[ Andree x Bray ] Học đường

#15



Thế Anh đứng bên ngoài đợi thêm mười lăm phút thì cuối cùng Thanh Bảo cũng đi ra, trên vai cậu lúc này là một cái balo to tướng, bắp tay cũng được băng bó lại bằng băng gạc trắng rất cẩn thận.

- Mang nhiêu đó theo thôi à?

Hắn ngờ vực hỏi khi thấy cái balo trên vai cậu. Thành thực mà nói thì Thế Anh chẳng có chút ý định nào là sẽ cho Thanh Bảo về thăm lại ngôi nhà này đâu, ban đầu là có đó nhưng mà sau khi nhìn thấy thái độ của bố mẹ cậu thì cái suy nghĩ đó đã bị hắn quán triệt luôn rồi.

Thanh Bảo đối diện với câu hỏi của hắn thì gật đầu chắc nịch, còn hít sâu một hơi trước khi trả lời lại hắn nữa.

- Nhiêu đây là tất cả quần áo của em rồi đó..

Thế Anh hơi khựng lại trong chốc lát, nhưng rất nhanh hắn liền ổn định lại được trạng thái của mình. Cũng phải thôi, sống trong một gia đình bạo lực liên miên như thế thì làm sao mà Thanh Bảo có cuộc sống đầy đủ như hắn được chứ. Nghĩ đến đây, Thế Anh liền giơ tay ra xoa xoa mái đầu trắng của cậu mấy cái.

- Thế đi luôn nhé? Tao không định cho mày về lại đây đâu đấy, đi là đi theo tao luôn, đến cuối đời luôn đấy.

Thanh Bảo hai tay nắm lấy quai balo một cách nặng nhọc, nghe hắn nói thế thì vẫn kiên quyết gật đầu. Thế Anh bỗng chốc cảm thấy rất hài lòng với thái độ của cậu bây giờ, không kiềm được mà cười khẩy một cái. Hắn vươn tay kéo Bảo vào trong lòng mình, dịu dàng trao cho cậu một cái ôm, sau đó liền hôn nhẹ lên má đối phương một cái.

- Em bé ngoan!

Trong cơn phấn khích, hắn không kiểm soát được mà cúi xuống hôn cái 'chụt' lên môi cậu, còn thuận tiện vỗ đầu người kia một cái, thành công làm Thanh Bảo đơ hết cả người ra. Trong khi cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một lực đạo đã kéo cái balo từ trên vai cậu xuống, còn chưa để Thanh Bảo kịp phản ứng lại thì đã thấy cái balo đó đang yên vị trên đôi vai rắn chắc của hắn rồi.

- Đi, ra xe về nhà nào.

Thế Anh lúc này đang rất vui sướng, hào hứng khoác vai đưa cậu ra xe. Thanh Bảo trong suốt quãng đường cũng câm nín không nói được tiếng nào, lâu lâu lại tò mò nhìn lên quan sát sắc mặt của hắn. Chỉ biết lúc này Thế Anh đang vui lắm, cậu cứ thấy hắn cười suốt thôi. Mà còn cười tươi lắm kìa, khác hẳn với cái thái độ lúc mà hắn đang nói chuyện với ba cậu.

- Anh đang vui lắm hả?

Hắn nghe thấy âm thanh thều thào của người trong lòng thì gật gù, nụ cười trên môi cũng theo đó mà biến mất. Thế Anh liếm môi, cười hiền rồi lại xoay đầu hôn nhẹ lên thái dương cậu.

- Ừ, vui chứ. Từ giờ tao có mày ở cạnh rồi, không vui sao được?

Nhìn thấy nụ cười hiền hòa hiếm có của Thế Anh, Thanh Bảo cũng bất giác mà cười theo hắn. Ừ, vui thật. Thế là từ nay, cậu đã có một người ở bên để yêu thương và một ngôi nhà để mình trở về rồi.

.

.

.

Ngồi trên xe hắn mà cậu cứ háo hức cựa quậy không ngừng. Cái dáng vẻ nôn nao như trẻ con đang muốn đi chơi ấy của Thanh Bảo làm cho hắn bật cười, theo thói quen mà đưa tay ra xoa đầu cậu mấy cái.

- Ngồi yên xem nào.

- Em đang vui mà, giờ em không ngồi yên được đâu.

Cậu cười híp mắt, vẻ mặt trông như đang rất tận hưởng cái xoa đầu đó của hắn vậy. Rồi bàn tay của Thế Anh từ từ lướt xuống mặt cậu, thuận thế mà véo má cậu một cái, tuy không đau nhưng cũng thành công chế ngự được cơn tăng động của Thanh Bảo lúc này.

- Ngồi im đi, tí tao mua bánh cho.

Bảo nhìn sang hắn, cặp mắt long lanh lại ánh lên chút khó tin. Thế Anh lúc nào cũng chăm cậu như em bé vậy, nhưng rõ ràng là Bảo đã tốt nghiệp trung học phổ thông rồi mà. Cậu còn sắp vào đại học nữa, hồ sơ của cậu cũng đã được phê duyệt rồi cơ mà, sao hắn vẫn xem cậu là trẻ con thế?

- Em không cần.

- Hửm?

Thế Anh nhíu mày nhìn sang phía con thỏ đang ngúng nguẩy trên ghế phụ kia mà lòng bắt đầu dậy sóng. Nhiều lúc hắn cũng đến bất lực với cái tính cách sáng nắng chiều mưa này của em người yêu, nhưng chỉ đành chịu thôi, ai kêu Thanh Bảo lại là người yêu hắn làm gì.

- Sao thế?

- Thì, thì em đang nợ anh mà. Năm trăm hai mươi triệu, còn cả tiền nhà nữa.. sao em bắt anh tiêu tiền cho em hoài được, em phải làm việc để trả nợ cho anh chứ.

Cậu bắt đầu khua tay múa chân, kể hết công lao của hắn dành cho mình. Mà Thế Anh ở bên cạnh nghe được những lời ấy thì lại bật cười ha hả, hắn kiên nhẫn ngồi đợi đối phương kể hết câu chuyện rồi mới vươn tay đến vò đầu cậu thêm một lần nữa.

Bảo còn chưa kịp gỡ cái tay đang làm loạn trên đầu cậu xuống thì đột nhiên Thế Anh thắng xe lại cái 'két', chiếc xe hơi dừng lại chuẩn xác trước cửa một tiệm bánh ngọt cũ kĩ.

- Bảo ngồi đây đợi tao nhé, tao quay lại ngay.

Hắn nói, xong liền mở cửa bước xuống xe ngay lập tức. Ngay khi cánh cửa xe đóng sầm lại, Thanh Bảo mới bắt đầu định hình được mọi chuyện. Cậu ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn khuất dần sau cánh cửa gỗ của tiệm bánh, tự dưng lúc này trong lòng Thanh Bảo lại trào dâng một cảm giác ấm áp lạ thường.

Mười phút sau, Thế Anh bước ra với một hộp bánh giấy trong tay. Hắn gõ gõ vào cửa kính ở ghế phụ của xe, ra hiệu cho Thanh Bảo hạ kính xuống, sau đó nhẹ nhàng để hộp bánh lên trên đùi cậu.

- Một miếng là dâu, một miếng là socola. Ở đây làm bánh ngon lắm, mua cho mày ăn thử, nếu hợp thì mỗi lần đi sang đây tao đều sẽ mua cho mày một cái nhé.

Hắn nói, sau lại chồm người vào hôn nhẹ lên môi cậu. Rồi hắn liếm môi, vui vẻ quay trở về ghế lái của mình. Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh nhưng Thanh Bảo vẫn cứ bần thần nhìn hộp bánh trong lòng mãi, cậu đang không hiểu vì sao Thế Anh lại mua bánh cho mình, rõ ràng khi nãy cậu đã bảo là không cần rồi cơ mà?

- Em bảo không cần mua mà..

- Mày có thấy tao nghe lời mày bao giờ chưa? Lỡ mua rồi, ăn đi không lại phí. Ở đây làm ngon lắm, tao chỉ đợi mỗi mày ra trường để mua bánh cho mày ăn thôi đấy. Vui vẻ lên tí đi Thanh Bảo.

Thế Anh thở hắt ra một hơi, hai tay vịn chặt trên bánh lái nhưng tâm trí hắn lúc này lại đang lềnh bềnh bên chỗ em người yêu mất rồi. Thanh Bảo mân mê chiếc hộp giấy trên tay, đôi mắt lại long lanh lạ thường. Dù miệng từ chối thế thôi nhưng làm sao cậu có thể cưỡng lại được sức hút của những chiếc bánh ngọt như thế này cơ chứ. Đặc biệt hơn, nó còn là do chính tay hắn lựa cho cậu nữa.

- Em cảm ơn Thế Anh.

Hắn nghe được lời cảm ơn lí nhí của cậu thì cười khẩy, đến bây giờ tâm trạng hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn được đôi chút. Thế Anh liếm môi, bàn tay to lớn giữ chặt bánh lái điều khiển xe chạy băng băng trên đường, ngón tay thi thoảng lại nhịp nhịp trên vô lăng như một thói quen khi lái xe của hắn.

- Cảm ơn thì tí nhớ ăn bánh nhé. Tao không chấp nhận cảm ơn suông đâu.

Bảo lại cười.

- Em sẽ chia cho Thế Anh một nửa.

Thế Anh nghe thấy giọng điệu trẻ con của cậu thì cười khì, đưa tay lên xoa đầu Thanh Bảo như một thói quen.

- Ngoan, thương mày.

- Em cũng thương Thế Anh.

.

.

.

Lái xe thêm gần hai mươi phút nữa thì đã về đến được nhà hắn. Thế Anh một tay cầm bánh, một tay cầm balo giúp cậu, thúc giục Thanh Bảo mau đi mở cửa ra.

- Anh đưa balo đây cho em cũng được mà.

- Để tao cầm. Mày thương tao thì đi mở cửa ra nhanh đi, không bánh chảy ra hết bây giờ.

Thanh Bảo tuy vẫn còn ngơ ngác nhưng khi nghe hắn thúc giục như thế thì cũng ngoan ngoãn chạy ra phía cánh cửa nhà to sừng sững. Nhưng khi cậu vừa chạm tay vào tay nắm cửa, còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn gọi với lại.

- Bảo!

Cậu giật mình xoay người ra sau, bối rối nhìn hắn. Thế Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, song hắn lại nở một nụ cười hiền.

- Nhớ nói "con đã về rồi đây" nhé.

Bảo mỉm cười. Giờ đây, mọi lo lắng bên trong cậu như biến tan, bởi Bảo biết kể từ giờ, cậu đã có một nơi thuộc về mình rồi. Cậu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, trên môi vẫn treo một nụ cười rất tươi.

- Tụi con về rồi đây.

-- end --

______

P/s : fanfic của tui được art lại nè hihi


Gửi đến bạn dễ thương nào đó đã vẽ lại fic của tui, tui xin cảm ơn bạn nhiều nhé ạ.

Mãi yêu mọi người 🫶


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật