[EDIT - HVAN] BỊ CẦM TÙ TRONG PHÒNG CỦA BẠN HỌC ĐÁNG GHÉT - TỰU YẾU SẮT SẮT

Chương 24 : Không có thịt



Edit: Chu

Lúc Lê Nam Trân bị Kỳ Hàn đánh thức vào buổi sáng, cả người cô như đứt thành từng mảnh, đôi mắt mở to, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, thật sự không biết hôm nay là ngày nào.

Thẳng đến khi Kỳ Hàn duỗi tay nâng người cô lên, nhắc nhở chiều nay có tiết học, cô mới dần ý thức được là mình đang bị Kỳ Hàn bắt cóc — chỉ mới hơn hai ngày rưỡi nhưng đã bị anh róc xương, ăn sạch sẽ cả người.

Đợi khi xốc chăn lên cô mới phát hiện không biết từ khi nào mà eo, đùi, cẳng chân, cánh tay đã bị những sợi thắt lưng trói sát vào thân thể. Lê Nam Trân dùng sức giãy dụa cỡ nào cũng không thể cởi ra, ngược lại càng khiến nó siết chặt hơn.

Kỳ Hàn cầm thứ gì đó trong tay đang đi vào, đúng lúc nhìn thấy Lê Nam Trân đang nỗ lực tìm biện pháp cởi những sợi thắt lưng, anh để mặc cô, im lặng đứng tựa vào cửa, ngắm nhìn những dấu xanh xanh tím tím do anh lưu lại trên người Lê Nam Trân vào tối hôm qua, sau đó giơ tay lên gõ vào khung cửa.

"Không mở được sao? Có cần giúp đỡ không?"

Lê Nam Trân giật mình, ngón tay bị kẹt vào trong, cô cố sức rút nó ra: "Đây là cái gì vậy! Thế này thì làm sao có thể ra ngoài được chứ!"

"Mặc áo tay dài vào." Kỳ Hàn duỗi tay, nắm lấy thắt lưng đang móc trên cổ cô, nhanh chóng quấn nó vào tay, "Hoặc là cứ để như vậy ra ngoài, triển lãm cho người khác xem."

"Cậu......" Lê Nam Trân định nói gì đó nhưng bị Kỳ Hàn dùng sợi thắt lưng trong tay lôi một cái, làm cho cô mất thăng bằng ngã xuống giường, "Ăn cơm."

Lê Nam Trân có chút hoảng sợ: "Tôi...... Tôi không có mặc quần áo!"

Kỳ Hàn "Ừm" một tiếng, cũng không tiếp tục kéo sợi thắt lưng, tựa như xem cô là sủng vật đang cáu kỉnh, chỉ đáp lại lời nói của cô chứ không tỏ ý kiến gì, cũng chẳng nói ra biện pháp giải quyết.

Lê Nam Trân mím môi, hồi tưởng lại thái độ của Kỳ Hàn đối với mình trước kia, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đang được đối đãi như thú cưng, cô không thể hiểu được lý do vì sao anh lại mang cô đến đây, trong lòng cảm thấy không phục. Trong nháy mắt, lòng tự trọng của Lê Nam Trân dâng lên một cách mạnh mẽ, che giấu sự tủi thân xuống dưới đáy lòng, quật cường đối diện với ánh mắt của Kỳ Hàn.

Kỳ Hàn vừa nhìn thấy biểu cảm của cô liền biết là cô đang chống đối với anh, thầm cười nhạo vì cung phản xạ thật dài của cô, "Buổi chiều có tiết học đấy, em không muốn trang điểm ư?"

Lê Nam Trân luôn rất lười biếng vào mỗi buổi sáng nhưng lại không muốn đánh đổ hình tượng xinh đẹp của mình, cho nên luôn đeo mắt kính và khẩu trang vào buổi sáng, đến buổi chiều thì sẽ trang điểm một cách kỹ càng rồi mới xuất hiện.

Lê Nam Trân cắn môi rối rắm một lát, đối với Kỳ Hàn, chỗ nào nên hay không nên xem thì cũng đã xem qua hết rồi, có lo lắng về lòng tự trọng thì cũng được cái gì nữa đâu.

Sau khi tự làm công tác tư tưởng cho mình, Lê Nam Trân cọ tới cọ lui bước xuống giường, lúc đứng trên mặt đất mới phát hiện trên sợi dây lưng ở cẳng chân bên trái có gắn một chiếc lục lạc nhỏ, chỉ cần động tác hơi mạnh một chút là sẽ có tiếng vang thanh thuý phát ra.

"Cậu làm thế này...... Sẽ bị người khác nghe được đó!" Lê Nam Trân oán trách một tiếng, trong lòng lại cảm thấy nếu sợi dây này không phải do Kỳ Hàn đeo vào thì có thể coi nó là một chiếc lắc chân xinh đẹp.

Kỳ Hàn ngồi xổm xuống, điều chỉnh dây thắt lưng được anh buộc chặt trên đùi cô, thắt lưng tối màu quấn quanh trên cặp đùi trắng hồng, siết ra một vòng thịt non mềm, Kỳ Hàn nhìn đến đỏ cả hai mắt, sau khi điều chỉnh ổn thoả thắt lưng thì duỗi tay nhéo lên đùi cô một cái.

"Đi rửa mặt đi." Kỳ Hàn chẳng thèm để ý đến đôi mắt đầy tức giận của Lê Nam Trân đang nhìn mình, đem dây thắt lưng nhét vào phần lưng eo rồi thong thả đi ra ngoài.

Chỗ đùi bị anh nhéo có chút tê dại khác thường, Lê Nam Trân bực bội duỗi tay chà xát, thấp giọng mắng một câu: "Đồ biến thái."

Trong phòng tắm có đặt nguyên bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới tinh, Kỳ Hàn cầm đến một vài món đồ skincare trong túi mỹ phẩm dưỡng da của Lê Nam Trân, đặt chúng trên bồn rửa mặt.

Chờ Lê Nam Trân rửa mặt xong, Kỳ Hàn đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trước bàn ăn. Hôm nay anh mặc một bộ vest lịch sự, áo khoác vắt ở lưng ghế sofa, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, dựa vào lưng ghế xem di động.

906 words
11.07.2023


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật