[JoongDunk] Kết hôn giả (End)

Chương 14: Món quà (End)



Ngày hôm sau, 7 giờ hơn Joong đã thức dậy, người tràn trề sinh lực, khuôn mặt hắn tỏ rõ vẻ hạnh phúc.

"Ưm...mấy giờ rồi?" Giọng Dunk khàn đặc, coe thể không có sức lực, cậu hé mắt nhìn Joong.

"Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi, lát anh mang đồ ăn sáng lên cho em"

"Ừm" Dunk không muốn nói nhiều, cậu uể oải gật đầu rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhìn hàng lông mi dài khép lại, khuôn mặt Dunk khi ngủ như thiên thần, Joong càng yêu chiều cậu hơn. Không kìm lòng nổi, Joong lấy điện thoại ra chụp vài kiểu, còn không ngần ngại mà để làm ảnh nền và màn hình khoá, ngắm cho đã.

"Dunk đâu con?" Bà nội thấy Joong xuống ăn sáng một mình thì tò mò hỏi.

"Đêm qua làm việc quá sức, em ấy mệt ạ" Joong không xấu hổ mà khoe khoang.

"Các con..." Bà nội nghe vậy thì ngờ ngợ, vui mừng hỏi.

"Vâng, bọn con chính thức làm vợ chồng, cái vụ hợp đồng với bà nội con xé đi rồi"

"Tốt lắm, bà rất vui"

"Con cũng vậy, à bà nội, con có chuyện muốn nhờ bà" Joong trầm tư nói.

Dunk lần nữa tỉnh dậy đã là 10 giờ hơn rồi, cậu giật mình thấy Joong vẫn còn ngồi bên cạnh, hắn đang chăm chú nhìn màn hình laptop làm việc.

"Joong"

"Em dậy rồi? Đói không, để anh bảo người mang đồ ăn lên cho em"

"Có hơi hơi, sao anh còn ở đây? Không đi làm à?"

"Anh nghỉ một hôm, vợ anh hoant động quá độ không xuống nổi giường, sao anh nỡ đi làm đây, hửm?" Joong vừa kéo cậu vào sát người mình, vừa nhéo cái mũi cậu yêu thương nói.

"Ờ, chắc là em tự làm một mình đấy nhỉ?" Đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc, Joong càng yêu muốn chết.

"Xin lỗi mà, tại em câu dẫn anh, anh vô tội"

"Không thèm nói với anh, mau đưa em đi vệ sinh, em không đi nổi"

"Tuân lệnh vợ yêu" Joong vui vẻ bế cậu lên, cơ thể hơn 60kg mà Joong bế nhẹ hẫng.

Sau đó Joong chăm cho mèo ăn, rồi tiếp tục làm việc. Đến gần 12 giờ hăn mới gập laptop lại.

"Dunk, mai anh dẫn em đến một nơi, anh có món quà tặng cho em"

"Cái gì vậy? Mai em còn phải đi làm nữa"

"Anh xin nghỉ hẳn cho em rồi, em có chồng mở công ty còn định đi làm ở đâu nữa?"

"Sao anh không bảo em trước" Dunk hơi dỗi.

"Nói trước chắc gì em đã đồng ý"

"Không đâu, bây giờ anh ở đâu, em ở đấy"

"Yêu chết tôi rồi, em nói thế anh lại muốn ăn em" Joong vồ tới muốn gặm con mèo vào bụng.

"Lượn đi, em đang đau lắm, đi không nổi nữa là"

"Một lần thôi"

"Khônggggg"

Hai người bọn họ cười đùa, trên khuôn mặt đều lạ sự hạnh phúc vô tận.

Ngày hôm sau, mới 9 giờ Joong đã đưa Dunk ra khỏi nhà.

"Không chào bà à anh"

"Không, bà đi có việc rồi"

Sau đó Joong cứ thần thần bí bí yên lặng đưa Dunk đi, họ dừng lại ở koojt nhà hàng sang trọng.

Cánh cửa vừa mở ra, Dunk đã kinh ngạc không thốt lên lời. Bà và chú của cậu, đang ngồi trong phòng, bọn họ nói chuyện vui vẻ với bà nội của Joong.

"Chuyện này là..." Dunk quay sang nhìn Joong, đôi mắt cậu ẩm ướt như muốn khóc tới nơi.

"Đây là món quà anh dành tặng cho em. Không phải em luôn muốn được ở gần gia đình sao? Anh tặng em một căn hộ, mọi người sẽ dọn về đấy ở, ngay cả ông cũng thế, sẽ có bác sĩ riêng chăm sóc, em có thể về thăm mọi người bất cứ lúc nào, nhưng phải có anh đi cùng"

"Joong, em..." Dunk cảm động mà khóc, thật sự cậu thấy rất hạnh phúc, khi Joong làm những chuyện này cho mình, bên cạnh đó cậu cũng thấy hơi hổ thẹn, liệu cậu có xứng đáng với hắn không?

"Không cần cảm động làm gì, em là vợ anh, đương nhiên anh muốn để em vui. Tháng sau bố mẹ về nước, chúng ta cùng họp mặt hai bên gia đình, làm lại lễ cưới, lần trước...coi như không tính". Lần trước hắn còn không thèm ở cạnh cậu đêm tân hôn nữa. Bây giờ nhất định hắn phải đền bù cho cậu, hắn tự hứa không bao giờ được để cậu buồn nữa.

Căn phòng chỉ có vài người, nhưng ai cũng vui vẻ hạnh phúc. Bà và chú biết Dunk hi sinh thế nào để có tiền chữa trị cho ông thì khóc, bọn họ không biết là cậu lại chịu nhiều khổ sở như vậy.

"Bà đừng buồn, không phải bây giờ mọi chuyện đều tốt đẹp rồi sao ạ, cháu hứa sẽ không để em ấy phải khổ nữa đâu ạ"

"Cháu rể, bà cảm ơn con vì đã yêu thương Dunk"

Sau đó vài tháng, một lễ cưới hoành tráng diễn ra, Joong nắm chặt tay Dunk bước vào lễ đường. Miệng hắn nói thầm, "Bảo bối, đêm nay em đừng hòng được ngủ, anh sẽ đòi lại những gì đã không làm trong quá khứ"

Hai năm sau đó, bọn họ nhận nuôi hai bé trai, Kabkluen và Daonuea. Chỉ là có con rồi hai người ba vẫn luôn show ân ái, phát cơm chó cho các con của mình.

"Kluen, ba lớn lại lừa bắt ba nhỏ đi du lịch rồi" Daonuea buồn thiu nói.

"Không cần buồn, để Kluen đưa Dao đi ăn kem, Dao bảo muốn được đi vẽ tranh phong cảnh đúng không? Có chỗ này đẹp lắm, muốn đi không?"

"Có, đi chứ!" Dao mắ sáng ngời mỉm cười.

Dao không biết là cậu đã vô thức dựa dẫm Kluen quá nhiều, hơn cả tình anh em. Còn Kluen thì ngay từ đầu, đã xác định đây không phải anh em, mà là người anh yêu thương cả đời rồi. Gia đình bọn họ, thật hạnh phúc biết bao nhiêu.

End

.

Vậy là fic này end rồi ha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, những lượt vote hay bình luận của các bà luôn là động lực to lớn để tôi viết tiếp. Đón chờ những fic mới của tôi nha 💕💕


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật