Quá Tam Ba Bận - Học Giả Câu Cá Cấp Quốc Gia

Ngoại truyện: Nếu em bước tới trước (3)



Gần đây trường trung học số một của An Thành có ba chuyện khiến đám học sinh bàn tán say sưa.

Chuyện thứ nhất, Dung tiểu thư rốt cuộc cũng không theo chân Lạc Thừa Hãn chạy khắp nơi nữa.

Chuyện thứ hai, hình như Dung tiểu thư và Tạ Chiêu Nam rất thân thiết.

Chuyện thứ ba, Tạ Chiêu Nam không từ chối sự tiếp cận này của Dung tiểu thư.

Bằng chứng rõ hơn chính là đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Dung Trân xuất hiện bên cạnh Lạc Thừa Hãn, đối tượng mà Dung Trân đưa nước trong tiết thể dục đã trở thành Tạ Chiêu Nam, ngày nào tan học Dung Trân cũng sẽ chạy tới tìm Tạ Chiêu Nam, lúc đi trên đường gặp phải Lạc Thừa Hãn thì đều coi cậu ta như không khí, một ánh mắt cũng không thèm cho.

Bạn bè của Dung Trân không nhiều, tính cách lại hơi kiêu ngạo nên chẳng ai dám tới hỏi han cô. Nhưng mà Tạ Chiêu Nam không giống vậy, tuy anh cũng chẳng phải người bình dị gần gũi gì cho cam, nhưng cũng không thể cản nổi tâm hồn tám chuyện của các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, ngày ngày đều có người đến nói bóng nói gió moi tin tức.

Ngay từ đầu Tạ Chiêu Nam đã áp dụng phương pháp ba không, không biết, không nghe, không muốn trả lời. Mãi cho đến lúc trong tiết thể dục nào đó lại có người tới hỏi anh: "Anh ơi, Dung tiểu thư thật sự đang theo đuổi anh sao?" Nghĩ ngợi một chút xong bạn nam kia lại có hơi lo lắng nói: "Anh có nghĩ đến còn có một khả năng khác, như là anh đang bị cô ấy lợi dụng để chọc tức Lạc Thừa Hãn không? Anh cũng nên cẩn thận hơn nhé."

Tạ Chiêu Nam: "...."

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Dung Trân xuất hiện ở bên cạnh, một tay cầm kem để ăn còn tay khác đưa cho Tạ Chiêu Nam một chiếc kem ốc quế: "Nè, cho cậu đó."

Bạn nam kia: "?"

"Mình không có lấy cậu ấy ra chọc tức người khác." Dung Trân chậm rãi cắn một miếng kem, giọng điệu không có cảm xúc gì nhưng hiếm thấy vẫn kiên nhẫn giải thích với cậu ta: "Mình theo đuổi Tạ Chiêu Nam là bởi vì mình thích cậu ấy, không có lý do gì khác nữa."

Bạn nam kia sợ đến mức toát mồ hôi, vừa nói xin lỗi vừa quay đầu chạy, Dung Trân vẫn chẳng có phản ứng gì, mặt không đổi sắc quay sang hỏi Tạ Chiêu Nam: "Sao cậu không nói thẳng với cậu ấy?"

Tạ Chiêu Nam im lặng một hồi: "...Nói cái gì với cậu ta?"

"Mình thích cậu đó." Dung Trân có chút không vui nhỏ giọng phàn nàn: "Mình theo đuổi cậu lâu như vậy rồi mà sao đến giờ tới việc này cậu cũng không muốn thừa nhận."

Thiếu nữ đứng trước mặt anh có bờ môi ửng hồng như cánh hoa, mái tóc bồng bềnh tựa làn mây, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ, thân hình mảnh mai, từ đầu đến chân đều tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, cả người toát ra vẻ sáng chói hút mắt.

Nhịp tim của Tạ Chiêu Nam bắt đầu đập nhanh hơn.

Một tháng qua anh như vừa rơi vào một giấc mộng đẹp, dù cho luôn tự nhắc nhở chính bản thân mình rằng rồi cũng sẽ đến lúc tỉnh mộng thôi, nhưng đến cùng vẫn không nhịn được mà thả lỏng cảnh giác.

"Mua cho cậu này, vị hương thảo đó." Dung Trân giơ kem ốc quế lên, thấy Tạ Chiêu Nam không nói gì, dường như cũng đã tập mãi thành quen rồi, đành phải đổi chủ đề sang chuyện khác: "Tối nay mình muốn ăn cháo cậu nấu."

"Ừ." Tạ Chiêu Nam rũ mắt xuống: "Mình nấu cho cậu."

Anh ăn miếng được miếng không, rõ ràng là đang thất thần, Dung Trân thấy trên môi anh đã vương cả kem ra liền kéo tay anh một cái: "Ôi chao, tan mất rồi."

Tạ Chiêu Nam vẫn chưa lấy lại tinh thần, Dung Trân nhìn chằm chằm vào bờ môi của anh, đột nhiên nói: "Cũng một tháng rồi, cho mình lấy chút thù lao cũng không đến nỗi nào ha."

"Hả?"

"Mình cũng muốn ăn kem ốc quế vị hương thảo."

"Không phải cậu đã...." Tạ Chiêu Nam khựng lại: "Vậy để mình đi mua cho cậu một cái nữa."

"Cần gì mất công vậy." Dung Trân nói xong đột nhiên kéo cổ áo Tạ Chiêu Nam xuống, nhón chân lên: "Để mình tự ăn."

Cô hôn Tạ Chiêu Nam.

Bờ môi của công chúa giống hệt viên kẹo đường, ngọt ngào, mềm mại mà ấm áp, đôi môi vừa chạm liền tách ra.

Tạ Chiêu Nam đứng hình tại chỗ, vô cùng ngạc nhiên nhìn Dung Trân.

Cô vẫn giữ dáng vẻ bình thường như không kia, không xấu hổ, cũng không vội vàng, chỉ nhìn anh một cách nghiêm túc, trong đôi mắt là ánh sáng lấp lánh, ánh lên sự ngưỡng mộ và yêu thích nóng bỏng, gần như có thể hòa tan một trái tim chân thành.

Ánh trăng kia chiếu xuống người anh, hôn lên môi anh một cách tự nhiên và tha thiết.

"Dung Trân...." Giọng nói trong trẻo của Tạ Chiêu Nam đột nhiên trở nên khàn khàn, anh hỏi lại một lần cuối cùng: "Cậu nghiêm túc sao?"

"Đúng vậy." Đã không biết đây là lần thứ mấy Dung Trân trả lời anh một cách nghiêm túc: "Mình đang rất nghiêm túc..."

---Yêu cậu.

Cô còn chưa dứt lời thì Tạ Chiêu Nam đã nâng lấy khuôn mặt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn ngây ngô mà vội vã.

Cậu thiếu niên không biết cách hôn môi, hoàn toàn dựa vào bản năng mà mơn trớn, liều lĩnh mà đoạt lấy hơi thở của cô, nhưng lực rất nhẹ, tựa hồ sợ rằng sẽ làm tiểu công chúa đau, khiến đóa hồng xinh đẹp này bị bẻ gãy.

Dung Trân sửng sốt một giây, sau đó lập tức ôm lấy cổ Tạ Chiêu Nam, nhắm hai mắt lại tập trung vào nụ hôn này.

Một lúc lâu sau Tạ Chiêu Nam mới rốt cuộc mới buông Dung Trân ra, chỉ là vẫn cúi đầu dựa vào cổ cô thở hổn hển.

"...Dung Trân."

Một giọng nói ở cách đó không xa truyền tới phá vỡ bầu không khí yên lặng của hai người.

Dung Trân không cần quay ra nhìn cũng biết là tên phá đám nào, không nhịn được trợn mắt một cái, cũng chẳng muốn để ý đến cậu ta. Nhưng cô lại cảm giác được thân thể Tạ Chiêu Nam hơi cứng lại, sau đó lại kiên quyết ôm chặt cô hơn một chút.

Dung Trân muốn cười nhưng rồi lại hơi đau lòng, xoa lưng Tạ Chiêu Nam như muốn trấn an anh, làm xong mới dùng một khuôn mặt không có biểu cảm quay đầu nhìn về phía Lạc Thừa Hãn và một đám người có vẻ mặt khác nhau đứng sau lưng cậu ta.

Là mấy bạn nam trong đội bóng rổ, chắc là tới tìm Tạ Chiêu Nam.

Sắc mặt của Lạc Thừa Hãn rất tệ, gần như có thể nói là mưa gió sắp tới, nắm tay siết rất chặt: "Cậu đang làm cái khỉ gì vậy?"

"Không nhìn thấy à." Dung Trân cau mày: "Với lại tôi làm cái gì thì liên quan gì tới cậu."

"Cậu là bạn gái của tôi!" Lạc Thừa Hãn cắn răng nghiến lợi nói: "Thời gian này đến cùng là cậu đang làm gì? Giận dỗi thì cũng một vừa hai phải, cho dù cố ý muốn chọc giận tôi thì tôi cũng không có nhiều kiên nhẫn như thế để chơi với cậu đâu!"

"Tôi là bạn gái cậu khi nào?" Dung Trân cảm thấy vô cùng buồn cười, mà cô cũng thật sự cười thành tiếng: "Cậu quay lại hỏi mấy bạn đằng sau một chút, hỏi xem thời gian này tôi đã làm gì kìa, hẳn là mấy cậu ấy cũng biết."

Đội bóng rổ bắt đầu rối loạn tưng bừng.

Cả trường đều đang đồn, đại tiểu thư thay lòng đổi dạ.

Nhưng Lạc Thừa Hãn không tin, Dung Trân thích cậu ta cỡ nào thì cậu ta biết quá rõ, lần này đơn giản là giận lâu hơn chút, ép cậu ta phải cho cô một danh phận rõ ràng....Vốn cậu ta vẫn nghĩ như vậy, nhưng một tháng đã qua rồi mà từ đầu tới cuối Dung Trân đều không tới nói chuyện với cậu ta, lúc này cậu ta mới bắt đầu sinh ra hoài nghi về bản thân.

Giờ khắc này thân thể của Tạ Chiêu Nam mới thả lỏng hơn chút, anh tiến lên một bước che trước mặt Dung Trân, đẩy cô nép vào sau lưng anh.

"Vậy nên Dung Trân, đây là lựa chọn mới của cậu?" Lạc Thừa Hãn cười lạnh lùng: "Tôi không hiểu trong đầu cậu nghĩ như thế nào, nhưng lý do tại sao Tạ Chiêu Nam lại chấp nhận cậu chẳng lẽ lòng cậu còn không rõ? Cậu là đại tiểu thư của nhà họ Dung, rất có thể sẽ đính hôn với tôi, Tạ Chiêu Nam muốn tranh với tôi, lại còn muốn sờ vào nhà họ Dung nữa. Với tình cảnh bây giờ của cậu ta thì cậu chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất đấy, cậu cũng nên biết rằng nếu tôi nói chuyện này cho bác Dung thì nhà cậu chắc chắn sẽ cắt đứt liên hệ của hai người các cậu --- cậu ta và cậu không có hi vọng gì đâu!"

Vâng, cậu biết, quý ngài biết tuốt như cậu cái gì cũng biết cơ. Mười năm sau tôi còn kết hôn với anh ấy luôn rồi ạ, cái đồ ngu ngốc này.

Cảm giác được khoảnh khắc đó thân hình của cậu thiếu niên bên cạnh trở nên cứng đờ, nhất thời Dung Trân lại phát cáu.

Thực ra sau khi quay trở về cô không thèm quan tâm tới Lạc Thừa Hãn nữa, dù sao cô không muốn bắt nạt trẻ con, cũng lười cãi nhau với thằng nhóc tuổi dậy thì, với lại bây giờ Lạc Thừa Hãn có đáng ghét thế nào thì đến cùng cũng chỉ là một học sinh, cũng từng trông nom chăm sóc cô --- Nhưng mà ai bảo cậu ta dở chứng lại đi bắt nạt ông xã tương lai của cô cơ chứ?

"Vậy cậu là thứ gì?" Dung Trân cong môi cười, tiến lên một bước sóng vai với Tạ Chiêu Nam, vô cùng kiêu ngạo nói: "Lấy gia thế nói chuyện hả? Ok, tôi là người thừa kế duy nhất nhà họ Dung, còn cậu phải cạnh tranh với mười hay hai mươi người anh chị em nhà cậu nữa cơ, cậu thấy xứng không? Cậu từng trở thành lựa chọn của tôi đơn giản là bởi vì tôi thích cậu, khi tôi không thích cậu nữa thì ở trong mắt tôi cậu chẳng là gì hết --- Với cả chuyện nhà chúng rôi không cần cậu quan tâm, tôi đã nói với cha tôi cả rồi, ông ấy ủng hộ tôi yêu đương tự do nhé!"

"À lại nói." Dung Trân nhướng mày: "Tạ Chiêu Nam lợi dụng tôi thì sao?" Cô bật cười: "Tôi thích cậu ấy, tôi sẵn sàng bị cậu ấy lợi dụng, tôi ở đây chờ bị cậu ấy lợi dụng đấy --- mấy thứ này chẳng hề ảnh hưởng tới việc tôi tiếp tục thích cậu ấy."

Lạc Thừa Hãn nghe xong lời cô nói, chợt ngây ra như phỗng, nhìn Dung Trân một cách không thể tin.

"Đi thôi." Dung Trân quay người muốn đi nhưng lại chẳng thế kéo được cậu thiếu niên đang thẳng lưng đứng đó.

"Lạc Thừa Hãn." Sắc mặt của anh rất bình tĩnh, cởi bỏ vẻ ngụy trang bất cần đời khi xưa, nhìn kỹ mới thấy trong đôi mắt kia dường như đang có một ngọn lửa rực cháy, mang theo chút khí phách niên thiếu ngày thường giấu giếm rất kĩ, dũng cảm lại sáng ngời: "Tôi chẳng hề thua kém cậu."

Nói xong anh liền nắm lấy cổ tay của Dung Trân, xoay người rời đi.

Lúc quay lại phòng học, Dung Trân nhìn chằm chằm Tạ Chiêu Nam, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Cậu cười cái gì..." Cậu thiếu niên phút trước mới vừa còn tự tin phản kích mà giờ đã xấu hổ tới độ vành tai đỏ bừng, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại chẳng dám nhìn thẳng vào Dung Trân: "Không tin mình à."

"Không đâu." Dung Trân nói: "Tất nhiên là mình tin tưởng cậu rồi."

"...Ông nội mình nói thời gian gần đây nhà họ Dung giúp nhà mình rất nhiều." Anh nói: "Cảm ơn cậu, nhưng không phải mình...."

"Mình biết." Dung Trân nhéo lòng bàn tay của anh: "Cha đã nói với mình rồi, cậu còn ghi cả giấy nợ nữa."

"Mình làm thế không phải vì mặt mũi và tự ái cao đâu." Quai hàm Tạ Chiêu Nam căng chặt, đôi mắt đen láy nhìn Dung Trân: "...Mình biết cậu rất muốn giúp mình, nhưng bản thân mình cũng biết, mình có thể. Bây giờ chưa được nhưng sau này chắc chắn mình sẽ không thua kém Lạc Thừa Hãn..."

Lời anh nói lộ ra chút để bụng, Dung Trân nhìn chăm chú, sau đó nhón chân lên hôn vào cằm anh, giọng nói dịu dàng: "Mình biết, mình vẫn luôn tin tưởng cậu."

Bởi vì mười năm sau, anh chính là như vậy, từng bước đẩy ra bụi gai và sương mù để đi tới bên cạnh cô.

Đến tận bây giờ cô cũng chưa từng nghi ngờ, rằng anh có thể khiến nhà họ Tạ vực dậy một lần nữa.

Ngay cả lúc cô chưa biết gì về tương lai, Dung Trân vẫn nhớ rất rõ ràng, ngày ấy khi anh chuyển ra khỏi khu nhà, trong lòng cô đã nghĩ --- Anh giỏi giang như thế, nhất định có thể quay trở lại.

Ngay cả khi còn chưa thân quen với anh, cô đã có một niềm tin vững vàng chẳng thể giải thích được vậy rồi.

Đi kết cc

Tạ Chiêu Nam dẫn Dung Trân tới hoa viên của anh.

Bây giờ nơi này chưa được sửa sang đẹp đẽ như mười năm sau, nơi nơi cỏ dại rậm rạp, chỉ có một chiếc xích đu nhỏ lẻ loi, chế tác thô ráp khiến chủ nhân như Tạ Chiêu Nam cũng không đành lòng nhìn thẳng, cố gắng phủ nhận tác phẩm của mình: "...Đây là thất bại..."

"Đẹp ghê ta." Dung Trân ngồi lên một cách tự nhiên: "Có an toàn không á, mình sẽ không bị ngã đấy chứ?"

Tạ Chiêu Nam nhìn cô sững sờ.

Anh muốn nói là sẽ không đâu, nhưng lại thấy thiếu nữ xinh đẹp chói mắt xinh đẹp tới nỗi trông chẳng hợp với khung cảnh này đã nở một nụ cười tươi rói với anh: "Bỏ đi, mình có ngã thì cậu cũng sẽ đỡ được mình mà."

---"Cậu biết không?"

Khi công chúa của anh tới hoa viên này, đến cây cối cũng trở nên biếc xanh, vươn mình khoe sắc với muôn hoa yêu kiều, đến chiếc xích đu đơn sơ cũng trở thành cảnh đẹp trong giấc mộng đêm hè, một con bướm bay loạng choạng qua dường như cũng mang theo hương thơm lan đến.

Tạ Chiêu Nam nói: "Mình đỡ được."

Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi nào, nếu như em ngã xuống, tôi sẽ đỡ được em.

---Đây là lựa chọn không bao giờ thay đổi của tôi.

Dung Trân cũng không dừng lại ở mười sáu tuổi quá lâu.

Một đêm trước kỳ thi giữa kỳ, Tạ Chiêu Nam nói với cô: "Buổi thi ngữ văn ngày mai mình không thể tới."

Dung Trân trừng mắt nhìn anh: "Nhận việc làm thêm?"

Tạ Chiêu Nam không giấu giếm: "Ừ."

Dung Trân gật đầu: "Không sao, cậu tự quyết định là được."

Đêm nay cơn gió rất dịu dàng, tựa như muốn thổi tan hết thảy phiền muộn và buồn nản. Bóng cây lắc lư, tiếng gió xào xạc, ve kêu từng trận, giống như mỗi buổi tối đã trôi qua trong hai tháng cũ, đẹp đẽ như thế, cũng quyến luyến như vậy.

Đột nhiên Tạ Chiêu Nam ngước mắt nhìn Dung Trân: "Cậu phải đi rồi?"

Anh vẫn như vậy, nhạy bén đến đáng sợ.

Dung Trân cười: "Sao cậu biết mình phải đi?"

"...Cậu không phải Dung Trân." Cậu thiếu niên yên tĩnh nhìn cô, nhưng ngay sau đó lại phủ định: "Không, cậu là Dung Trân, chỉ là...các cậu không giống nhau."

Dung Trân truy hỏi: "Không giống chỗ nào?"

"Mình cũng không biết." Khóe môi Tạ Chiêu Nam hơi cong lên: "Tựa như hai con người ở thế giới song song vậy..."

"Mình sắp phải đi rồi." Dung Trân vươn vai một cái, liếc mắt nhìn chiếc kẹp hoa hồng Tạ Chiêu Nam giấu trong tay áo, giọng điệu là sự dịu dàng hiếm thấy:" Cậu phải cất kỹ tín vật, đợi mười năm sau mình sẽ nghiệm thu."

Dung Trân hai mươi sáu tuổi phải đi tìm Tạ Chiêu Nam hai mười sáu tuổi rồi, mà Tạ Chiêu Nam mười sáu tuổi, sẽ có Dung Trân mười sáu tuổi đến yêu anh.

"Mười năm sau." Tạ Chiêu Nam đột ngột ngẩng đầu: "Cậu là---"

Gió thổi trời hanh, anh vô thức nheo mắt , nhìn thấy thiếu nữ ấy đã nghiêng đầu ngủ trên chiếc xích đu phủ đầy dây leo xanh ngắt.

Mắt của em hơi động đậy, lúc mở mắt ra thì đôi mắt đã khiến anh lưu giữ ấn tượng khó quên kia nay đã thay đổi, thành một sự mờ mịt gần như trong vắt---giống hệt như đôi mắt trong trí nhớ của anh.

"Tạ...Tạ Chiêu Nam."

Em nhìn xung quanh một vòng: "Sao mình lại ở đây?"

Có lẽ em đã quên hết rồi.

Đôi mắt Tạ Chiêu Nam ánh lên vẻ buồn bã, lúc sau lên tiếng thì lời nói đã lịch sự nho nhã hơn: "Bạn học Dung, bây giờ đã trễ rồi, mình đưa cậu về."

"Ai da..." Anh vừa xoay người lại liền nghe thấy giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo quen thuộc của cô gái kia gọi anh lại, gần như không nói lý lẽ đã nắm lấy cổ tay anh: "Cậu đang lừa mình đúng không?"

Tạ Chiêu Nam kinh ngạc quay đầu.

"Mình xuyên qua thời gian tới tương lai." Dung Trân mười sáu tuổi nâng cằm nhìn anh: "Cậu của mười năm sau nói cho mình biết, cậu yêu thầm mình gần hai mươi năm rồi, sao bây giờ dáng vẻ cậu lại như không quen biết mình thế, là đang lừa mình đúng không?"

Vành tai của Tạ Chiêu Nam đỏ bừng, giây tiếp theo lại thấy ánh mắt hoài nghi của cô gái nhỏ chuyển sang phía tay áo của mình, lập tức che nó lại theo bản năng nhưng không kịp rồi.

"À..." Cô gái kéo dài âm cuối, nhướng mày nhìn Tạ Chiêu Nam, dáng vẻ hơi đắc ý, tựa như phát hiện ra bí mật nào đó: "Cái này là mình của mười năm sau đưa cho cậu? Bây giờ chúng mình đang yêu đương hả?"

Tạ Chiêu Nam lùi về sau một bước, Dung Trân lại bước tới một bước, khoanh tay trước ngực nhỏ giọng lầm bẩm: "Không công bằng."

Tạ Chiêu Nam: "Cái gì không công bằng?"

"Mình bảo---" Thiếu nữ lại bước lên một bước, ghé sát gương mặt vào cho tới khi hơi thở của hai người quấn lấy nhau, tuyên bố hùng hồn: "Cậu phải theo đuổi mình lại lần nữa!"

Em nhìn chằm chằm vào anh, mãi đến khi anh bỗng cầm lấy cổ tay em, ôm em vào lòng, giọng nói bị nhòe dần trong mái tóc đen óng.

---"Được."

mt thế gii song song khác.

Dung Trân mở mắt ra, vừa nhìn liền thấy Tạ Chiêu nam hai mươi sáu tuổi, sắc mặt anh rất bất đắc dĩ, khựng lại một chút mới thử dò hỏi: "Dung Trân?"

"E hèm." Cô ôm chầm lấy Tạ Chiêu Nam: "Bé nó về rồi à?"

"Ừ." Tạ Chiêu Nam thở dài: "Vốn anh muốn giấu bé nó chuyện mình kết hôn rồi, vậy mà..."

Dung Trân biết anh đang nghĩ gì.

Anh không hy vọng một thoáng thấy được tương lai lại làm ảnh hưởng tới lựa chọn nguyên bản của Dung Trân.

"Sao có thể cơ chứ." Dung Trân phản bác: "Nếu hồi cấp ba anh tỏ tình với em thì nhất định lúc đó em sẽ thích anh."

Thích Tạ Chiêu Nam, là lựa chọn mà qua trăm ngàn thế giới cũng sẽ không đổi của cô.

"Hẳn là anh không cầm thú đến độ yêu đương với em của mười năm trước ha..." Dung Trân tò mò chọc vào hông của Tạ Chiêu Nam: "Vừa nhìn anh là thấy có vẻ rất biết cách dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ rồi, sẽ không phải nói vài câu đã lừa được em rồi đấy chứ?"

"Dung Trân!" Tạ Chiêu Nam không thể tin mà nhìn cô, xoa trán: "Anh ở trong lòng em....Từ từ, em yêu đương với anh của mười sáu tuổi?"

"Đúng vậy." Dung Trân thừa nhận rất bằng phẳng tự nhiên, vô cùng đắc ý nhìn anh: "Lúc anh còn trẻ tươi mới đáng yêu hơn bây giờ nhiều, em hôn anh một cái là anh đã xấu hổ gần chết, cho nên em còn---"

Lời của cô bị nuốt trong nụ hôn của Tạ Chiêu Nam.

"A..a..ưm..." Dung Trân bị chặn kín môi lưỡi, thân thể như bị rút hết sức lực ngã vào chăn mềm, ngẩng đầu lên mới thấy vẻ mặt trông cực kỳ nguy hiểm của Tạ Chiêu Nam: "Anh làm gì thế?"

"Ghen."

Một chữ duy nhất, khác hoàn toàn với giọng điệu không đứng đắn lại còn tản mạn ngày thường của anh, hiển lộ ra tâm trạng không tốt đẹp mấy của người đàn ông này.

Dung Trân ôm lấy eo anh: "Ghen với mình luôn ấy à?"

"...Ừ.."

Nghe vậy em cười cong mắt: "Tạ Chiêu Nam."

"Ơi?"

"Em yêu anh."

Cơn mơ đẹp đẽ thời niên thiếu mà em tự tay dệt ra cho anh, hết thảy đều xuất phát từ tình yêu em chôn sâu dưới đáy lòng.

Em yêu anh, cho nên em yêu anh.

Bất kể là người đàn ông hai mươi sáu tuổi, hay cậu thiếu niên mười sáu tuổi, cũng hoặc là ông lão tám mươi sáu tuổi.

Nếu đó là anh.

---Em vẫn sẽ yêu anh, ở mọi dòng thời gian trong vũ trụ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật