Xuyên qua chi, người qua đường.

Chương 8




Chương 8: Hội ngộ sát tinh mỹ nam.


Trời phím hắc, ngự hoa viên sâu bên trong, nơi đô hội khỏa khỏa hòn giả sơn càng sâu sắc âm lạnh, đông phong từng đợt gào thét vùng lên.


Phía sau một hòn giả sơn che dấu thân ảnh của một nữ tử một thân hoàng nhạt sắc váy, thân hình ngã ngồi trên đất, mặt phím thanh một trận, bạch một trận, không nói nên lời chật vật.


Ni mã!!! Sắp chết đến nơi, chẳng lẽ ngươi còn muốn giữ hình tượng bất thành?????.



" Không được!! ngươi không thể lại sát tiếp một người."



Bên ngoài, hồng y nữ tử đè nén tâm tình kích động cùng hoảng sợ, tay gắt gao kéo lấy ống tay áo của cẩm bào nam tử, không cho hắn có thêm hành động gì tiếp theo.


" Vì sao không sát??? Lần trước đáp ứng ngươi tha cho nha đầu kia.....chính là lần đầu."


Nam tử tựa tiếu phi tiếu nhìn thân hình kiều nhỏ cạnh mình. Môi câu khởi, một tay vòng lấy tế thắt lưng, mị hoặc kề sát vào tai nàng.



" Cũng là lần cuối."


Hồng y nữ tử thân hình khẽ run, đẩy ra nam tử rồi lùi về phía sau một bước.


" Lần. . .lần trước không tính, nàng là phục mệnh tiễn ta về, rõ ràng cũng không có nhạ đến ngươi. "



Mà câu này vừa nói ra đích thực lại nhạ phải người đang trốn sau lưng hòn giả sơn.



Mỗ Đàm cắn răng trừng mắt nhìn góc áo cẩm bào kia.


Mẹ nó! Đinh Đan của nàng thế nhưng lại dạo một vòng quỷ môn quan trở về. . . Khó trách!!! Đinh Đan lại nằm trong vườn ngủ đến phong hàn, nàng còn tưởng mộng du.


Tốt lắm!!!! Rất tốt!!!! Tề Vãn Ngôn!!! Lão nương cùng ngươi sống mái, lưỡng bất trùng thiên.



Lão nương đoạt thê ngươi luân X. . . Ách! Thê của hắn. . . giống như là. . .nữ chủ!!!!. . .Này không khả quan lắm.

Lão nương đem mộ tổ tiên ngươi đào. . . .Này!! Này!! Hắn tự hồ là hoàng thân. . . Này cũng không khả quan lắm.


Được rồi!! Lão nương thề đem jj của ngươi cấp thiến. ( jj: cái gì thiến được thì chính là nó :]] ).



Mỗ Đàm đem trong lòng suy nghĩ phát huy quang đại đến trên mặt, lại phát đến âm thanh, chỉ nghe không khí yên tĩnh tựa hồ phát ra âm thanh cười rất đáng khinh.


" Xem ra không động sát khí sẽ có người không vui."


Khóe môi Tề Vãn Ngôn vừa kéo, sát khí trong người cũng rất phối hợp tỏa ra đâm thẳng về phía Đàm Tiếu Tiếu.


Mỗ Đàm vẻ mặt bỗng chốc cứng lại, chỉ thấy toàn thân như bị vạn mũi tên xuyên qua.

Bên ngoài Tề Vãn Ngôn vừa nhấc tay, lại khoấy động vài vòng, Đàm Tiếu Tiếu bị văng ra khỏi hòn giả sơn, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu.

" Là ngươi???!!!".

Hai thanh âm nhất tề hô đồng loạt tự, chỉ khác âm sắc, một cái hồ nghi, một cái còn là khẳng định. Thế nhưng ngữ điệu khẳng định này lại là thân ái nam chủ chi nhị.


" Hắc!!! Khụ!!! Nhị vị hưng trí a, tiểu nữ lúc nãy ngắm trăng. . . " Mỗ Đàm thật muốn nói chính mình lúc nãy cái gì cũng chưa nghe, chưa nhìn qua. . . bất quá nhìn thấy mỗ vương gia nhíu mi nhìn mình, tốt rồi!!! Cái gì cũng nuốt trở vào..

Thân ái!!! Ta, ngươi rất quen thuộc sao???

Mỗ Đàm liếc mắt nhìn Tề Vãn Ngôn, nuốt một ngụm nước bọt, tâm lí vẫn là không được tốt lắm..


" Vì cái gì cười?? Nghĩ đến bổn vương đích thân giết ngươi liền cao hứng đến vậy sao??".


Sách!!!! Mỗ Đàm vẫy hắc tuyến, thập phần không hài lòng vẻ mặt " ngươi nói a, nói ta liền toại nguyện ngươi". Thế nhưng không hài lòng vẫn là không dám lên tiếng càng không dám thay đổi tư thế.


Ngươi nói ngươi bị nhân quăng ngã, ngươi sẽ có tư thế hoa lệ sao?. Quả nhiên động vật giống đực trong tiểu thuyết này không có khái niệm thương hương tiếc ngọc. . . trừ nữ chủ..


" Vị tiểu thư này, ngươi còn nhớ ta sao??".


Lâm Tĩnh Lạc bỏ qua Tề Vãn Ngôn, tiến đến gần nàng..



Kì thật nàng rất muốn nói " ta không quen ngươi."


" Nhớ!!! Ta đương nhiên nhớ,. .. tiểu thư may nhờ ngươi giúp đỡ, thật thiên ân vạn tạ, ngươi chân thật là bồ tát tái thế cứu khổ cứu nạn, ngươi chính là thánh mẫu tái sinh, là phụ mẫu tái sinh của ta, ta đối với ngươi thành kính thiên địa vạn vật không thay đổi,....". . . . mau cứu ta a!!!!



Mỗ Đàm một bên níu áo Lâm Tĩnh Lạc, một bên lau nước mắt, lại biên lau nước mũi, tình cảnh phi thường cảm động.


Lâm Tĩnh Lạc bất đắc dĩ nhìn mỗ Đàm, trong ánh mắt còn ẩn chứa khiếp sợ. . . .Ân!!! Ngươi không nghe lầm, mỗ nữ chủ chính đang khiếp sợ.


Bình thường trang thái quá một chút, người ngây thơ sẽ bị lừa một chút. Nay chính là trang thập phần thái quá. . .xem!! Mỗ bạch liên hoa bị dọa sợ.



Mà vị đương triều tam vương gia chính là vòng hai tay trước ngực, bộ dáng xem kịch vui. "Diễn nhiều một chút. . . . .

. . .lại chết cũng chưa muộn".





Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật