành dày mặt đứng ra ứng chiến trận thứ 3 này thôi".


Hắn thấy Doanh Doanh nhìn hắn cũng hơi xấu hổ. "Doanh muội, là ta cố tình đấy", hắn nghĩ thầm, "muội không có cách nào chứng minh được là muội và cha có quay lại cứu ta đâu. Ân và oán chúng ta có đủ cả".


Xung Hư lẽ ra sẽ đánh trận này, nhưng lão ngần ngừ rồi từ bỏ. Dĩ nhiên rồi, đường đường là chưởng môn một đại phái, ai lại muốn bêu xấu trước mặt mọi người khi đánh không lại một hậu bối. Thế là Quân Tử Kiếm đành vì nghĩa diệt thân, đứng ra ứng thí.


"Sư phụ", hắn vừng vung kiếm chống đỡ, vừa xoen xoét, "đệ tử làm sao dám chống lại sư phụ chứ. Xin người dừng tay".


Hắn cũng không muốn hạ độc thủ với Nhạc Bất Quần, cứ cầm cự dây dưa với lão vài chục chiêu. Hắn đột nhiên thấy lão biến chiêu, sử dụng một thứ kiếm pháp ngây ngô đến không ngờ, không phải kiếm pháp Hoa Sơn, không phải Tịch Tà kiếm pháp. À, chắc hẳn là Xung Linh kiếm pháp, hắn có nghe tiểu sư muội kể lại, là do tên Lệnh Hồ Xung trước kia và nàng nghĩ ra. Hèn gì trùng điệp sơ hở như vậy.


Hắn bèn giả vờ mơ màng theo kiếm pháp ấy, nhưng lại vận dụng độc cô cửu kiếm chém ngay cho lão một nhát vào tay phải. Sư phụ à, tại con đang mơ màng không tự chủ được bản thân đấy nhé, con không cố tình. Chém lão một nhát này thật là sướng, lão dám nhân lúc tiểu Bạch của hắn trọng thương mà định lấy mạng nàng. Nhát chém này không sâu, hắn chém cho vui thôi. Trò vui hơn cho lão thì để hồi sau.


Hẫn vẫn rất lịch sự, cúi đầu chào mọi người, đặc biệt là sư nương của hắn rồi theo cha con họ Nhậm xuống núi. Hắn và Doanh Doanh tìm một góc khuất người, ép hàn độc ra khỏi cơ thể cho lão. Hắn không thể để cho lão chết dễ như vậy. Hoàn toàn không có chuyện tuyết bao phủ quanh người bọn họ một lớp dày như trong nguyên tác, đơn giản vì hắn có phải ép hàn độc ra ngoài đâu. Có bao nhiêu hàn băng chân khí trên người lão thải ra thì hắn hút hết, thật là thoải mái. Hắn đang luyện môn nội công này, bỗng dưng không tốn hơi sức lại thu được bao nhiêu là chân khí của Tả Lãnh Thiền, hắn hận không thể sung sướng hét to lên được. Luồng hàn băng chân khí trong người hắn càng lúc càng mạnh mẽ hơn.


Xong việc, Doanh Doanh lại lẽo đẽo theo hắn kể chuyện nàng là Thánh Cô, chính nàng là bà bà đã đánh đàn cho hắn nghe.


"Ồ, thì ra là muội. Cuốn tiếu ngạo giang hồ ta tặng cho muội, muội đã xem hết chưa? Muội phải cố gắng nhé, cuốn cầm phổ ấy quí giá lắm", hắn chặn ngang nàng.


Nàng dạy ta đàn thì ta đưa cho nàng một cuốn tuyệt phổ, xem như không ai nợ ai.


Doanh Doanh thì xấu hổ, không tài nào dám nhắc chuyện bỏ mặc hắn ở dưới đáy Tây Hồ, mặc dù đó là chủ ý của cha nàng. Sau đó, nàng tìm cách định hướng cho hắn có thể ĐPBB là hung thủ giết chết Định Nhàn sư thái, đến đây thì hắn hơi khó chịu rồi:


"Cảm ơn nàng đã nhắc nhở ta, ta phải xuống núi thanh toán nợ nần với ĐPBB ngay đây", hắn nói.


Đúng là thanh toán nợ nần, mà toàn là hắn nợ của tiểu Bạch, đến lúc hắn phải mang lại hạnh phúc cho nàng rồi. Nãy giờ hắn bận sắp xếp mọi việc và cũng là để giành một ít thời gian để nàng giải tỏa hết bực mình trong người, chắc đám Thanh Thành bị nàng đánh cho tan tác hết rồi.


Không đợi Doanh Doanh phản ứng, hắn vận khinh công lao như một vệt nắng xuống núi. Người mà hắn yêu đang ở dưới kia. Hắn lao đi thì làm sao Doanh Doanh phản ứng kịp, khinh công và nội lực của nàng và của hắn đơn giản là không cùng đẳng cấp.


Dọc đường xuống núi, hắn thấy sư nương của hắn đang giao thủ với Dư Thương Hải, bà chỉ tỏ ra mệt nhọc chứ không bị thương thích gì. Trong khi Nhạc Bất Quần thì nhìn hơi thảm, chắc bị tiểu Bạch của hắn chà đạp không ít. Hắn cười đắc ý trong lòng, nàng làm hay lắm, vẫn còn nhớ lời hắn dặn trước khi ngất là không được đụng đến sư nương, còn lão thì càng dày vò càng vui.


Chỉ bằng hai chiêu, hắn đánh bay kiếm trên tay Dư Thương Hải, hắn tát lão một phát rất mạnh vào má rồi phán chỉ một câu:


"Cút!"


Lão cúp đuôi bỏ chay, hắn sẽ để lão cho tiểu Bình Chi. Dạng người như Dư Thương Hải không phải là đối tượng để hắn tính kế. Hắn chào sư phụ, sư nương rồi tiếp tục chạy xuống để tìm nàng.


Từ xa, hắn đã thấy nàng rồi, người mà mấy tháng nay hắn vẫn thương nhớ, mong chờ. Nàng ngồi quay lưng lại với hắn, xung quanh là lác đác xác người. Quang cảnh thật thê lương, như một thiếu phụ đang khóc thương chồng. Hắn không nhịn nổi nữa, kêu lên 2 tiếng rất khẽ:


"Tiểu Bạch!"


Nàng quay lại, nhìn thấy hắn. Hắn thấy nét mặt nàng đang rất buồn, nhưng rồi ánh lên vẻ hạnh phúc. Nàng chạy thật nhanh, lao về phía hắn. Hắn đứng yên tại chỗ, dang rộng đôi vòng tay chờ đón nàng. Hắn thấy hạnh phúc đang lao về phía hắn, thật ngọt ngào và êm ái. Hắn vuốt mái tóc suôn dài của nàng, nàng hơi gầy đi thì phải.


"Huynh vẫn còn sống ư, huynh còn sống ...", nàng thì thào.


"Dĩ nhiên huynh còn sống, huynh đã hứa sẽ lành bệnh, sẽ dẫn muội đi ngắm mặt trời mọc ở khắp đại giang Nam Bắc. Sao huynh có thể thất hứa được", hắn hơi ghì nhẹ nàng sát vào hắn.


Rồi hắn nảy ra ý định trêu nàng, nàng luôn chiến thắng hắn trong cả các cuộc đấu khẩu, không thể đơn giản cho nàng như thế được. Hắn khẽ đẩy nàng ra, nhìn nàng rồi cố gắng gượng ra được giọng lạnh lùng nhất có thể:


"Tất cả những người này đều do muội giết!"


"Phải! Là muội ...", nàng nói rất nhỏ, giọng hối lỗi với hắn. Nàng biết hắn không thích nàng lạm sát bừa bãi.


Ôi, cái mặt của nàng lúc hối lỗi mới xinh làm sao. Hắn kéo nàng vào lòng hắn, lần này hắn ôm thật chặt


"Giết được lắm! Giết hay lắm! Một lũ khốn kiếp đi quần công một cô gái đang lúc bi thương trong lòng", hắn nói rồi cười thật to, "nếu muội không giết bọn khốn này thì ta cũng giết."


Hắn cười để phát tiết hết cảm xúc trong lòng. Bạch muội, ta cuối cùng cũng thay đổi được số phận cuộc tình của chúng ta.


"Thì ra là huynh trêu muội!", nàng vừa chu mỏ vừa nhéo hắn một cái rất đau vào hông.


Con gái thời nào cũng biết ngắt, biết nhéo thì phải, hắn nghĩ thầm.


"Vừa rồi bọn chúng nói với muội rằng huynh đã chết. Cõi lòng muội tan nát, con tim muội tan nát, muội không kiểm soát được mình", nàng kể lại.


"Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi, ta có rất nhiều việc phải nói với muội", hắn biết Doanh Doanh cũng sắp mò tới nên kéo tay nàng dắt đi.


Hắn và nàng tìm được một sơn động gần đó, cả hai trò chuyện, kể lể cho quên đi hết nỗi nhớ nhung.


"Ta đã lành bệnh, hiện giờ ta hoàn toàn khỏe mạnh, nội lực dồi dào nữa là đằng khác", hắn bắt đầu nói chuyện nghiêm túc.


Rồi hắn kể lại hết tất cả những gì phát sinh trong những ngày qua, chuyện hắn đi với Doanh Doanh, học hấp tinh đại pháp. Nàng chăm chú lắng nghe, không ngắt lời hắn.


"Hấp tinh đại pháp không có lợi cho cơ thể", nàng lo lắng nói với hắn.


Hắn đã giải thoát Nhậm Ngã Hành, kẻ thù lớn nhất với nàng nhưng nàng không hề nói đến 1 câu mà chỉ lo lắng về hấp tinh. Nàng lo cho hắn đến nhường nào.


"Muội đừng lo, ta sẽ thỉnh giáo Thái sư thúc cách khắc phục", hắn trấn an nàng.


Nghe nhắc đến Phong Thanh Dương nàng yên tâm, không còn ý kiến gì nữa. Lão giống như một huyền thoại về võ thuật trong thế giới này.


"Ta đã giải thoát cho Nhậm Ngã Hành, ta biết hắn là kẻ thù của muội. Tuy nhiên, ta đã sắp xếp một kế hoạch để chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Nhưng trước hết ta muốn hỏi muội, muội có sẵn sàng từ bỏ hết tất cả để ở bên ta?", hắn nhìn nàng chờ đợi.


Nàng ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, rồi nói: "Kể từ ngày ta đưa huynh lên Thiếu Lâm, ta đã sẵn sàng hi sinh chức vị giáo chủ rồi. Ta nguyện vì huynh mà cả đời ở đó. Nếu không, ai giam được ta cho đến giờ này".


Hắn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt má nàng.


"Như vậy chúng ta sẽ diễn một màn kịch. Ta sẽ theo Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai vây đánh nàng. Nàng sẽ hợp tác diễn cùng ta, nàng sẽ giả vờ bị ta đánh rơi xuống vực. Kẻ thù lớn nhất của nàng là Nhậm Ngã Hành sẽ là nhân chứng hùng hồn nhất cho cái chết của Đông Phương Bất Bại. Kể từ đó, nàng sẽ trở lại là Đông Phương Bạch, nàng sẽ ở bên cạnh ta mãi không rời". hắn bắt đầu lên kế hoạch cho nàng.


"Giao thần giáo cho tên cuồng đó, muội không yên tâm", nàng nói, dù sao đó cũng là tâm huyết 10 năm của nàng.


"Yên tâm đi, ta đảm bảo với nàng, lão chỉ sống được nửa năm nữa là cùng", hắn nói chắc nịch.


"Liệu người khác có nhận ra muội không?", nàng nêu nghi vấn.


Hắn thầm điểm lại những người ngày hôm nay trong đại điện đã nghe Nhậm Ngã Hành vạch trần người bị giam ở chùa Thiếu Lâm là Đông Phương Bất Bại. Dư Thương Hải, Nhạc Bất Quần, Tả Lãnh Thiền trong mắt hắn là người đã chết, người chết giữ bí mật rất tốt, không phải lo. Sư nương thì sẽ không bao giờ làm gì hại đến hắn. Người chất phác như Phương Chứng thì hắn có hơn trăm cách đối phó. Chỉ còn có Xung Hư.


"Năm xưa thần giáo của muội có lấy của phái Võ Đang một bộ Thái Cực Quyền Kinh, có thể giao cho ta không?", hắn hỏi.


"Dĩ nhiên là được. Nhờ đọc bộ sách đó, ban đầu ta mới định đưa chàng lên Võ Đang chữa trị", nàng không ngần ngại hứa giao bộ sách cho hắn.


"Như vậy chuyện này giao cho ta giải quyết, bảo đảm thân phận của muội không có vấn đề gì", hắn nói với nàng.


Hắn không tin Xung Hư không động tâm khi nhận lại được bảo vật trấn môn truyền từ đời tổ sư Trương Tam Phong.


"Bây giờ chắc chắn Nhậm Ngã Hành đang cho người dọ thám Hắc Mộc Nhai, muội có cần trở về tọa thủ hay không?", hắn lại hỏi


"Không cần, ta muốn ở bên huynh. Từ trước đến giờ ta ở hay không ở thần giáo hầu như không ai biết, lúc ta đi vắng có Dương Liên Đình lo liệu", nàng trả lời.


"Dương Liên Đình", cái tên này không lạ lẫm với hắn, nhưng hắn lại không biết gì về y.


"Nghe giang hồ đồn đại, Đông Phương giáo chủ rất sủng ái Dương Liên Đình", hắn thấy bắt đầu hơi ghen.


"Phải, muội rất là sủng ái hắn", hắn không nhận ra nàng đang cố gắng nín cười.


"Hắn ... có phải đàn ông đích thực hay không?", hắn lại hỏi. Hắn nhớ đến cụm từ "chuẩn men" rất tào lao ở tiền kiếp. Trong nguyên bản của Kim Dung thì Dương Liên Đình có tình yêu đồng tính với ĐPBB, hắn hơi nghi ngại nên hỏi.


Nàng lắc lắc, sau đó lại gật gật đầu.


"Muội chưa có nghiệm thân hắn nên không biết", nàng nói ra vẻ rất nghiêm túc.


Hắn hoàn toàn bó tay trước nàng.


"Ồ, Lệnh Hồ đại lão gia đang ghen, tiểu nữ thật vinh hạnh", nàng nhìn hắn rồi cười khanh khách.


"Ta đấu không lại nàng", hắn lẩm bẩm. Hắn biết nàng đang trả thù hắn việc giả vờ trêu chọc nàng trước đó, lúc mới gặp lại.


"Hừm, ngoại hiệu của bổn tọa là Đông Phương Bất Bại", nàng cười rồi ôm chặt tay và ngả đầu lên vai hắn.


Nàng đúng là biết cách vừa đấm vừa xoa. Nếu trên đời này có 1 đối thủ mà hắn không thể nào đánh bại được thì người đó là nàng.


"Dương Liên Đình ban đầu là một tên đường chủ trong giáo. Hắn võ công tầm thường nhưng làm việc chu đáo, quản lý hiệu quả. Từ đó muội thăng cấp, cho hắn giải quyết sự vụ trong giáo. Càng ngày, địa vị của hắn càng được nâng cao. Thật ra tất cả những gì hắn làm đều là do muội sai khiến, người ta không biết cứ nghĩ hắn tự tung tự tác. Hắn làm sao thoát khỏi tầm tay muội, hắn trêu đùa những tì nữ nào, một ngày nói xấu muội bao nhiêu câu muội cũng đều biết", nàng nói vắn tắt cho hắn.


"Vậy thì ta yên tâm", hắn nói.


"Yên tâm thật không?", nàng chớp chớp đôi mắt nhìn hắn.


"Dĩ nhiên là không! Xinh đẹp như muội, ta phải biết cách giữ", hắn nói xong rồi cũng bật cười.


"Vậy thì muội đi cùng ta, ta có rất nhiều việc phải làm. Đầu tiên theo ta đến Hoa Sơn, rồi ta phải về Hằng Sơn nhậm chức", hắn nói tiếp rồi thở dài khi nghĩ đến Hằng Sơn.


Nghĩ đến hắn sẽ chưởng quản cả trăm ni cô, nàng cũng không biết nên khóc hay cười. Lâu rồi nàng cũng không gặp Nghi Lâm.


Sau đó hắn dẫn nàng vào trấn, bảo nàng thay đổi nam trang rồi đi với hắn đến Hoa Sơn. Hắn có một việc thú vị phải làm ở Hoa Sơn, hắn tranh thủ về đó trước khi vợ chồng Nhạc Bất Quần quay về. Hắn cũng không ngại, vì Nhạc Bất Quần đang bị thương, sẽ đi chậm hơn hắn.


Dọc đường đi, hắn đưa Tịch Tà kiếm phổ cho nàng xem, nàng xác nhận là giống Quỳ Hoa Bửu Điển đến 7 phần, nhưng có một số điểm không bằng. Hắn cũng khoe nàng về Hàn băng chân khí. Hắn không giấu nàng điều gì cả, nàng phải hiểu kịch bản mới tận hưởng vở kịch sắp xem với hắn được. Hiện giờ hắn tu luyện đã có thành tựu, giờ khi hắn xuất kiếm dần dần có một lớp không khí lạnh bức người bao quanh và tấn công đối thủ.


"Không ngờ bình thường quân tử như tình lang của ta lại là một tên tiểu tặc", nàng cười, "không biết ta có chọn nhầm không đây!"


"Ta là tiểu Quân Tử Kiếm", hắn nói.


Về đến Hoa Sơn, hắn và nàng khinh công qua mắt mọi người khác. Đích đến của hắn là phòng Nhạc Bất Quần. Hắn tìm cuốn Tịch Tà kiếm phổ giả mà Nhạc Bất Quần đã để sẵn nhằm để cho Lao Đức Nặc lấy trộm về cho Tả Lãnh Thiền. Hắn tráo lại bằng cuốn kiếm phổ thật.


"Sư phụ ta vốn là Quân Tử kiếm", hắn cười với nàng, "ta chỉ giúp lão thể hiện bản chất quân tử thôi. Phải cạnh tranh công bằng với Tả Lãnh Thiền chứ".


Rồi hắn lại cười cười: "Sư phụ à, cẩn thận nhé. Ta thật lo cho lão nhân gia, Tả Lãnh Thiền là kì tài luyện võ trăm năm khó gặp đấy".


Hắn và nàng bỏ đi, việc còn lại là của Nhạc Bất Quần, Lao Đức Nặc và Tả Lãnh Thiền. Hắn và nàng chỉ cần đợi ngồi xem kịch, xem hai con gà trống thiến đánh nhau. Hắn đoan chắc Tả Lãnh Thiền không cự tuyệt nổi sức hấp dẫn của Tịch Tà Kiếm Pháp, lão cũng đã có vợ con đề huề rồi. Trong nguyên bản, Tả Lãnh Thiền không chịu tự cung chẳng qua vì lúc đó mắt đã mù.


"Bây giờ ta mới phát hiện huynh rất có phẩm chất để gia nhập thần giáo", dọc đường nàng lại nói với hắn, "ta sẽ phong huynh làm Phó Giáo Chủ".


"Lệnh Hồ phó giáo chủ", nàng cười gọi hắn.


"Có thuộc hạ", hắn cũng đưa đẩy


"Ta muốn ăn gà nướng", nàng lại cười.


"Được, để thuộc hạ dẫn vài con sói tuyết đi săn gà cho giáo chủ", hắn đáp lại.


Cả hai cùng cười. Chỉ hai câu mà hắn và nàng đều đã nhắc lại được các kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc tình của họ. Hai người quả đúng là tri kỉ, luôn luôn có một sự đồng điệu trong tâm hồn.


Nếu như khi mới đến thế giới này, ai hỏi hắn đâu là những sự kiện quan trọng nhất trong đời Lệnh Hồ Xung, hắn sẽ trả lời Độc Cô Cửu Kiếm, Hấp Tinh Đại Pháp hay Doanh Doanh. Hiện giờ, quan trọng nhất là ba đêm hắn và nàng đã trải qua cùng nhau. Hắn luôn luôn nhớ rõ ba đêm này.


Cũng vào một đêm nhiều năm sau đó, Lệnh Hồ Uyển Thanh, cô con gái đang tuổi mới lớn của hắn hỏi:


"Cha ơi, vì sao cha và mẹ yêu nhau thế?"


"Nhờ ba buổi tối cả thảy", hắn cười, "những đêm cũng giống như đêm nay. Đêm đầu tiên, cha và mẹ cùng ngồi ngắm sao trời và trở thành tri kỉ. Một buổi đêm khác, cha và mẹ ngồi bên nhau đợi trời sáng và ngắm mặt trời mọc. Đêm đó, cha biết rằng mình đã yêu mẹ của con. Đêm cuối cùng, mẹ ngồi trong vòng tay của cha, chúng ta cùng nhìn về một hướng, nơi có những vì sao lấp lánh. Đêm đó, mẹ của con đã nói lời yêu ta".


"A! Con biết rồi, con biết rồi! Là cha yêu mẹ trước", nàng cười vui vẻ.


"Phải, cha yêu mẹ con từ rất lâu trước đó. Ta đã yêu mẹ của con từ tiền kiếp".



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật