[LONGFIC] - [FREENBECK] - ALL DAY EVERYDAY EVERYWHERE

C13: Một vết đâm - Đau đớn - Thất hứa.



Những tia nắng đầu tiên của sớm mai đã xuất hiện. Trên những tầng lá nhỏ, xuất hiện rất nhiều những lớp sương ướt, nhiễu lại thành giọt nước rớt thẳng xuống mặt đường.

Becky là người dậy trước, lần này em được toại nguyện với những thầm ước nhỏ bé của riêng em. Khi em thức dậy, em muốn thấy Freen đang ở bên cạnh mình. Lần này cuối cùng, em cũng đã thấy được gương mặt Freen phóng to ở trước mắt mình khi em mở mắt.

Giống như thấy được ánh sáng mặt trời của riêng mình vậy.

Nhưng dường như chị ấy đang mơ thấy điều gì khiến chị vô cùng khó chịu. Becky đưa tay chạm lên khoảng giữa của hai đường chân mày đang nhíu lại trên mặt Freen, cô bé vụng về cười, "Chị đang mơ thấy gì vậy ạ?" – Becky thì thầm nói nhỏ.

Không có tiếng đáp trả giữa những im lặng. Becky không cảm thấy bận tâm. Em lại nhích sát hơn vào người Freen, lắng nghe tiếng trái tim của Freen đập nhẹ nhàng bên lồng ngực trái. Thứ âm thanh hài hoà và bình yên nhất tính đến lúc này mà Becky có thể nghe thấy được. Em hôn lên lồng ngực trái của nàng, cảm giác như đang hôn lên chính trái tim của mình.

Bởi vì em đang nằm trong trái tim Freen.

"Đừng để tao bắt được mày, con khốn!"

Mồ hôi túa ra hai bên thái dương của Freen, lồng ngực nàng nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở. Becky ngồi dậy, cảm thấy lo lắng cho những giấc mơ kì lạ của người yêu. Chị ấy đang mơ thấy gì, khiến cho chị cảm thấy sợ hãi như vậy. Em nắm lấy cánh tay Freen lay nhẹ.

"P'Freen, P'Freen, chị tỉnh dậy đi."

Freen mơ thấy những điều xưa cũ, những phần mà Freen giấu trong kí ức của mình, không một ai biết, kể cả Becky. Phần đen tối nhất của con người không phải là quá khứ, mà chính là lòng người.

Khi Freen mở mắt, đã thấy gương mặt của Becky ở trước mắt mình, rất gần, gần đến mức nàng có thể nhận ra được những hơi thở vì lo lắng, cả ánh nhìn tò mò xen lẫn sợ hãi của Becky khi nhìn mình.

"Chỉ là một giấc mơ thôi." – Freen trút bỏ những nặng nề bằng một hơi thở dài, ánh mắt nhẹ nhõm khi thấy được người thương trước mắt.

"Chị đã mơ thấy gì vậy?" – Becky lo lắng hỏi.

"Chị không nhớ nữa, chỉ toàn là những mảnh kí ức rời rạc." – Freen chọn cách nói tránh đi, không muốn cho Becky biết về chuyện đó. Nàng không muốn diễn vai tốt trước mặt Becky, hoặc đúng là vậy, nàng không muốn bản thân trở nên xấu xa trước mặt em.

"Thật ạ?" – Becky tuy có chút nghi ngờ, nhưng em luôn tin vào tình yêu trước mặt mình – "Em nghe nói nếu ngủ quá ít cũng sẽ gây ảnh hưởng đến thần kinh, khiến ta mơ thấy những điều mệt mỏi. Chị nên ngủ nhiều hơn."

Becky đẩy người Freen khi nàng muốn ngồi dậy, "Chị ngủ thêm chút đi."

"Nhưng trời sáng rồi. Chị muốn nấu đồ ăn sáng cho em."

"Em không muốn ăn, tối hôm qua em được cho ăn no rồi." – Becky giở trò chọc ghẹo khiến Freen phì cười, nàng đồng ý nằm xuống, Becky thuận thế nằm theo tựa đầu lên ngực Freen.

Cánh tay trái của nàng ôm lấy đầu em, bàn tay xoa lên mái tóc như một thói quen đã hình thành từ lâu, nụ cười giấu dưới gương mặt của Becky một cách bẽn lẽn, em yêu khoảnh khắc này.

"Khi nào .. uhm .. sang nhà em ăn cơm nhỉ?" – Freen nói.

Becky ngẫm nghĩ một chút rồi cười, "Muốn chịu trách nhiệm à?"

"Chịu trách nhiệm là một cụm từ nghe rất khiên cưỡng, chị cảm thấy đã đến lúc chị nên xuất hiện thôi."

"Xuất hiện để làm gì nè?" – Becky không thể giấu được nụ cười của mình khi ngước mặt nhìn Freen. Nàng nhìn ra được, dĩ nhiên rồi, nàng nhìn ra được sự mãn nguyện của Becky dưới cái nhìn dịu dàng của em.

"Để em không còn phải đứng một mình."

Nhưng hai người không biết tương lai đang chờ đón họ những điều gì. Khi ta tưởng ngôi nhà được hình thành từ những lớp lang chắc chắn, thì sự an toàn vốn dĩ lại được hình thành từ những ảo tưởng của riêng mình.

Khoảnh khắc khi Freen muốn cúi đầu, trao cho em một nụ hôn chào buổi sáng của riêng nàng thì từ bên ngoài, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên. Nàng nhanh chóng thúc giục Becky mặc lại đồ. Cô gái nhỏ hoàn toàn ngạc nhiên, bởi vì ở bên ngoài là tiếng một người đàn ông, dĩ nhiên, em chẳng biết ai là chủ nhân của giọng nói này.

"Con khốn Freen, mày mau mở cửa ra cho tao!"

"Anh làm cái gì vậy, từ từ nói chuyện thôi!" – Là giọng của một người phụ nữ đi cùng, Becky cũng hoàn toàn không biết người này là ai.

Nhưng Freen biết.

Làm sao mà nàng có thể quên được giọng nói của hai người này?

Một người hành hạ nàng từ khi nàng bước chân về ngôi nhà ấy.

Một người hành hạ nàng bằng tinh thần khi nàng rời khỏi ngôi nhà ấy.

Becky trở nên có chút sợ hãi, em ôm lấy cánh tay Freen, tò mò về những vị khách không mời này. Đôi mắt của Freen cho em biết được câu trả lời. Rằng chị biết những người phía sau cánh cửa kia là ai. Sự hoảng sợ có thể đo được bằng cơn run rẩy của Freen.

Và càng tăng thêm khi người đàn ông kia nhất quyết thanh toán sự chắn đường của cánh cửa bằng một cú đạp. Sức mạnh đàn ông khiến cho cánh cửa gỗ không thể trụ nỗi sau ba lần đạp. Khoảnh khắc cả bốn người đối diện nhau. Đó là lần đầu tiên sau rất nhiều năm gặp lại, Freen nhìn thấy Kkub, thấy vợ của anh ta.

Becky dĩ nhiên không biết hai người kia là ai, nhưng dựa vào tình hình hiện tại của Freen, những biểu hiện của chị ấy đã đủ thông tin để em nhận định. Em không biết vì sao bọn họ lại ở đây, lại biết nơi này, nhưng Becky sẽ không để cho bất cứ ai có quyền tổn thương Freen một lần nữa.

"Mấy người là ai vậy?" – Becky tiến lên trước một bước, hoàn toàn để Freen ra phía sau lưng mình.

"Mày là con nhỏ trong ảnh đúng không, cám ơn tấm ảnh mày đăng lên facebook nhé, lần sau nhớ đừng check in địa điểm nếu con người yêu của mày đã muốn trốn."

Hắn ta nói câu cuối thì nhìn qua Freen, ánh mắt của hai người chạm nhau, những kí ức kia lại đột nhiên tràn về.

"Mày muốn đi đâu?"

"Thả tôi ra!"

"Mày có tình cảm biến thái với vợ tao, tao còn chưa xử mày đã thì thôi, lại còn muốn trốn à?"

"Có hay không cũng không còn quan trọng, làm ơn, buông ra!"

"Mày không có cửa thoát khỏi đây đâu!"

Kkub lao về phía Freen, đè Freen xuống chiếc giường nhỏ, hắn một tay giữ hai tay của Freen ghim lên đầu nàng, tay còn lại liên tục tát vào mặt Freen, miệng lặp lại những câu từ chửi rủa không thể nào nghe lọt tai được.

Khi con giun xéo lắm cũng quằn, nó sẽ biến những chuyện không thể thành có thể. Kkub sẽ không thể ngờ được, Freen lên gối của mình, đụng trúng điểm giữa của hai chân hắn.

"Mày!"

Càng không thể ngờ được, con dao rọc giấy Freen thường dùng để rọc giấy vẽ lại có thể bén ngót như vậy.

Freen không bao giờ nghĩ bạo lực có thể giải quyết được vấn đề. Vốn dĩ con người nàng đã luôn ưu tiên sự lựa chọn của người khác. Nàng được cài đặt như thế từ khi sinh ra. Sự chịu đựng là thứ nàng giỏi làm hơn ai hết. Nhưng khi trái tim nàng bị bóp chặt đến mức vỡ tan, thì kí ức đau thương là thứ mồi nhử ngon lành cho những bản năng tăm tối của con người. Freen không nghĩ mình sẽ làm như vậy, nhưng bản năng của Freen muốn Freen được giải thoát và được xả hận.

Đó là lúc con dao rọc giấy nằm trong tay Freen, nhanh như cắt Freen dùng nó đâm vào phần bụng trái của Kkub, rất sâu rất sâu, nghe như nàng đã đâm phải phần nội tạng nào đó của Kkub khiến hắn ta hét lên đau đớn như một con thú bị thương. Máu bắt đầu chảy càng lúc càng nhiều, người làm nghe được tiếng thét của hắn nên bắt đầu chạy đến, đó là lúc Freen cầm hộp đựng giấy vẽ, bỏ chạy khỏi ngôi nhà đó.

Mười hai năm qua đi, không một ai tìm kiếm được Freen. Nơi nàng chọn để giữ lại quãng đời cuối cùng của mình hết sức neo người. Thế những chỉ vì một bức ảnh của Becky. Freen không trách em, có những chuyện chúng ta phải đối mặt. Cuối cùng thì ngày này cũng đến, Freen nhìn Kkub, cảm thấy ân đền oán trả là chuyện vô cùng thường tình, nàng sẽ chấp nhận.

Becky không hiểu tấm ảnh của mình đã gây nên chuyện lớn gì. Em nhìn sang Freen, mong một câu trả lời nhưng Freen đã không nhìn vào mắt em.

'Kkub, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không, dù thế nào, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình làm."

Chát.

"Mày chịu trách nhiệm sau mười hai năm hả, sớm ghê nhỉ, tao nghĩ mày không cần phải chịu trách nhiệm đâu, mày nên dùng chút sức lực cuối cùng đó để tự đi mua hòm cho chính mình đi!"

Cái tát từ Kkub khiến cho ba người phụ nữ còn lại trong nhà giật mình, vợ của hắn đi theo hắn, chẳng tốt lành gì với Freen. Cô ta chỉ mong người chồng bạo lực của mình đừng gây ra thêm chuyện xấu mà thôi. Nếu biết chuyện có thể tệ như vậy, thì cô ta đã không đưa cho hắn xem tấm hình này, thì ra cháu gái họ của cô học cùng lớp với Becky. Đó là lý do vì sao cô có được tấm hình này, và cuối cùng thì họ ở đây.

Becky đứng ngây ra như phỗng khi thấy Freen bị tát ngã lăn xuống đất, em quá bất ngờ nên không phản ứng được gì. Nhưng khi thấy người đàn ông tên Kkub kia ngồi xuống, có dấu hiệu muốn đánh Freen thêm thì Becky đã ngay lập tức khôi phục sự tỉnh táo của mình.

"Hôm nay tao đến đây, chính là muốn mày chịu trách nhiệm, nhưng đéo cần mày vào tù đâu, tao mất một trái thận khi mày đâm tao, bây giờ, tao chính thức đòi lại nó."

"Anh bị điên à, đừng có làm vậy, anh muốn vào tù chắc??"

Vợ của hắn kéo hắn đứng dậy nhưng hắn gạt tay cô ta ra, "Cút sang bên, đừng cản tao!"

Trước mắt hắn giờ đây chỉ có hận thù, tất cả những sự đau đớn mà hắn đã từng chịu đựng, hắn muốn đem tất cả trả lại cho Freen, muốn Freen cảm nhận được cảm giác mất đi một trái thận là như thế này.

"Mày nhớ cái này không?"

Mọi sự tỉnh táo trong Freen vốn dĩ đã không còn khi hắn đá gãy cánh cửa, chút bình tĩnh còn sót lại cũng theo gió bay khi hắn rút con dao rọc giấy từ trong túi quần ra. Quả nhiên là ân đền oán trả, thứ chúng ta bắt người khác chịu, vào một ngày khác, đều sẽ quay trở về với ta.

Freen nhìn con dao rọc giấy trong tay hắn, ánh sáng loé lên khi ánh nắng chiếu vào phần thân dao bén ngót, như một sự xuất hiện của tử thần gọi tên. Cả người Freen đều đông cứng không thể nhúc nhích được dù chỉ là một ngón tay. Nàng quá sợ hãi, nàng chỉ biết ngồi ngay tại chỗ, trơ mắt ra nhìn con dao đâm về phía mình.

Nhưng rồi con dao đã không đâm vào Freen, thay vào đó, Becky lại xuất hiện như một sự cứu rỗi. Em xuất hiện và chắn cho Freen một nhát dao chí mạng. Kkub làm đúng như những gì mà hắn đã nói và đã từng chịu. Con dao nằm trên phần bụng trái của Becky, ghim rất sâu, Becky hét lên một tiếng, âm thanh lớn lao như phá nát cả một buổi sáng tĩnh mịch.

Vợ của hắn lôi hắn ra khi hắn còn muốn rút con dao ra và đâm cả Freen. Nhưng Freen lúc này đã không còn sợ hãi, khi Freen không còn sợ hãi, thì sự đổ gục từ Becky chính thức đánh ngã tâm trí của nàng. Freen bây giờ đã biết mình sợ nhất điều gì, không phải là thứ quá khứ mà nàng đã từng lỡ tay làm và che giấu, mà chính là mất em, mất đi em.

"Becky!" – Nàng đỡ em bằng tay của mình, kéo em vào lòng mình, cả người Becky trở nên lạnh hơn so với nhiệt độ ấm áp mà nàng đã từng ôm em hằng đêm, nhưng ánh mắt của Becky lại vô cùng tỉnh táo nhìn nàng, Freen chưa từng nằm trong ánh mắt ai một cách sâu sắc như vậy. Becky rất nghiêm túc với những gì mà em ấy đã lựa chọn. Một loại tình cảm chớm nở nhanh chóng, nhưng lại vô cùng sâu nặng về sau.

"Đừng rút dao ra .." – Freen nói như nấc nghẹn, nhìn xung quanh, không biết phải cầu cứu sự giúp đỡ từ ai khi chỉ có hai người kia ở đây, nàng nhìn em thoi thóp trong vòng tay mình – "Chị không để em xảy ra chuyện gì .. cho dù có phải chết .."

"Vậy thì .. khi em mở mắt, phải để em thấy được chị đầu tiên .. em muốn nói chuyện với chị .. có nhiều chuyện .. để nói .." – Becky trả lời một cách khó khăn, em sẽ không chết, em sẽ không để Freen phải ở lại một mình trên thế giới này. Nhưng mọi thứ không phải cứ muốn là được. Becky rất đau, em chưa từng chịu đựng cơn đau nào lớn đến mức như vậy. Em hoàn toàn không đủ sự tập trung để bắt buộc bản thân mình phải mở mắt. Trong sự hoảng loạn và đau đớn của Freen, Becky đã ngất lịm đi vì quá đau.

Có tiếng động vang lên từ bên ngoài, là người bên biệt thự của Becky chạy sang. Dì Nom cùng chú tài xế xuất hiện, chạy về phía hai người. Trong lúc đó, Kkub muốn lao đến để tấn công tiếp nhưng bị chú tài xế khoá người chỉ bằng một vài đòn cơ bản. Dì Nom ngồi xuống bên cạnh Becky, nhìn vào mắt em, kiểm tra nhiệt độ em, sau đó nói với tài xế.

"Chuẩn bị xe, báo cho ông chủ biết."

"Vâng."

"Để con đi theo với ạ." – Freen đứng dậy muốn đi theo nhưng dì Nom lại quay sang trả lời nàng.

"Cô nên dành thời gian của mình cho ngài Armstrong. Ngài có chuyện muốn nói với cô."

Trước đó, Freen và dì Nom từng nói chuyện qua điện thoại một lần. Dì ấy không nói chuyện xa cách như thế này. Freen đoán chừng mình đã dẫn Becky vào một câu chuyện mà không phụ huynh nào muốn con mình phải trải qua.

Chú tài xế bồng Becky lên, bàn tay của em trôi tuột khỏi bàn tay của Freen. Kkub đã bị no đòn bởi chú tài xế, vợ của hắn ta thì liên tục gào thét mắng chửi người chồng bạo lực ngu ngốc của mình. Mọi thứ hỗn loạn nhưng trái tim của Freen lại im lặng như thể nó đã chết từ lâu. Khoảnh khắc gương mặt của Becky chỉ còn là cái bóng chiếu ngược xuống nền nhà lạnh lẽo rồi biến mất sau những con đường, Freen đã biết, mình sắp phải chịu đựng những thứ mà nàng nghĩ vượt quá mức chịu đựng của mình. Có lẽ nàng không nên yêu Becky, có lẽ cả hai không nên có tình cảm với nhau. Hoặc cả hai đã sai ngay từ đầu, gặp nhau đã là một sai lầm của định mệnh.

Becky nhớ bản thân đã có một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ đó em đã nhìn thấy Freen đứng trong cánh đồng hướng dương ở trang trại của ông Nori. Freen trong giấc mơ không nói chuyện với em, chị ấy chỉ khóc liên tục, và đặt vào tay em một phiến hoa màu vàng của hoa hướng dương. Becky muốn nói chuyện với chị, nhưng dường như em không thể nói được.

"Hoa hướng dương có ý nghĩa, dù cho lòng ở nơi nào cũng sẽ hướng về nhau, tựa như bông hoa luôn hướng về phía mặt trời."

Khi Becky mở mắt, em nhận ra mình đã ở trong bệnh viện. Và em không thấy Freen đâu cả.

Em không thấy nàng.

Nước mắt của Becky tự nhiên lại chảy.

"Chị lại thất hứa nữa rồi, P'Freen."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật