[Trans] 21 NGÀY CHINH PHỤC TÌNH YÊU

Chương 32



"Anh Apo. Cười tươi thế, có chuyện gì vui à?"

Nhân viên đoàn phim đi tới gọi Trần Lập Ba. Anh vội vàng khóa màn hình sau đó đứng lên nhìn đối phương: "Sao vậy?"

"Đạo diễn Quách tìm anh trang điểm."

"Tới ngay."

Sau khi nhân viên rời đi, Trần Lập Ba vội mở điện thoại và gửi tin nhắn cho Trương Trạch Nghị rồi cầm hộp mỹ phẩm đi về phía bọn họ.

Nghệ sĩ cần trang điểm chính là diễn viên nữ lúc trước. Lần này kiểu trang điểm vẫn không có gì thay đổi, chỉ bổ sung thêm một vài chi tiết đơn giản. Trong lúc Trần Lập Ba làm việc thì diễn viên nữ lướt điện thoại của mình. Bởi vì màn hình điện thoại không có miếng dán bảo vệ nên từ góc nhìn của anh, có thể dễ dàng nhìn thấy đoạn video của Trương Trạch Nghị xuất hiện trong điện thoại của cô.

Độ nổi tiếng của Ảnh đế lớn đến mức này rồi sao?

Ngay cả nghệ sĩ trong giới cũng quan tâm đến cậu ấy?

Điện thoại trong túi quần lại rung lên. Trần Lập Ba biết chắc là người kia, thế nhưng anh không thể ngưng tay để đọc tin nhắn được. Sau khi trang điểm xong, quá trình quay phim lại tiếp tục.

Bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc nên mỗi ngày mọi người phải làm việc chạy đua với thời gian. Ngày nào cũng một hai giờ sáng mới xong việc.

Trần Lập Ba cảm thấy bản thân như mất đi một nửa linh hồn. Anh ngậm điếu thuốc trên miệng và hai tay đút túi quần rảo bước về phía khách sạn. Thế nhưng khi anh vừa mới đến trước cửa đã bị bảo vệ chặn lại. Lúc này, anh mới nhớ ra việc khách sạn không cho hút thuốc bên trong.

Trần Lập Ba vội chắp tay xin lỗi bảo vệ, sau đó anh dập tàn thuốc rồi ném vào trong thùng rác trước cửa. Trong lúc đứng đợi thang máy, anh lấy điện thoại ra xem nhưng Trương Trạch Nghị lại không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Hành lang khách sạn vắng hoe, Trần Lập Ba ngáp dài một hơi sau đó mở cửa phòng đi vào. Cả người bất ngờ đụng phải ngực của một người nào đó rồi đôi môi cũng bị ngậm chặt ngay sau đó.

Trần Lập Ba giật mình, anh đưa tay đẩy theo quán tính nhưng chỉ một giây sau đó cả người lập tức thả lỏng trong vòng tay của đối phương. Anh ngửi được mùi hương quen thuộc của Trương Trạch Nghị.

Anh không thể ngờ được người này lại thực sự lẻn vào trong phòng.

Lúc trước khi cả hai còn ở chung khách sạn, Trần Lập Ba đã đăng ký thẻ phòng của anh cho cậu. Đến lúc này anh mới nhớ ra Trương Trạch Nghị vẫn chưa trả phòng khi cậu rời khỏi đoàn phim.

Chẳng trách lại có thể lẻn vào dễ dàng như thế, còn làm anh hốt hoảng một phen.

Trần Lập Ba thả lỏng cơ thể. Anh vòng hai tay qua cổ đối phương sau đó mút lấy đầu lưỡi đang đưa ra của cậu. Hai người chỉ mới xa nhau vài ngày nhưng lại có cảm giác như đã cách xa vài năm.

"Sao em đến đây mà không nói với anh tiếng nào thế?"

Đèn trong phòng bất ngờ sáng lên và Trương Trạch Nghị là người đã thực hiện việc này. Trần Lập Ba nhìn qua, đối phương đang mặc bộ đồ giống hệt trong video lúc chiều mà anh đã nhìn thấy. Cậu không trang điểm, nhìn chẳng khác nào một sinh viên đại học trẻ trung.

"Em nhớ anh."

Trương Trạch Nghị lại cúi đầu hôn anh và đầu lưỡi lại đưa ra liếm môi dưới mềm mại của anh. Trần Lập Ba lập tức ngậm lấy chiếc lưỡi khéo léo của cậu rồi đẩy người kia xuống giường.

Sau khi đè được đối phương nằm dưới thân mình, Trần Lập Ba ngồi lên người Trương Trạch Nghị và nheo mắt nhìn cậu.

"Người nào ở trên sẽ làm chồng. Vậy rốt cuộc bây giờ ai mới là chồng?"

Trương Trạch Nghị nghe thấy điều này thì hai tay ôm chặt eo anh sau đó dùng hết sức nẩy người lên. Cậu cắn môi dưới của mình với một vẻ mặt dâm đãng: "Một lát nữa xem em xử anh thế nào."

Trần Lập Ba hoàn toàn phớt lờ lời cảnh cáo của đối phương. Anh cố tình nâng mông lên rồi lại đưa xuống cọ xát với thứ bên dưới của cậu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt tối sầm của đối phương, anh vui vẻ leo xuống khỏi người cậu.

"Anh đi tắm trước. Em cứ vui vẻ trước đi."

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Lập Ba dành một cái nháy quyến rũ cho Trương Trạch Nghị. Chỉ một cái nháy mắt khiêu gợi của anh cũng làm cho Trương Trạch Nghị nóng bừng cả người. Cậu lập tức bật người chạy theo đối phương vào trong phòng tắm.

Phải mất một khoảng thời gian dài cả hai mới từ phòng tắm bước ra. Mặc dù tóc vẫn còn nhỏ giọt nhưng lúc này Trần Lập Ba chỉ muốn chui vào trong chăn nằm.

"Anh đợi tí."

Trương Trạch Nghị nhìn anh với một vẻ mặt ghét bỏ trước khi đi đến tủ lấy máy sấy: "Anh không thể sấy khô tóc xong rồi mới đi ngủ sao? Tóc còn ướt ngủ sẽ bị đau đầu."

"Người anh chỗ nào cũng đau."

Trần Lập Ba mặc kệ đối phương. Vừa nãy hai người đều phóng túng quá mức ở trong phòng tắm, hơn nữa, bây giờ đã hơn ba giờ sáng, hai mắt anh thật sự không chống cự được nữa. Thậm chí, anh có thể chìm vào giấc ngủ trong giây tiếp theo.

Trương Trạch Nghị không thể làm gì khác ngoài việc quay trở lại phòng tắm lấy thêm một cái khăn. Nhìn thấy Trần Lập Ba quấn chăn nằm sấp lên giường, cậu cũng chỉ biết lau tóc anh bằng khăn tắm trước.

Đợi đến khi tóc không còn quá ướt thì cậu mới bật máy sấy và điều chỉnh ở mức độ thấp nhất để sấy khô. Dưới sự vuốt ve dịu dàng của những ngón tay ấy, Trần Lập Ba dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến lúc thức dậy vào sáng ngày hôm sau Trần Lập Ba vẫn còn mơ màng, chuyện của đêm qua cứ như một bộ phim trong giấc mơ của anh. Chỉ khi nhìn thấy chàng trai nằm bên cạnh với mái tóc xù vùi vào cổ thì anh mới thực sự có cảm giác chân thực.

Đêm hôm qua Trương Trạch Nghị đúng là đã đến đây với anh.

"Hôm nay em định làm gì?"

Trần Lập Ba nghiêng người với lấy điện thoại trên đầu tủ bên cạnh. Trong tin nhắn nhóm công việc không có thông báo gì khác ngoài lịch làm việc của hôm nay.

"Không biết. Dù sao thì em cũng đang trong kỳ nghỉ."

Trương Trạch Nghị vòng tay ôm anh từ phía sau và phản ứng buổi sáng của đàn ông cọ vào giữa mông anh. Bàn tay men theo phần bụng dưới sờ xuống vuốt ve thứ kia một lần nữa.

Trần Lập Ba gạt cánh tay của đối phương ra khỏi người sau đó vén chăn đi vào phòng tắm: "Anh sắp đi làm rồi."

Trương Trạch Nghị theo anh đi vào trong. Cậu đứng dựa người lên cửa ngắm nhìn người đàn ông đang đứng tắm dưới vòi sen. Ánh mắt cậu lướt qua những dấu vết mơ hồ mà cậu đã lưu lại trên cơ thể trần truồng của anh.

Trần Lập Ba không quan tâm cái nhìn đen tối của người phía sau, anh vẫn thản nhiên gội đầu và trò chuyện: "Vé máy bay của em vào ngày nào?"

"Ngày kia."

Hai người đã thỏa thuận về việc Trương Trạch Nghị sẽ đi đến đó trước, khi Trần Lập Ba hoàn thành xong công việc ở đoàn phim sẽ bay đến sau.

"Vậy nên em sẽ ở cùng anh ngày hôm nay và cả ngày mai."

"Vậy em ăn uống như thế nào? Anh không thể lo cho em được, anh chỉ ăn tạm ở phim trường thôi."

Trần Lập Ba lau khô người sau đó cầm máy sấy đưa cho đối phương một cách rất tự nhiên để nhờ đối phương sấy tóc giúp mình.

Trương Trạch Nghị cũng vô cùng tự nhiên nhận lấy sau đó luồn tay vào mái tóc ẩm ướt của anh: "Anh không cần lo cho em, lát nữa em tự tìm quán nào đó để lót dạ là được."

Ảnh đế đến phim trường thăm người nhà nhưng lại lén lút chẳng khác gì một tên trộm. Trần Lập Ba cảm thấy áy náy trong lòng, anh xoay người hôn cậu một cái: "Em chắc là tự lo được đúng không?"

"Em có được hay không chẳng phải tối qua anh là người biết rõ nhất sao?"

Trương Trạch Nghị lại bắt đầu với cái não "đen tối" của cậu. Trần Lập Ba vòng tay ôm eo người trước mặt và nhướng mày khiêu khích: "Vậy tối nay anh phải kiểm tra lại thử."

"Lần này anh ở trên?"

Ở trên của Trương Trạch Nghị chính là để anh ngồi trên người mình. Cậu đặc biệt thích tư thế này vì khi ấy cậu có thể cắm sâu vào anh hết mức có thể. Thế nhưng, lần nào Trần Lập Ba cũng chỉ ngồi được một lúc là bắt đầu than đau lưng.

Anh ấy không muốn góp sức, anh ấy chỉ muốn hưởng thụ.

Trương Trạch Nghị biết tỏng "lòng dạ" của người đàn ông này.

Trần Lập Ba vừa liếm môi dưới của mình vừa nháy mắt nhìn đối phương: "Vậy hẹn em tối nay, không gặp không về."

Trương Trạch Nghị bóp mông anh, đầu cúi xuống, miệng ngậm lấy cánh môi mềm mại của anh mút một cái: "Không gặp không về."

Bởi vì buổi đêm có hẹn nên cả ngày hôm đó Trần Lập Ba luôn mang theo một tâm trạng phơi phới như gió xuân khi làm việc. Ngay cả diễn viên nữ kia bây giờ nhìn cũng thấy thuận mắt hơn.

Vào buổi trưa, Trương Trạch Nghị gửi đến cho anh một tấm hình. Trong hình cậu đang đội mũ và đeo khẩu trang, trên tay cầm thứ gì đó hướng về phía màn hình. Trần Lập Ba phóng to bức ảnh lên để nhìn rõ. Đến lúc nhìn được thứ bên trong đó là gì thì anh lại vội vã ấn khóa màn hình với một cảm giác tội lỗi.

Tên nhóc này đúng là điên rồi!

Đi mua mấy thứ đó thì thôi đi, còn gửi cho mình xem nữa chứ!

Trần Lập Ba đảo mắt nhìn xung quanh một vòng và khi thấy không có ai chú ý về phía này anh mới thở phào một hơi. Điện thoại trên tay không ngừng rung lên, đương nhiên là Trương Trạch Nghị không hài lòng với biểu hiện im lặng của anh.

Trần Lập Ba tìm một góc vắng vẻ mới bấm gọi lại cho đối phương. Điện thoại vừa được kết nối, Trương Trạch Nghị đã vội hỏi tội anh: "Anh làm gì mà không trả lời tin nhắn của em?"

"Nhìn thấy mấy thứ em mua chưa?"

Thứ đồ bắt mắt như thế có thể không nhìn thấy được sao!

"Em mua làm gì?" Trần Lập Ba nghiến răng nghiến lợi với đối phương. Thế nhưng trong mắt Trương Trạch Nghị, anh chỉ là một con hổ giấy, vì thế người này vẫn người vui vẻ trước màn hình điện thoại: "Đương nhiên là mua để phục vụ anh rồi."

"Đêm nay không gặp không về, là anh tự nói đấy nhá!"

"Em ở trong phòng đợi anh!"

"Anh mau mau trở về nha!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật