[BJYX] Đi thong thả, không tiễn (Hoàn)

Chương 35. Bất tiện tiên (Hoàn)



Lúc trước Tiêu Phong bị trúng hai loại cổ của Nam Bình, trở thành một con rối.

Nghe Tiêu Chiến nói: "Để đối phó với ta, mẫu thân thật vất vả." Nam Bình liền cười khinh miệt. Bởi vì Tiêu Chiến đánh giá quá cao bản thân mình, y vốn không phải là mục tiêu của Nam Bình, chỉ là quá mức chói mắt cho nên thuận tay giải quyết thôi. Bởi vậy mới để mặc y tự sinh tự diệt, Nam Bình căn bản không thèm để ý.

Chẳng qua, biểu hiện của Tiêu Chiến sau khi trúng cổ, khiến cho chút tình nghĩa còn sót lại của bà ta bị quấy phá, cho nên mới luyến tiếc xuống tay. Bà ta cho rằng mình không còn tình cảm với Tiêu Phong, vì vậy mới không chịu đựng được sự nghi ngờ của Tiêu Phong, bất kể đúng sai như thế nào, lời hứa một đời một kiếp chỉ hai người, Tiêu Phong phải làm được.

Tiêu Phong ngàn tính vạn tính, cũng không đề phòng được chiêu thức ấy của Nam Bình, có lẽ cũng là vì tình nghĩa trong quá khứ không phải là giả mạo.

Để giữ được Tiêu Phong, Nam Bình đã bất chấp bệnh tim, không tiếc mạo hiểm cả tính mạng, đó là tình yêu hay là sự ích kỷ? Dường như mọi thứ đều không thể khái quát được đầy đủ, loại tình cảm phức tạp này của con người, Tiêu Chiến không muốn suy nghĩ nhiều như vậy.

Vương Trì lưu lại manh mối giải tình cổ, liệu có lưu lại manh mối giải con rối cổ hay không? Trương Xuân Chi cũng nghĩ như vậy, cho nên gã vẫn còn ở Quỳnh Châu tranh đấu với cổ thư.

Khi Tiêu Chiến nói điều này, đôi mắt ửng hồng của y nheo lại, giống như vầng trăng non, khiến dấm ủ trong đáy lòng Vương Nhất Bác bị tràn ra.

Vương Nhất Bác vuốt ve thủ khiết cổ đỏ rực của Tiêu Chiến, lại nhìn huyệt nội quan đỏ bừng của chính mình, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Mấy năm nay ngươi đều ở cùng Trương Xuân Chi sao?"

Tiêu Chiến nhận ra, mỉm cười, "Chẳng lẽ không phải? Dấm của sư phụ mà ngươi cũng ăn không đủ sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Bọn họ lúc này đang ở trong biệt viện của Vương gia, Vương Nhất Bác đã muốn đưa Tiêu Chiến đến đây từ lâu, nơi này có một suối nước nóng. Lần này chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, cho nên không mang theo tôi tớ. Cả hai đều không muốn có người ngoài vây quanh, nhớ nhung quá nhiều, muốn có thể trò chuyện với đối phương mọi lúc mọi nơi.

Suối nước nóng hấp khuôn ngực trắng nõn của Vương Nhất Bác thành màu hồng nhạt, tóc hắn xoã ra, đôi mắt hạ tam bạch ngước lên, trong dáng vẻ hung dữ lại lộ ra một tia uỷ khuất, khiến Tiêu Chiến không nỡ.

"Không có, ta chỉ ở Quỳnh Châu hơn một năm. Mỗi ngày nghỉ ngơi lấy lại sức, đều ngóng trông đến cuối tháng. Từ trước đến nay ta chưa bao giờ mong chờ ngày đen tối đến nhanh như vậy."

Vương Nhất Bác thò tay vào trong nước, sờ lên mông của Tiêu Chiến, bờ mông nhô lên, săn chắc lại đàn hồi.

Vừa rồi mới cá nước thân mật, Tiêu Chiến ghé sát vào cạnh ao, gục đầu uể oải. Dường như thời gian đều ngừng lại, quay xung quanh y, không nhanh cũng không chậm, đem tất cả những vội vàng phía trước cuốn đi, chậm rãi trả lại hoàn toàn bằng những nhục cảm tinh tế.

Từ mông đùi sờ đến hõm eo, bàn tay to của Vương Nhất Bác cọ xát lên đường cong của eo, hồi lâu mới hỏi: "Ngươi làm thế nào giấu được ta vào những ngày độc phát?"

Tiêu Chiến xoay người, những giọt nước trượt từ cổ xuống đến đầu vú, khiến hầu kết của Vương Nhất Bác vô thức lăn lộn một chút.

"Trước kia mỗi tháng ngươi đều có một ngày nấu thuốc, đều không phải là cuối tháng hay sao?" Tiêu Chiến ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng thổi một cái: "Là ta thổi gió bên gối, cho nên mới lừa được ngươi."

Vương Nhất Bác nhướng mày, nghiêng đầu liếm lên môi Tiêu Chiến, tay trái véo lên bọt nước vừa làm xằng làm bậy, bọt nước tản ra, đầu vú dưới sự nhào nặn của ngón tay Vương Nhất Bác mà dựng đứng lên.

"Khó trách." Khó trách sau khi thành thân, có mấy ngày Tiêu Chiến luôn tìm đủ loại lý do để đẩy hắn ra. Vương Nhất Bác không có cách nào, An Tri hoàn không phải việc cấp bách, cứ làm xong trước khi phải đưa đến kinh thành là tốt rồi.

Lúc đó, Vương Nhất Bác tự nhiên không nghĩ ra, tại sao mình lại nghe lời như vậy. Lúc nào cũng theo bản năng mà nhân nhượng, thần không biết quỷ không hay, lại bị an bài thoả đáng.

Vương Nhất Bác lại nghĩ tới những ngày nghĩ y thật vô dụng, chỉ vì không ăn cơm chiều mà sắc mặt tái nhợt, hoá ra tất cả đều là lặng lẽ vượt qua tai ương.

Đau lòng, Vương Nhất Bác không muốn kéo Tiêu Chiến trở lại những ngày thống khổ đó, cho nên không nói nhiều.

"Không cần làm An Tri hoàn nữa sao?" Tiêu Chiến ôm lấy đầu Vương Nhất Bác, hắn đang ở trước ngực Tiêu Chiến mà cày cấy.

Khoái cảm tê dại, khiến giọng nói của Tiêu Chiến có chút hụt hơi.

"Còn phải làm, chỉ là không có lệnh bài Hoàng thương, cho nên nguyên liệu hơi khó kiếm, nhưng cũng không vội. Số người mua nổi thuốc này rất ít, có bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, dù sao thì đầu ở trên vai bọn họ, ta không sợ nữa."

Buông tha lợi ích liền có thể sống tự tại hơn một chút. Người trong thiên hạ đều hiểu đạo lý này, chẳng qua là không mấy người có thể từ bỏ được.

Vương gia không còn danh hào ngự dược, những nhà buôn bán thuốc ở thành Lạc Dương ôm lấy nhau, tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Vương gia thật sự có bản lĩnh. Vương Nhất Bác chế ra mấy loại thuốc mới, được đón nhận nồng nhiệt.

Mấy loại thuốc này không nhằm vào các chứng bệnh nan y, mà là các bệnh mãn tính phổ biến, chẳng hạn như mất ngủ, chẳng hạn như nổi mề đay.

Giá thuốc rẻ, lại có thể chữa khỏi bệnh, đương nhiên được ủng hộ.

Những ký lục y thư của Vương phụ lúc còn sống trở thành nền tảng của Vương gia. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với phương diện này lại cực kỳ tài năng, đương nhiên cũng kế thừa được y bát, tạo phúc cho bá tánh.

Tiêu Chiến đối với Vương Trì thì tràn ngập tò mò, thần nhân từ U Lan cốc ra, đã nhìn thấy tất cả vướng mắc yêu hận của đời trước, lại không hề dao động hay tỏ ra thương hại. Chỉ bằng một thân bản lĩnh, tìm đến thành Lạc Dương nhỏ bé này, bào chế một số loại thuốc, bán một số đơn thuốc, cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường.

Là thơ ơ sao? Hay là do nhìn thấu bản chất của con người?

Tiêu Chiến rít lên một tiếng, bởi vì Vương Nhất Bác đã cắn lên môi y, buộc y phải hoàn hồn.

"Sao lại giống như đi vào cõi tiên vậy?"

"Đang nghĩ đến phụ thân ngươi."

Cứ làm như làm tốt lắm, làm việc này còn nghĩ đến cha chồng?

"Ngoan một chút, là ta quá thương tiếc ngươi sao?"

Chỗ ngực bị liếm đến đau nhói, Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, túm chặt lấy dương vật hắn, lấp kín đỉnh đầu mà từ từ ma sát.

"Đại công tử một thân võ nghệ." Tiêu Chiến nhướng mày, khoé miệng khẽ nhếch lên, "Chỉ là vì ngươi mà luyện." Cho nên không cần thương tiếc.

Vương Nhất Bác không thích lực cản trong nước, cản trở hắn làm Tiêu Chiến.

Hắn bế Tiêu Chiến lên khỏi mặt nước, bàn tay to xoa nắn bờ mông săn chắc, chưa đầy hai bước chân đã đi đến bàn đá.

Vương Nhất Bác cầm lấy cây roi ở bên hông, quấn quanh tay y hai vòng, lại quấn quanh chân ghế một vòng, đầu roi rũ bên eo Tiêu Chiến, nhẹ nhàng quét qua eo y.

Tiêu Chiến trốn tránh hai lần, nhưng Vương Nhất Bác lại đè y xuống.

"Trốn cái gì? Đừng sợ, ta không thương tiếc ngươi đâu." Vương Nhất Bác nói xong lại cầm thương ra trận, khi thọc vào hậu huyệt mềm mại kia, cảm giác sảng khoái bùng nổ, làm cho hắn rên lên thành tiếng.

Đại công tử nổi danh khí chất, cũng là người bí mật của Vương Nhất Bác.

Mỗi lần côn thịt đỉnh vào liền cảm nhận được lực hút, khiến hồn phách theo đỉnh đầu đi xuống, hội tụ mọi giác quan ở nơi đây, giống như sẽ bị hút đi bất cứ lúc nào. Khi côn thịt được rút ra, ruột co rút lại dây dưa, rầm rì không chịu, chỉ sợ hắn không bao giờ đến nữa. Ra vào vài cái, dâm thuỷ thèm khát đã chảy ra, lấy lòng côn thịt, giống như muốn nói, còn muốn nữa.

Tiêu Chiến nằm sấp, mông bị Vương Nhất Bác bẻ ra đỉnh lộng, dương vật của y cọ vào bàn đá, đung đưa qua lại theo chuyển động đẩy tới đẩy lui.

Tiếng rên của Tiêu Chiến không còn bén nhọn, mà lại liên miên không dứt. Theo động tác đóng mở của Vương Nhất Bác mà hoàn toàn buông thả bản thân.

Vương Nhất Bác thích nhìn đường cong trên thân thể y, đường cong này từ mông đến hõm eo, Vương Nhất Bác chỉ nhìn một cái, dương vật đã cương cứng, không tự chủ được mà nhảy lên.

Vương Nhất Bác cảm thấy khô khốc, mồ hôi từ cằm chảy xuống lưng Tiêu Chiến, hoà vào nước suối chưa khô, làm ướt cả hõm eo Tiêu Chiến.

Chịu không nổi, Vương Nhất Bác cúi đầu liếm một chút, khiến Tiêu Chiến rì rầm thành tiếng, sướng muốn điên lên rồi.

Vương Nhất Bác vừa cắn vừa hôn vào sống lưng y, Tiêu Chiến không chịu nổi kích thích đến mức này, chỉ có thể rụt bả vai lại.

Hai người đều dốc toàn lực cho chuyện này. Vương Nhất Bác hối hận trước kia chỉ quan tâm đến việc đóng cọc, hùng hục mà làm, không cẩn thận dạy dỗ Tiêu Chiến.

Y quá ngoan ngoãn, Vương Nhất Bác làm cái gì cũng chỉ rầm rì tiếp nhận, cũng không ngần ngại phản hồi lại cảm thụ của chính mình.

"Gọi ca ca."

Tiêu Chiến lắc đầu, nói: "Buông ta ra."

Dương vật của mỹ nhân nóng bỏng, muốn được vuốt ve.

"Ngoan."

Vương Nhất Bác liếm lên vành tai y an ủi. Tay lại nhéo lên đầu ngọn roi, nhẹ nhàng quét qua đỉnh đầu dương vật của Tiêu Chiến.

Khoái cảm vọt tới tứ chi, ngón chân bị kích thích co rụt lại.

"A....."

Vương Nhất Bác hài lòng với phản ứng này, tiếp tục lướt dọc lên phía trên.

"Nhất Bác, đừng....."

Vương Nhất Bác chính là muốn nhìn y giãy giụa. Tiêu Chiến vặn vẹo thân mình, kích thích Vương Nhất Bác, hắn càng mạnh mẽ ra vào thảo phạt, tiếng bạch bạch vang lên không dứt bên tai.

"Gọi ca ca."

"Ca ca.... xin ngươi." Tiêu Chiến rên rỉ, càng ngày càng uỷ khuất, mí mắt dưới đỏ bừng, khi quay đầu nhìn Vương Nhất Bác lộ ra vẻ lấy lòng.

Vương Nhất Bác nhếch môi, hạ thân vẫn không ngừng đưa đẩy, lại dùng đầu roi quét qua khe hở nơi đỉnh đầu của Tiêu Chiến.

Đùi của Tiêu Chiến không tự chủ được mà run rẩy, Vương Nhất Bác biết y sắp tới rồi, liền nói: "Xin ta cái gì?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

"Như vậy sao?" Vương Nhất Bác đỉnh vào nơi nhô lên của Tiêu Chiến, khiến y co rút bả vai rên hừ hừ.

"Hay là như vậy?" Đầu roi lại di chuyển đến đỉnh nấm, nhẹ nhàng xoay một vòng quét qua.

Tiêu Chiến hoảng hốt muốn tránh, vừa lắc đầu vừa ậm ừ, "Đừng....."

Khoái cảm quá kịch liệt, khiến Tiêu Chiến không chịu nổi, tinh dịch lao ra khỏi cửa, bắn đầy tay Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến xụi lơ được Vương Nhất Bác cởi bỏ đôi tay, nằm xuống ghế đá.

Y khẽ liếc nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt trống rỗng, dường như đã nhìn thấy hồng trần, chỉ mong Vương Nhất Bác nhanh lên.

Vương Nhất Bác cười, lại lần nữa đâm vào.

Vết sẹo trên ngực kia quá chói mắt, trong lòng Tiêu Chiến khẽ dao động, giống như gió lạnh lướt qua. Tiêu Chiến vuốt ve chỗ kia, nói: "Phu quân, chân của ngươi không sao chứ?"

Vương Nhất Bác cúi đầu, đỡ eo Tiêu Chiến lao về phía trước.

Tiêu Chiến nắm lấy đầu gối Vương Nhất Bác, ôn nhu nói: "Chăm sóc chân mau lành, ta sẽ ở bên ngươi, được không?"

Vương Nhất Bác gỡ tay y ra, nói: "Ta không sao."

Tiêu Chiến nâng chân lên, vòng qua vết sẹo kia, dẫm lên ngực Vương Nhất Bác, đẩy hắn ra, nhướng mày nói: "Chờ ngươi khoẻ, chúng ta mới có thể đi xa nhà."

Mỹ nhân dưới thân rất giỏi quyến rũ người ta, Vương Nhất Bác không tình nguyện cũng chỉ có thể gật đầu.

Tiêu Chiến đã trở lại, căn bệnh tự ngược của Vương Nhất Bác dường như đã trở thành bệnh cũ, cần phải chữa trị.

"Ca ca, ngươi còn phải ở bên ta cả đời đấy." Tiêu Chiến hôn lên lông mày hắn.

Vương Nhất Bác bị đánh bại, chỉ có thể nhận lệnh. Bọn họ không có con cái, còn phải nâng đỡ nhau cả cuộc đời.

"Được."

/

Từ khi Tiêu Chiến trở về, Vương gia lại lấy lại được sức sống. Tam tỷ sau khi nhận được tin tức cũng đưa cả nhà từ kinh thành trở về.

Người một nhà khóc khóc cười cười, còn náo nhiệt hơn cả Tết.

Các tỷ tỷ cũng không vì thân phận của Tiêu Chiến mà có gì thay đổi, vẫn như thường lệ hỏi han quan tâm, giống như y chỉ trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Hồ Nhi Mộc nhìn thấy Tiêu Chiến, vài lần muốn mở miệng nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào.

Tiêu Chiến liếc nhìn tên đầu gỗ, nói: "Gọi cha."

"Cha....."

Hồ Nhi Mộc quỳ xuống dập đầu lạy ba cái.

Vương Nhất Bác không đồng ý, nói: "Vẫn là gọi nghĩa cữu đi, nghĩa cữu dễ nghe hơn."

Tiêu Chiến kéo Hồ Nhi Mộc đứng lên, nói: "Tuỳ ngươi, kêu ca ca cũng được."

"Không biết lớn nhỏ."

Hôm nay nhà họ Vương đốt pháo hoa, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác và Hồ Nhi Mộc bay lên nóc nhà.

Cả nhà đều ở hậu hoa viên ngẩng đầu nhìn lên không trung. Mà Vương Nhất Bác thì khác, hắn chỉ nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến.

Pháo hoa trong mắt Tiêu Chiến mới là xinh đẹp nhất, sẽ là hoa khai phú quý, nở rộ cả đời.

Bình rượu hoa lê trắng đã chôn ba năm được bọn họ mở ra, mang lên nhóc nhà, không cần tự rót tự chuốc, hai người trong mắt đều là triền miên và ái muội, khiến cho rượu cũng tăng thêm hương vị khác.

Hồ Nhi Mộc không có phần, chỉ có thể ngửi mùi rượu, cố gắng phớt lờ những lời ngon tiếng ngọt như chốn không người của cả hai.

"Vì sao lại không về sớm hơn một chút?" Vương Nhất Bác vẫn còn tiếc hận vì không gặp lại sớm hơn.

Tiêu Chiến cúi đầu, nắm lấy tay Vương Nhất Bác, đan mười ngón vào nhau, nhớ tới giây phút nhìn thấy Vương Nhất Bác ở kinh thành sau hai năm rưỡi xa cách.

Vương Nhất Bác tuy rằng gầy ốm, nhưng bả vai lại rộng hơn một chút, mặc trường bào màu xanh đậm, trên eo treo một khối ngọc bội, dáng người đĩnh bạt, nện bước vững vàng. Lúc đó, hắn đang đưa Hồ Nhi Mộc đi dạo chợ sáng.

Hình ảnh năm tháng tĩnh lặng này, còn không phải là những điều y vẫn tâm tâm niệm niệm muốn tặng Vương Nhất Bác hay sao? Lúc này hắn đã có được rồi, còn cần mình xuất hiện làm gì?

Tuy là nghĩ vậy, nhưng y vẫn theo bọn họ trở về thành Lạc Dương.

Vương Nhất Bác đã trưởng thành, một mình gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ ở An Tri Đường, bận rộn cả ngày, dường như, cũng không còn chỗ cho tình yêu.

Tiêu Chiến tự nhận thức được, nếu luôn mang đến tai hoạ, vậy thì đừng ép buộc nữa.

Nhưng mà Vương Nhất Bác cũng không được tốt lắm, mỗi lần cảm mạo liền ho khan không ngừng, cứ trời âm u thì chân lại đau, phải châm cứu mới đỡ hơn một chút. Lý trí của Tiêu Chiến dần dần tan rã, mãi cho đến khi y nghe được tin tức hắn ngất xỉu trên đường liền không thể trốn nổi nữa.

Tiêu Chiến hiểu rõ, hắn cũng giống như mình, đều là cố gắng để kiên cường.

Tiêu Chiến hôn lên lòng bàn tay Vương Nhất Bác, dùng chiếc lưỡi hoa lê của mình mà liếm lên đó một chút, nói: "Chỉ có như vậy, ta mới hiểu rõ chính mình đang muốn gì."

Vương Nhất Bác nhìn y, pháo hoa lại nổ tung trên bầu trời rồi rơi xuống, nhưng thâm tình trong mắt vẫn còn, "Ngươi muốn gì?"

"Ngươi."

Hồ Nhi Mộc bịt tai nhảy xuống khỏi nóc nhà. Tiếng hò hét kinh ngạc của các tỷ tỷ cũng không làm gián đoạn ánh mắt của hai người. Vương Nhất Bác lúc này bật cười, hôn lên khoé môi Tiêu Chiến, nói: "Quên đi, ta hiểu mà."

Bàn tay hai người nắm một khối ngọc bội, Tiêu Chiến đã đeo lại "vật cũ" sau ba năm.

Tiêu Chiến nhớ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Sao Hồ Nhi Mộc không đổi họ thành Vương Nhi Mộc?"

Vương Nhất Bác nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Có hay không?"

Tiêu Chiến tiếp lời: "Gọi là Tiêu Nhi Mộc."

Vương Nhất Bác cười cười, cọ vào mũi Tiêu Chiến, nói: "Tuỳ ngươi quyết định."

Tiêu Chiến cong mắt cười, lộ ra cái răng thỏ, lắc lắc đầu, nói: "Tiêu gia có hậu, không đến lượt ta."

"Vương gia cũng có hậu." Vương Nhất Bác thừa lúc không có ai để ý, vỗ vào mông Tiêu Chiến, "Là ngươi đó."

Phong cảnh quá đẹp, tâm tình cũng quá mức thoải mái, cơm no ấm cật, tâm tư lại đi xuống dưới.

Tiêu Chiến túm lấy Vương Nhất Bác, thấp giọng nói: "Đi ngủ."

Vương Nhất Bác nhìn mọi người trong viện, vòng ra sau phòng nói: "Đi."

Pháo hoa trong đầu và pháo hoa bên ngoài cửa sổ nổ tung, Tiêu Chiến hôn lên môi Vương Nhất Bác, nhẹ giọng gọi tên hắn.

Chỉ mong năm tháng đổi dời, sớm sớm chiều chiều.

/

Vương phu nhân lại tới lật sổ sách, chưởng quầy Lưu ở cửa hàng số một đứng thẳng một bên lau mồ hôi. Bởi vì câu hỏi của y thật sự sắc bén, dường như từ sổ sách có thể nhìn ra hàng ngày tiểu nhị có cần mẫn hay không.

"Buổi trưa hôm qua vì sao không có ai tới mua thuốc?"

Chưởng quầy Lưu muốn nhắc nhở y, đối chiếu sổ sách chính là hàng đến và đi, không phải tới trông coi, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc trả lời: "Ngày hôm qua đại nhi tử nhà Phan viên ngoại ở phố Đông thành thân, cho nên mọi người đều đi xem náo nhiệt."

Dân chúng thành Lạc Dương có một đặc điểm, nếu có náo nhiệt, bệnh cũng có thể từ từ chữa.

Tiêu Chiến gật đầu, lại chỉ vào một chỗ, hỏi: "Sao ngày này lại bán nhiều Bản Lam Căn như vậy?"

"Ngày đó phố An Dương có dịch bênh, không biết ai truyền tin tức, nói rằng Bản Lam Căn có thể đuổi bệnh trừ tà, cho nên chỉ trong vài ngày đã bán hết sạch sẽ."

Một bàn tay to lớn từ phía sau che lên sổ sách, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thấy một đôi mắt phượng nhãn.

Trong mắt người nọ ẩn giấu ý cười, khoé miệng cong lên, "Đói bụng chưa?"

Mắt Tiêu Chiến sáng lên, "Đi đi đi, ngươi nói đưa ta tới lầu tú Cầu ăn cơm."

Hôm nay Vương Nhất Bác mở tiệc chiêu đãi đám bạn lúc trước chơi cùng, đây là yêu cầu của Tiêu Chiến. Kể từ ngày thành thân, hai người Tiền Kỉ gây chuyện, khiến danh tiếng người chồng ghen tuông của Tiêu Chiến truyền ra ngoài, lại thêm tính cách của Vương Nhất Bác là người lãnh đạm, cho nên đám bạn đều cẩn thận tránh xa, dần dần cắt đứt liên lạc.

Nhưng mà sau này còn phải làm ăn buôn bán, vẫn cần có một vài bằng hữu.

Phu phu hai người một trắng một xanh, bộ dạng tuấn lãng, mỗi người lại có đặc điểm riêng, một người kim chất ngọc tướng, một ngươi chi lan ngọc thụ. Đứng ở cửa đều rất bắt mắt, khiến khách khứa lui tới đều phải khen ngợi vẻ ngoài của họ.

Hai chiếc bàn được dọn ra, những bằng hữu chơi với nhau từ bé, cùng những người xấp xỉ tuổi trong kinh doanh đều được mời.

Hai người Tiền Kỷ cũng tới, thật ra vẫn cư xử phải phép với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng nâng chén rượu lên cười nhẹ, việc này coi như kết thúc. Giữ thể diện trước đã, khi nào có chuyện thì lại nói sau.

Đám người tụ tập lại một chỗ, nói cái gì, làm cái gì, Tiêu Chiến chỉ cần nghe một cái đã biết người nào có thể kết giao.

Náo nhiệt cả buổi chiều, mọi người đều quen thuộc hơn một chút, khi rời đi, bọn họ còn hành lễ cáo biệt Tiêu Chiến, ngữ khí còn thân mật hơn so với Vương Nhất Bác.

"Tiêu huynh, hai ngày nữa nhà ta sẽ tổ chức tiệc thưởng cúc, huynh đưa cả Bác ca tới nhé."

"Tiêu huynh, huynh thật là một người thú vị. Sau này ta sẽ đến quấy rầy nhiều hơn."

"Này, Tiêu huynh, đừng để ý tới hắn, huynh có việc cứ tới tìm ta, thành Lạc Dương này, ta vẫn là có chút tiếng nói."

Một đám người vây xung quanh Tiêu Chiến ríu rít, chỉ cáo biệt mà không thấy rời đi.

Vương Nhất Bác ngắt lời bọn họ, nói: "Đi thôi, sao lại nói nhiều như vậy!"

Mấy người che miệng cười trộm, sau đó liền tản ra.

Trời lại tối, Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến đi về phía đường Đông Dương.

"Phu quân, lại ghen sao?"

Vương Nhất Bác sửa sang lại vạt áo cho Tiêu Chiến, nói: "Sao có thể, ngoan nào."

Cách xưng hô của hai người chay mặn đều không kiêng kị, nhưng Tiêu Chiến lại thích như thế này.

Y nhảy lên lưng Vương Nhất Bác, ghé sát mặt vào tai hắn nói: "Chân của ngươi ngày mai là châm cứu xong, vài ngày nữa chúng ta sẽ rời đi."

Vương Nhất Bác nhớ lần đầu tiên cõng y, đó là khi cõng y vào nhà họ Vương. Lúc ấy chỉ bực bội muốn mỗi ngày dài dằng dặc qua thật nhanh, lại chưa bao giờ nghĩ tới, người trên lưng mình chính là cả cuộc đời còn lại.

Vừa thương tiếc, vừa cảm thấy may mắn, trái tim Vương Nhất Bác không thể nào ngừng lại.

"Quỳnh Châu."

Đi để tạ ơn sư phụ khốn khổ không đàng hoàng đó.

"Sau đó lại đi tìm sư phụ sư mẫu."

Vương Nhất Bác mỉm cười, nói được.

Chân của hắn cứ ba ngày lại phải châm cứu một lần, mười lần mới xong một liệu trình, ba liệu trình mới có hiệu quả.

Bởi vì nếu để một mình Tiêu Chiến chịu khổ, hắn sẽ luyến tiếc.

Cho nên Tiêu Chiến nói hắn thích tự ngược, nếu trị liệu sớm một chút có thể giảm bớt, lại cố tình để tới lúc này.

Vương Nhất Bác thừa nhận, "Cũng không bằng ngươi."

Nỗi đau nào cũng không bằng nỗi đau của ngươi, như vậy ta mới có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân về lai lịch của Vương gia dược và nỗi thống khổ của ngươi, có như vậy, tim mới không trống rỗng.

Đau vẫn còn hơn trống rỗng, nếu không những tháng ngày mênh mang đó, cũng không dễ dàng trôi qua.

"Ngươi chính là bảo bối của ta." Tiêu Chiến đem thuốc đắp lên đầu gối hắn, xuyên qua lớp vải mà xoa bóp.

Chính là người mà ngàn dặm ta mới tìm được một.

/

"Vương Nhất Bác, tại sao cái nốt ruồi này lại lớn như vậy."

Tiêu Chiến giơ bức tượng trong tay lên trước mặt Vương Nhất Bác đang ngồi xem y thư.

Hắn ngẩng đầu, nhìn một chút rồi phụt cười thành tiếng.

"Cái nốt ruồi lớn như vậy, rất giống của bà mối."

Tiêu Chiến đem bức tượng nhét vào tay hắn, nói: "Nặn lại lần nữa đi."

Thủ nghệ nặn tượng này của Vương Nhất Bác chỉ có Nhạc Ca mới dám nói là đẹp.

"Như vậy ngươi mới không đi lạc."

Chỉ có cha mẹ mới nói với hài tử của chính mình, vết bớt lớn như vậy là để ngừa đi lạc. Nốt ruồi của Tiêu Chiến cũng có thể lớn hơn một chút, kẻo y lại không tìm được đường về.

"Xấu đến mức không ai muốn nhìn, vậy mới không trốn đi được."

Vương Nhất Bác vừa cười vừa hôn lên môi y, nhẹ nhàng liếm lên nốt ruồi dưới môi kia.

Tiêu Chiến dành nửa đời tìm kiếm pháo hoa nhân gian, lúc này chúng lại đang vây xung quanh y. Ngày trước làm nhiều công việc khác nhau, đi đến nhiều nơi khác nhau, nhưng thứ nhận được không phải là cuộc sống, mà chỉ là những ký ức nhất thời.

Chỉ có giống như bây giờ, ở trong vòng tay ái nhân, không sợ thời gian, không nhớ quá khứ, ngóng trông một bát cơm một bát canh, đó mới là cuộc sống thật sự.

/

Hồ Nhi Mộc nấu ra được một nồi An Tri hoàn, nhưng người vui sướng lại là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

"Cuối cùng cũng có thể đi lâu lâu rồi!" Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác chạy về nhà, để mặc Hồ Nhi Mộc ở phía sau hô to: "Cữu cữu nghĩa cữu, bao lâu nữa thì hai người trở về?"

"Đừng chờ, đừng mong, không biết đâu!"

Thành Lạc Dương không giữ được trái tim tự do của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác có thể.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng mặc xong bộ quần áo thêu hình cánh hạc hoang dã, mang ngọc quan, chạm vào những sợi tơ vàng trên cây roi, cảm thán một câu: "Lúc đánh người cũng phải cẩn thận một chút, người ta đau, nhưng lòng ta còn đau hơn."

Bộ dạng keo kiệt đó chọc cho Vương Nhất Bác cười ha hả, chuốc lấy một ánh mắt hình viên đạn của Tiêu Chiến.

Hai người hai con ngựa, rời khỏi thành trước khi mặt trời lặn.

"Này, ngày đó ta rời đi, có phải ngươi đứng phía sau lén lút nhìn không?"

"Ngươi nói xem?"

"Chắc chắn là khóc rồi."

"Ngươi nói xem?"

"Ta cũng khóc, vừa đi vừa khóc, còn mắng ngươi là đồ ngốc."

Vương Nhất Bác nhảy lên lưng ngựa của Tiêu Chiến, ôm lấy y từ phía sau. Cuối cùng y cũng biết nóng biết lạnh, lúc này đang mặc áo bông, khiến cho vòng eo lại càng thêm tinh tế.

Ngửi mái tóc không có mùi hương hoa nhài của y, Vương Nhất Bác cảm thấy lòng mềm nhũn. Người ở đầu quả tim, rốt cuộc cũng an an ổn ổn trong lòng, không sợ trộm, cũng không sợ cướp.

Hắn dán vào vành tai Tiêu Chiến, nói: "Không ngu ngốc làm sao cưới được ngươi?"

Tiêu Chiến bật cười, vòng tay qua eo Vương Nhất Bác nhéo mạnh một cái.

Vương Nhất Bác lấy từ trong bọc ra một chiếc huân mới mua, cái lúc trước không biết đã rơi ở nơi nào.

"Thổi cho phu quân nghe bài gì đó vui vẻ một chút đi."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn nhận lấy. Vương Nhất Bác ngồi phía sau ôm eo y, y phồng má, hai tay phối hợp nhuần nhuyễn, một giai điệu ngân dài vang lên.

Khác với khúc nhạc chua chát lần trước, khúc nhạc lần này rộng mở hơn, hình như có dòng sông lớn đã đi qua, ngày mai còn trở lại.

Khúc nhạc kết thúc, Vương Nhất Bác ghé sát vào tai Tiêu Chiến, hạ thân thẳng tắp chọc vào mông Tiêu Chiến, nhẹ giọng gọi: "Tiêu Chiến."

"Ừm." Tiêu Chiến cười, dường như không hề để ý.

"Đưa ngươi đến ở phòng Thiên Tự hào!"

"Tuân mệnh!"

Trước khi mặt trời lặn, hai người lại lần nữa tiêu sái bước lên con đường giang hồ. Những vướng mắc yêu hận của đời trước đã như lá khô bị gió cuốn bay đi mất, không ai nhớ rõ, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không, bởi vì bọn họ còn bận lưu lạc giang hồ, cũng bận rộn mưu sinh.

Thế gian này đầy rẫy những ham muốn vật chất rắc rối, tình yêu đích thực rất khó tìm, không có cách nào để theo đuổi, chỉ có trái tim mới chứng giám được.

Nhưng nếu muốn ta nói, tham, ái, hận, không bằng hâm một bầu rượu.

Giang hồ tái kiến.

Toàn văn hoàn


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật