Nuôi bạn nhỏ trong nhà [VegasPete]

Ngoại truyện 3.



Có thể do phát sốt lên có chút mơ mơ màng màng, cục bông nhỏ liên tục xoắn xuýt cuối cùng cũng đem nghi hoặc nói ra khỏi miệng, thậm chí quên cả xấu hổ.

"Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

Bạn nhỏ da mặt mỏng hiếm khi chủ động, ngược lại rất hợp tâm ý Vegas, thật là trưởng thành, nếu không làm sao hỏi ra vấn đề này được, chỉ là quả bóng này bé con thẳng tay ném tới, khiến cho anh có chút không kịp trở tay.

Thế nhưng vì cái gì mà thích... Nếu phải nói rõ ràng, anh cũng không biết rốt cuộc vì cái gì, dù sao trong lòng chỉ muốn một người là bé con trước mặt, thế nhưng nếu trả lời như vậy, đoán chừng bạn nhỏ sẽ không hài lòng.

Không ai nói cho anh biết Pete sau khi lớn lên sẽ hỏi anh vấn đề trí mạng này.
Không nghe được đáp án mong muốn, âm sữa mềm mại không khỏi thúc giục.

"Bởi vì em muốn hỏi, anh Vegas nói cho Pít nha, Pít muốn biết."

Vegas do dự, cẩn thận làm bản nháp trong đầu, cân nhắc câu chữ, khẩn trương đến mức cảm thấy không thua kém gì lúc khảo hạch trong rừng sâu vắng vẻ gỡ mìn.

"Sao anh lại không để ý tới em rồi?"

Bạn nhỏ cảm thấy bị lạnh nhạt bất mãn xoay người, bởi vì thân thể không thoải mái, trong mắt cũng ngập nước, nhìn giống như muốn khóc, nhưng em chỉ là không thoải mái mới cảm thấy như vậy, cũng không có ý định khóc, mà Vegas lại hoàn toàn hiểu sai ý, còn tưởng rằng bé con yếu ớt nhà mình không ai để ý đến mức khóc nhè.

"Thích em đâu cần lí do gì, chính là vì thích em thôi."

"À."

Bánh bao nhỏ chỉ là thuận miệng đáp lại, liền tiếp tục nằm sấp xem phim, ban đầu em cũng không có ý định hỏi ra cái gì, có thể bỏ đi da mặt mỏng mở miệng hỏi cái này đã là chuyện cực hạn, cũng không phải cực kì để ý đến câu trả lời của Vegas, dù sao cục bông nhỏ luôn luôn nghe lời sẽ không vì chuyện này mà cùng người lớn tức giận, Vegas thích em là được rồi.

Nhưng mà Vegas lại không nghĩ như vậy.

Nhìn người nhỏ không có biểu cảm gì xem phim, lại thoáng bất mãn nhíu mày, bộ mặt là dáng vẻ không vui, trong mắt lại ngập tràn ánh nước, sợ rằng là chuẩn bị khóc đây.

Hỏng ròi, đây chính là lần đầu tiên bé con của anh chủ động, chính mình vừa rồi lại nói cái gì, sao có thể nói là không có lí do cơ chứ, nghe qua đúng là trả lời lấy lệ, bạn nhỏ nhất định là đang tự mình tủi thân.

"Pít."

"Dạ?"

Bạn nhỏ ngầng đầu một cái, thiếu chút nữa bị Vegas hôn vội vàng ngồi dậy.
"Anh làm gì vậy, anh doạ em..."

"Thích em."

Vegas vô cùng nghiêm túc vòng tay qua sau giữ đầu bạn nhỏ, xích lại gần nhẹ nhàng hôn xuống.

"Thích em ngoan ngoãn, thích em đáng yêu, em nghe lời, thích dáng vẻ em xấu hổ sau đó đỏ mặt, thích bộ dáng ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, thích em không vui liền tủi thân, dỗ dành một chút lại vui vẻ, thích dáng vẻ em lúc cười ngọt ngào, lúc khóc lên lại giống bánh bao nhỏ ---"

Người vừa rồi còn đang xem phim chưa phản ứng kịp, lại bị những lời tỏ tỉnh hết sức chân tình làm cho chân tay luống cuống.

"A?"

Người xoắn xuýt nghĩ câu trả lời tới nửa ngày lại không ngờ rằng bạn nhỏ đối với chuyện này chỉ phát ra âm tiết kinh ngạc mất tự nhiên như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh nói những lời sến súa như thế.

Vì che giấu bối rối của mình, Vegas dứt khoát hôn xuống khuôn mặt nhỏ, mỗi lần hôn xuống đều muốn mang theo rất nhiều lời bày tỏ.

"Thích em chính là thích em, lúc bị giam giữ cũng chỉ nghĩ tới em, cho nên mới muốn cùng em yêu đương, anh thích dỗ dành em, muốn chăm sóc cho em, cũng muốn che chở em, thấy em không vui cảm thấy rất khổ sở, thấy em vui vẻ cũng bất giác vui vẻ theo, lí do này đã đủ hay chưa, hửm?"

Cường thế đúng là biện pháp hiệu nghiệm để che đi lúng túng, Pete bị hôn đến chóng mặt, đỏ mặt trốn vào trong ngực Vegas, mong muốn trốn đi cái người đang công kích hôn mình.

"Đủ rồi...quá đủ rồi..."

Qua nửa giờ sau, vốn dĩ Pete rất nhanh ngủ thiếp đi, thế nhưng bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được, chỉ lo xấu hổ trốn vào trong ngực Vegas.

"Làm sao vậy? Vẫn còn xấu hổ hay sao?"

"Anh sao lại nói nhiều như vậy... em cũng là tuỳ tiện hỏi một câu mà thôi, anh đừng nói nữa..."

"Vậy em bây giờ đã biết anh thích em vì cái gì chưa?"

Vegas đem người trốn trong ngực bắt ra, cục bông nhỏ xấu hổ ngoãn ngoãn bị anh kéo ra, theo bản năng lại càng ôm chặt hơn, ngược lại rất đúng ý Vegas.

"Em biết rồi, anh đừng nói nữa."

Bạn nhỏ kìm nén đến chóp mũi cũng biến thành màu đỏ, Vegas nhìn một chút lại cảm thấy hối hận, da mặt bé con mỏng như vậy, anh cứ bắt nạt người ta làm gì, thật là quá mức.

"Anh ơi, em muốn đi ngủ."

Yêu cầu nhỏ này đương nhiên được đáp ứng, Vegas ôm bạn nhỏ đã cao hơn trước rất nhiều lên, nhịn không được cảm thán.

"Cục bông nhỏ của anh bây giờ đã biến thành cục bông lớn rồi, không cần phải xấu hổ."

Ánh mắt Vegas mãi mãi là chân thành cùng tha thiết nhìn về phía người nhỏ, thâm thuý đến mức muốn ăn em vào bụng, trong lòng lại rất xấu, dù sao vẫn thích nói những trêu chọc em, thế nhưng lúc bảo vệ em liều lĩnh giống như không muốn sống nữa, tất cả đều khiến em cảm thấy vô cùng an toàn.

"Có lạnh hay không? Có muốn anh làm nóng thảm hay không?"

"Không lạnh."

Chăn nhỏ bị bao đến kín kẽ, bạn nhỏ lập tức cảm thấy bản thân giống như một chú sâu róm.

"Ngủ đi, anh Vegas ở đây trông em ngủ."

"Anh lại đây."

Bạn nhỏ hướng anh nháy mắt mấy cái, Vegas nhanh chóng tiếp cận qua.

Mềm mại ngoài dự liệu lướt qua, Vegas không ngờ rằng lần trở về này, bé con ngây thơ đơn thuần lại chủ động như thế.
Dù sao trong hai năm không gặp này, bạn nhỏ của anh cũng nhớ anh không ít.

Xúc cảm mềm mại lướt qua chứ không thâm nhập tìm tòi nguyên cứu, đến cùng vẫn là do da mặt mỏng, tuổi lại còn nhỏ, bé con đã chuẩn bị tâm lí rất lâu chỉ dám dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi Vegas.

?!?!?!

Từ nhỏ đã là ông tướng con lừng lẫy, bây giờ chính là sinh viên ưu tú chuẩn bị tốt nghiệp trường quân đội, thế nhưng Vegas bắt đầu không thể khống chế đỏ mặt.

Phía sau màu đỏ chính là mừng rỡ cùng kích động như điên.

"Bé con---"

"Không cho anh được nói!"

Hôn xong liền sợ, bạn nhỏ từng chút từng chút chui vào trong chăn, ngay cả một chút tóc cũng không để lộ ra ngoài.

"Pít ngoan, không cần phải xấu hổ, anh rất thích em thế này---"

"Không được nói nha! Nói nữa sau này sẽ không có."

"Được được được."

Thanh niên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ôn nhu đem người ở trong chăn kéo tới, lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời.

Bạn nhỏ tiếp nhận không khí mới mẻ hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương mà em luôn mong nhớ trên người Vegas.

"Pít muốn ăn bánh gato."

"Vừa rồi nói mua em còn không ăn, bây giờ lại muốn giày vò người khác, không mua cho em."

Tóc của bạn nhỏ bị vò đến ngổn ngang, sau đó chính mình quơ quơ đầu, liền nắm lấy điện thoại muốn gọi giao hàng.

"Không mua thì không mua, em tự mua."

Người rời nhà ba năm lúc này sâu sắc hiểu được bạn nhỏ không dễ dụ như trước, hoá ra người lúc nào cũng nghe anh, làm gì cũng ngoan ngoãn, bây giờ cái gì cũng biết làm, đúng thật nguy hiểm đến địa vị của anh.

"Pít ngoan nghe lời, chúng ta không ăn bánh gato tự mình mua, đồ tự mình mua sẽ ăn không ngon."

Pete mở điện thoại trong tay ra.

"Vậy anh Vegas mua cho em."

"Em hôn anh một cái, anh sẽ mua cho em."

Rõ ràng vừa nãy bị bóc lột đã rất mất mặt, còn hôn nhiều như vậy, thế mà Vegas vẫn không ngán, còn muốn hôn hôn nữa, bé con kiên cường rút điện thoại về, không để ý tới người lớn hơn nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.

"Vậy sau này Pít sẽ không ở bên cạnh anh nữa, Pít giờ không còn nhỏ, anh Vegas không còn chiều Pít nữa, em không ăn, sau này cũng không muốn ở cùng anh nữa."

Vegas nghe được bảo bối của mình nói những lời này thì hoảng đến phát sợ, bao nhiêu tự tin cũng biến thành mây khói, khuôn mặt còn đang đắc ý trở nên khẩn trương không thôi, vô cùng lo lắng giành lấy điện thoại.

"Đừng đừng đừng! Bé con, đừng tức giận, anh mua cho em, mua thật nhiều cho em, sau này phải ở bên cạnh anh biết không, nghe lời."

-----------------

Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên trong đời Vegas cảm thấy ngày nghỉ khiến cho lòng người vui vẻ như thế, hai người khắp nơi trốn khỏi sự trông coi của phụ huynh, ở nơi bố Kant và mẹ Pink không nhìn thấy thân thiết không thôi, nói là trong đường thêm mật cũng không quá đáng.

Rõ ràng chưa tới lúc trưởng thành, thế nhưng dáng vẻ hai người thân mật như vậy, cái gọi là thoả thuận yêu đương xem chừng cũng chỉ là một tờ giấy.

"Em muốn cái kia."

Cục bông nhỏ trên ghế salon co quắp trở mình, chỉ vào pudding sáng óng long lanh trong hộc tủ, yếu ớt giơ tay muốn lấy.

Vegas nhận lệnh, nhanh chóng đứng dậy lấy bánh cho bạn nhỏ.

Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều đồ ngọt, cho nên Pít của anh mới ngọt như vậy sao?

"Anh lấy cho em ăn, vậy em phải trả cho anh cái gì đây?"

Bạn nhỏ cảnh giác nhìn thoáng qua bậc cầu thang.

"Đừng mà, không cẩn thận sẽ bị dì nhìn thấy, chở về phòng ngủ, chúng ta lại..."

"Muốn gì? Chỉ là lén lút hôn một cái, chúng ta cũng không có làm gì, Pít nói chúng ta giống như trộm vậy, ngoan, một cái thôi, rất nhanh rất nhanh."

"Anh Vegas thật ngây thơ."

Chuyện này đúng là lưỡi dao dính mật, nếu như bị dì phát hiện, anh của em nhất định không thiếu một trận đánh, vậy mà vẫn muốn làm, thật là hết cách.

Người nhỏ do dự cuối cùng ngoắc ngoắc tay.

"Vậy anh tới gần một chút."

Đôi mắt bạn nhỏ đơn thuần ngây thơ, nghiêm túc trong mắt còn mang theo mấy phần yếu ớt xấu hổ, cực kì câu người.

"Sau này không cho phép nhìn người khác như vậy."

Bé con của anh còn chưa lớn đâu.

"Vậy anh sẽ đem ánh mắt Pít khoá lại sao?"

Bạn nhỏ bây giờ đã sớm quen với việc bị ca ca trêu ghẹo, không còn giống trước đây ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không đỏ mặt xấu hổ chạy mất, ngược lại còn biết hoạt bát đáp trả.

"Nếu không phải sợ em khó chịu, anh đúng là muốn dùng khoá khoá em."

"Không muốn."

Vegas đem đồ ăn vặt của bạn nhỏ chất đầy lên mặt bản, cầm tay người muốn hôn, qua một thời gian dài, bạn nhỏ da mặt mỏng cũng không còn cảm thấy xấu hổ, nhẹ nhàng tượng trưng nâng chân lên muốn cản, sau đó liền bó tay ngoan ngoãn chịu trói.

"Vegas! Con làm cái gì vậy ?!?!"

Vừa nhận được tin bố Kant gửi về nhà, mẹ Pink sau khi ngủ dậy đi tìm hai đứa con trai nhà mình, nào ngờ vừa xuống đã gặp một màn này, vừa tức vừa kinh động, thiếu chút nữa làm đồ trên tay rơi xuống đất.

Thanh niên đang cùng bạn trai chưa chính thức của mình ầm ĩ bị bắt quả tang, tất nhiên là không có cách nào giải thích được, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.

"Cái này.. con giúp Pít, giúp Pít thổi mắt."

Cái cớ này nếu có người tin, xem chừng chính là không có mắt.

Mẹ Pink liền xoay người lên lầu, xem ra tức giận không nhẹ.

"Con lên đây cho mẹ, qua thư phòng, không được để em theo."

Pete mắt thấy hai người bị bắt tại trận, dì lại là dáng vẻ tức giận như thế, sợ rằng Vegas không ăn đòn cũng sẽ phải ăn mắng, bạn nhỏ cũng rất hoảng hổn, xấu hổ mang theo chút lo lắng, một mực nắm lấy góc áo Vegas không buông.

"Anh---"

"Không có việc gì, anh lên nói mấy câu... Chuyện này, bị nhìn thấy vẫn còn có chút lúng túng, bạn nhỏ của chúng ta không xấu hổ, ở phía dưới xem phim được không?"

"Thật sự không có chuyện gì sao?"

Lúc này bạn nhỏ trông thật là rụt rè, nào có giống người chủ động hôn anh mấy ngày trước, Vegas bị bắt còn chưa hết hi vọng, thừa dịp mẹ Pink trên lầu không nhìn thấy, thật nhanh hôn lên mặt bạn nhỏ một cái.

"Không có gì, hôn em trai nhà mình thì có chuyện gì chứ?"

"Ai, anh sao lại như vậy nữa ?!"

Người bị đánh lén triệt để đỏ mặt, còn không kịp nói anh lại bắt nạt em, người kia đã thật nhanh chạy lên lầu.

"Được, không nói nữa..."

Vegas vừa lên đến thư phòng lầu hai, toàn bộ căn phòng yên tĩnh trở lại, cục bông nhỏ chìm trong cảm giác bị người bắt gặp quẫn bách không chịu được, lại lo lắng dì mắng anh lớn, chính mình cũng bắt đầu lo sợ bất an.

Quả nhiên, Vegas chân trước đóng cửa, bàn tay mẹ Pink liền trực tiếp đáp lên bả vai anh.

"Con làm gì vậy?! Mẹ không phải đã nói với con rồi sao, không được bắt nạt em, Pít yêu của mẹ mới mười bốn tuổi, con hôn người ta như vậy là có ý gì? Còn không biết xấu hổ nữa, có phải muốn mẹ mua cho con nhà khác để thuận lợi bắt nạt thằng bé hay không?"

"Cũng được mẹ, nhưng nếu bây giờ mua nhà, giấy giờ bất động sản có phải không thể đứng tên Pít phải không mẹ?"

"Còn lắm mồm, mẹ thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao lại sinh ra một đứa con như vậy."

"Mẹ !!!"

Mắt thấy mẹ Pink thật sự muốn động khí, Vegas nhanh chóng thay đổi chiến lược, có phần vô lại tiến đến bên cạnh mẹ.

"Mẹ đâu cần nhất định ngăn cản như vậy, đây không phải là chuyện tốt hay sao, bọn con cũng không có làm cái kia... Con cũng đã hơn hai mươi rồi, mẹ không thể bắt con không làm chút gì được, con chỉ gần gũi em ấy một xíu, đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì, cũng sẽ không bắt nạt em ấy, chuyện này còn không được hay sao?"

"Con còn nói? Mẹ không tin con thực sự biết nhẫn nại như vậy, Pít còn chưa trưởng thành đâu, con nói gì mẹ cũng không nghe."

Rõ ràng là con trai nhà mình bắt nạt người ta, theo ý Vegas mẹ Pink lại cảm thấy để cho con trai mình được lợi từ người ta mới đúng, thế nhưng nhìn lại bạn nhỏ ngoãn ngoãn từ nhỏ đến lớn lớn lên, rau xanh xinh đẹp như vậy, làm sao lại cho heo nhà mình...

Thôi, heo nhà mình vẫn còn yên tâm hơn heo nhà người khác, chỉ sợ con trai nhà mình không có tiền đồ, không thể đợi được hai năm nữa.

"Con thật sự có thể! Con thề được không, mẹ, mẹ đừng nói cho bố biết, nếu không bố lại mắng con thêm một trận, con thật sự không có làm gì, Pít còn chưa lớn đây---"

"Con còn biết người ta vẫn chưa lớn hay sao?"

Người ta đều nói trong nhà có con nhỏ không bớt lo, khắp nơi đều phải để ý, bảo bối nhà mình có phải bị bắt nạt rồi hay không, dù sao nếu con trai đi làm với người khác, cùng lắm là cưới người ta, bây giờ mẹ Pink hai tay hai đứa, ngược lại lo càng thêm lo, mỗi ngày đều lo lắng đứa lớn đi bắt nạt đứa nhỏ.

Sắc mặt mẹ Pink trầm mặc đem bưu kiện đưa tới trước mặt Vegas.

"Quân đội gửi cho con, phải có mật mã mới có thể mở ra, con tự mình xem một chút."

"Vâng."

Hình chiếu 3D thật mỏng hiện lên trên phong thư, Vegas thuần thục di chuyển mật mã, nhìn thấy mật văn sau đó sắc mặt cũng trở nên nặng nề.

Chẳng trách trễ như vậy, cũng là do anh quá ưu tú, cho nên phải đến nơi như thế.

"Phải đi đâu sao?"

Mẹ Pink không hiểu mã hoá quân đội có nghĩa gì, chỉ là nhìn nét mặt Vegas cảm thấy không đúng lắm.

"Bộ đội đặc biệt."

Vegas trả lời mơ hồ khiến mẹ Pink càng không hiểu ra sao.

"Là lính đặc chủng sao?"

"Không khác biệt lắm."

Vegas thu hồi lá thư lại, vốn tưởng rằng hai năm này có thể thật tốt ở cùng với bạn nhỏ, bây giờ xem ra lại không được, mặc dù tỉ lệ bộ đội đặc biệt chết rất cao, thế nhưng tích góp công trạng cũng rất nhanh, một năm bù cho sáu bảy năm quân đội bình thường, nếu như anh có thể góp được chút công huân, chịu khổ mấy năm lấy được danh chế sĩ quan, đến lúc đó có thể chuyển nghề ngày ngày ở bên cạnh bạn nhỏ.

"Có phải rất nguy hiểm hay không? Con có muốn đi không, mẹ nói chuyện với bố con một chút, để bố con nhờ các bác đổi cho con."

"Đổi không được, bộ đội đặc biệt độc lập với quân đội chính phủ, không cần lo cho con, chuyện nhỏ thôi."

"Thật là càng ngày càng không quản được con."

Có phải ai làm mẹ cũng khó như vậy không, mẹ Pink chưa bao giờ hết lo lắng, liền nghe thấy con trai không tim không phổi truyền đến một câu.

"Mẹ đừng nói cho Pít, nếu em ấy hỏi mẹ cứ nói con đi bộ đội bình thường, con sợ em ấy sẽ lo lắng."

"Mẹ con còn đang lo cho con, con còn đi lo cho người khác."

Mất mặt.

"Ui mẹ à, xin mẹ đó, con là con ruột của mẹ, để con dâu tương lai phải lo lắng đối với mẹ có gì là tốt không? Cho nên, bây giờ hai mẹ con chúng ta chính là trên cùng một chiếc thuyền---"

"Được được được, con dừng lại."

Thật là tạo nghiệp mới có đứa con trai như vậy, mẹ Pink muốn nói lại thôi, đầu đau như búa bổ.

Cửa phòng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, bạn nhỏ ở dưới đã đợi rất lâu, có chút bất an, liền dứt khoát đi lên lầu.

Dù sao, cũng là em đồng ý, không thể để Vegas một mình chịu mắng được.

"Dì ơi."

Bạn nhỏ còn chưa nói hết câu mắt đã bắt đầu đỏ, cả người là dáng vẻ tủi thân, không ai có thể nỡ lòng trách cứ được.

"Sao lại lên đây rồi? Dì giúp con mắng anh Vegas, sau này nó sẽ không bắt nạt con nữa, Pít không sợ."

"Không phải đâu ạ...."

Ở trước mặt người lớn nói chuyện này, nhất thời có chút khó mở miệng, bạn nhỏ da mặt mỏng đã nhịn rất lâu, trốn đến sau lưng Vegas cưỡng ép nói sự thật.

"Anh Vegas không có bắt nạt con...con, là con nguyện ý."

Dáng vẻ rụt rè này khiến người khác vô cùng thương yêu, Vegas không nhịn được cong cong khoé miệng, đem cục bông nhỏ đang trốn sau lưng che thật kín đáo, tránh cho người lại xấu hổ.

"Được được được, Pít nguyện ý, vậy dì mặc kệ chuyện của hai đứa, như vậy có được không?"

Vegas không thể tin được mở to hai mắt.

"Cái gì ?!?!"

Lúc nãy thái độ của mẹ không phải cực kì quyết liệt hay sao? Pít nói một câu nhỏ như vậy lại hữu dụng ?!?! Anh còn phải kí cả cam kết nữa? Cái này cũng quá thiên vị đi.

"Con làm cái gì vậy, kêu lớn tiếng như thế, doạ chết mẹ rồi."

Con trai của mẹ có phải bị ngốc hay không, không nhìn thấy Pít còn đang xấu hổ hay sao? Còn lớn tiếng như vậy?
Hai đứa trẻ một mặt đều là dáng vẻ không thể tách rời, mẹ Pink cũng không phải là kẻ cầm gậy đi đánh uyên ương, còn có thể giữ mãi không buông hay sao.

"Hai đứa cũng lớn rồi, sau này mẹ mặc kệ hai đứa, nhưng ranh giới vẫn phải tuân thủ, cũng không thể ---"

Vegas thật nhanh che lấy tai bạn nhỏ, rõ ràng có ý muốn ngắt lời.

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, Pít nhà chúng ta còn nhỏ, không thể nghe những lời này."

-------------

Pete mặc tạp dề lần đầu tiên xuống phòng bếp, tối thiểu nhất trong trí nhớ của Vegas chính là như vậy. Người nhỏ nhíu mày cùng động tác nấu ăn còn chưa thuần thục, dễ dàng nhìn ra được thường ngày thường không vào bếp, chỉ có biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc, Vegas chính là yêu vô cùng dáng vẻ bạn nhỏ nhà mình làm cái gì cũng nghiêm túc, cho dù là hướng phía một tô mì, hay một trang giấy trắng, Pete cũng có thể nghiêm túc giống như muốn ban xuống mệnh lệnh.

Bạn nhỏ tuổi không lớn lắm chăm chú nhìn đồ vật trên tay, ánh mắt bé con bốn phía xoay đều, lúc nghiêm túc sẽ vô thức hơi cong cong miệng, liên lụy lấy gò má mềm thịt cũng nhô lên, giống như bị nhiệm vụ lần này làm khó, mấy lần trước cũng sẽ không ảo não, chỉ là thất bại sẽ cảm thấy không vui, lại tự mình làm lại lần nữa, giống như nhất định phải làm được mới bằng lòng bỏ qua.

Có thể nói là nũng nịu cũng có người tin.

Vegas trong lòng điên cuồng gào thét. Em nhìn cái nồi nũng nịu cũng vô dụng, còn không bằng nhìn anh đi, cùng anh nũng nịu, cái gì anh cũng cho em hết.

"Anh Vegas đợi thêm chút nữa nha, mì của em một tí là xong ngay!"

Giọng nói cùng động tác tung tăng như chim sẻ không đè nén được cảm giác thành tựu, trên mặt bạn nhỏ rõ ràng viết lên mấy chữ mau khen em, so với gối ôm sư tử nhỏ thích nhất không có gì khác biệt.

"Thơm quá, Pít nhà chúng ta còn biết cả nấu mì nữa, thật là lợi hại."

Bé con nào chịu được anh lớn khen ngợi, ngay cả lúc tức giận nếu dỗ dành một chút cũng sẽ bị vuốt lông dễ như trở bàn tay, bây giờ được khen chính là vui vẻ đến thoải mái.

"Cũng chưa chắc đã ngon, có thể sẽ khó ăn, nếu khó ăn ---"

"Không thể nào, bạn nhỏ nhà chúng ta khẳng định nấu ăn ngon vô cùng."

Thái độ Vegas rất chắc chắn, quả thực làm cho bạn nhỏ hoài nghi tô mì bản thân vừa mới làm ra. Dù sao mẹ Pink đã sớm chuẩn bị cắt gọt đồ thật tốt để vào tủ lạnh, hôm nay máy nước nóng hỏng, anh sợ bé ngoan của mình sờ vào nước lạnh sau đó sẽ bị đau bụng, cho nên đồ ăn cũng là anh rửa, lại thuận tay cắt hết một lượt, sợ đả kích đến tinh thần tích cực nấu cơm của Pete, mẹ Pink khó có được lúc phối hợp với con trai mình, đem gia vị trong hộp biến thành chỉ còn đủ làm một tô mì, Vegas lại nhìn mức lửa trên bếp kia, sớm đã dự liệu được, tô mì này sao có thể ăn không ngon đây. Nếu có thể không ngon, bạn nhỏ nhà anh quả thật cũng rất có thiên phú.

"Anh ơi, nếm xem có mặn hay không?"

Vegas nhanh chóng nhận lấy chén mì mà mình trăm phương ngàn kế chuẩn bị từ tay người kia.

...

...

...

Mì ở chỗ nào vậy?

Vegas chật vật dùng đũa đem hết phần rau trang trí tầng tầng lớp lớp ở trên, rốt cuộc cũng lộ ra mấy sợi mì trắng tuyết. Giấu kĩ như thế, không biết còn tưởng là báu vật, đây là trò chơi tìm kiếm sợi mì hay sao.

"Ăn ngon không ăn ngon không?"

Một tầng lại một tầng rau thơm nhìn thấy mà giật mình.

"Ngon, cực kì ngon luôn."

"Thật sao?"

Mắt bạn nhỏ sáng lên không ít, nhận lại miếng mì Vegas đưa tới.

"Ăn thật ngon."

Vegas gật đầu cười, trong lòng tự nhủ cái này chỗ nào có vị mì chứ, rõ ràng là một bát toàn rau, mì ngược lại giống như đồ trang trí, có điều để cho bé con nhà anh thích, anh cũng không có cách nào.

"Pít nhà chúng ta là giỏi nhất."

Lời vừa khen ra miệng, nếu không ăn hết quả thật cũng không đúng lắm, Vegas chật vật gắp lên đống lớn rau thơm.

"Anh ơi, có phải anh sẽ sớm quay về trường học hay không?"

Bố Kant cùng mẹ Pink thúc giục rất nhiều lần, Vegas đều không có trả lời, còn không phải bởi vì không nỡ xa bé con này hay sao.

Thời điểm lúc ấy rời đi, là cắn răng đi, suốt những ngày đó đều nhớ thương không nguôi, bây giờ vất vả lắm mới trở về, bé con trong nhà không còn là em trai nhỏ nữa, bây giờ người ta là bạn trai chưa chính thức của anh đó, Vegas làm sao có thể cảm lòng mà rời đi.

"Ừm."

Pete đâm đâm bát rau thơm trước mặt, một mặt là dáng vẻ lo lắng.

"Thế nhưng anh phải trở về đúng hạn, nếu không bị phạt phải làm sao bây giờ?"
Bạn trai nhỏ còn rất hiểu chuyện giúp bạn trai lớn.

Ngăn cách hơi nóng mờ mịt, bát mì xanh biếc bị Vegas đẩy qua một bên.

"Đây không phải là không nỡ xa em hay sao."

"Em cũng không có chạy, Pít ở nhà chờ anh, anh phải nghe lời chú dì, anh Vegas đã học được ba năm, nếu còn không trở về, mấy này liền lãng phí hết."

Vegas kinh ngạc nhìn thoáng qua bạn nhỏ buồn buồn không vui, tuổi cũng không lớn lắm, tính toán so với anh còn nhiều hơn, anh vốn dĩ chỉ định ở lại thêm mấy ngày, không có khoa trương đến nỗi không về học, nhưng bây giờ nhìn ... không trêu chọc bạn nhỏ thật là đáng tiếc.

"Em cam lòng để anh đi sao?"

Bé con vốn dĩ vì đại nghĩa chẹp chẹp miệng, em đương nhiên không muốn Vegas đi, ai không muốn ngày ngày có người dỗ dành chứ, không có ai đối tốt với em như anh Vegas cả.

"Em không nỡ, thế nhưng anh cũng nên về đi."

Nhìn vẻ mặt ảm đạm của bạn nhỏ, Vegas không còn hào hứng trêu chọc nữa.

" Thật là.... cũng không phải là muốn anh rời đi, mấy năm này em cũng rất vui vẻ, có bạn tốt của anh bên cạnh, còn có rất nhiều bạn mới, Pít một mình rất tốt, tuy là có chút không nỡ, nhưng anh vẫn nên trở về đi..."

Ngoài miệng rất là hiểu chuyện, nhưng âm thanh càng ngày càng nhỏ, mắt tựa hồ cũng đỏ lên, Vegas cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

"Được, anh nghe Pít, ngày mai sẽ trở về, không được không vui."

''Em không có không vui."

Âm sữa của bạn nhỏ không vui thấy rõ, lại thêm cái miệng nhỏ nhắn có thể treo bình dầu, như vậy mà còn nói không có không vui sao. Trong lòng Vegas lặng lẽ suy xét, cuối cùng cũng mang bạn nhỏ đi chơi thật tốt, tiết kiệm lại nước mắt của người nhỏ, còn phải một bên lau nước mắt một bên phối hợp giả vở hiểu chuyện, càng nhìn anh càng không muốn đi.

Cho dù không nỡ xa bạn nhỏ, ngày hôm sau Vegas vẫn ngồi xe trở về trường, có điều trước lúc đi cũng "thu lời" được không ít. Vegas quyết định tham gia quân đội đặc biệt, phấn đấu thêm mấy năm nữa sau đó chuyển nghề ngày ngày chăm sóc cho người nhỏ. Trong tương lai của Vegas có Pete, nhưng đối với bạn nhỏ mà nói, ngay từ đầu khi nhìn thấy Vegas, bé con này đã muốn theo anh cả đời.

Hết ngoại truyện.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật