Nhất Phong đang làm việc thì nghe
thấy tiếng bàn luận của mấy đồng
nghiệp ở bàn kế bên. Họ đang ganh
tỵ với một anh chàng nào đó trong
một câu chuyện được cô gái hết lòng
yêu thương và hi sinh mặc dù anh ta
đã có gia đình. Bình thường anh có
khi nào quan tâm đến mấy chuyện
này đâu, tuy nhiên chủ đề này có
phần khiến anh nhạy cảm....
Nhưng trong lúc mấy anh thì ao ước
và mơ tưởng cũng có được một người
tình, một hồng nhan tri kỉ như nhân
vật nam ấy thì mấy cô gái lại cho
rằng nhân vật nữ quá ngu muội,
tương lai rạng rỡ thế mà không đi, lại
đi con đường chẳng ra làm sao?
Muốn làm người tình, hồng nhan tri
kỷ phải chăng là cả đời ôm lấy tình
yêu ấy, lo cho người đàn ông ấy. Đẹp
đấy nhưng... không thiết thực. Có lẽ
chỉ là trong truyện thôi, chứ chẳng có
thực bao giờ...
Chẳng hiểu sao, hôm nay Phong lại
để những lời lẽ này lọt vào lỗ tai
mình. Chỉ biết rằng nó đã thật sự lọt
vào, và hơn nữa còn nằm trong trái
tim của anh, làm đầu óc anh phải suy
nghĩ và phân tích. Chẳng phải anh
cũng lâm vào tình cảnh như anh
chàng trong truyện sao, anh cũng là
người vương mang tình cảm với người
con gái bên ngoài. Anh cũng là người
có gia đình, nhưng không thể chia sẻ
được với người trong gia đình. Chỉ có
Hạnh Trang mới là người có thể mang
đến ấm áp và bình yên cho anh. Ở
cạnh cô, anh thấy mình thật sự yêu
và được yêu, cảm giác là một gia đình
hạnh phúc. Nhưng Hạnh Trang thì
sao? Cô ấy nghĩ gì khi chấp nhận mối
quan hệ như thế với mình, tại sao 4
năm nay cô chưa hề than trách bất
cứ điều gì, mặc dù có thỉnh thoảng cô
hỏi anh rằng có hạnh phúc với gia
đình hiện tại không? Và đương nhiên
anh đã trả lời là không, và anh tự
thấy mình không hổ thẹn với câu nói
ấy. Hiện thực anh sống trong một
hạnh phúc ảo, với một gia đình,
người vợ, người con trên danh nghĩa.
Mà vì sao có cái danh nghĩa ấy thì là
một câu chuyện dài mà có nói chắc
cũng không ai tin. Vậy thì liệu Hạnh
Trang sẽ nghĩ gì, hay cô cho rằng anh
đang ngụy biện... thế nên anh không
nói về quá khứ. Anh chỉ nói rằng anh
không hạnh phúc, và nếu cô ấy không
tin anh, cô ấy có quyền quyết định
mọi chuyện. Cô ấy có thể từ bỏ
anh....
Nói thì nói vậy nhưng anh không thể
tưởng tượng được cuộc sống của
mình sẽ thế nào khi không có Trang.
Chắc sẽ cô đơn và buồn tẻ lắm, chắc
anh sẽ lầm lũi đi làm rồi về nhà, nói
chuyện với con, tranh cãi với vợ vài
câu rồi ngủ. Nghĩ đến đấy, tự dưng
thấy trong lòng buồn đến lạ. Bây giờ
có Trang, tối về có thể gọi điện trò
chuyện, bất cứ chuyện gì trên đời
anh đều có thể nói với cô. Đôi khi hai
người còn đem chuyện ngày xưa, cái
thời đi học và cả thời thơ ấu ra nói.
Những tháng ngày tươi đẹp, hay gian
khổ đều đem ra thảo luận sôi nổi.
Anh nói về những loài cây trong khu
vườn ở nhà cũ của anh, nói về thói
quen đu từ cây này sang cây khác
bắt chước miêu hiệp Triển Chiêu,...
còn cô thì kể cho anh nghe những
ngày sống cùng ông nội, cả hai ông
cháu đi nhặt củi, lá khô về nấu cơm.
Gương mặt cô rạng ngời niềm tự hào,
khi nói là mới 6 tuổi đã biết thổi cơm
và phụ ông.
Rất rất nhiều chuyện nữa đã qua, cả
hai cùng chia sẻ cho nhau. Cũng có
khi anh và cô giận nhau, nhưng rồi cô
cũng biết nhận sai, hoặc là cô biết
tôn trọng cho lòng tự tôn của đấng
nam nhân như anh. Cô biết xoa dịu
và cũng hiền hậu để dung hòa. Cô
mang đến cho anh không ít nỗi buồn,
bởi vì cô là người tự do, nhiều người
theo đuổi. Nhưng bên cạnh đó, cô
cũng mang đến cho anh niềm tự hào,
vì cô cho anh biết rằng trong lòng cô
chỉ có duy nhất một tình yêu với anh.
Nhưng hôm nay vô tình nghe được
đoạn đối thoại của những đồng
nghiệp, bỗng dưng anh nhìn nhận lại
sự việc, và thấy tò mò không biết suy
nghĩ và tình cảm của người con gái
mình yêu như thế nào?
Anh bước đến chỗ mọi người vờ hỏi :
-Mọi người bàn tán gì mà sôi nổi thế?
-Chúng tôi đang bình luận về một
mẫu truyện ngắn được đăng tải trên
một trang web.
-Nội dung thế nào nhỉ?
Mấy anh con trai thì nói:
-Mối tình của một người đàn ông có
vợ và một cô gái. Ngưỡng mộ nhất là
cô ấy tôn thờ người mình yêu, không
vụ lợi, không hạch sách, chỉ hi vọng
mang đến niềm vui và hạnh phúc cho
người mình yêu. Cô ấy nguyện một
đời làm người tình, người hồng nhan
tri kỷ với anh chàng kia.
Những cô gái thì chen vào:
-Nhưng em nghĩ đấy chỉ là truyện
thôi, ở ngoài không cô gái nào ngu
dại đến thế. Vừa tồn thời gian, đánh
mất tuổi thanh xuân, lại vừa lý tưởng
đến thế. Ai chẳng muốn nhốt người
đàn ông của mình bằng xiềng xích
của hôn nhân kia chứ?
Mấy anh kia lại cãi lại:
-Nhưng tác giả rõ ràng đã nói là cô
kia cũng từng có cuộc hôn nhân
không hạnh phúc còn gì. Anh ấy là
tình đầu, lại là tình cũ khi gặp lại. Có
hi sinh âu cũng là điều tự nhiên.
-Haiz... đã từng có gia đình thì sao?
Không có được nữa à, trong khi nhân
vật nữ cũng dễ thương, xinh xắn, có
tính cách thế kia?
Thế Phong hỏi lại:
-Câu chuyện đó kết thúc thế nào nhỉ?
-Truyện dài kỳ anh ơi, vẫn chưa có
hồi kết. Hiện tại là tình huống vợ của
anh bạn kia đến gặp cô gái ấy. Cả hai
người đã nói chuyện cùng nhau. Từ
ngữ thật sự rất hay và thu hút. Ai
cũng có lý luận khiến chúng ta phải
suy nghĩ.
Đến đấy, Thế Phong không thể nào
kiềm chế sự tò mò của mình. Anh đề
nghị mọi người gửi link cho mình để
sau khi về nhà có thể giải trí và thử
xem câu chuyện có hấp dẫn như các
bạn đã nói không.
Tối hôm đó Thế Phong online và tìm
đọc câu chuyện.
... Phần số 10, người vợ đến căn nhà
nhỏ của cô gái ấy. Cô gái tiếp đón với
sự bình thản và ung dung, cô pha
cho người vợ một ly cam vắt, rồi cùng
ngồi trò chuyện:
Người vợ có phần tỏ ra sốt ruột, nói
với giọng hơi mất bình tĩnh:
-Cô không cần khách sáo, chắc cô biết
tôi đến đây vì chuyện gì?
-Chị cứ uống nước đi, dù biết rằng
chị nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhưng theo
phép lịch sự tôi vẫn kêu bằng chị.
Thật sự thì tôi không biết chị đến
đây vì việc gì?
-Cô cũng thật trơ trẽn nhỉ? Gian díu
với chồng người khác mà dám nói là
không có gì, cô cũng hay thật.
-Xin chị tự trọng cho, tôi không trơ
trẽn, nhưng tôi thiết nghĩ nếu tôi là
gian díu và xấu xa như những cô gái
khác thì tại sao 4 năm nay chị không
biết?
Người vợ tỏ vẻ hơi ngập ngừng, và cố
cay đắng:
-Vậy sao cô không nghĩ là chồng tôi
giỏi lừa dối vợ con?
-Vậy là chị không hiểu con người của
anh ấy, tôi biết anh ấy 10 năm nay,
và tôi tin rằng anh không phải là
người sống 2 mặt. Có chăng là chị
không tinh tế hoặc không hiểu ý
chồng.
-Cô cũng sắc bén nhỉ? Có lẽ vì thế
mà có khả năng giữ chân đàn ông.
-Xin lỗi nếu chị còn nói chuyện kiểu
đó, thì mời chị ra khỏi nhà tôi.
-Cô....
-Tôi chỉ muốn nói với chị một điều là
làm vợ không đơn giản và không dễ
dàng. Ngoài ra làm vợ với một người
chồng không thương yêu mình bằng
tình yêu thật sự càng khó khăn hơn.
Nếu chị nghĩ cuộc sống hôn nhân chỉ
đơn giản là lấy nhau, ở cùng gia
đình, sinh con, làm việc, ....thì chị
nhầm rồi. chị có khi nào tự hỏi mình
có hạnh phúc không? Chồng mình có
hạnh phúc không? Hai người đã thật
sự hiểu nhau và cần có nhau trong
cuộc sống này chưa?
-Nếu không có chút liên kết nào, cô
nghĩ chúng tôi thật sự có thể duy trì
đến bây giờ sao?
-Đó là cuộc sống vì trách nhiệm. Và
những mệt mỏi trong cuộc sống của
anh ấy đã được tôi chia sẻ. Chị đừng
vội hờn ghen hay nghi ngờ, tôi chỉ
muốn là một hồng nhan tri kỷ của
anh mà thôi, tôi không có ý định
chiếm đoạt hay sở hữu. Đối với tôi,
cuộc sống hôn nhân cũng đã từng
mệt mỏi lắm rồi.
-Thì ra chị là loại người thích tự do
bay nhảy, vui thì đến, buồn thì đi,
không thích sự ràng buộc. Chẳng hay
ông xã tôi có biết điều này không
nhỉ?
-Tùy chị muốn nghĩ sao cũng được.
Tuy nhiên nếu chị không làm tròn
bổn phận của mình, nếu chị làm cho
anh ấy mệt mỏi thêm. Thì tôi sẽ
khiến chị phải hối hận đấy. Hôn
nhân không phải là nấm mồ chôn
tình yêu. Tôi có đủ tự tin để làm
người vợ tốt. Nhưng tôi tin rằng chị
không muốn thử đâu.
-Tôi không dài dòng với cô, tôi đến
đây chỉ để nói cho cô biết rằng cô
nên chấm dứt mối quan hệ này, nếu
không tôi không hứa là sẽ để cho cô
yên bình mà tận hưởng cuộc sống
tình tứ này đâu.
-Nếu tôi sợ vũ lực hay tai tiếng thì đã
không duy trì mối quan hệ này hơn 4
năm. Tôi hi vọng chị có thể khôn
khéo hơn, dùng tình cảm và sự quan
tâm của mình để giữ lấy hạnh phúc.
-Ý cô là tôi không đủ khôn khéo và
không quan tâm đến gia đình mình?
-Cái này chị nên tự hỏi lại bản thân
mình. Ngày chị mới lấy anh ấy chị đã
như thế nào? Chị có thương yêu và
kính trọng ba mẹ anh ấy như ba mẹ
của mình không? Chị tự thấy mình
đã hết lòng vì gia đình, hi sinh và lo
lắng cho gia đình của mình chưa?
Câu nói này khiến cô vợ khựng lại
mấy giây, dường như cô nhân tình
này biết rất rõ chuyện gia đình của
cô. Biết được cô đã từng vì chán nản
cuộc sống với mẹ chồng mà về nhà
một thời gian. Sao thế nhỉ? Mình đã
sai sao?
-Tôi nghĩ chị nên về đi, cũng đến giờ
lo cơm chiều rồi. Anh ấy cũng sắp về
rồi đấy.
Cô vợ ra về, với rất nhiều những suy
nghĩ. Và câu chuyện kết thúc ở phần
ấy. Thế Phong bỗng dưng thấy tim
mình gần như thắt nghẹn. Sao có
nhiều chuyện trùng hợp vậy nhỉ? Có
cái gì đó gần như đúc ra từ cuộc sống
của anh. Anh lần hồi tìm tên tác giả,
tuy nhiên tác giả xin được ẩn danh
cho đến khi phần cuối được viết tiếp.
Thế Phong ra ngoài hiên nằm chõng,
không hiểu vì sao những lời đối thoại
đó cứ mãi nằm trong đầu anh, cứ như
anh đã học thuộc lòng từ lâu lắm.
Rồi anh nghĩ đến Hạnh Trang, đến vợ
mình. Đúng là cuộc sống vô cùng tẻ
nhạt nếu như không có Trang động
viên và sưởi ấm trái tim của anh. Anh
đã yêu và được yêu một cách tự
nhiên như thời còn trai trẻ. Vợ anh
đã từng biết đến mối quan hệ này, vì
anh cũng không che giấu. Anh cũng
từng tuyên bố ly hôn, nhưng rồi lại
thôi, vì thấy thương cho đứa con còn
nhỏ. Nhưng cũng lâu rồi vợ anh
không nói gì đến chuyện của Trang.
Hai người cứ như hai cái bóng trong
gia đình, sáng đi làm, tối về, hỏi
thăm nhau vài câu rồi thôi.... Một sự
buồn tẻ ....
Cái mà Thế Phong đang còn vướng
mắc cũng chính là kết thúc của câu
chuyện, tác giả sẽ để cái kết thế nào
nhỉ?
Ngày hôm sau là cuối tuần, Phong
làm xong việc thì ghé qua nhà của
Hạnh Trang. Căn nhà thuê nhưng gọn
gàng sạch sẽ và được Trang bày trí
gọn gàng. Không khí thật sự ấm cúng
như một gia đình nhỏ, Thế Phong rất
thích mỗi lần đến đây, được ăn bữa
cơm gia đình, cùng trò chuyện và
ngồi cạnh Trang. Cô ấy chính là mối
tình đầu của anh, vậy mà duyên số
cứ lận đận, hết lần này đến lần khác
đều chia cách 2 người. Đôi khi anh
cũng nghĩ, anh giữ cô thế này phải
chăng là quá ích kỷ. Nhưng cũng
chính Trang đã cho anh cảm giác
rằng anh là hạnh phúc của cô ấy và
cô ấy mãn nguyện với hiện tại.
Chiều nay dùng cơm xong, Thế Phong
đem câu chuyện kia ra trao đổi với
Trang. Nghe Phong nói xong, Trang
thoáng một chút bần thần rồi hỏi:
-Lúc này anh cũng quan tâm chuyện
trên mấy trang mạng sao?
-Cũng không phải, thật sự là nội
dung đó làm anh thấy tò mò, có
nhiều chi tiết giống chuyện của
chúng ta. Chỉ có điều cuộc đụng độ
giữa người vợ và người yêu thì.....
-Thì anh cứ xem đó như là một câu
chuyện, đợi đến hồi kết sẽ biết mà.
-Nhưng đọc câu chuyện đó rồi anh
suy nghĩ đến em. Không biết em có
sống vì lý tưởng như cô gái ấy không?
Có khi nào em thấy hối hận vì đã bên
cạnh anh 4 năm qua?
-Giờ này anh còn hỏi em câu này
sao? Em chỉ hi vọng là anh sẽ hạnh
phúc. Em mong rằng người đó có thể
mang đến điều tốt đẹp nhất cho anh.
Nếu không thì hãy cho em được chia
sẻ một phần, để em chuộc lại lỗi lầm
ngày xưa đã phụ bạc anh.
-Anh sai rồi, anh xin lỗi em. Nhưng
mà ....không biết tác giả sẽ kết thúc
câu chuyện như thế nào em nhỉ? Và
chuyện của mình sẽ thế nào?
Hạnh Trang từ tốn tách một múi cam,
gỡ bỏ phần gân, sau đó đưa cho Thế
Phong, rồi nhẹ nhàng nói:
-Nếu như em là tác giả thì có thể em
sẽ để câu chuyện có một kết thúc
mở. Để cho cả 3 người cùng suy nghĩ
về quá khứ, hiện tại, và tương lai. Cái
gì cần và cái gì đủ để xây dựng hai
từ "hạnh phúc". Họ phải chấp nhận
đánh đổi và hi sinh. Người vợ nếu
không thể mang đến hạnh phúc cho
gia đình của mình, không tự tin làm
tốt nghĩa vụ người vợ, người con dâu,
không thể chia sẻ và thấu hiểu
chồng, cô ấy cũng sẽ muốn kết thúc,
để mở ra chặng đường mới cho mình.
Ngược lại, cô ấy phải cố sức dùng
tình cảm để yêu thương và gìn giữ
gia đình mình. Cô gái kia thì cũng
vậy, nếu không thể suốt đời làm một
hồng nhan tri kỷ thì từ bỏ. về phía
người chồng chính là người quyết
định quan trọng nhất, anh ấy cần
người tình, hồng nhan tri kỷ hay một
người vợ. Anh ta phải chọn lựa
thôi.... Đương nhiên phía sau sự chọn
lựa sẽ là được và mất và mỗi người
phải biết chấp nhận.
-Xem ra em cũng có thể viết tiểu
thuyết rồi ?
Hạnh Trang nở một nụ cười rất ấm
rồi hỏi anh:
-Vậy với anh em là người tình hay
hồng nhan tri kỷ nhỉ?
Thế Phong thấy tim mình thắt lại,
đến mơ anh cũng mơ có một mái ấm
thật sự với Trang, anh thành thật:
-Với anh em vừa là người tình, vừa là
hồng nhan tri kỷ, và cũng chính là
người vợ thương yêu. Anh xin lỗi
em....
-Đừng nói vậy anh, số phận có những
sắp đặt nghiệt ngã và chúng ta phải
tuân theo. Chúng ta yêu nhau từ rất
lâu, nhưng lại cách trở rất nhiều lần.
Em đã từng dang dở, em hiểu được
nỗi đau và cái khổ của người phải
đứng trong hoàn cảnh dở dang.
Không ai muốn mình ảnh hưởng đến
người khác, không ai muốn mình làm
người khác đau khổ. Em chỉ là muốn
giữ lại tất cả thôi, tình yêu của
chúng ta, và cả gia đình của anh. Em
tình nguyện là người tình, làm hồng
nhan tri kỷ, sống bên cạnh cuộc sống
của anh. Nhưng nếu như điều đó làm
phiền gia đình anh thì em sẽ ra
đi.......em ra đi để mỗi người trong
chúng ta suy nghĩ lại tất cả, và có
quyết định cuối cùng một cách tốt
nhất. Được và mất, cần và đủ cho hai
từ hạnh phúc, dù thế nào đi nữa
cũng phải có một cái kết anh à.
Nhưng dù có bao nhiêu năm đi nữa,
dù anh cần bao nhiêu thời gian để
quyết định, em vẫn là vợ, là hồng
nhan tri kỷ, là người tình của anh.
Ba ngày sau, những người đồng
nghiệp của anh lại túm tụm cùng
nhau và bàn luận về cái kết của câu
chuyện. Ai ai cũng thấy rằng cái kết
thúc mở này thật sự khiến người khác
khó nghĩ. Có người thì tôn thờ tình
yêu muốn anh chàng chọn cô người
yêu, có người thì theo đạo lý anh ta
phải quay về với vợ, một số thì còn
thêm thắt thêm là có thể cô vợ sẽ
thay đổi, hoặc cô người tình chán rồi
cũng sẽ bỏ anh ta. Đa phần là người
ta nghĩ anh ta sẽ về với vợ, vì cô
người tình cũng là người tốt.
Còn anh thì thấy trái tim mình dường
như thắt nghẹn, đau mà không thể
kêu la, rên xiết. Lúc vừa đọc xong
đoạn kết ấy, anh nhìn thấy tên của
tác giả, và cũng nhận được tin nhắn
từ cô.
"Chắc anh đã biết em là tác giả của
câu chuyện ấy. Và cuộc gặp gỡ giữa
em và vợ anh là có thật. Em cũng rất
thật lòng nói lên cảm giác của mình.
Chỉ có điều cái kết em chọn là một
kết thúc mở, còn thực tế của chúng
ta là một kết thúc đóng. Em sẽ ra đi,
vì dù em có mạnh miệng hay tự tin
đến mấy, em cũng không thể lừa dối
bản thân mình rằng em bị lung lay
bởi lời nói của vợ anh. Nếu giữa hai
người là mâu thuẫn đến tột cùng, thì
làm sao có thể duy trì cho đến tận
hôm nay. Huống chi giữa hai người
còn có bé Quỳnh Như. Em thương
con gái anh, và cũng thương mẹ anh.
Em cũng rất vui vì anh không chỉ xem
em là người tình, người hồng nhan tri
kỷ, mà anh còn đối với em, lo cho em
như là một người vợ. Em sẽ là người
vợ tốt, em sẽ sống và giữ lấy tình yêu
của anh, còn anh hãy là người chồng
tốt anh nhé! Em yêu anh"
Thế Phong lặng người đi. Chưa sang
đông mà sao trái tim anh thấy lạnh
đến thế này. Gọi điện cho Hạnh
Trang chỉ nghe thấy tín hiệu "số máy
quý khách vừa gọi hiện không liên lạc
được...". Tắt máy, anh cảm giác mình
vừa đánh mất điều gì đó thật lớn lao,
thế nào là được và mất nhỉ...? Có
phải mình vừa cảm nhận thật trọn
vẹn.
Hôm đó về đến nhà, Phong lại nhận
được 1 bức thư khác từ Quỳnh Thi (vợ
anh)
"Thú thật với anh là em đã từng gặp
cô gái ấy. Em đã định dùng lời lẽ và
danh nghĩa đối với anh để ép buộc,
và đe dọa cô ta, em muốn cô ta rời xa
anh. Nhưng cuối cùng chính cô ta
cho em thấy được rằng em chưa phải
là người vợ có thể sẻ chia và mang
hạnh phúc đến cho anh. Vì sao nhỉ?
Có lẽ vì chúng ta chưa thật sự yêu
thương nhau. Bản thân em có lẽ
cũng chưa yêu anh nhiều đủ để cùng
anh vượt qua mọi khó khăn trong
cuộc sống hôn nhân. Bản chất của
cuộc sống lứa đôi là cơm, áo, gạo,
tiền,...là muôn vàn thứ vặt vãnh, vậy
mà em chỉ sống cho bản thân. Luôn
muốn anh làm người chồng tốt và yêu
chiều vợ, em đã nghĩ hai người lấy
nhau là số phận thuộc về nhau không
bao giờ thay đổi. Tuy nhiên, tình cảm
là thứ cần và điều kiện đủ để xây
dựng hạnh phúc. Chúng ta có lẽ cần
thời gian để khẳng định điều này
đúng không anh? Tạm biệt anh"
Vậy là Quỳnh Thi cũng đi, nhưng có
lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Anh sẽ có thời
gian để suy gẫm lại những gì đã qua
và những gì sắp đến. Nó sẽ giúp cho
lòng anh tĩnh lặng hơn, để bắt đầu
nghĩ đến cái gọi là lựa chọn, được và
mất....
Ba năm sau nữa, cũng vào một ngày
đầu đông......anh lang thang lên
mạng, và rồi dừng lại ở trang xưa.
Thời gian qua anh luôn theo dõi
trang viết ấy, nhưng dường như tác
giả ngày xưa đã ngừng viết, và không
còn câu chuyện nào để tiếp tục. Cô
ấy đã đi đến những đâu, cuộc sống
giờ thế nào nhỉ?
Cầm chiếc thiệp hồng của Quỳnh Thi
lên, anh mỉm cười nhẹ nhõm, ít nhất
cũng đã có một người được giải thoát,
anh tin rằng Thi sẽ hạnh phúc với
những gì cô bắt đầu lại. Yêu và được
yêu chân thành sẽ giúp cô có được
một cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Anh vẫn thầm cầu chúc cho cô. Cô và
anh vẫn giữ mối quan hệ tốt và chăm
sóc cho Quỳnh Như chu đáo. Anh tin
con gái mình lớn khôn, sẽ hiểu và
cảm thông cho ba mẹ.
Bất chợt có một bài viết "Vợ, người
tình, hay hồng nhan tri kỷ" vừa mới
đăng. Anh thấy trống ngực mình loạn
nhịp, phải chăng là....?
Bài viết mở đầu bằng một câu: "Em
còn nhớ anh từng nói rằng anh không
chỉ xem em là người tình, hay hồng
nhan tri kỷ mà em chính là người vợ
mà anh yêu thương, là gia đình mà
anh khao khát muốn đắp xây....
Chúng ta còn cócơ hội không anh
nhỉ..."
Anh vui mừng vụt chạy ra ngoài, anh
biết anh sẽ tìm được cô ấy ở đâu...
gió mùa đông ngoài kia không thể
ngăn bước chân anh, không thể làm
lạnh dòng máu nóng đang tuôn chảy
trong anh. Có những điều được và
mất sẽ chỉ vụt đi sau một vài giây, và
rồi trở về sau một khoảng thời gian
dài. và bây giờ anh đã học được cách
nắm bắt nó, nhất định phải bắt thật
nhanh và nắm thật chặt...