Xuyên qua chi, người qua đường.

Chương 12




Chương 12: Thương lượng.


Vừa ra phủ, Đàm Tiếu Tiếu liền chọn bắc thành mà đi. Không cần hỏi vì sao. Chẳng qua tam vương phủ liền tại nam thành, còn là bắc thành li tướng phủ không xa.


Nếu chẳng may hội ngộ ôn thần, liền trách Đàm Tiếu Tiếu nàng vận mệnh không tốt.

....

Minh triều gọi Bạch Ngạn quốc. Minh tự là do dân chúng Bách Ngạn ưu ái gọi niên hiệu. Minh là anh minh cũng có nghĩa là thái dương. Tiên hoàng tại vị trị quốc lấy dân vì trọng. Bạch Ngạn cũng tối phồn thịnh. Tiên hoàng được lòng dân, dân trọng quân liền gọi minh quân. Nay thái tử đăng cơ, chuộng lòng dân cùng tỏ thái độ kính trọng tiên đế nên lấy Minh vì hiệu gọi Minh triều Bạch Ngạn quốc.

Lại nói tới Bạch Ngạn quốc hiệu, Bạch Ngạn là do nhiều đời Tề gia trị vì, tổ tiên Tề gia dựa theo đặc trưng của lãnh thổ mà đề hiệu. Phía bắc lãnh thổ địa hình đồi núi thập phần hung hiển. Hằng năm sương trắng phủ quanh, dù xuân hạ thu đông, thời tiết vẫn không đổi, cho dù vậy dãy Bạch Ngạn này lại giữ vai trò không nhỏ. Nói khoa thì công thần hộ quốc, nói thường thì giúp đỡ ngăn ngoại xâm nhiều niên đại nay.

Do địa thế hiểm trở, phòng thủ cường cho nên Thành Thang phương bắc dù mạnh vẫn như cũ ngậm bồ hòn. Thành Thang không lo, các nước lân cận càng không đáng ngại. Nhiều năm nay dù có nỗi chiến vẫn là không qua quân đội của Minh triều.

Cho nên nói hiện tại dân thiện quân hoà, ngày càng phồn thịnh vốn không ngoa.

Kinh thành gọi Tế Châu. Phía tây là hoàng cung, phía bắc là binh trường, nơi tập trung quân đội, là nơi dùng để rèn luyện kĩ năng chinh chiến, mà phía đông chính là cổng thành.

....

Đàm Tiếu Tiếu cùng Đinh Đan không lâu sau đã ở tại bắc thành, nàng vừa đến liền hướng một y quán tiến vào, bộ dáng hiên ngang khí vũ mà chủ tớ hai người lại không chú ý đến trên người mình chính là gã sai vặt bố y.
Chỉ nghe xung quanh thốt lên vài tiếng than thở:


" Ta mỗ mỗ!!! Đầu năm nay làm gã sai vặt làm được rất không sai, cũng quá hiên ngang.....".

" Hai vị đến xen bệnh vẫn là mua dược??."

Một cái xem như còn trẻ thiếu niên đứng ra chào hỏi, thái độ cũng tương đối ôn hòa nhã nhặn.

" Ngươi là đại phu?.". Mỗ Đàm nghi hoặc, dường như không tin lắm..


" Nếu ngươi muốn xem bệnh gia phụ ở bên trong."

" Mau dẫn ta vào."

Thiếu niên nghi hoặc, người này nhìn thế nào cũng sinh long hoạt hổ, thế nhưng yếu chuẩn bệnh????.

Phía trước y quán là dược phòng, mà phía sau chính là nơi chuẩn bệnh của đại phu.

Vừa vào bên trong Tiếu Tiếu nhìn thấy một lão giả đang tại phối dược, tướng mạo hiền hòa, vừa nhìn liền biết là một trách nhiệm đại phu.

Đàm Tiếu Tiếu nhất mặc!!!! Xem này bộ dạng, bạc lại dùng không được..

" Nhị vị xem bệnh??"

Lão đại phu đứng dậy hướng hai người đánh cái tiếp đón.

" Trương đại phu, ta đến là muốn thương lượng một chuyện."

Đàm Tiếu Tiếu cũng không vòng vo mà trực tiếp vào chủ đề.

" Thương lượng?.". Trương đại phu kinh ngạc, lại xẹt qua ý nghi ngờ.

Đàm Tiếu Tiếu nhìn sang thiếu niên bên cạnh. Trương đại phu hiểu ý phân phó nhi tử ra bên ngoài.

" Có việc gì ngươi trước nói."

Đàm Tiếu Tiếu từ trong người lấy ra giấy tín đưa cho Trương đại phu.

" Trương đại phu, trong thành ai cũng nói ngươi tài nghệ uyên bác, một cái có tài đức đại phu, chủ tử ta tin ngươi, tin tưởng lời ngươi nói bọn họ sẽ tin."

Trương đại phu nhìn tín mày nhướn một chút, lại quay sang nhìn nàng.

" Lời ấy không vội tin, nhưng lão phu nếu giúp ngươi, ta liền thẹn với tổ tiên, đây là hành vi dối gạt."

Tiếu Tiếu biết chính mình thân phận bị bại lộ. Trương đại phu lời nói chính là " giúp ngươi" mà không phải " giúp chủ tử ngươi".

Nàng xấu hổ sờ mũi.

" Không phải ta muốn lừa gạt, nếu ta không làm vậy, tính mạng khó bảo toàn, ngài giúp ta chính là cứu mạng ta. Ngài chẳng lẽ thấy người chết trước mắt lại không cứu???".

Trương đại phu như có điều suy nghĩ nhìn nàng.

" ai!!! Lão phu đã già, lỡ như bị phát hiện, biển hiệu làm sao dám treo, nhi tử ta tương lai nhiều nan a."

" Trương đại phu, ta đến tìm ngài đương nhiên có đường hậu, ta cam đoan ngài sẽ không bị ảnh hưởng...này là chút thành ý."

Đàm Tiếu Tiếu từ trong người lấy ra một đỉnh vàng, bên mặt thành khẩn, trong lòng lại không ngừng trấn an " chi tài bảo mệnh, chi tài bảo mệnh a."

Trương đại phu loan cười.

" Tiểu thư, ngươi làm người đủ hào sảng, lão phu cũng không làm khó ngươi, ai!!! Thật đáng tiếc, ngươi lại chọn phương thức này bảo mệnh."

Thương lượng đạt thành nàng cùng Đinh Đan rời khỏi y quán.

" Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì???."

" ...Ngươi còn nhớ những gì hôm qua ta dạy không."

" Nhớ rất rõ..." Nói đoạn Đinh Đan lại nhìn sang nàng.
" Người chẳng lẽ muốn...."

" Được rồi, ta biết nha đầu ngươi thông minh, ứng theo đó mà làm."

Đàm Tiếu Tiếu đem trong người hai thư tín cùng loại với thư tín giao cho Trương đại phu đặt vào trong tay Đinh Đan, lại nhăn mặt nhíu mày móc ra vài nén bạc đưa cho Đinh Đan.

" Nhất định phải thành, nếu không bạc của ta liền hi sinh oan uổng."

Đinh Đan loan loan cười.

" Tiểu thư, ngươi yên tâm."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật