[ Chuyển Ver] [ VEGAS × PETE] TỔNG TÀI THẬT ĐÁNG SỢ {SỮA}

chương 71 cậu không thể có chuyện



Net không hiểu vì sao vợ của mình đối với tin tức này lại hứng thú như vậy.



Con ngươi màu nâu của hắn hiện lên một chút nhường nhịn, nhún nhún vai:



"Em muốn tìm những gì vừa nói, anh cùng em tra."



James ở bên dưới chòm râu của hắn hôn một cái, ngón tay trên bàn phím đánh nhanh, trang web mở ra rất nhanh, đối với tiếng Thái bọn họ không hiểu biết nhiều, cũng rất ít mở ra trang web của Thái, lúc này đây, chỉ là đánh vào ba chữ 'Pete' cũng đã vô cùng khó khăn.



Enter một cái, quả nhiên hiện lên rất nhiều ảnh chụp cùng tin tức.



Phần lớn là thông tin nói về việc B&B thu mua M&W từ rất lâu trước đây, còn có ảnh chụp là Pete đang nắm tay Vegas, có thể rất rõ ràng người đàn ông thân ảnh cao ngất kia chính là người thừa kế ngôi vị Công Tước, ba tháng trước đây trong hội nghị tranh cử đã chính thức tiếp nhận ngôi vị Công Tước.



Mà còn rất nhiều ảnh chụp, là hình ảnh Vegas gắt gao ôm cậu nhóc người Thái xinh đẹp kia vào trong ngực, thân mật cùng cậu nói chuyện, bộ dạng nhu thuận cúi đầu trong lúc đó tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh.



"Oh! My God!"

James trợn tròn hai mắt, nhịn không được kinh hãi hô ra tiếng.



Pete trong ảnh cùng với Pete trong trang viên của bọn họ giống y như đúc, hai người là một. Chồng của cậu cũng vô cùng kinh ngạc, mở miệng hỏi:

"Nói cách khác, Pete trong nhà chúng ta là vợ trước của Công Tước đại nhân?"



James gật gật đầu, di di chuột, miệng không ngừng khâm phục nói:



"Pete nói với em là cậu ấy trốn nhà ra đi, mà cùng thời điểm này Công Tước lại vội vàng tới Thái, anh yêu, anh cảm thấy chuyện này có liên quan gì không, nếu chúng ta hỏi cậu ấy, cậu ấy liệu có thừa nhận mối quan hệ của cậu ấy với Công Tước hay không?"



Net cụp mắt, nhìn vợ mình, lại nhíu mày.



"James, đối với chuyện này có vẻ em rất hứng thú?"



"Đương nhiên, Công Tước đại nhân là thần tượng trong lòng em a!"

James không chút che giấu hai tay vòng lên cổ chồng mình.

"Cậu bé Pete này em cũng rất thích, anh không nghĩ bọn họ hẳn là cãi nhau nên giận dỗi hay sao? ''



Net vừa định nói gì, từ phòng khách lại truyền đến tiếng nói.



Hai người đều kinh ngạc.



Trong phòng khách, đứa bé 8, 9 tuổi chân mang giày patin đang trượt dẫn theo chú chó nhỏ lông màu vàng chạy vào, hướng tới trước giá treo đồ lấy một túi đựng gì đó:

"Chú Pete! Bắt lấy! Đó là ô mai cháu lấy từ trong nhà tới a."



Pete vừa vặn bắt được, một túi ô mai thơm ngát bay tới trước mặt đập vào miệng.



Cậu nhợt nhạt cười: "Thanks!"



Vợ chồng Net đã từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Pete, lại liên tưởng tới hình ảnh cậu trong ảnh chụp, ánh mắt trở lên khác thường.



"James."

Pete cũng nhìn thấy hai người, nhẹ giọng gọi:

"Chuyển phát nhanh của cậu đã ký gửi rồi."



"À, cám ơn, cậu bé đáng yêu của tôi."

James tiến lên ôm lấy cậu, tỉ mỉ nhìn bộ dáng đoan trang của cậu.

"Pete, tôi thực sự rất muốn hỏi cậu một chuyện, cậu cùng Công Tước đại nhân.... À không là tôi muốn hỏi, cậu chính là người vợ Thái của Công Tước sao?"



Vấn đề này giống như một quả bom đột nhiên nổ vang trong phòng khách.



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Pete đột nhiên tái nhợt.



James vừa mới nhìn thấy biểu tình của cậu đã biết ngay đáp án, chạy nhanh tới ôm cậu, nhẹ giọng an ủi:

"Pete, cậu đừng lo lắng, tôi vì tò mò nên mới mở internet để tra tìm một chút, cậu bé đáng thương, cậu không có nhà để về nhất định là có lý do phải không? "

"Nếu cậu không muốn nói, chúng tôi sẽ không bức cậu, chúng ta vẫn là người một nhà a."



Sự nhiệt tình tăng vọt của vị phu nhân này, cho dù ở bất kỳ tình huống nào cũng đều có thể an ủi lòng người.



Sắc mặt tái nhợt của Pete có chút khôi phục, cũng không biết nên nói cái gì, 'Công Tước' hai chữ này trong ý nghĩ của cậu là một địa vị cao quý cùng quyền thế, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng nổi, biệt hiệu này gắn lên trên người Vegas sẽ có cảm giác gì.



Mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng hắn trên bản tin, dưới ánh sáng máy ảnh, khuôn mặt tuấn lãng như điêu khắc, vung tay toát ra hơi thở vương giả, rất quen thuộc, lại khiến cậu không nghĩ muốn tới gần.



"James, cám ơn cậu!"

Cậu nhẹ giọng nói, ánh mắt trong veo có một tia khẩn cầu.



James lập tức hiểu được ý tứ của cậu, nếu như cậu bé thông minh xinh đẹp này đã lựa chọn rời đi, như vậy nhất định có lý do của cậu:

"Pete, tôi sẽ không để lộ tin tức cậu đang ở đây đâu."



Cậu khe khẽ ngẩn ngơ, cụp mắt, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tia tuyệt vọng.



James sẽ không biết, từ rất lâu trước đây, cậu thực đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.



Mà mới mấy ngày trước đây, cái người đàn ông đã biến mất nửa năm kia chợt xuất hiện, đều chỉ muốn cướp đi cục cưng vừa mới sinh ra của cậu.



"James yêu quý, không phải tôi đang lẩn trốn, mà là bị bỏ rơi, anh ta sẽ không để ý, cũng sẽ không tìm tới."



'Anh ta không phải không cần đứa bé, không cần hôn nhân, không cần tình yêu, chẳng qua là anh ta không cần tôi mà thôi.'



***



Trong bệnh viện.



Chưa bao giờ ở một nơi như thế này ngây ngốc lâu như vậy, sắc mặt Vegas tái nhợt, trên tay còn có kim chuyền, tay còn lại mạnh mẽ bấm bàn phím.



Gram cùng cán bộ chính trị vừa nói chuyện vừa đi vào, lại nhíu mày.



"Công tước đại nhân ở đây nếu cần giúp đỡ gì, cứ việc mở lời, chúng tôi sẽ hết sức hỗ trợ." - Vị cán bộ ân cần nói.



Gram liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt xanh mét, thản nhiên nói:

"Không cần, ngài ấy có thể tự mình làm."



Đợi mọi người đều đã rời đi, Gram đi qua, mạnh mẽ đem máy tính của hắn gập lại, mở miệng nói:

"Bên Anh vô cùng rối ren, Kinn mấy ngày gần đây ngang ngược hung hăng, toàn bộ ủy viên chính trị cùng phu nhân Ana đều đứng ra ứng phó. Cái chính là theo như suy nghĩ của tôi, đây chính là thủ đoạn lừa bịp, hắn đã biết hành tung của chúng ta ở Thái, hiện tại ngài cũng không an toàn."



Ánh mắt thâm thúy đảo qua một lượt phòng bệnh, Vegas trầm giọng nói:

"Trước đây cậu ấy ở bệnh viện này sinh sao?"



Lông mày Gram giãn ra một chút, cảm nhận được sự ngậm ngùi trong giọng nói của hắn.



Vegas mím môi, dựa vào gối sau lưng, sắc mặt ủ dột, con ngươi vô cùng tái nhợt.



Hắn và cậu cứ như vậy đi vào ngõ cụt.



Lần đầu tiên hắn sợ hãi như vậy, sợ tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, vĩnh viễn cũng không thấy bóng dáng cậu, nửa tỉnh nửa mơ thức dậy nhìn đến cũng chỉ là ảo giác, duy nhất có một hy vọng là ngày nào đó xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thân ảnh kia, có thể làm cho hắn xác định, Pete của hắn còn sống, cậu còn cùng hắn hít thở một bầu không khí, ở cùng một thành phố, có thể nghe thấy hơi thở của cậu.



"Đi tung tin 3 ngày nữa ở hội trường lớn nhất thành phố C mở cuộc họp báo." - Vegas thản nhiên ra lệnh.

"Nói cho cậu ấy biết, tôi chỉ vì một mình cậu ấy mà đến, nếu cậu ấy muốn gặp con, hãy đến trước mặt tôi."



Đây là uy hiếp.



Gram lại nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt chỉ còn lại tuyệt vọng này. Chỉ có anh mới biết, khi trong lòng hắn lo lắng cùng tuyệt vọng chồng chất thì hắn mới đưa ra quyết định như vậy.



"Được." - Gram cụp mắt, bình tĩnh lên tiếng.



Hắn đi ra cửa, cân nhắc mọi khả năng có thể xảy ra, còn có đe dọa đến an nguy, cơ hồ có thể cảm nhận được tin này tung ra sẽ làm chấn động cả thành phố C.



Buổi trưa tĩnh lặng như vậy, Pete đem những cốc chén đã rửa xong đặt ở trên bàn, thân ảnh mảnh khảnh lướt qua tivi, thấy được bên trong có chút ồn ào cùng rối loạn.



Ngoài ý muốn làm cậu dừng chân, đứng lại xem.



Trang viên lớn như vậy, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tivi vang vọng.



Thân ảnh người đàn ông kia cao ngất chân thực, Âu phục tối màu toát ra hơi thở mạnh mẽ mà lãnh liệt của hắn, ánh mắt thâm thúy lắng đọng sự ngưng trọng, còn có một chút mê muội cậu nhìn không ra, hình như là mệt mỏi, lại có thể nói là đau lòng.



"Rạng sáng hôm nay, Công Tước hoàng gia Anh cho hay ba ngày nữa sẽ mở họp báo chiêu đãi tại đại sảnh lớn nhất thành phố, mà cuộc chiêu đãi lần này được biết là "do một người mà đến""

"Đó là người mà ai cũng biết Cậu Pete - vợ trước của Công Tước, theo như thân tín bên cạnh Công Tước cho biết, nửa năm sau khi hai người ly hôn con của hai người đã ra đời, mâu thuẫn cùng khúc mắc giữa hai người không thể nói rõ, nhưng giờ phút này đứa bé đã được đưa đến London Anh, vợ trước của Công Tước Cậu Pete lại không rõ tung tích."

"Nghe nói chiêu đãi lần này mở ra mục đích là hy vọng Cậu Pete có thể xuất hiện, mà kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta cùng chờ đợi...."



Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của Pete không cẩn thận đụng phải cái chén bên cạnh bàn, "Xoảng..." Một tiếng giòn vang, cái chén vỡ vụn bên chân cậu.



Cậu hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt một lần nữa nhìn phía TV.



Hình ảnh đó, khuôn mặt giống như điêu khắc của Vegas hiện rõ trên màn ảnh, như là vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy có tia đau lòng khắc cốt:

"Pete, anh chờ em."



Tâm trạng thản nhiên như vậy, sống lưng cậu ớn lạnh, truyền tới từng mạch máu trong cơ thể cậu.



Ánh sáng chiếu rọi cậu, bóng hình xinh đẹp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như trước.



Hắn về đến Thái. Đã về tới thành phố sao?



Sau khi ly hôn suốt nửa năm ròng, sau khi để lại bản hợp đồng lạnh lùng bỏ đi, hắn lại xuất hiện sao?



Pete khó có thể lý giải nổi tâm trạng của mình lúc này.



Chỉ là ngón tay mảnh khảnh càng thêm trắng bệch, càng không ngừng run rẩy, cậu cúi người xuống muốn thu dọn cái chén mới bị rơi vỡ, từng tiếng động nhỏ vụn vang lên, trái tim mềm yếu tự nhiên vỡ vụn, đau không thể nói hết:

"Con."



Một cỗ chua xót mãnh liệt dâng lên, Pete đứng dậy, chạy nhanh tới nắm lấy điều khiển, bật lại, tìm kiếm tin tức vừa mới phát ra, đây là lần đầu tiên cậu khát vọng nghe được giọng nói của hắn như vậy, nghe được điều kiện của hắn, cậu cần cái gì để đánh đổi.



Hắn nói: 'chỉ cần cậu xuất hiện, là cậu có thể nhìn thấy con cậu'.

Cậu nghe được hắn vừa mới nói qua xong.



Khóe mắt Pete một trận nước mắt tràn ra, thân thể cũng run rẩy, liều mạng đổi kênh, rốt cục sau một hồi đổi đến tin tức quốc tế có thể nhìn đến thân ảnh hắn. Cậu đã sớm không có hơi sức đi xem xét tâm tình của Vegas là gì, cậu chỉ biết là, cậu phải đoạt về bảo bối của cậu, đó là từ lúc cậu sinh xong ngay cả đến liếc mắt cũng chưa có nhìn được một lần.



Một sinh mệnh, từ trong bụng cậu đau đớn đi ra, lúc sau liền biến mất không thấy nữa.



Loại đau đớn này mãnh liệt cào xé trái tim cậu, cậu hận người đàn ông này, chính là hắn, chỉ có hắn mới đem đến cho cậu một tia hy vọng.



***



Ba ngày sau, gần bảy giờ sáng, đại sảnh hội trường.



Đám người nhốn nháo ồn ào, chật ních cả đại sảnh.



Chỉ còn khoảng mười phút nữa là đúng bảy giờ.



Trong đại sảnh sáng lóa ánh đèn pha lê, toàn bộ phóng viên các nơi đều ngồi từ phía dưới xa xa nhìn lên trên khán đài, thầm thì trao đổi.



Cuộc họp báo này có rất nhiều vấn đề cần giải đáp, nhưng đó cũng không phải là điều khiến bọn họ bận tâm, vấn đề quan trọng là Pete có xuất hiện hay không.



Hậu trường, ánh đèn mờ ảo, một thân ảnh đàn ông cao ngất tuấn lãng tựa người vào sofa, nhắm mắt chờ đợi.



Gram từ dưới hội trường vội vàng chạy tới, thanh âm ồn ào bên tai khiến hắn khó chịu, chờ tới khi đi đến hậu trường nhìn thấy bộ dạng của Vegas, tim lại đập loạn hơn một chút.



Nhìn đồng hồ, hắn mở miệng nói:

"Đã đến giờ, phải đi ra thôi."



Vegas chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy tỏa ra một tia cương quyết nhẹ giọng nói:



"Mỗi một đoạn đường đều cho người theo dõi và chuẩn bị thật tốt... Đừng để cậu ấy gặp phải một chút nguy hiểm nào...." - Hắn khó khăn căn dặn, khuôn mặt tuấn tú không rõ biểu tình.



"Được, Ngài Vegas." - Gram biết, đây mới là điều trọng yếu.



Đợi cho tới khi Vegas xuất hiện, trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường nhốn nháo ồn ã, thân phận cao quý mang lại cho hắn vài phần khí chất vương giả cùng thần bí, nếu nói trước đây ở Los Angeles cùng Châu Á, Vegas sáng lập ra hệ thống tài chính thần kỳ khiến người ta khiếp sợ, hơn nữa thân phận Công Tước hoàng gia Anh càng khiến hắn trở thành một người như trong thần thoại.



Ai cũng có thể nhận ra được, lực chú ý của hắn cũng không đặt ở những câu hỏi của phóng viên, cho dù là trả lời cũng rất ngắn gọn, không nghĩ muốn giải thích nhiều, tình cảnh khó xử đó kéo dài tới tận 3 tiếng đồng hồ, thực đã sắp hết một nửa thời gian cậu vẫn là chưa có xuất hiện.



Ánh sáng đèn máy ảnh, microphone, đại sảnh trống trải, hội trường ồn ã huyên náo, không khí làm lòng người vướng bận.



"Công Tước đại nhân, thực đã tốn rất nhiều thời gian, ngài xác định hôm nay Cậu Pete sẽ xuất hiện ở đây sao?" - Một phóng viên nhìn đồng hồ, đứng lên hỏi.



Ánh mắt thâm thúy của Vegas hiện lên một tia đau lòng, hơi liếc mắt qua.



"Tôi hi vọng em ấy có thể đến."

Giọng nói khàn khan của hắn cất lên làm mềm lòng bất cứ người nào, một người đàn ông có mị lực lại biến thành cái bộ dạng này chỉ vì một người, ảm đạm mà đau thương, khó có được huống chi đó lại là Công Tước đại nhân.



"Lúc ngài cùng Cậu Pete ly hôn, ngài có biết cậu ấy đang mang thai không, sau khi ly hôn lại muốn gặp lại Cậu Pete nguyên nhân là vì đứa nhỏ hay vẫn là ngài đối với Cậu Pete tình cũ khó quên?"

Phóng viên to gan một phen, động đến vấn đề quan trọng mà vô cùng mẫn cảm khiến cho không khí cả hội trường vô cùng căng thẳng, hơi thở khó khăn.



Gram hơi hơi nhíu mày, từ xa ra hiệu cho nhân viên bảo vệ bảo người phóng viên này ngồi xuống.



Ngón tay thon dài khẽ bóp trán, Vegas thản nhiên nói:

"Không có tình cũ.... Chỉ là em ấy không rõ ràng lắm vị trí của em ấy trong lòng tôi mà thôi...."

Cái vị trí đó tên là 'yêu', hắn đem cậu đặt vào, cũng chưa từng bao giờ đẩy ra.



Khóe miệng nổi lên một nụ cười yếu ớt, mang theo toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ. Hắn không biết rốt cuộc bây giờ cậu đang ở đâu, chẳng qua là nếu phí công chờ đợi như vậy, sợ rằng hắn không thể tiếp tục kiên trì nữa.



Di động trong túi chấn động vang lên.



Dưới khán đài phóng viên vẫn không ngừng dông dài vấn đề, ánh sáng máy ảnh không ngừng lóe sáng trên người hắn.



Vegas ngừng thở, đè nén hơi thở sắc mặt tái nhợt tiếp điện thoại: "Alo?"



"Ngài Vegas, Cậu Pete người mà ngài muốn tìm vừa mới xuất hiện trên một chiếc taxi, đi ngang qua, tất nhiên là bộ dáng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng 80% có thể khẳng định là cậu ấy."



Trong nháy mắt toàn bộ phóng viên trong hội trường đều giật mình, chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông trên đài kia đột nhiên cứng ngắc, vung tay cụp di động lại, ngón tay thon dài hung hăng kéo tai nghe, đứng bật dậy chạy ra ngoài.



Cả hội trường ồ lên.



Mà cùng lúc đó, ngón tay thon dài của Gram cũng giữ chặt tai nghe, bình tĩnh nói với nhân viên bên trong mấy câu gì đó, giúp Vegas dẹp đường, nhanh chóng theo hắn chạy tới Cừ Pete Quan.



Bởi vì lúc mà cuộc điện thoại kia vừa gọi đến Gram cũng nhận được tin tức.



Cho dù là từ ngoại thành hay bất cứ từ đâu hướng phía đại sảnh hội trường đi tới bọn họ đều có thể nhận được tin báo, mà anh nhìn thấy được Vegas hung hăng áp chế sự kích động, tiếng gió lạnh thấu xương gào thét xẹt qua bên tai, ánh mắt thâm thúy của hắn phát ra tia băng lãnh khiến cho toàn bộ những phóng viên đang muốn bủa vây xung quanh phải đứng yên tại chỗ.



Trong hội trường được sắp xếp cẩn thận phóng viên một mảnh hỗn loạn, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một chiếc xe sáng lóa từ phía sau hội trường chạy tới cửa đã mở sẵn, đang chạy với tốc độ nhanh như chớp đột nhiên đứng khựng, mà Vegas chặn lái xe lại đẩy ra, chính mình ngồi vào ghế lái, động tác dứt khoát nhanh chóng khởi động xe, hung hăng đạp mạnh chân ga, một tiếng bén nhọn lốp xe bị ma sát, chiếc xe như mũi tên đã chạy xa mấy trăm mét.



Gram nhíu mày, vượt tới mở cửa chiếc xe chạy ngay phía sau, lạnh lùng đè chặt di động:

"Kêu bọn họ giải tán."



Anh nhanh chóng đuổi theo Vegas, dùng hết toàn bộ khả năng để có thể nhìn thấy đuôi xe của hắn, người đàn ông này quá điên cuồng rồi, từ Cừ Pete Quan đến đây chỉ có một con đường cao tốc gần nhất, có thể nói khiến hắn điên cuồng như vậy không phải là không có khả năng.



Tai nghe điện thoại truyền đến một loạt thanh âm hỗn tạp, Gram điều chỉnh lại tai nghe đến vị trí thích hợp, xoay tay lái suýt nữa va vào một thân ảnh xinh đẹp, lạnh lùng nói:

"Chuyện gì?"



"ngài Third, phía sau chiếc taxi chở Cậu Pete ban nãy có xe bám theo, nếu không phải người của chúng ta vậy chỉ có thể là sát thủ của Kinn bên kia."



Sắc mặt Gram trắng bệch, tay đang nắm vô-lăng suýt nữa buông xuống.



Chết tiệt, như thế nào lại không nghĩ đến khả năng này.



Mở cuộc họp báo mục đích là dụ cậu tới, rõ ràng là đem tung tích của cậu bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ, nói vậy Vegas cũng đã ngờ tới điều này.

Gram càng nhíu chặt lông mày, thế mới biết vừa rồi vì sao Vegas lại điên cuồng mà đuổi tới đó như vậy, nếu không dùng cách này cậu sẽ không xuất hiện, mà một khi xuất hiện, hắn nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem cậu ôm vào bên người, chỉ như vậy cậu mới không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.



Một cỗ vô cùng lo lắng nổi lên trong lòng, Gram hung hăng đạp chân ga, trên đường lớn luồn lách điên cuồng, nhưng lại vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Vegas, người đàn ông kia thực sự là nổi điên rồi.



Ngón tay thon dài cầm lấy di động, trực tiếp gọi tới số của lái xe, khi mà cuộc gọi vừa được kết nối, trong nháy mắt anh lạnh giọng hét:

"Vegas! Cậu một mình phải cẩn thận."



Đây cũng là lần duy nhất, anh không kịp cung kính gọi hắn 'Ngài Vegas' mà trực tiếp hét tên của hắn.



Nguy hiểm chính thức bắt đầu là từ khi chạy vào đường cao tốc.



Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có dãy đèn đường nho nhỏ phát ra những tia sáng mờ nhạt.



Trong kính chiếu hậu, có hai chiếc xe vẫn tiếp tục bám theo, lạng lách như rắn, tốc độ không kiểm soát vượt qua không ít đèn đỏ.



Vegas lạnh lùng liếc qua kính chiếu hậu, thấy được chiếc xe giống như tử thần đang tới gần.



Người của Kinn, quả nhiên mỗi người đều có thể lấy cái chết ra để đọ sức.



Chính là giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập một thân ảnh, khoảng cách của bọn họ ngày càng gần, tất cả mọi việc hắn cần làm là bảo hộ cậu an toàn, nhưng trước tiên giờ phút này hắn không thể xảy ra chuyện gì.



Đem tốc độ phóng tới mức kinh người, chiếc Ferari màu đen kia lướt một đường vòng đẹp mắt vượt qua một cái biển báo, chiếc xe phía sau vẫn truy đuổi gắt gao không dứt.



"Ầm." Một tiếng, cửa kính sau xe bị đánh xuyên qua, một viên đạn in lại dấu vết sau lưng ghế lái phụ.



Ngay sau đó là một chuỗi tiếng nổ, xe tông vào đuôi xe, mãnh liệt va đập vào nhau.



Chiếc Ferrari màu đen mãnh liệt rung động, nhanh chóng thay đổi chạy sang làn đường an toàn, Vegas lãnh liệt quét qua kính chiếu hậu, sắc mặt có một tia tái nhợt, những người này cư nhiên ngay cả bị thương vẫn cứ xông tới.



Ánh mắt thâm thúy của hắn phát ra một tia máu lạnh buốt, đột nhiên đảo ngược tay lái, đồng thời phanh gấp xe.

Chiếc xe phía sau không kịp dừng lại, ngay tại lúc hướng tới đuôi xe của hắn đụng phải một cỗ va chạm mạnh khiến cho đuôi chiếc xe quẹt về phía rào bảo vệ.



Bên kia đường cao tốc là vực sâu hoang vắng.



Vegas lại hung hăng giẫm triệt để chân ga, mím chặt môi trắng bệch, đảo ngược tay lái...



Người trong xe nhìn ra ý đồ của hắn, kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vã muốn thay đổi phương hướng chạy lên phía trước thoát thân, nhưng đã sớm không còn kịp nữa, mắt ngơ ngác nhìn thấy đuôi xe lao tới, hoảng sợ mà hét lên một tiếng, rào bảo vệ bị một cỗ va đập mạnh đứt gãy, xe không bị đánh bay xuống, mà thân xe bị đè bẹp dí, người ở trong xe toàn thân đã rũ xuống, bị máu tươi bao phủ.



Sau va chạm kịch liệt đó, khối khí bảo hộ cũng được bật ra, Vegas đột nhiên nổ bùng lên, sau khi chấn động chấm dứt, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, lồng ngực bị đè ép đến hít thở cũng không thông.



Cách đó không xa, chiếc xe thứ hai đuổi theo cũng dừng lại, nhìn thấy toàn bộ hiện trường, chỉ lạnh lùng xuống xe.



Một người đàn ông có cặp mắt màu xanh, chắc chắn là người Châu Âu, giơ tay lên đạn súng, đi tới.



Xác định đồng bọn của mình thực đã chết, gã người Tây Âu đi tới trước cửa kính xe, nhìn thấy người đàn ông được túi khí bảo hộ đang ngồi bất động, hung dữ hét lên:

"Công Tước đại nhân, đi gặp tử thần thôi."



Lòng súng màu đen ngắm ngang đầu Vegas, trong đêm tối mờ mịt, con ngươi mắt hắn sáng lóe lên, tay trái hung hăng giữ chặt tay lái, nhanh chóng đạp văng gã Tây Âu ra khỏi xe rồi, va chạm mạnh như thế, cổ tay bị hung hăng chế trụ. "Phanh!" một tiếng súng bắn trượt, xẹt qua ghế ngồi của Vegas.



"A....."

Người Châu Âu thảm thiết hét một tiếng, cảm giác thân thể bị cửa xe đâm thủng, cổ tay bị cửa kính xe đánh lệch đi 90°.



Vegas khó khăn áp sát sàn xe, dùng lực đạo mạnh mẽ gỡ súng khỏi tay hắn, qua cửa kính xe, giật mạnh cánh tay hắn hướng về phía trước bẻ.



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không phải người Thái, một tay hắn tra đạn vào súng, nhanh chóng lên đạn, trong tích tắc "đoàng!" viên đạn xuyên qua yết hầu của người đàn ông Châu Âu, hắn ta trợn ngược mắt, không thể nhìn thấy máu tươi đang trào ra từ trên cổ chính mình.....



Trong đêm nay, người đàn ông này giống như tử thần.



Ánh mắt khát máu của hắn lạnh lùng có thể 'hủy thiên diệt địa', cho dù là từ hơn chục năm trước đây đã cùng Kinn âm thầm tranh chấp, hắn cũng chưa từng độc ác và máu lạnh như vậy.



Chính là trong đêm nay, để có thể tìm được người hắn yêu sâu sắc, hắn gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật