Hôn phu ma cà rồng

Chap 15: Nguy hiểm!!



_ Không...không....không thể nào! Mcr làm sao có thật được? Tất cả chỉ là giả thôi! Bác chỉ giỡn con đúng không bác?- nó hoảng hốt, nắm chặt tay mẹ hắn, ánh mắt sợ sệt, đừng đùa chứ, mcr làm gì tồn tại!

Nhìn phản ứng của nó, bà cũng không ngạc nhiên. Bà đã đoán trước là sẽ như vậy mà, dù sao thì bà cũng đã từng trải qua rồi. Bà hiểu nỗi khiếp sợ của con bé, đột nhiên bị cắt đứt với gia đình, lại bị lôi đến một nơi xa lạ, giờ đây còn biết xung quanh mình toàn là mcr thì ai mà không như vậy. Bất kì ai cũng đều sẽ giống nó thôi.
_ Con bình tĩnh nào! Những gì con thấy đều là thật - bà nhẹ giọng an ủi
_ Không...không...tôi không muốn nghe!!!- nó bịt chặt tai lại, lắc đầu liên tục
_ Con à, nghe mẹ nói. Mẹ biết giờ con rất hoảng, rất sợ nhưng yên tâm, không ai trong nhà này làm gì con được đâu. Vì con chính là cô dâu được chọn của tộc Handal...- bà Luna vội vàng nắm tay nó, đặt tay mình lên tay nó, cố gắng trấn an nó.

Nhưng mọi sự nỗ lực của bà đều vô dụng, nó giờ đây chỉ cảm thấy vô cùng kinh sợ cái nhà này, cảm thấy ghê tởm cái loài động vật chuyên lấy máu tanh làm thức ăn đó, nó MUỐN RỜI KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC!!
_ Tôi không nghe gì hết!!! Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn rời khỏi cái nơi quỷ dị này!!!- nó hét lớn, sau đó gạt tay mẹ hắn và chạy nhanh đi trong vô thức.
_ Isabel! Không, đừng chạy hướng đó. Nơi đó là...- Bà Luna hốt hoảng, hét lớn lên. Muốn giữ nó lại nhưng đã quá muộn rồi, nó đã chạy vào khu vực cấm.

Nhanh chóng, bà quay đầu vào nhà. Bà phải báo cho chồng bà và ba biết, chỉ có họ mới có thể nghĩ cách cứu con bé.

Ông Yak và ba hắn đang đánh cờ với nhau, bỗng nghe tiếng bước chân rất nhanh, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy bóng dáng bà Luna hớt hải chạy đến:
_ Ba! Anh! Có...có...chuyện rồi!
_ Hử? Chuyện gì? Đang yên ổn mà- ông Mark
_ Con...con...bé Isabel! Nó...nó chạy vào khu vực cấm!- bà thở hồng hộc
*Rầm*
_ Cái gì? Làm sao con bé lại chạy vào đấy?- ba hắn đập bàn
_Mọi chuyện để sau đi! Giờ con đi theo ba cứu con bé đã- ông Yak cũng đứng phắt dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
_ Dạ ba- ông Mark cũng vội vàng đi theo ông hắn, vì ông biết lí do nơi đó bị cấm lui tới.
Sau khi hai người kia đi, bà Luna ngồi phịch xuống ghế, tay run run, lẩm nhẩm:
_ Trời ơi, sao con bé lại chạy vào đó chứ? Cầu trời khấn phật con bé không sao
Hắn lúc này trong phòng, đôi mắt nhắm chặt biểu đạt hắn đang ngủ. Được một lát, sau cái nhíu mày khó chịu, đôi mắt vốn màu hổ phách từ từ mở ra để lộ đôi con ngươi dần hoá đỏ chứng tỏ hắn rất tức giận. Ngay lập tức một giọng quát gắt gỏng vang lên:
_ Mẹ kiếp! Cái thứ gì mà ồn ào quá vậy?
*Rầm*
Hắn đóng cửa một cách thô bạo rồi đi xuống lầu. Thấy người hầu nữ trong nhà đang đứng bàn tán xôn xao, còn mấy người nam khoẻ khoẻ thì nối đuôi nhau chạy ra sau vườn. Hắn nhanh chóng đưa tay nắm lấy cổ áo của một tên hầu, lớn giọng:
_ Nói! Chuyện gì?
_ Cậu...cậu... chủ...chủ- tên hầu sợ hãi " Đùa gì chứ, ánh mắt của cậu chủ hiện tại là ánh mắt muốn giết người a~"
_ Ngưng! Lắp một từ nữa...-hắn đau đầu, làm cái quái gì mà nhà này lại có một tên người hầu nhát gan thế chứ!
_ Vâng cậu chủ, cô...cô bé kia vừa đi vào khu vực cấm ạ! - tên người hầu dõng dạc, hai cô cậu chủ nhà này đúng thật là quá đáng sợ!!
_ Ngươi nói cái gì?- hắn gằn giọng, đôi mắt đỏ đậm, gương mặt nhíu lại, tay nắm cổ áo của người hầu kia nâng lên, lòng hắn giờ đây đang chậm rãi gợn sóng.
_ Dạ...dạ...cô...cô bé thiếu gia đem về vừa chạy...chạy... vào khu vực cấm...cấm. Ông chủ và ba ngài đang dẫn...dẫn... người...người vào đó cứu...cứu...cô bé rồi ạ- tên hầu sợ hãi
_ Chết tiệt! Con nhỏ ngốc đó!- hắn ném tên hầu sau đó nhanh chóng chạy ra sau vườn, tim hắn đang đập rất mạnh. Chưa bao giờ hắn trải qua cảm xúc này: lo lắng, sợ hãi, bồn chồn. Chính bản thân hắn cũng không nhận ra mình đang dần thay đổi, đang dần có cảm tình với cô bé mà trong miệng hắn luôn là ngốc, dữ dằn và bướng bỉnh kia.
Đến trước khu vực cấm, thấy ông và ba mình đang đứng đó để phân chia nhiệm vụ cho những người hầu nam. Hắn không nghĩ ngợi gì thêm, lao vào khu vực cấm mặc cho ba hắn kêu lớn:
_ Jacob!! Đứng lại!! Con không vào một mình được đâu!!
Nhưng tâm trí hắn giờ đâu quan tâm gì ngoài nó, hắn bỏ qua tất cả và chạy nhanh vào tìm nó, miệng không ngừng hét lớn:
_ Isabel! Isabel! Cô ở đâu?

*Khu vực cấm*- còn có tên là hầm Kitneffh- đây là một nơi tăm tối với đầy rẫy những con dơi đáng sợ. Nó không có một tí ánh sáng nào lọt qua được, kín mít và ẩm ướt đến mức ngột ngạt. Tại sao nó lại bị cấm? Bởi vì nơi đây giam giữ tất cả những quái vật mà tộc Handal đã bắt được trong hàng ngàn thập kỉ qua, chúng được gọi là " Những con quỷ hút máu". Mỗi con quái vật bị giam ở một phòng khác nhau với niêm phong của tộc Handal và thứ duy nhất phá giải được bùa chú đó là máu của con người.

Lúc này trong hầm, nó đang đi lang thang, sợ hãi, cố gắng mò mẫm trong bóng tối để tìm đường ra:" Đây là đâu, ẩm ướt, ngột ngạt và còn có những tiếng kêu kì lạ..."
*Gru...u...u*
_ Ối! Đáng sợ quá! Có ai không? Cứu tôi với! Tôi muốn về nhà! Hu hu...- nó hoảng sợ thét lên, sau đó ngồi bệch xuống đất mà ôm mặt khóc. Sốt vừa mới khỏi, hiện tại nó còn bị thương, không thể chạy được vì lúc nãy chạy nhanh quá nên vấp trúng gì đó và té, chân thì trật, tay thì bị chà xát đến chảy máu. Nó không ngờ, có ngày mình lại lâm vào cảnh như thế này. Thà rằng cứ để nó ở nhà chú thì giờ đâu phải chật vật khổ sở thế này.

Nó đang không biết làm thế nào thì đột nhiên, một tiếng gầm lớn vang lên, theo sau là hàng loạt tiếng hú nhỏ hơn và mặt đất bắt đầu rung chuyển, báo hiệu sắp có nguy hiểm.

_ Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cha ơi, mẹ ơi, cứu con với! Hu hu - nó giật mình, tâm trạng đã xấu nay càng trở nên hoảng loạn hơn, nó chỉ biết nắm chặt cái vòng và cầu nguyện. Chuyện này quá sức chịu đựng của nó, một cô bé 18 tuổi vừa mới chịu đả kích chưa hoàng hồn giờ còn gặp cảnh này.

Phía hắn cũng rối loạn không kém. Hắn vẫn không ngừng kêu tên nó và chạy tìm kiếm. Bỗng hắn dừng lại, hít thật sâu vào. Sau khi xác nhận mùi thoang thoảng trong không khí là máu thì mặt hắn chuyển sang trắng bệch, mắt thì đỏ ngầu, hắn đấm mạnh vào vách:
_ Chết tiệt! Đây chắc chắn là mùi máu của con bé đó! Cái lũ kia mà ngửi thấy mùi máu người là sẽ nổi điên lên! Mẹ kiếp!

Dường như muốn chứng minh lời hắn nói là đúng, mặt đất đột nhiên rung lắc mạnh khiến hắn càng lo cho nó hơn. Sau đó không chần chừ, hắn phi nhanh theo mùi máu, trong đầu thầm nghĩ : " Isabel, cô phải kiên trì chờ tôi đến. Nếu không thì không xong với tôi đâu!"

Quay lại với nó, nó đang dần lấy lại bình tĩnh:" Giờ có ngồi đây thì cũng chẳng ích gì, mình không cứu mình thì ai cứu"

Thế là nó quẹt nước mắt, dựa vách mà đứng dậy, mò mẫm tìm đường ra. Nhưng vì quá tối, không thấy đường nên nó đã đi lạc sang bên nhốt lũ quái vật. Nghe thấy tiếng gầm càng ngày càng rõ, xung quanh đều có tiếng, nó rụt người lại, cả thân mình run lên. Nó giờ đây đang đứng giữa trung tâm - nơi giam giữ lũ quỷ hút máu.

Đúng là trời không thương nó, mò mẫm kiểu gì tay nó lỡ va vào một cánh cửa, và dòng máu con người đã phá bỏ niêm phong của tộc Handal, vô tình giải thoát cho con quái thú đang cuồng loạn.

* Rầm*
Cánh cửa được mở lên, con quái thú ngay lập tức được thả ra. Và không phải tự nhiên chúng được gọi là " lũ quỷ hút máu", nó điên cuồng gầm gú và chạy nhanh tới nơi có máu người - thức ăn yêu thích của nó.

Trong khi đó, Isabel của chúng ta vẫn đang ngồi yên một chỗ run sợ và không nhận ra mối nguy hiểm gần kề. Rồi đột nhiên một tiếng gầm vang lên, có gì đó xẹt qua vai nó:
_ Oái! - nó chỉ kịp hét lên thất thanh rồi ngã xuống đất.

Chưa kịp để nó định thần, con quái vật lại một lần nữa tấn công nhưng may mắn, lần này nó kịp chuyển mình và né đòn sát thủ, nó ôm một bên vai trái đang chảy máu đầm đìa rồi ngồi dậy chạy đi. Nhưng chân nó đang bị trật, lại mất máu và nó chỉ là con người thì làm sao có thể chạy thoát được con quái vật trong bóng tối, hơn nữa chúng lại rất nhạy với mùi máu. Đang chạy thì vai nó nhói lên, do vận động mạnh nên vết thương càng ngày càng chảy nhiều máu và nhức dữ dội

Quái vật lần theo mùi hương máu của nó mà đuổi theo, sức nó thì ngày càng yếu dần và chuyện gì đến sẽ đến, cuối cùng nó khuỵu xuống. Con quái vật to gấp trăm nó, nhe hàm răng dữ tợn nhọn hoắc chảy đầy nước dãi, móng vuốt sắc đưa lên cao rồi vụt nhanh về phía nó
_ Không!!!!- nó hét lớn, nhắm chặt mắt, co người lại. Đôi tay không tự chủ bóp chặt vết thương càng làm cho máu chảy nhiều hơn:" Chẳng lẽ mình chết ở đây sao?"
-----------------------------------------
Chào các readers yêu dấu, NB đã quay trở lại rồi đây. Chap này xin tặng mọi người, mà mình nghĩ có vẻ như chap này ko đc hay lắm vì mình viết gấp, với lại mình mới biết điểm thi ĐH, ko thấp cũng ko cao nên cũng còn lo lắm = cảm xúc mình ko có mà thấy mọi người chờ lâu quá nên mình mới cố gắng viết đó, thương mình đi~~


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật