[NP/Song tính/H văn] Si hán điên cuồng nuôi nhốt mỹ nhân nghèo túng



Cáo Minh Viễn chỉ dùng vài lần lăn giường thay đổi thiên tính của virus tang thi, Vũ An Nhiên bị hắn ôm vào trong lòng còn run bần bật, thứ can đảm ôm người gặm cắn trước kia giờ không còn lại chút nào.

Thật sự rất đáng sợ....

Trước kia trải qua một tháng dạy dỗ, Vũ An Nhiên đã trở nên rất sợ hãi rồi, bây giờ bị khai bao hoàn toàn, lại cảm nhận được dục vọng của dị năng giả rất khó để thỏ mãn cậu càng trở nên sợ sệt hơn. Cáo Minh Viễn giống như ăn thế nào cũng không đủ no, ngẫm lại thì hắn đã nghẹn nhiều năm như vậy, hiện tại được ăn thịt thì tất nhiên phải cố sức ăn cho đủ những ngày tháng lãng phí trước kia.

Cáo Minh Viễn lo lắng Vũ An Nhiên vừa rồi khóc nhiều như vậy sẽ bị mất nước, hắn cố ý dùng dị năng tạo ra chút nước cho cậu: "Nhiên Nhiên, uống nước này."

Vũ An Nhiên không phải rất khát nước nên giận dỗi quay đầu đi, nhưng lại bị hắn nắm cằm bắt quay trở về, cậu chỉ có thể nức nở uống nước, hàm răng lại bị hắn vuốt ve vài cái. Lượng nước đó uống vào cuối cùng vẫn biến thành nước mắt, Vũ An Nhiên cảm thấy nhân loại này thật quá đáng sợ, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ mệt như bây giờ.

Cậu nhất định phải trốn khỏi người bên cạnh này.

Vũ An Nhiên bị hôn đến thở hổn hển, cậu nhúc nhích bàn tay, muốn cắn quá.

Trong biệt thự vẫn còn một ít đồ ăn, vì thế Cáo Minh Viễn liền ôm Vũ An Nhiên rảnh rỗi ở trong nhà mấy ngày, hắn nhịn không được muốn hoạt động thân thể, cuối cùng lại hoạt động tới trên giường. Có đôi khi còn không phải ở trên giường, tang thi nhỏ chỉ muốn cắn người bị bắt mở ra cánh cửa thế giới mới, thân thể bị địt cho mềm nhũn, lồn nhỏ và lỗ đít đều bị làm cho sưng đỏ, mơ hồ không thể khép lại được.

Quần áo trên người cậu không che được thứ gì, đồ cậu mặc tất cả đều là áo sơ mi của Cáo Minh Viễn, tùy thời tùy chỗ đều có thể cởi ra, dâm thủy thường chảy dọc xuống hai chân. Nếu có người đi lầm xông vào sẽ ngay lập tức nhìn thấy một tang thi đáng thương, quần áo không chỉnh tề, trên người bị che kín bởi dấu hôn, giống như một tính nô được dạy dỗ kỹ lưỡng.

Vũ An Nhiên được Cáo Minh Viễn ôm vào trong ngực cứng người lại, hơn nửa ngày trôi qua cậu mới dám hé miệng ăn đồ mà hắn đút cho, đôi mắt đỏ hồng mang theo tầng hơi nước. Ngón tay hắn còn nằm trong lồn nhỏ quấy phá, Vũ An Nhiên được ăn cơm nên ngoan ngoãn an phận ngồi yên, thế nhưng khoái cảm dưới thân vẫn khiến cậu phải vặn vẹo thân mình. 

"Ăn ngon không?"

Cáo Minh Viễn cũng không nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời, hắn chỉ đơn thuần muốn nói chuyện cùng cậu, khi ngón tay từ trong lồn nhỏ rút ra còn mang theo mấy sợi chỉ bạc dâm đãng.

"Bên trong của Nhiên Nhiên nhiều nước quá, cảm giác ẩm ướt rất không thoải mái phải không, để anh giúp em lấp kín." 

Tốc độ ăn cơm bỗng dưng bị trì hoãn lại, Vũ An Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt. Đang ăn cơm mà bị quấy rầy khiến Vũ An Nhiên vô cùng tức giận, nhưng Cáo Minh Viễn lại vừa hôn vừa sờ cậu khiến cậu không thể nào nổi giận được nữa. 

Lồn nhỏ gian nan ăn vào căn cặc gân, bởi vì tư thế ngồi nên Cáo Minh Viễn còn có thể thấy được bụng nhỏ bị đầu buồi đâm lên tạo thành một khối nhỏ. Dù không động thân mình nhưng bên trong lồn đĩ vẫn gắt gao bao lấy cặc bự mà liếm mút, muốn đem cặc nuốt vào càng sâu hơn.   

Chờ Vũ An Nhiên ăn no xong, lúc này Cáo Minh Viễn mới sờ sờ bụng cậu, nói: "Để anh giúp Nhiên Nhiên tiêu thực nhé?"

Cái tên nhân loại này mặt dày vô sỉ vô cùng, mấy ngày hôm nay không biết đã tìm bao nhiêu lí do để lăn lộn cậu, đem hai cái lỗ nhỏ của cậu giày vò không ngừng. Cáo Minh Viễn khi dễ Vũ An Nhiên  là tang thi, cái gì cậu cũng không hiểu, cũng không biết chạy trốn nên chỉ có thể ngoan ngoãn để hắn địt vào. 

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, Cáo Minh Viễn cảm thấy tiểu thiếu gia không thể rời khỏi hắn để sinh sống một mình được, chỉ là từ trước đến nay hắn không hề nghĩ tới trong mắt Vũ An Nhiên hắn cũng là một mối nguy hiểm rất lớn. 

Rất nhanh đã qua một tuần, đồ ăn không còn đủ dùng nữa, sợ rằng Vũ An Nhiên sẽ phải chịu đói bụng nên Cáo Minh Viễn chỉ có thể ra ngoài tìm đồ ăn. Cáo Minh Viễn nhìn thoáng qua Vũ An Nhiên đang ngoan ngoãn nằm trên giường chơi tay một mình kia, hắn thật sự không thể nào yên tâm để cậu ở nhà một mình.

Vũ An Nhiên bị bế lên liền nghi hoặc nhìn hắn, sau đó ngay lập tức theo bản năng muốn giãy giụa, cậu nghĩ "đồ ăn" này lại muốn địt mình. Sau khi được thay quần áo ấm rồi ôm ra khỏi nhà Vũ An Nhiên mới ý thức được việc không giống như mình nghĩ, cậu tò mò nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Đem quả dưa ngốc đang tò mò không ngừng nhét vào trong xe, Cáo Minh Viễn khởi động xe rời đi, hắn định đi tới trại chăn nuôi ở ngoại thành nhìn thử. 

Hắn muốn cho Nhiên Nhiên ăn chút đồ ăn mới mẻ.

Vùng ngoại thành cách đây rất xa, trên đường đi vì gặp phải tang thi cùng với tai nạn xe cộ nên hắn phải thay đổi tuyến đường tới bốn năm lần, mãi tới buổi tối mới đến nơi. Bên trong trại chăn nuôi vô cùng yên tĩnh, Cáo Minh Viễn bắt được một con heo biến dị, sau khi giải quyết liền xách trở về.

Vũ An Nhiên bị khóa trong xe, cậu nhìn thấy Cáo Minh Viễn trở về cũng không có phản ứng gì, đến khi ngửi được mùi máu tươi mới trở nên kích động không ngừng. 

Sau khi mở cửa xe, Vũ An Nhiên vừa nhào qua đã được Cáo Minh Viễn ôm lấy, con heo biến dị bị hắn trực tiếp nhét vào cốp xe. Vũ An Nhiên đã thèm tới mất khống chế, cậu muốn bẻ hai tay đang ôm cậu ra nhưng cánh tay lại không chút si nhê gì, cuối cùng tang thi nhỏ chỉ có thể đáng thương liếm láp vết máu còn sót lại trên hắn.

Nhìn Vũ An Nhiên giống như trẻ con gào khóc đòi ăn, Cáo Minh Viễn có chút mềm lòng nhưng hắn biết rõ bây giờ không phải là thời điểm ăn cơm. Thời gian ăn cơm là lúc cậu hạ thấp cảnh giác, hiển nhiên là về nhà ăn là tốt nhất. Nghĩ đến đây Cáo Minh Viễn liền nhẫn tâm đem tang thi nhét về trong xe, giờ thuận tiện nên đi mua....

Mua bao cao su loại bình thường.

Khụ.

Chẳng qua vừa mới chuẩn bị ngồi vào Cáo Minh Viễn đã phát hiện ra tiểu thiếu gia đột nhiên xao động tinh thần, hắn quay đầu liếc mắt một cái đã thấy một cô gái.

Cửa xe một lần nữa được đóng lại, Cáo Minh Viễn đứng dậy nhìn cô ta: "Là cô."

"Tất nhiên."

 Cô gái hơi hơi mỉm cười nhìn Cáo Minh Viễn, thanh âm điềm đạm nói: "Không nghĩ tới việc sẽ gặp được các anh ở nơi này, nhưng mà.... Vũ ca ca bị sao vậy? Anh ấy bị cắn sao?"

"Không liên quan gì tới cô."

"Đương nhiên là có liên quan, dù tốt xấu gì thì anh trai tôi cũng là một thành viên của viện nghiên cứu, gần đây hắn mới trở về, phụ trách nghiên cứu virus tang thi."

Cáo Minh Viễn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng mở miệng: "Thật đáng tiếc, anh trai cô vậy mà lại không chết."

"Anh chẳng lẽ không cảm thấy trạng thái của Vũ ca ca với các tang thi khác không hề giống nhau sao? Anh tôi nói trong cơ thể của một số người có thể sản sinh ra kháng thể, không chừng còn có cơ hội khôi phục lại bình thường."

Cô ta nói như vậy, hiển nhiên là đã quan sát họ hồi lâu, chắc là lúc bọn họ vừa đến đã bị nhìn thấy. Cáo Minh Viễn nghe lời nói đó quả nhiên có chút chần chờ, hắn muốn Vũ An Nhiên khôi phục lại bình thường.

"Nếu anh có thể đưa tôi tới trung tâm thành phố, tôi có thể để anh trai tôi hỗ trợ kiểm tra trạng thái của Vũ ca ca."

"Anh trai cô?"'

Trên mặt lộ ra biểu tình bực bội , có thể thấy Cáo Minh Viễn rất không thích người này. Đương nhiên, người mang khế ước kỵ sĩ bọn họ đều không thích, thậm chí là chán ghét nhau. Đối phương không chết, hắn thấy rất đáng tiếc. 

Nhưng mà....

Cáo Minh Viễn cuối cùng cũng mở cửa xe ra, mặt vô cảm nói: "Tôi sẽ không trói Nhiên Nhiên lại, cô tự mình cẩn thận một chút đừng để em ấy cắn."

Cô gái nhỏ vô cùng bất đắc dĩ ngồi lên xe, còn nhiệt tình chào hỏi Vũ An Nhiên: "Hello Vũ ca ca."

Vũ An Nhiên hé miệng, cũng vô cùng nhiệt tình.... chuẩn bị cắn cô một ngụm.

Cô gái rút tay về, nhịn không được thở dài: "Minh Viễn, anh vì sao lại mang địch ý lớn như vậy với anh trai tôi, hai người các anh không phải đồng nghiệp sao?"

"Ha ha." 

Sau mấy lần hỏi mà không có được câu trả lời, cô lập tức cảm thấy nhàm chán không nói nữa.

Càng tới gần trung tâm thành phố tang thi càng nhiều, cô gái ngồi đằng sau nhìn thoáng qua Cáo Minh Viễn, bỗng nhiên cô lấy từ trong tay áo ra một ống kim tiêm cắm vào trong thân thể hắn. Đây là một loại thuốc mê hiệu quả nhanh, sau khi tiêm hết thuốc vào trong cơ thể hắn cô gái lúc này mới nhìn sang Vũ An Nhiên: "Vũ ca ca đừng sợ, em mang anh đi tìm anh trai...."

Nhưng mà ngay lập tức cô đã bị Cáo Minh Viễn bóp chặt cổ, dù cho hắn đã bị đánh thuốc mê nhưng khi nghe được những lời đó hắn vẫn vô cùng phẫn nộ mà muốn giết cô ta.

"Cô muốn chết."

Nhìn hai người bỗng dưng tranh chấp, Vũ An Nhiên tức khắc ngẩn ra, cậu lại nhìn tới cửa xe đang được mở ra, chỉ chần chờ một lát cậu đã quyết định cẩn thận bò đi qua.

Cô gái nhỏ bị bóp cổ chỉ chỉ cửa xe cho cậu, hô hấp đã có chút gian nan. Chờ tới khi Cáo Minh Viễn quay đầu nhìn lại đã thấy cửa xe mở rộng cùng với tiểu thiếu gia không cánh mà bay. Cáo Minh Viễn hoảng loạn buông tay, hắn mặc kệ bản thân có muốn mạng của cô ta hay không, ngay lập tức muốn đứng dậy đuổi theo.

Chờ sau khi Cáo Minh Viễn rời đi, cô gái nhỏ phải ngồi mất một lúc mới có thể phản ứng lại, ý thức được tên điên này bị tiêm thuốc mê mạnh như vậy mà vẫn thân tàn chí kiên đuổi theo người ta.

Đệt, cái loại biến thái gì thế.

Sờ cái cổ bị thương, cô gái nhỏ suýt chút nữa cho rằng mình đã chết: "Anh trai, em muốn giúp anh đem Vũ ca ca về, chỉ là cái mạng nhỏ này giờ cũng khó bảo toàn..."

Phát hiện nơi này cách viện nghiên cứu của anh trai rất gần, cô gái vội vàng xuống xe không dám chậm trễ chút nào. Vạn nhất Cáo Minh Viễn đi được nửa đường lại chạy về giết chết cô thì sao.

Ngày đầu tiên từ bên người tên nhân loại biến thái chạy ra ngoài, Vũ An Nhiên trà trộn vào trong đàn tang thi đi tới một bãi đỗ xe rộng lớn. Tang thi ở nơi này thực sự quá nhiều, xác thật không dễ tìm ra cậu, Vũ An Nhiên cũng không biết chính mình đã từ trên tay nhân loại biến thái đào tẩu ra được, cậu chỉ mê mang đi theo đám đông.

Bất quá cậu không giống với những tang thi bình thường luôn đi về phía nhân loại, Vũ An Nhiên thậm chí còn sợ con người, mỗi lần phát hiện có người đều trốn đi. Nhưng cậu thật sự rất đói bụng, không còn cách nào chỉ có thể một bên du đãng một bên tìm kiếm những đồ vật mình đã từng ăn qua. Vì tìm kiếm đồ ăn, sau khi rời khỏi đám tang thi cậu liền đi tới siêu thị, ở bên trong thu thập những đồ hộp đã từng ăn qua. Thậm chí cậu không thầy dạy cũng hiểu cách dùng ba lô, đem đồ cậu thu thập được đều giấu đi. 

Chẳng qua rất nhanh sau đó Vũ An Nhiên đã bất hạnh gặp phải một đội nhân loại, cậu hoảng loạn muốn chạy đi lại bị bắt lại. Ngón tay Vũ An Nhiên bị tang thi cắn một cái không tạo thành vết thương gì, mấy người kia chỉ nghĩ rằng cậu là một người câm da hơi trắng một tí, bộ dáng ôm đồ hộp run bần bật thoạt nhìn không giống tang thi một chút nào.

"Nhãi ranh từ nơi nào tới đây?"

Nam nhân nắm lấy cổ áo cậu nhìn thoáng qua ba lô căng phồng của cậu, trực tiếp mở ra cảm thán một tiếng.

"Nhìn ngươi giống như mấy tên tiểu bạch kiểm, không ngờ lại lấy được rất nhiều vật tư."

Vũ An Nhiên muốn bảo vệ thức ăn nhưng lại sợ hãi, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn ba lô bị người này lấy đi, hắn ta còn để lại một ánh mắt đầy ẩn ý cho đàn em.

Tang thi nhỏ bị trói lên vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, chờ tới lúc bọn họ rời đi mới cắn dây thừng muốn cởi trói. Đáng tiếc rằng căn bẳn cắn không thể nào đứt được, bụng còn đang rất đói, may mắn là hai chân cậu không bị trói, chỉ có thể lang thang lắc lư đi không mục tiêu.

Đồ vật trên kệ hàng đều bị đám người kia vơ vét lấy đi hết rồi, Vũ An Nhiên mặt mang đây vẻ mê mang, cuối cùng chỉ có thể chậm rì rì ngồi ở góc nghiên cứu cách cởi dây thừng trên cổ tay.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương sau anh công 2 sẽ xuất hiện cứu bé này!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật