TNTM | [LẫmxTẫn] [H+] Ta và kẻ thù phải dây dưa không thể dứt.

Chương 10



Nam nhân một hỉ phục đỏ rực ngồi ở bàn trà trong đêm, tay y day day thái dương có hơi đau nhứt vì đã tiếp rượu cả một ngày.

Phải nói Tiêu Lẫm không có tửu lượng kém, nhưng nói không say cũng không phải. Chỉ là lúc này một người một cảnh, yên tĩnh đến lạ, tới ve kêu cũng chẳng còn trong trời đông nữa. Có ánh đèn mờ toả ra từ căn phòng ban nãy y vừa đi ra, ngoài ra cũng chỉ là màn đêm lạnh lùng bao trùm lấy con người vốn phải hạnh phúc nhất trong ngày này.

Vốn phải hạnh phúc nhất...

Ngồi một mình, mới có nghĩ mà thấy càng lạnh, lấn áp cái hừng hực từ mấy chén rượu phúc.

Tiêu Lẫm gục xuống bàn, không say lại như say mà bồn chồn trong dạ dày.

Còn có trong lòng. Trong tim.

Tách khỏi Diệp Băng Thường, Đàm Đài Tẫn mới có cơ hội lan tràn trong tâm trí của Tiêu Lẫm. Y thấy hắn đứng ở sân phủ giăng đầy dây đỏ, treo toàn đèn lồng, là một thân hắc y đăm đăm nhìn, nhìn vào tay hai con người cầm dây hỉ tú cầu, nhìn y lúc vui vẻ cùng tân nương tử tiến vào lễ đường.

Lúc đó Đàm Đài Tẫn có tâm trạng như nào. Đàm Đài Tẫn có cảm xúc gì. Tiêu Lẫm luôn không biết, cũng không dám xác nhận con người kia có tâm tình gì đối với y.

Tiêu Lẫm không biết, nhưng trái tim Tiêu Lẫm biết, biết lòng vốn có sự đau đớn, gì đó là day dứt, gì đó là tội lỗi hay khó hiểu nổi bản thân.

Đau đớn là vì Tiêu Lẫm đã có tình cảm với Đàm Đài Tẫn nhưng không có xác nhận.

Day dứt là vì Tiêu Lẫm đã tự phụ mình khi lấy một người không phải người thật lòng y yêu.

Tội lỗi là vì Tiêu Lẫm chưa thể chịu trách nhiệm với Đàm Đài Tẫn.

Khó hiểu là vì... tình cảm với Diệp Băng Thường là như thế nào.

Tiêu Lẫm chợt thấy mùi rượu hơi cay cay, cay xè cánh mũi, nóng rực nơi đuôi mắt. Khép mi lại, nhưng lệ cứ chen lấn rỉ ra. Tiêu Lẫm khóc.

Trong cái ngày định mệnh cả đời mình. Nhưng không phải là vui sướng, chính là đầy dày vò tột độ từ sâu trong tim.

-"..."

-"Nô tì hỗn láo, không biết hôm nay là ngày tốt của Tuyên Thành Vương sao? Ở đâu chui ra phiền đêm tân hôn người khác vậy?"

-"Ta không có ý đó, chỉ là muốn hỏi Lục Điện hạ đã... ngủ chưa, ta có chuyện muốn nói, muốn ngài chuyển lời giúp ta mà thôi!"

-"Có gì mai đến, đêm khuya tân lang tân nương ân ái, ngươi còn ồn ào liền có tội lớn. Mau cút đi."

Tiêu Lẫm từ bên trong vách nghe ra, nghe được mấy lời của thị vệ mới ngồi dậy bước ra cổng.

-"Ai đến tìm?"

Ninh Anh đã quay lưng đi được xa xa một đoạn, nghe giọng Tiêu Lẫm mà vội quay lưng trở lại chạy đến quỳ xuống dưới chân y.

-"Điện hạ! Đàm Đài Điện hạ... lại trả nô tì về rồi..."

-"Ban sáng ta còn thấy cả hai, là lúc đó để ngươi lại sao?"

-"Vâng, Điện hạ... nô tì tạ lỗi với người vì đã phiền... đêm tân hôn của Điện hạ và phu nhân."

-"Đứng lên trước đi, ra ngoài nói. Băng Thường vì mệt cả ngày đã ngủ rồi, không nên phiền nàng."

...

-"Là... Trước đó Ngũ Điện hạ có đến làm khó người, có nói... người là đoạn tụ dơ bẩn. Điện hạ không hiểu mới hỏi nô tì, sau đó giải thích chưa rõ ràng cho người liền đã tới giờ làm lễ rồi."

"Đoạn tụ !? Đúng thật là đe doạ kẻ như hắn cũng chẳng được bao lâu. Đàm Đài Tẫn lại phải chịu nhục..."

-"Tiếp theo Điện hạ cùng đại Tiểu thư tiến hành tam bái, Đàm Đài Điện hạ đặc biệt rất chú ý tới hành động hôn tân nương của người. Sau đó—"

-"Sau đó thì sao?"

Đột ngột Tiêu Lẫm có lòng nhốn nháo lên một chút, có vẻ là tò mò, cũng có vẻ là sợ Đàm Đài Tẫn thật sự hiểu lầm hay cái gì đó... gì mới được? Cả hai vốn chẳng là gì của nhau cả, Tiêu Lẫm nghĩ mình đừng nên nghĩ nhiều nữa, y vốn cũng đã thành thân rồi, mơ tưởng đến nam nhân khác có phải càng quái lạ không? Hay phải nói chính y xác nhận mới là "đoạn tụ" kia?

-"Điện hạ mới thắc mắc nô tì đó là hành động gì, nô tì mới nói hôn môi đó là thể hiện sự yêu thương với nhau..."

Hôn môi gì chứ, y vốn chưa từng hôn nàng ấy.

-"Thì, thì Điện hạ mới bắt đầu khó hiểu tiếp. Người bảo... Lục Điện hạ cũng từng làm thế với người, có phải cũng từng yêu thương y hay không. Ninh Anh mới bảo không biết, y liền bỏ nô tì lại rồi đi mất. Không biết bản thân có phải chọc giận Đàm Đài Điện hạ không..."

-"... Ta."

Tiêu Lẫm mở hơi to mắt, môi mấp máy không khép lại được cứ như vậy đầu óc suy ngẫm cả buổi.

Có yêu thương Đàm Đài Tẫn hay không?

Có...

-"Sau này đừng nói ra mấy chuyện như thế ở nơi nào khác, truyền tin ra sẽ ảnh hưởng đến ta và cả y, chú ý một chút."

Nhưng Tiêu Lẫm vậy mà cũng có chút vui, vui là vì có phải Đàm Đài Tẫn kia có ý với y nên mới hỏi hay không?

-"Lục Điện hạ... Người không giận Đàm Đài Điện hạ nữa sao?"

-"...?"

-"Chuyện Điện hạ đẩy Diệp Tiểu thư xuống hồ..."

Không có, y vốn phải là người bị Đàm Đài Tẫn giận, y sai rồi, y mới là kẻ thêm tội.

-"... Ta lần đó chưa gì đã kết tội, cũng chưa xác nhận mà đã xử y trong khi y cũng đang có bệnh nặng. Thật ra ta đã dò hỏi ra được từ người truyền tin từ nhà bếp kia đến để khiến cô tránh đi rồi, chính là tì nữ của Băng Thường bảo họ làm như thế. Cũng may ra hắn là kẻ nhút nhát, ta mới tra ra được... là nàng ấy. Ta vẫn không hiểu tại sao nàng lại làm vậy, tự hại bản thân đến nỗi như thế nữa, chỉ để Đàm Đài Tẫn chịu tội thôi sao? Vốn hai bọn họ chưa từng có liên quan gì đến nhau..."

Tiêu Lẫm cau lại chân mày, cứ có chút đỏ lên nơi đuôi mắt cùng long lanh trong con ngươi, nhưng có lẽ vì trời tối, không ai chú ý tới bộ dạng này của y.

Tiêu Lẫm ngày càng cảm thấy có lỗi với Đàm Đài Tẫn, cảm thấy bản thân thật tệ hại khi đối xử với hắn như vậy. Y rất tự trách mình, vẫn luôn muốn tìm cơ hội tạ tội, xin lỗi hắn, nhưng việc bận đến liên tục, cả gặp mặt cũng chỉ có phớt lờ.

-"Ta luôn tin Đàm Đài Điện hạ sẽ không làm mà..."

-"Được rồi, dù sao nàng cũng đã trở thành thê tử của ta, cũng đã tự trả giá bằng sức khoẻ của bản thân mình rồi, xem như ta im lặng sẽ quản tốt nàng ấy. Chỉ là tội khi ấy mà y phải chịu oan, vẫn là không thể giải được... Vì nếu ta công khai chuyện nàng ấy làm, cũng không có ai tin y cả..."

Tiêu Lẫm biết rồi, biết Diệp Băng Thường vốn không phải dơn giản nữa, chỉ là khó hiểu vì sao nàng ta lại làm như thế mà thôi. Điều này mới phải khiến y nghĩ đến việc khi trước Đàm Đài Tẫn phải chịu quỳ cả một ngày kia, chính là có kẻ nói với Tiêu Lương về chuyện vết thương ở cổ hắn. Lần đó không thể điều tra sâu hơn, lúc này lại thấy có sự liên quan, có mối liên kết gì đó ở việc Đàm Đài Điện hạ ấy liên tục gặp chuyện xui rủi nhiều hơn kể từ khi y trở về. Tiêu Lẫm không dám nghĩ rằng, Diệp Băng Thường tân nương tử của mình sẽ là người như vậy, y cũng không muốn tin, cho nên cũng chỉ để nàng ở cạnh có lẽ dễ quan sát theo dõi hơn... mong rằng không phải là nàng.

Mong Diệp Băng Thường hay bất cứ ai khác, đừng ai biết đến chuyện đêm đó.

.

Đàm Đài Tẫn mới sáng thức dậy, trời lạnh nên mặt trời còn nấp sâu mấy đám mây đen càng khiến nơi này thêm hoang vắn. Thì đúng vậy, có mỗi một Đàm Đài Tẫn đang vắt khăn lau lên mặt.

-"Truyền chỉ! Đàm Đài Tẫn truyền điện thánh!"

Đàm Đài Tẫn chuẩn bị xong xui, mặc lên một bộ y phục có phần nghiêm chỉnh hơn một chút, tiến đến nơi được gọi đến kia. Hắn nghĩ, chưa được bao lâu có phải lại có chuyện không yên nổi muốn tìm đến hắn không.

-"Tham kiến Bệ hạ."

-"Đàm Đài Tẫn, ở đây có một bức thư gửi từ hoàng cung nước Cảnh. Ngươi có muốn xem không?"

Cách hắn một tấm màn đen mỏng là quân vương Thịnh quốc, cầm trên tay một lá thư muốn dò hỏi con người ngoài kia.

-"Không muốn."

-"Muốn biết tin tức của người thân là lẽ thường tình. Ngươi nói không muốn, có phải là giả tạo quá không?"

-"Đối với thần mà nói, nước Cảnh là nơi xa xôi ngàn dặm chẳng thể nghĩ tới việc còn có thể đặt chân đến. Cảnh vương cũng đã qua 20 năm xa cách, đến nay người xa lạ, chốn xa lạ. Vốn không quan tâm, thần cũng không cần quan tâm."

-"Hahahaha.... Ngươi có biết Quốc vương Đàm Đài Vô Cực kia sắp chết rồi không, đại ca ngươi thì được lập làm Thái tử."

"Thì ra là thế."

-"Thần biết rồi, tạ Bệ hạ."

-"Đàm Đài Minh Lãng dã tâm hừng hực, gần đây nhiều lần xâm phạm lãnh thổ, không màn quan tâm đến cảnh ngộ của đệ đệ là ngươi. Lẽ nào, ngươi không sợ Trẫm sẽ chém đầu ngươi tế cờ sao?"

-"Đàm Đài Minh Lãng đối với thần chỉ là một người xa lạ có danh phận huynh đệ. Nếu phải nói giết ta, có lẽ vừa đúng tâm nguyện hắn mà thôi."

-"Hắn tàn nhẫn với ngươi như thế, lẽ nào ngươi không muốn trở về nước Cảnh, dành lại tất cả những thứ thuộc về ngươi sao?"

"Hoá ra là muốn chơi chiêu ngao cò tranh đấu."

-"Mệnh ta đã như thế, vốn sống tạm bợ đã là phúc. Còn về vương vị, thần dân... cứ để người khác tranh giành đi."

-"Vậy ta đã uổng công rồi, ngươi trở về đi."

-"Thần cáo lui."

-"Kẻ này lòng dạ sắt đá, nay lại không chịu làm tay sai cho Trẫm, tức là không còn giá trị nữa. Theo sát hắn, dù gì giữ lại cũng sẽ là mầm hoạ khôn lường."

Tiêu Lẫm từ bên ngoài cùng Diệp Băng Thường tiến vào, cùng lúc bắt gặp Đàm Đài Tẫn kia vừa trong điện đi ra ngoài. Hắn một mặt lạnh nhạt, bắt gặp hai người chỉ chào một tiếng sau đó ung dung khuất mất.

"Có chuyện sao!? Sao phụ vương lại gọi y đến đây?"

-"Tiêu Lẫm khấu kiến phụ vương."

-"Miễn lễ. Lẫm nhi cùng tân nương tử đến có việc gì sao?"

-"Nhi thần cùng nàng hôm nay muốn đến tạ ân phụ vương về hôn sự. Tạ ơn người."

-"Được, các người rất xứng đôi vừa lứa, chuyện hôn sự này cũng sẽ không sớm thì muộn... Sẵn đây đến rất đúng lúc, con ở lại đây Trẫm có chút việc riêng cần nói."

"..."

.

Đàm Đài Tẫn hiểu rõ sắp tới sẽ có chuyện gì, cũng không thể tránh khỏi ngày một ngày hai nữa. Nếu chết thì chết, không tiếc. Chỉ là hắn nghĩ, "hắc diện" kia từng nói hắn chẳng thể lựa chọn được cách chết, chưa nếm đủ bi ai nhân gian thì có cầu cũng không an ổn nhắm mắt được.

Để Đàm Đài Tẫn xem xem, lần này có thật sự chết được hay không.

-"Công tử này, mua búp bê không?"

Hắn thấy con mèo bằng đá kia được đưa ra trên tay ông lão, có chút tò mò mới nhìn kĩ một chút. Sau hắn lại quay sang Bàng Nghi Chi mà tay đang sờ sờ đầu con mèo cam nhỏ trong túi đeo bên hông, quay trở lại miệng thì từ chối nhưng mãi không dứt mắt khỏi tay người bán hàng.

-"Ta không có tiền."

-"Ta mua."

Nam nhân từ sau đi lên, rút ra túi vải rồi lấy vài đồng đặt lên tay ông già.

-"Thiếu gia, dư rồi!"

-"Không cần thối lại đâu."

-"..."

Đàm Đài Tẫn được đặt lên tay một con mèo, mèo đá nhỏ nằm vừa gọn, có hoa văn đốm đen trên đầu và ở đuôi...

Xấu quá...

-"Ta không phải trẻ nhỏ."

-"Ngài không thích có thể vứt, nó đã là của ngài."

Đàm Đài Tẫn nắm lại con mèo xấu xí, nhìn người kia đang cất vào ngực cái túi tiền của mình. Sau đó nghĩ gì chút.

-"Cảm ơn Lục Điện hạ."

Cũng không xấu cho lắm...

Tiêu Lẫm nhìn bóng lưng Đàm Đài Tẫn đi trước mà cười cười, âm thầm cất một con khác vào lòng ngực mình. Thú thật, y cảm thấy Đàm Đài Tẫn như một đứa trẻ là lần đầu được ra chợ, tò mò đủ thứ mà nhìn liên tục. Nói cũng phải, đây thật sự là lần đầu hắn được ra khỏi chốn thâm cung lạnh lẽo kia, có lẽ rất vui.

Y cũng vui.

Ban nãy Tiêu Lẫm chú ý đến cách mà hắn dán mắt vào con mèo đá kia rồi so mình với Bàng Nghi Chi, việc này đối với y... có chút ngây ngô đáng yêu. Rất thích—

Có phải quên gì đó không?

Vốn không phải ra ngoài để chơi đùa. Nhưng Tiêu Lẫm có trong lòng nuối tiếc, có mong muốn níu kéo khoảng thời gian này lâu hơn một chút. Một chút thôi.

-"Tiêu Lẫm, bên kia có trâm cài khá đẹp, xem xem có nên mua cho tiểu nương tử đợi ở nhà không nhỉ? Hahaha..."

-"Tiểu sư thúc, đừng trêu con nữa."

Trên đường Bàng Nghi Chi vẫn luôn dùng miệng mình mà chọc Tiêu Lẫm, phải nói vốn tính hắn đã như vậy, y cũng không lạ. Sau cả hai vẫn tiến đến quầy trang sức, mua một cái trâm ngọc. Cái này dành cho Diệp Băng Thường.

Đàm Đài Tẫn nhìn ngang nhìn dọc, trên trời dưới đất đều có. Chim bướm cũng nhìn, kẹo đường cũng nhìn.

Hắn chưa từng ăn, lại không nghĩ bản thân sẽ được ăn.

-"Hai cây kẹo, cảm ơn."

Tiêu Lẫm lấy hai cây kẹo, chia cho tiểu sư thúc kia cùng hắn mỗi người một cây, bản thân lại không ăn gì.

-"...?"

Cái người này là đang làm gì vậy? Hắn cảm giác như mọi hành động của mình đều bị nắm thóp được, cứ như bị theo dõi sát sao.

Cũng đúng, con tin như hắn ra ngoài mà không trông chừng được sao, này còn được đi lung tung.

-"Hai người ăn đi, sau đó sẽ tìm trọ mà nghỉ qua đêm."

Tiêu Lẫm nhìn gương mặt lạ lẫm của Đàm Đài Tẫn khi nhìn cây kẹo, sau đó thấy hắn bỏ lên miệng cắn vào. Đàm Đài Tẫn thấy ngọt, hắn cười lên, lưỡi liếm môi còn ươn ướt.

Tiêu Lẫm thì cười vì thấy Đàm Đài Tẫn như vậy. Y có hạnh phúc nhỏ nhoi, âm thầm khắc sâu vẻ mặt cùng hành động ấy vào sâu trong tim mình, đến bản thân còn không biết.

Đàm Đài Tẫn biết vốn dĩ hắn đi được đến đây không phải dễ. Cái gì mà "diệt yêu", vốn chỉ là tranh thủ việc đó thủ tiêu hắn mà thôi. Cần hỏi vì sao lại phải đưa con tin như hắn theo để thêm cồng kềnh.

Dạo gần đây có nghe nói đến yêu quái xuất hiện, khiến mất tích rất nhiều người. Cho nên dân chúng ai cũng sợ, ai cũng sụp tối liền trốn trong nhà. Nhưng dù có trốn đi nữa thì ban sáng tỉnh dậy vẫn có kẻ bị bắt mất, vốn không tránh khỏi.

Nghe Bàng Nghi Chi kia nói yêu quái này dùng nỗi đau con người để nuôi dưỡng thứ hoa gì đó. Có phải hắn ở đây rất có lợi cho hai người họ mới được đưa theo không? Đàm Đài Tẫn chỉ nghĩ vậy, hắn biết bản thân cũng có bất hạnh, lúc này có thê thảm thêm nữa... kệ đi, hắn cũng không thể từ chối, có bị bắt thì cũng được chết sớm hơn một chút.

Cả ba tiến vào một nhà trọ, nhanh chóng lấy được ba phòng kề nhau. Mỗi người mỗi phòng tự ai nấy đóng cửa.

-"Khách quan, nước đã nấu xong rồi, từng người lần lượt xuống tắm nhé."

Đàm Đài Tẫn tắm trước tiên, sau đó đến Tiêu Lẫm. Hắn tay cầm khăn lau tóc bước đến trước cửa mình, liền thấy Tiêu Lẫm đã mở cửa sắp sửa đi tắm.

Cả hai đều cười nhìn nhau, nhưng Tiêu Lẫm sau lại trở thành cười gượng. Hắn đóng chặt cửa, để tâm tình Tiêu Lẫm rất nhiều thứ hỗn loạn khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Đàm Đài Tẫn.

Đến cả việc này, cũng thích, y cũng vui. Nhưng có phải có hơi... phải gọi y là biến thái hay không? Bởi vì sau đó trong nhà tắm, Tiêu Lẫm đã không giữ nổi mình mà phải tự xử. Kiềm nén lâu rồi, cả ngày lại được ở cạnh nhau, tối đó kề vách lại nghĩ đến mấy chuyện tệ hại điên rồ kia ở trong đầu, lại còn trốn đi phát tiết...

Y đã có nương tử rồi, lại còn nghĩ đến nam nhân khác?! Càng nghĩ mới càng thấy tội lỗi hơn với Diệp Băng Thường, càng có lỗi với Đàm Đài Tẫn khi có hành động ghê tởm như thế với hắn, càng ghét bản thân vì từ bao giờ lại trở nên như vậy... Nên mới đau khổ dày vò mình, lại không thể khống chế ham muốn ghê tởm đó.

.

"Không cam tâm, oán hận, sợ hãi, hối hận, chính là ngươi rồi."

-"Ở ngay đây! Hơi thở rất đặc biệt. Quả nhiên không uổng công chuyến này."

-"Vốn dĩ... tất cả là của ta. Điện hạ— đừng đi mà!"

-"Tiểu mỹ nhân, ngươi là người, trên người lại có vật của yêu ma. Xem ra rất thú vị... Theo ta nào."

Quạc.

-"Quả nhiên, trên đời này không có nơi nào nhiều ác mộng như chốn thâm cung. Có dưỡng chất từ cơn ác mộng này, ta có thể nuôi ra được nhiều Yểm Chi Hoa hơn. Xem ra đúng là người số khổ, chi bằng ngươi cũng theo ta đi..."

-"Gì đây!? Kẻ này là ai, không ngờ lại có người có vận mệnh trắc trở như vậy. Trong cuộc đời cũng chưa hề có chút ấm áp và ánh sáng nào... Nếu dùng hắn trồng Yểm Chi Hoa, chắc chắn sẽ nở ra những đoá đẹp nhất. Đến lúc đó, ta thành ma sẽ không phải chuyện sớm muộn nữa. Hahaha!"

--

-"Ý ngươi là đại yêu tu vi cao kia, đưa người đến núi Bán Chẩm ở ngoại thành phía Nam rồi?"

-"Đúng, Diệp Băng Thường cùng Oánh Tâm kia cũng đã bị bắt đến đó rồi, nhưng có lẽ chưa vội giết người, vẫn đang dùng để trồng hoa."

Quạ đen từ tận hoàng cung tốn công đến đây, báo với hắn cả chuyện này. Phải nói là nó cũng siêng năng nhiệt tình, nhiệt huyết quá đi.

"Có lẽ nên nói với hai người bọn họ, sau đó ta cũng tránh được chuyện này rồi. Nhưng thôi vậy, rước thêm hoạ vào thân làm gì, cứ để Tiêu Lẫm làm anh hùng đi."

Đàm Đài Tẫn ngồi trong phòng mình cầm lên bút viết viết gì đó trên giấy mỏng, sau đó chưa kịp gấp gọn bỗng đâu đó dưới đường nghe một tiếng la thất thanh.

-"Cứu với!!!"

Tiêu Lẫm cùng Bàng Nghi Chi vội vã chạy ra ngoài, thấy được yêu quái kia vừa bắt đi một người đàn ông. Cả hai đuổi theo, sau đó khi đã tóm được bóng đen kia thì đã liền biến mất, người đàn ông cũng ngã xuống.

-"Không hay rồi, là thuật che mắt! Là dương đông kích tây!"

-"Kia chẳng phải khách điếm chúng ta ở sao!?"

Tiêu Lẫm vội vã, khẩn trương rồi lo lắng đến bao nhiêu. Y biết tất cả đã xảy ra rồi, biết yêu ma kia sẽ bắt đi người mang nhiều bất hạnh như hắn, vậy mà ban nãy vẫn là dại dột bị lừa.

Đàm Đài Tẫn!

"Không ngờ lại có thứ mùi ngon ngọt đến như vậy... Hahaha, mau đi cùng ta."

Đàm Đài Tẫn đang ngồi ở bàn gỗ, bỗng có một bóng đen tím xuất hiện làm bật tung cửa sổ bay vào trong phòng. Kẻ này âm hồn bất tán, bay quanh hắn mấy vòng với giọng cười thích thú ghê rợn, khiến hắn không có đường nào đề chạy thoát.

Đột ngột móng vuốt sắt nhọn vuốt lên má Đàm Đài Tẫn, sau đó chụp lấy cằm hắn mà nâng cao cười ré lên như xé tan màn đêm. Hắn gương mặt có bất ngờ với tình huống hiện tại, chưa kịp làm gì đã bị kẻ kia áp chế.

-"Ngươi đúng là người mà ta đã tìm kiếm bấy lâu nay... Chắc chắn sẽ giúp ta có được đoá hoa đẹp nhất!!"

"Đùng" một cái, cửa chính bật ra đồng thời luồng khói đen lôi mạnh hắn ra tới ngoài. Tiêu Lẫm cùng Bàng Nghi Chi cùng lúc trở về, mặc dù ngay lập tức dùng bùa chú vẫn không thể níu kéo lại được Đàm Đài Tẫn bị ả đưa đi mất...

Tiêu Lẫm tim đập mạnh, thở hổn hển. Cố gắng hết sức, vẫn là không giữ được người.

Khẩn trương, phải mau chóng tìm được Đàm Đài Tẫn. Phải mau lên! Y lo lắng cực độ, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh nhất có thể mới có thể tìm thêm manh mối.

Khi cả hai tiến vào trong phòng dò xét, Tiêu Lẫm nhìn giấy bút rơi bay tứ tung thì đặc biệt chú ý đến một tờ có nét chữ.

Bên trên có viết: "Diệp Băng Thường bị đưa đến núi Bán Chẩm ngoại thành phía Nam."

-"Cái này... Không phải cạm bẫy gì chứ?"

Bàng Nghi Chi ngó tới tờ giấy đang được Tiêu Lẫm cầm đọc trên tay, có nghi vấn tại sao đúng lúc lại xuất hiện thứ như thế dẫn đường cho họ như vậy.

Tiêu Lẫm cũng khó hiểu như vậy, cũng không ngờ rằng Diệp Băng Thường nương tử của mình cũng có tin bị bắt đi rồi. Dù thật giả, y cũng nên thử, bởi vì chẳng còn thông tin gì khác nữa.

-"Hiện tại chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi. Thúc mau gọi Tiềm Long vệ, chúng ta đi!"

-"Được."

Cả hai người cùng đoàn mình nhanh chóng rời đi, sau đó Tiêu Lẫm trên đường cũng được báo tin rằng Diệp Băng Thường thật sự đã mất tích, mới càng tin rằng tờ giấy ban nãy trong phòng Đàm Đài Tẫn là thật.

——— Hết chương 10.

Pic:

Cho mn xem con mèo mà Tẫn đin được mua cho nha :))))

• Đàm Đài Tẫn: "Xấu quá..."

Lời tác giả:

Dạo này mình lại gặp chút vấn đề về tâm lý nên có lẽ câu từ cũng hạn chế với không ổn như trước nữa (mình sẽ cố cải thiện), cũng sắp thi năng khiếu rồi cho nên mình khá bận. Với cả mình cũng phải cày commission kiếm tiền mua hoạ cụ nữa nên thành bận qtqd luôn 🥲
Mà nghĩ tới việc mấy ngày rồi chưa có chương mới, sợ mn chờ lâu sinh chán, mình cũng buồn cho nên ráng viết được chút nào hay chút đó, vì sắp tới có lẽ cả tuần mới có một chương lận.

Cảm ơn mn đã theo mình đến đây nha, chúc mn đọc truyện vui.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật