Meanie [ExA] Pinot Noir.

7.



Sáng sớm hôm sau, Myungho tới đón Wonwoo về, cậu đề cập tới chuyện đưa anh đi làm nhưng Wonwoo từ chối, anh nghĩ rằng như vậy sẽ tiếp tục làm phiền tới Myungho, bao gồm cả tiền viện phí và tiền đồ ăn anh chưa trả. Myungho lại không nghĩ vậy, tình trạng Wonwoo nếu tự đi xe sẽ gặp ít khó khăn, vậy nên cậu nhất định phải đưa anh đi, dù cậu biết có lẽ điều đấy không quá cần thiết. Còn tiền viện phí hay đồ ăn, phần nhiều là của hắn, còn của cậu cũng chả đáng là bao nhiêu.

Wonwoo thấy vậy không nói nữa, đành ngậm ngùi suy nghĩ cách để kết nối cả hai. Nếu anh là hàng xóm mới của một người khác, có lẽ sẽ không đối tốt với họ như vậy.

Myungho cảm giác như sắp ngạt thở trong cái không khí im lặng trong xe, và cậu đoán là người còn lại cũng tương tự "Anh lên tầng thay đồ rồi xuống nhé, tôi sẽ đợi ở ngoài."

"À...Ừ, cảm ơn cậu." Wonwoo đáp lại một cách khách sáo, cậu vì thế chỉ cười ngại, thầm chửi trong lòng cái khả năng bắt chuyện của bản thân.

"Không biết cậu làm việc ở công ty nào nhỉ? Trông cậu ăn mặc giống nhân viên văn phòng." Wonwoo lấy đồ đi làm xong liền nhanh nhẹn xuống, anh vui vẻ hỏi ngỏ ý muốn trò chuyện.

Wonwoo đánh mắt sang bên trái, bắt gặp cái nhìn của Myungho chỉ biết cười ngượng, "Tôi không có ý săm soi gì đâu, chỉ sợ chúng ta không tiện đường."

Thật lòng, Myungho rất cảm ơn vì anh đã phá tan cái bầu không khí ngại ngùng này, cậu gật đầu, "May mắn là tiện đường, tôi làm ở công ty PFMU."

Myungho quan sát biểu cảm của anh, thấy rõ trên gương mặt sự ngạc nhiên, vài giây sau liền mỉm cười vui vẻ, "Vậy sao, trùng hợp nhỉ."

"Vâng, tôi với anh có duyên với nhau đấy."

Myungho cười khúc khích, có duyên với nhau, nhưng tiếc là không phải trùng hợp.

Wonwoo nhờ vậy mà dễ nói chuyện hơn một chút, bớt đi phần nào cái ngượng ngùng hôm qua. Cậu nhìn cách anh nói chuyện, mang lại cho người khác cảm giác thoải mái, thầm nghĩ tại sao anh lại diễn hay tới vậy. Wonwoo chắc chắn không bỏ qua, lại càng không thể chấp nhận, chỉ là nhìn anh, nếu không biết sẽ không nghĩ anh đang gặp chuyện.

"Không nghĩ là anh Wonwoo cũng dùng nước hoa, đó giờ tôi tưởng tin tức tố của anh đủ thơm rồi chứ?" Myungho nhử mồi, liếc nhẹ sang bên phải, trong phút chốc liền thấy rõ sự lúng túng của Wonwoo.

"Ừ, ra ngoài phải dùng một chút chứ." Wonwoo cười thiếu phần tự nhiên, giọng nói cũng rất gượng gạo.

Anh trách bản thân có lẽ dùng hơi quá, tự hỏi không biết lí do vậy có hợp lý hay không, bởi có lẽ Pheromone của Alpha là thứ đáng tự hào nhất, chỉ có "ngon" và "ngon hơn". Phô ra còn không hết, huống hồ là che đi.

Hẳn là có hai lí do, một là che đi tin tức tố của anh nếu không kiểm soát, hai là che đi tin tức tố của hắn, nhưng Myungho nghiêng về lí do đầu hơn.

Cậu quen hắn ngót nghét gần mười năm, khoảng thời gian thân thiết cũng có, ấy vậy chưa từng cảm nhận được mùi hương của hắn lấy nổi một lần. Trừ những lúc phẳng phất mùi dầu gội khi tóc hắn chưa khô thì Myungho không hề hay bất kì hương thơm nào.

Nếu nói rằng, Pheromone thao túng lý trí và cảm xúc của cả Alpha lẫn Omega, thì hắn đi ngược lại với lẽ thường, phá tan định luật mà một mình khống chế.

Mỗi khi cảm xúc Alpha trở nên mất ổn định, Pheromone thường toả ra tùy theo tâm trạng của họ, tức giận thì cay nồng, vui vẻ thì ngọt dịu quyến luyến. Chỉ là riêng hắn, kể cả hắn tức giận hay vui vẻ, người bên cạnh đều không cảm nhận được bất kì mùi hương nào.

Và Myungho thật sự tò mò, Pheromone của hắn rốt cuộc gây nghiện đến mức nào mà khiến một Alpha như Wonwoo mất cả lí trí. Ngày hôm qua cậu đến, toàn bộ cơ thể anh toàn là những "chiến tích" gây ngại. Hậu quả sau cuộc hân hoan kia, cậu chẳng dám nghĩ hắn lại liều mình với lần đầu của một Alpha tới vậy.

Hắn hội tụ rất nhiều yếu tố, ưu tú hơn Alpha đến phải vài bậc. Truyền thông tung hô hắn đến mức tưởng chừng như đang nói quá, chỉ có người biết mới hay tất cả là chưa đủ.

Myungho khi biết hắn quá lâu, tuyệt nhiên không tránh khỏi tò mò. Hắn dù chưa một lần thừa nhận, nhưng phải chăng là hiện thân của một loại giới tính mơ hồ đến khó tin. Mingyu, trong suy nghĩ của cậu là một Enigma, hội tụ đủ yếu tố là một người đứng đầu.

Hắn, người có khả năng biến Alpha thành Omega mà khoa học vốn chẳng thể giải thích được.

Nhưng có lẽ, ở đâu đấy trên thế giới tỷ dân, khái niệm Enigma tưởng chừng như không tồn tại lại được một người khác ngoài hắn tái hiện một cách rõ nét.

Những kẻ đứng đầu rồi sẽ gặp được nhau, trùng hợp ở xung quanh Mingyu, không ai là kẻ tầm thường.

"Anh không cần lo đâu, tôi là Beta, khả năng cảm nhận mùi hương cũng kém hơn người khác." Myungho quyết định nói trước khi thấy gương mặt không mấy yên tâm của Wonwoo.

Wonwoo thành Omega thì điều hiển nhiên chính là khả năng khống chế Pheromone sẽ không còn như Alpha nữa, kể cả bình thường, nó vẫn vô tình toả ra như một lời mời gọi. Nhưng câu nói đấy như đánh vào tâm lý Wonwoo, khiến anh sợ hãi mà không biết trả lời.

"Anh có vẻ là một Alpha kĩ tính nhỉ, vậy nên ở công ty ít ai ngửi thấy tin tức tố của anh lắm."

Myungho như đọc được suy nghĩ, đề cập đến chuyện Alpha để tránh đi cảm giác bất an của anh. Điều Wonwoo không dám thừa nhận nhất có lẽ là việc mình biến thành Omega, còn điều mà anh cảm thấy lo sợ nhất chính là khi người khác biết được vấn đề này.

Wonwoo cười ngại, cả hai ngay sau đấy liền yên lặng.

Wonwoo được người khác gọi là "không có dục vọng" bởi anh vốn chẳng có nhu cầu trong chuyện quan hệ. Ở công ty, thi thoảng Wonwoo vô thức toả ra Pheromone, đánh mạnh vào khứu giác của cả Beta lẫn Omega. Họ tìm tới anh, toả ra mùi hương như muốn quyện làm một, Wonwoo cảm nhận được nhưng nhất quyết từ chối. Anh chọn uống thuốc ức chế, hoặc bức bối lắm, anh sẽ tự xử một mình.

"Tới công ty rồi." Myungho thông báo cho Wonwoo, gỡ dây an toàn và mở chốt khoá xe.

Anh nhanh nhẹn bước xuống, đợi cậu rồi cùng đi theo. Những hành động theo thói quen của một Alpha vẫn còn sâu trong tiềm thức, như việc anh đứng chắn trước cậu hay kéo tay áo cậu lùi lại khi một cái xe khác bước vào hầm.

Myungho để ý thấy rõ điều đấy, chỉ biết cười chua xót cho anh.

"Làm việc vui vẻ, tan làm tôi gọi anh sau."

Wonwoo tạm biệt cậu. Dù mới năm hôm không đi làm nhưng Wonwoo lại cảm thấy hồi hộp.

Không ngoài dự đoán, anh được đồng nghiệp chào đón rất nhiệt tình.

Wonwoo nói chuyện cùng họ một lúc rồi bắt đầu vào phòng làm việc. Anh chưa nghĩ ra được bản thân sẽ phải làm gì nếu gặp hắn, vậy chi bằng dùng sự bận rộn để tạm thời quên hắn đi, quên cả cái mùi hương khiến anh mất tỉnh táo.

Và anh làm điều đó rất tốt, trong hàng giờ đồng hồ anh không lấy nổi một suy nghĩ về hắn, chỉ toàn ngập những con chữ của công việc. Điều đó khiến anh thoải mái, bớt được phần nào sự mệt mỏi hôm qua.

"Giám đốc Jeon, tôi vào trong nhé ạ?"

Mạch cảm xúc bị gián đoạn, Wonwoo giật mình nhìn ra phía cửa, "Vâng, mời vào."

Anh rời khỏi ghế, vừa lúc người kia mở cửa. Wonwoo mời cậu trai ngồi xuống bàn làm việc, nhẹ giọng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"À không, tôi đến thông báo cho anh về sự hợp tác giữa công ty mình và công ty H, bộ phận chúng ta hợp tác làm Marketing cho sản phẩm bên họ. Do mấy hôm trước anh không đi làm nên tôi tới để báo với anh, hẹn ngày họp để thảo luận chiến lược."

Người kia ngồi xuống, đưa cho anh bản hợp đồng. Wonwoo đọc qua, gật đầu hiểu vấn đề, "Vậy à, tôi hiểu rồi. Mọi người biết hết rồi đúng không?"

"Vâng." Cậu trai gật đầu, liếc nhẹ về phía Wonwoo.

Điều khiến cái không khí này trở nên căng thẳng là Wonwoo chỉ mới nhận chức giám đốc được đâu đấy hai tuần, và anh còn nghỉ năm ngày vì lí do sức khoẻ.

"Tôi sẽ tìm hiểu, chúng ta có thời hạn đến bao lâu?"

"Cuối tháng ạ."

"Tôi sẽ suy nghĩ, bảo mọi người cùng suy nghĩ rồi đầu tuần sau chúng ta mở một buổi họp nhé."

Wonwoo cười duyên, cậu trai kia chỉ cúi đầu nhẹ rồi xin phép ra ngoài làm việc.

"Cậu là người mới à? Tôi không thấy cậu vào buổi đi chơi hôm trước."

"À, tôi không uống được rượu." Người kia khựng lại, hai ngón trỏ giơ lên biểu thị chữ X.

"Cậu giới thiệu một chút được không?" Wonwoo tò mò. Người kia có gương mặt khá bầu bĩnh, làn da trắng mịn, chiều cao cũng chỉ đến ngang vai anh. Wonwoo theo thói quen đoán già đoán non, hẳn là Beta hoặc Omega rồi.

"Tôi là phó giám đốc, thấp hơn anh một bậc." Cậu ta cười, giọng nói cũng rất dễ nghe. "Lee Jihoon."

Wonwoo "À" một tiếng, sau đó nhanh nhẹn mở cửa cho Jihoon.

"À, giám đốc Jeon..." Jihoon chuẩn bị bước ra ngoài liền dừng lại, "Có vẻ tâm trạng của anh đang vui."

Câu nói khiến Wonwoo khó hiểu, định hỏi thì người kia nói tiếp, "Anh vô tình toả ra tin tức tố rồi kìa. Mùi hoa phải không? Quả nhiên thơm giống người khác đồn."

Ngay sau đấy Jihoon bước đi, để lại một gương mặt không mấy vui vẻ như tâm trạng mà cậu nói.

Wonwoo vội vàng đóng cửa, bật máy lọc không khí lên mức độ cao nhất. Anh ngửi mùi bản thân, chỉ chen chúc đâu đó tí hương rượu đã bị che lấp bởi nước hoa.

Mà điều quan trọng, nước hoa hôm nay anh dùng không mang bất kì hương thơm của loài hoa nào cả.

Chính vì câu nói vô tình đấy khiến Wonwoo không thể tập trung được vào công việc nữa. Anh đang cảm thấy sợ, sợ vô cùng.

Anh biết câu nói của người kia mang đầy hàm ý, Alpha chỉ vô thức toả ra Pheromone khi tâm trạng họ thay đổi, mà Wonwoo vừa rồi tâm trạng không quá khác lạ, đã vậy còn chẳng có lí do gì để anh đột nhiên toả Pheromone với một người mới gặp lần đầu.

Nếu nghĩ xa hơn nữa, chỉ có Omega mới không kiểm soát được Pheromone của bản thân thôi.

Wonwoo trấn an bản thân, "Chắc không nghĩ tới trường hợp bản thân là Omega đâu..."

Và chắc chắn hiện tại không ai nghĩ như vậy cả, nhưng rồi tương lai, nếu cứ tiếp tục không khống chế được, Wonwoo sẽ không giấu nổi được bí mật này.

Anh vội vàng sịt thêm một lớp nước hoa, nồng khắp cả căn phòng. Wonwoo nhanh chóng tìm hiểu về vị phó giám đốc vừa rồi, trong lòng không khỏi bất an.

Điều mà anh nghĩ chỉ xảy ra với một phần trăm lại là sự thật, Jihoon là Alpha. Lần đầu tiên trong đời Wonwoo, anh đoán sai giới tính của người khác.

Wonwoo bắt đầu lo lắng đến chảy mồ hôi, anh hạ điều hoà xuống nhiệt độ thấp hơn để cố gắng bình tĩnh lại.

Nếu Wonwoo có tâm trạng như này, Pheromone của anh sẽ trở nên khó kiểm soát, mà vốn nó không nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi.

Mặc dù chưa sẵn sàng nhưng ngay bây giờ, anh cần phải gặp và nói chuyện với Mingyu.

Wonwoo suy nghĩ một lát, càng nghĩ càng khiến tâm trạng trở nên khó chịu.

Hành động hôm qua của Mingyu, anh nhớ đến mức nó in sâu vào não anh như một bức tranh, trùng hợp lại không thể ghét bỏ.

Anh ghét hắn, rất ghét, hận đến điên lên đi được. Chỉ sợ nếu gặp hắn sẽ lao vào đánh bất chấp mọi thứ, nhưng hắn của ngày hôm qua, khiến anh cảm thấy nhoi nhói trong lòng.

"Tôi đã rất nhớ anh."

Câu nói rất đơn giản, như thể nó đem toàn bộ vào vỏn vẹn năm chữ.

Wonwoo thở dài, thật muốn bỏ trốn, bỏ trốn khỏi suy nghĩ này và chạy xa khỏi hắn.

Anh lên mạng, ấn thử tên của hắn. Một cái tên như thể bình thường đối với anh lại là cái tên khiến dư luận dậy sóng.

Kim Mingyu, tài năng trẻ hiếm có của Đại Hàn Dân Quốc.

"Doanh nhất triển vọng và trẻ nhất hiện nay: nhận được học bổng toàn phần của Đại học Harvard ngành Kinh doanh & Quản lý."

"Chủ tịch tập đoàn được mệnh danh là "quái vật hút máu" chỉ mới hai mươi sáu tuổi!"

"Mingyu: doanh nhân trẻ được mệnh danh là "Alpha của Alpha", có những thành tựu ít ai đạt được ở tuổi rất trẻ!"

"..."

Wonwoo lướt một lúc, anh đọc chi tiết từng bài một, từng bài phỏng vấn và báo chí. Hắn nổi lên như một biểu tượng để các doanh nhân cố gắng, thế mà Wonwoo lại không từng chú ý tới hắn trước đấy.

Và tập đoàn của hắn mới lấn sang Hàn Quốc được gần hai năm, thế mà đã có chỗ đứng nhất định. "Không biết còn tưởng tên điên này được hậu thuẫn."

Không, hắn là kẻ từng bước đi lên, hậu thuẫn cho kẻ khác.

Anh nhấc máy lên, gọi cho hắn.

"Sao thế? Nhớ tôi rồi à?" Cái chất giọng vô sỉ khiến anh khó chịu, quên đi cái cảm giác đồng cảm mới nãy.

"Gặp tôi, ngay bây giờ!" Wonwoo gằn từng chữ một.

"Tôi đang bận mất rồi, lát nữa n-"

"Tôi đến công ty cậu, liệu hồn đấy tên khốn khiếp." Sau đấy chẳng có gì ngoài những tiếng tút tút dài đằng đẵng, hắn liếc nhìn ra ngoài cửa kính, từ trên cao liền thấy rõ đô thị tấp nập.

"Tới lúc anh phải yêu tôi rồi."





Kim Mingyu từ nay có nhiều đất diễn rồi T.T Xin lỗi mọi người nhiều vì thời gian vừa rồi bận nên không ra được chap mới, cảm ơn mọi người vì đã đọc tới cuối chap, chúc người đẹp bên kia một ngày tốt lành.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật