Cặp Đôi Hợp Đồng [FREENBECKY]

Chap 43



Trưa hôm sau, trên đường đến buổi thử vai, Becky ôn lại kịch bản lần nữa, Karin hỏi cô chuẩn bị thế nào, cô liên tục gật đầu: “Ngon lành cành đào, tối qua em còn ôm kịch bản đi ngủ, kiến thức đều chạy vào đầu em hết rồi.”

“Chị tin em mới sợ.”

“Chờ đã, để em nghe điện thoại.” cô ra hiệu cho cô ấy im lặng, liếc nhìn tên người gọi, hận không thể chết ngay tại chỗ, vừa kết nối liền nhịn không được bùng nổ: “Tên thối tha này, còn biết gọi điện cho bố à?”

Người đàn ông bên kia cười mấy tiếng, giọng nói trầm thấp, rất có từ tính, nếu như để fans của anh ta nghe thấy, đảm bảo sẽ nổ tung ngay tức khắc. Đáng tiếc, vừa mở miệng đã khiến người ta muốn nổ súng.

“Đứa con bất hiếu này, có nhớ bố không?” Người đàn ông cười nói.

“Chạy ra nước ngoài chơi điên rồi đúng không? Còn dám gọi điện thoại cho em? Không sợ em lái máy cày tới nghiền nát anh à?”

Hai ba câu đã bắt đầu ồn ào, Karin vừa nghe đã biết là điện thoại của Non, vội nhắc nhở: “Sắp đến nơi rồi.”

“Được rồi, bố đang bận, không có việc gì thì lui đi.” Cô nói.

“OK, bố chỉ muốn nhắn nhủ với con, bố của con sắp về rồi đây.” Non nói với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Sao vậy, là hamburger ở nước ngoài không ngon, hay là biển không đủ cá, sao lại muốn chạy về đây? Em thấy anh không về thì vắng mợ chợ vẫn đông, mặt trời càng xoay nhanh hơn đấy.” Cô khịt mũi nói.

“Bec Bướng Bỉnh, chờ bố về xử lý đê.” Nom nghiến răng nói.

“Hẹn gặp lại nha. . . mà khoan!” cô đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Món đồ em nhờ anh mấy hôm trước đã mua chưa vậy?”

“Mua rồi mua rồi, chỉ vì món đồ này của em mà suýt chút nữa anh bị chặt chém đấy.”

“Đúng đúng, nên lột da anh luôn mới phải!” cô nghe thấy tiếng loa thông báo của sân bay bên kia, đoán chừng anh ta đang ở sân bay.

Xe dừng lại, cô không tiếp tục nói nhảm, nói thêm vài câu rồi cúp máy, sau đó soi gương sửa sang lại mặt mũi, quần áo.

Cửa xe vừa mở, cô ngạo nghễ bước xuống, thật bất ngờ, xe bên cạnh cũng bước ra một người, lập tức đối diện với cô.

Oan gia ngõ hẹp.

Hai người đồng thời dời ánh mắt, cô thở phì phò ra đằng mũi, nhấc cao cằm, eo cũng uốn éo vô cùng nhiệt tình.

Karin mỉm cười ngượng ngùng với Nat và người đại diện, quay đầu đuổi theo nghệ sĩ của mình, Becky chẳng khác nào chú bướm hoa, tung bay khắp bãi đỗ xe.

Mất mặt quá.

Karin túm chặt cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đạo diễn Arthit thích diễn viên trầm tĩnh.”

Bước chân Becky khựng lại, nhíu mày, chu đôi môi nhỏ xinh: “Ý gì vậy? Chị cảm thấy em không đủ trầm tĩnh à?”

“Em không biết tự nhìn lại mình sao?” Karin đau đầu, “Lát nữa phải tỏ ra e thẹn một chút, nếu chỉ nhìn tính cách bên ngoài thì rõ là cơ hội của Nat lớn hơn em.”

Cô khịt mũi coi thường: “Xía, cô ta còn chẳng bằng một góc bác Chankimha nhà em đâu.”

“À, nhắc mới nhớ. . .” Đang nói chuyện thì thang máy đến, cả hai cùng bước vào. Karin thấy hai người Nat đi tới cửa, nếu không đợi thì có chút quá đáng, thế nên liền chặn cửa thang máy.

“Cảm ơn.” Nat nói cảm ơn với cô ấy, sau khi bước vào đứng bên cạnh Becky.

Một tay Becky ôm cánh tay, cực kỳ ưu nhã đẩy kính râm xuống, cố ý hỏi một câu chọc tức: “Chị vừa nói gì, bác Chankimha nhà chúng ta thế nào?”

Karin nhỏ giọng nói: “Về nhà hẵng nói.”

“Không, tại sao phải về nhà mới nói được?” cô lắc đầu, “Về nhà còn bao việc, không chỉ cùng bác Chankimha ăn tối mà còn phải đi thăm Vô Địch nhà em nữa.”

Karin cảm nhận sâu sắc rằng nếu không lấy được vai diễn lần này, Becky thật có lỗi với thân phận diễn viên đại tài!

Cô chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn người đại diện không chịu mở miệng nói tiếng nào, lúc này chợt nghe một tiếng cười ngắn ngủi, cô xoay đầu nhìn về phía Nat: “Cô cười cái gì?”

Nat nở nụ cười chân thành nói:"Becky, cô không cần phải phô trương chuyện giữa cô và Sarocha. Có những chuyện nếu nói quá nhiều sẽ giống như giấu đầu hở đuôi. Bây giờ cô đang cố cường điệu tình cảm giữa cô và chị ấy tốt thế nào sao?”

Cô hơi nghẹn: “Vốn dĩ tình cảm giữa chúng tôi luôn rất tốt.”

“Vậy được rồi, nếu tốt thật thì không cần thông qua ngôn ngữ để thể hiện, nếu không tôi còn tưởng cô đang tự biên tự diễn.”

Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Nat khẽ gật đầu, bước ra ngoài trước.

Becky trợn to mắt, nhanh chóng tháo kính râm xuống, nhìn về phía Karin bằng ánh mắt sắc bén: “Cô ta có ý gì vậy? Nói em tự biên tự diễn?”

“Ý là. . . Lần thử vai này của em sẽ bại dưới tay cô ấy.” Karin nói.

Trong mắt Becky lập tức bùng lên lửa giận, thật lâu sau cũng không thể bình ổn, ngón tay dùng sức, điên cuồng đánh chữ.

【Becbec】: Mau gọi điện thoại cho tôi, nói yêu tôi!

Sarocha đang ăn cơm suýt chút nữa phun hết lên màn hình, chưa kịp trả lời thì đối phương đã gửi tin tiếp theo.

【Becbec】: Giọng nói phải to!!!

【Becbec】: Nhưng giọng điệu phải ngọt!!!

【Becbec】: Tại sao còn chưa gọi? Chị ngứa đòn phải không?

【Bé bự của Becbec】: ?

Chị vừa đặt được dấu chấm hỏi, điện thoại liền vang lên, quả nhiên là nhóc quỷ đòi nợ này. Vừa nghe máy, bên kia liền nói: “Ái dà ~ đã bảo không cần gọi điện thoại rồi, chị còn gọi tới làm gì, dính người quá đi hà.”

Sarocha: “??”

Buổi thử vai có không ít người tham gia, nhà tổ chức đã sắp xếp một sảnh lớn để mọi người xếp hàng chờ, Becky liếc nhìn bốn phía, sau đó đặt mông xuống ngồi bên cạnh Nat, cất giọng buồn nôn lớn tiếng nói chuyện điện thoại.

Nat: “. . .”

Becky làm ra vẻ hết sức tình cảm, điên cuồng nhét cẩu lương cho người bên cạnh, giọng nói ngọt ngào ê hết cả răng: “Chị yêu à, tối nay chị muốn ăn gì, em cảm thấy nhà hàng Michelin lần trước không tệ lắm, tôm cũng rất ngon nữa.”

Sống lưng Sarocha lạnh toát: “Nếu em bị bắt cóc thì mau nói ám hiệu với tôi.”

“Ám hiệu gì chứ, muốn nói yêu em thì cứ nói, người ta đang nghe đây.”

Karin lùi thẳng về sau vài bước, đứng trong một góc, không muốn có chút liên quan nào đến con người buồn nôn ngoài kia.

Những người xung quanh cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Becky, có người như xem trò vui, có người cảm thấy ngọt ngào, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, chỉ có Nat ngồi thẳng lưng không lộ ra cảm xúc gì, như thể không hề bị ảnh hưởng.

Becky lườm cô ấy một cái, giận sôi máu, giọng nói vào điện thoại cũng trở nên hung dữ: “Sao chị không nói lời nào vậy?”

“Tôi yêu em.”

Becky sửng sốt, thanh âm ấm mềm truyền ra từ tai nghe, như thể nhiễm điện khiến cả người cô cứng đờ, sau đó lại nghe chị ấy nhẹ giọng hỏi: “Có nghe được không?”

“Nghe, nghe được!” Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình nong nóng, những tưởng Sarocha sẽ không đệm theo, cô đã định cúp máy, ai ngờ. . . Ai ngờ thế mà chị ấy làm cô trở tay không kịp, suýt chút nữa mất hết mặt mũi.

Cô sờ mặt mình, tăng âm lượng, đỏ mặt, giả vờ nói: “Buồn nôn chết đi được, dính người quá thể, Sarocha, quả đúng là chị, cục cưng yêu dấu của em.”

“. . .” chị ôm ngực, một chốc muốn nện chết người này, chốc nữa lại muốn bóp chết cô ấy, cảm xúc rối rắm hỗn độn giày vò trái tim chị, còn chưa kịp nhấm nháp dư vị lời nói của cô ấy thì đã nghe một hồi “bíp. . .” dài.

Cúp máy.

Chị hít sâu một hơi, chỉ vào di động mắng thầm, đồ không có lương tâm.

Mỗi khi chị muốn che giấu đi tình cảm không mong muốn này, Becky sẽ chường mặt ra, vừa gảy nhẹ một tiếng là đàn đã đứt dây, quấn lấy tim chị, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, nếu cứ tiếp tục như vậy, chị không thể đảm bảo mình luôn giữ được bình tĩnh.

Bên kia, Becky cúp điện thoại cũng không vội khoe mẽ với Nat rằng đây không phải là cô tự biên tự diễn, mà lại cúi đầu, khoé môi bất giác nhếch cao, cũng không biết là vì thắng cuộc so đo vô nghĩa này, hay là vì sự phối hợp của Sarocha, nói tóm lại là tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.

Quan tâm đến Nat, Nat Lông Chim* kia làm gì chứ.

Cô không khỏi nâng cằm, liếc nhìn Nat.

Nat nhíu mày, lúc này trong mắt Becky đã không còn vẻ khinh thường và đắc thắng như trước kia, mà ngược lại có dấu vết của sự xúc động và thương tiếc. Cô ấy thương tiếc điều gì? Hay nói cách khác, cô ấy cảm thấy tiếc cho cô chuyện gì?

. . . Bỏ lỡ Sarocha có đáng tiếc không?

Nat chỉ có thể nghĩ đến việc này. Thật ra thời gian gần đây cô cũng luôn nghĩ đến việc này, Sarocha có vị trí thế nào trong cô?

“Karin, lúc nãy chị nói bác Chankimha thế nào, vẫn chưa nói xong đâu.” Becky không so đo nữa, đi tìm người đại diện đang đứng trong góc, nói chuyện nghiêm túc.

“Bộ phim này đã chọn được vai nữ thứ.” Karin liếc nhìn cô ấy, “Chính là bác Chankimha của em.”

Giọng nói không lớn, nhưng những người đang chú ý đến phản ứng của cô ấy và Nat đều nghe được tin này, ánh mắt nhìn cô ấy liền chứa đầy ẩn ý.

Becky cũng lười tìm hiểu ý tứ của bọn họ, chỉ tò mò hỏi: “Nữ thứ? Sao chị ấy lại đóng vai nữ thứ? Đạo diễn chẳng biết cách chọn người gì cả.”

“Nghe Malee nói là cô ấy tự yêu cầu.”

Becky không thể không nhớ lại kịch bản, vì đây là buổi thử vai nữ chính nên cô chỉ nhớ đại khái vài đoạn thoại quan trọng của vai nữ thứ, nhưng. . . Nếu Sarocha đóng nhân vật ấy, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy xuất sắc.

“Hì hì hì hì.”

“Em cười ngây ngô gì vậy?” Karin kéo ống tay áo của cô ấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng quên là nữ chính và nữ thứ còn có mấy cảnh mập mờ.”

“Đậu xanh, vậy mà em cũng quên được.” Becky vỗ đầu mình, âm thầm hạ quyết tâm, vai diễn này, nhất định không thể để Nat đoạt được, nếu không, cô ta chỉ thả chút thính thì Sarocha lại chả chạy theo lần nữa à.

Để bảo vệ sự trong sạch của Sarocha, lần này, cô nhất định phải giành được vai nữ chính!

Thời gian phỏng vấn ngày càng dài, Nat được gọi vào phòng, gần nửa giờ sau mới đi ra. Một nghệ sĩ lớn gan bước đến hỏi: “Nat Sanpapong, cô diễn thử đoạn nào vậy? Có khó không, có hỏi câu ngoài lề nào không?”

Nat lắc đầu cười nói: “Không diễn gì cả, chỉ trò chuyện với đạo diễn thôi.”

“Nói chuyện gì vậy?”

“Người tiếp theo.” Nhân viên gọi to, người đang nói chuyện nhanh chân chạy vào.

Nat tạm biệt mọi người, cô khẽ mỉm cười khi ánh mắt lướt qua Becky, cô chỉ khịt mũi.

Nơi phỏng vấn không lớn, không gian nhỏ hẹp có chút bí bức, người phỏng vấn là đạo diễn nổi tiếng và biên kịch vàng, còn có phó đạo diễn và những nhân viên công tác khác, họ đều nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào diễn viên đến tham gia thử vai, áp lực đột ngột ập đến.

Cô vừa đẩy cửa vào, lập tức hoảng hốt bởi bầu không khí lạnh lẽo, cô bước đến bàn dài, cung kính cúi đầu chào giám khảo phỏng vấn: “Chào đạo diễn Arthit, chào các vị, tôi là Becky Armstrong, đến thử vai nữ chính.”

“Ngồi đi.” Arthit Fran chỉ vào ghế dựa bên dưới, “Chúng ta chỉ tâm sự đơn giản thôi, hôm nay không thử vai. Becky đúng không? Trước đây cô ít khi đóng phim điện ảnh, sao lại muốn đến thử vai diễn lần này?”

Cô quét mắt nhìn một vòng, vậy mà lại có thiện cảm với những người đang lạnh lùng nhìn mình, rất giống lúc cô bị anh hai kiểm tra bài tập, vì thế thật thà nói: “Có cơ hội thì phải nắm bắt, thử vai là cơ hội của tôi. Còn chọn tôi hay không là cơ hội của các vị.”

“Khẩu khí lớn thật.” ông cười to, “Vậy cô thử nói cách hiểu của cô về nhân vật này xem?”

“Vô cùng thuần khiết lương thiện.” cô buột miệng thốt ra.

“Cô cảm thấy cô có nét tương đồng với nhân vật sao?”

Cô lắc đầu.

Đạo diễn có chút bất ngờ nhìn cô, phỏng vấn cả buổi, dường như tất cả mọi người đều ca tụng nhân vật này, cũng cố gắng phô bày những nét giống nhau giữa mình và nhân vật, hiếm thấy một câu trả lời khác biệt như vậy, “Không giống chỗ nào?”

“Người bắt nạt tôi thì tôi sẽ trả đũa. Người yêu tôi, tôi sẽ vô cùng trân trọng.”

“Vậy cô cảm thấy cô ấy yêu ai?”

“Tôi. . . Tôi không biết.” Đột nhiên Becky cảm thấy lần phỏng vấn này mình đã cầm chắc thất bại, nào có ai lại trả lời như vậy, chuẩn bị một thân kỹ năng lại không có chỗ phô bày, thật là đau đầu, cuối cùng bất chấp, “Tôi cảm thấy ngay cả cô ấy cũng không biết mình yêu ai, nhưng nếu buộc phải nói thì, tôi cảm thấy cô ấy yêu chính mình, yêu cái cách giữ được sơ tâm của bản thân.”

Biên kịch sáng mắt lên, hỏi: “Cô cảm thấy kết cục này thế nào?”

“Tốt vô cùng.” Tại thời điểm quan trọng, cô vẫn rất biết cách nịnh hót, “Bởi tôi đọc thấy kịch bản xuất sắc tuyệt vời như vậy nên mới quyết định tới thử xem sao, biết đâu tôi sẽ trở thành nàng thơ của bộ phim này!”

Biên kịch bị cô chọc cười, biết rõ chỉ là câu nịnh bợ nhưng vẫn không ngăn được ý cười, lại hỏi: “Hôm nay có nhiều người đến phỏng vấn như vậy, so với họ, cô cảm thấy mình có ưu thế gì?”

Cô gãi đầu, trả lời: “Tôi hát hò không nhiều như diễn xuất, nhưng diễn xuất lại không sành bằng ca múa, đàn ca múa hát mọi thứ đều thành thạo, thuyết – học – đậu – xướng* món nào cũng cân luôn! Chuyên ngành của tôi là âm nhạc, ngoại trừ ca hát tôi còn biết phối âm, mười bài tám bài không thành vấn đề, tiết kiệm cho các vị không ít chi phí hoà âm phối khí hậu kỳ. À. . . Tôi còn có thể dùng ngực đập đá, dùng nồi sắt hầm chính mình, có thể tiết kiệm chi phí tìm diễn viên đóng thế cho các vị nữa. . .”

(*Thuyết – học – đậu – xướng/ nói – học – đùa – hát: là bốn bài luyện tập diễn viên cần học.)

Cô gian nan tìm lấy mấy lý do xiêu vẹo, biên kịch cười sang sảng, hình tượng lạnh lùng cao ngạo khó khăn đắp nặn chợt vỡ tan tành.

Đạo diễn Arthit cũng cong khoé môi: “Xem ra Sarocha nói không sai, cô đúng là một người rất thú vị.”

“Sarocha?” cô mở to mắt, hiếu kỳ hỏi, “Chị ấy còn nhắc đến tôi với anh sao?”

“Đúng vậy, mới tối hôm qua thôi.” Đạo diễn Arthit từ tốn cười, “Tối qua bọn tôi ăn cơm, cô ấy còn vội vã chạy đến xem cô biểu diễn. Cô ấy nói cô rất thú vị, rất đáng yêu, còn hi vọng sau này tôi hợp tác với cô một lần, bảo đảm sẽ không hối hận, lần thử vai này không phải cô ấy giới thiệu cô đến sao?”

“Không phải, người đại diện nói tôi tới, chị ấy cũng không đề cập với tôi chuyện này, nhưng quả thật hiện tại tôi không xứng với anh.” cô rất tự biết thân biết phận mà nói, nhưng cô không ngờ chị lại mở đường cho mình. . . Hơn nữa, tối qua khi về nhà có nghe Karin nói rằng khi chị chạy tới chương trình đã mồ hôi ướt đẫm.

Hoá ra là chạy đến từ bữa cơm với đạo diễn Arthit? Chỉ vì xem bốn phút biểu diễn của cô?

Nhất thời, cô cảm thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn nơi ngực trái, không thể giải thích được, chỉ muốn mau chóng gặp được chị, dẫn chị ấy đi ăn một bát Nshima thật ngon lành.

“Cô còn muốn nói gì nữa không?” Biên kịch cười hỏi.

Câu này nghe thế nào cũng nghe ra ý tiễn khách, vừa nghĩ đến Sarocha, Becky lập tức sục sôi ý chí chiến đấu, kiên định nói: “Xin các vị cho tôi một cơ hội, tôi nhất định phải đóng vai này, bởi vì. . . tôi là bạn gái của Sarocha, phim điện ảnh đầu tiên chúng tôi cùng hợp tác nhất định có thể mang lại doanh thu phòng vé và độ hot cao, tôi sẽ đảm trách mọi lời chê bai, còn chị ấy sẽ đảm bảo chất lượng!”

Đạo diễn Arthit nhướng mày, cười nhạo: “Đúng là một ý tưởng không tồi.”

Becky thấy có hi vọng, không ngừng cố gắng nói: “Hơn nữa, tôi có thể nhờ Sarocha dạy tôi diễn xuất, tuyệt đối sẽ không lãng phí nhân lực và tài lực của đoàn phim!”

Còn vấn đề chị có chịu dạy hay không. . . cứ mặc kệ trước đi đã, cùng lắm thì đến lúc đó năn nỉ ỉ ôi, ra vẻ đáng yêu, khóc lóc nhặng xị, ba liên tục cho chị ấy phiền chết đi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật