[ Thi Tình Hoạ Dịch - Futa ] Quản Gia Của Tiểu Thư Châu

Chương 21



Kết thúc

Đèn thủy tinh lung linh treo ngược ở phía trên trần đại sảnh, phát ra màu vàng chói mắt, các khách mời trong trang phục dự tiệc lộng lẫy, tốp năm tốp ba cười nói, uống sâm banh thượng đẳng và rượu vang lâu năm được người hầu bàn đưa tới, hoặc là thưởng thức chút thức ăn đầu bếp nhà họ Viên tỉ mỉ chế biến tinh xảo.

Hôm nay là ngày Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao kết hôn, hôn lễ long trọng mà đơn giản khiến cho chính thương giới coi trọng, rối rít tới trước chúc mừng cặp đôi này, càng chờ mong thế hệ thứ tư nhà họ Viên ra đời.

Vương Dịch thân là trợ lý đặc biệt của Viên Nhất Kỳ, từ lúc cô bắt đầu tiếp nhận chức vị này, Viên Nhất Kỳ liền giao cho cô cái nhiệm vụ lớn này - hôn lễ của đại tiểu thư nhà họ Viên, cô tự mình chuẩn bị kế hoạch, trừ danh sách khách mời và áo cưới cô không nhúng tay vào, quá trình từ đồ ăn cơ bản đến nghi thức, đều là một mình cô ôm lấy mọi việc.

Tiệc cưới này mặc dù đơn giản, lại hết sức tinh tế, Vương Dịch yêu cầu sự hoàn hảo, ngay cả thức ăn hôm nay cũng là do cô bàn bạc cùng với đầu bếp hơn một tuần lễ mới quyết định, làm cho buổi tiệc hôm nay thật hoàn hảo.

Từ vẻ mặt của các khách mời có thể nhìn ra, Vương Dịch biết cô đã thành công.

" Vương Dịch, hôn lễ này cô làm được tốt như vậy, chờ đến phiên cô có thể hoàn mỹ hơn hiện tại không?". Khách mời tò mò hỏi.

Tin tức Vương Dịch qua lại với Châu Thi Vũ đã truyền ra ngoài, không còn là bí mật, tất cả mọi người tò mò cô là con rể tương lai nhà họ Châu, khi nào thì sẽ rước công chúa nhà họ Châu về nhà?

" Đó là dĩ nhiên ". Vương Dịch tự tin nói ." Hôn lễ của tôi dĩ nhiên phải hoàn mỹ hơn "

" Thật không? Vậy tôi mong đợi hôn lễ của cô đó!". Khách mời cười cười vỗ vai cô.

Vương Dịch ở bên trong đại sảnh đi dạo, thỉnh thoảng chào hỏi khách hàng có quan hệ làm ăn, ngay cả chính phủ cao cấp cô cũng có qua lại, nhưng mà... Sao cô đi đi lại lại trong đại sảnh không dưới mười lần, cũng không thấy Châu Thi Vũ?

Hôm nay nàng không phải là phù dâu sao? Sao lại chạy đi như vậy.

" Phu nhân, Thi Vũ đâu?"

" Gọi chị là Dao Dao nha!". Thẩm Mộng Dao mặc bộ váy cưới lụa trắng xinh đẹp bĩu môi, không vui sửa lại." Sao em không thay đổi được cách gọi như thế chứ?"

" Đây là thói quen nhiều năm, tôi rất khó đổi ". Ngay cả đại tiểu thư nhiều lần muốn cô gọi cô ấy là Nhất Kỳ, cô cũng không mở miệng được.

Trừ lúc bọn họ vì công việc mà cãi nhau, cô vô cùng tức giận gọi tên đầy đủ của đại tiểu thư, mà lúc này đại tiểu thư cũng sẽ không nhường cô, hai người luôn là long trời lỡ đất.

Thẩm Mộng Dao mở to mắt." Cậu ấy nói không khí trong đại sảnh không tốt, muốn đi ra vườn hoa hóng mát một chút, em đi gọi cậu ấy về đây đi, chút nữa chị muốn ném hoa cho cậu ấy "

" Tôi đi tìm chị ấy ". Vương Dịch vừa biết Châu Thi Vũ ở trong vườn hoa, lập tức xoay người đi tới phòng bếp, mở cửa ngầm ra, dọc theo hành lang đi tới vườn hoa.

...

Ở trong vườn hoa ngập tràn mùi hương hoa nồng nàn, Vương Dịch đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Châu Thi Vũ.

Đột nhiên, lông mao trên lưng dựng đứng, trực giác phía sau có người, cô xoay người muốn chế ngự đối phương, nhưng mùi thơm quen thuộc xông tới khiến cho cô thu hồi thế tấn công, đổi thành ôm.

" Em quá bận rộn nha ". Châu Thi Vũ dùng giọng oán trách nói." Hơn nửa ngày cũng không trông thấy em "

Thật ra thì đã một tuần nàng không nhìn thấy cô.

Kể từ khi cô theo sự sắp xếp của chị họ, làm việc trong công ty nhà họ Viên, cô liền bận rộn, mỗi ngày đều cùng chị họ tăng ca đến một hai giờ sáng, hại nàng và Thẩm Mộng Dao đều bị chồng ruồng bỏ.

Bọn họ sau khi trở về từ Anh, chưa từng hẹn hò, ngay cả 2 ngày cuối tuần nghỉ ngơi cô cũng bận rộn công việc, thật là tức chết nàng.

Bởi vì cha nàng không cam lòng Vương Dịch để cho Viên Nhất Kỳ đưa đi, đơn giản chỉ cần cô phụ trách một công việc, mặc dù là phụ trách công việc nhỏ, nhưng lượng công việc trên tay lại nhiều đến mức khiến cho người ta muốn khóc, nàng thật oán hận những công việc này cướp đi thời gian rảnh rỗi của cô.

Rõ ràng cô có thể không mệt như vậy, để cho nàng có một cuộc sống hậu đãi, liều mạng thức đêm tăng ca, nhìn thấy vậy nàng thật đau lòng.

" Chị là phù dâu lại chạy loạn lên sao?". Nhìn bộ lễ phục màu xanh dương trên người nàng, thiết kế thấp ngực, lộ ra nửa bầu ngực của nàng, mặc dù chiều dài lễ phục đến mắt cá chân, nhưng lại xẻ cao đến bắp chân, cô vừa nhìn liền đỏ mắt.

Vương Dịch trầm giọng chất vấn: " Tại sao lại mặc lộ liễu như vậy?". Nếu như cô biết nàng chọn lễ phục phù dâu là kiểu dáng này, cô tuyệt đối sẽ không để cho nàng mặc bộ lễ phục này xuất hiện trước mặt khách.

" Câu dẫn em đó!". Châu Thi Vũ quyến rũ cười với cô một cái." Thế nào, có động lòng không?". Nàng vén làn váy lên, lộ ra hai đùi trắng nõn thon dài.

" Như chị muốn ". Cô ôm nàng, động tình mà hôn sâu môi nàng đang cười.

Xa cách quá lâu, đối với tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ mà nói đây là cực hình.

Nụ hôn xa cách tình cảm mãnh liệt, hôn, căn bản mà nói nụ hôn tương tư bị biến chất.

Châu Thi Vũ thở hổn hển, chống đỡ cái trán của cô, hơi thở không yên hỏi: " Em có còn phải trở lại bên trong không?"

" Không, cha em sẽ xử lý chuyện về sau ". Cô giống nàng cũng hổn hển thở, dọc theo đường quai xanh khêu gợi của nàng hôn một đường đến phần tròn trịa lộ ra ngoài kia.

Aizz! Tính nhẫn nại của cô quả là kém đi rồi.

" Vậy thì tốt quá ". Châu Thi Vũ hào hứng.

" Còn chị? Không vào đón hoa cô dâu sao?". Cô vừa hôn vừa hỏi.

" Không muốn, hiện tại chị chỉ muốn ở cùng em ". Châu Thi Vũ to gan đề nghị." Đi tới phòng em, được không?"

Vương Dịch bật cười." Chỉ có phòng em mới không bị quấy rầy, dĩ nhiên được "

" Nhưng chị có một vấn đề ". Châu Thi Vũ muốn nói lại thôi: " Em có thể giúp chị giải quyết không?"

" Vấn đề gì?"

" Chân chị nhũn ra rồi, không đi được, em ôm chị đi ". Nàng bị cô hôn toàn thân như nhũn ra, đầu gối cũng không chống đỡ nổi.

" Không thành vấn đề, việc rất nhỏ ". Cô ôm lấy eo nàng, còn tay nàng như rắn nước ôm cổ cô, sau đó cô sải chân, đi về phòng nhỏ phía sau cách xa nhà chính.

Nơi đó là phòng của cô, giờ phút này trong đại sảnh tiếng người ồn ào, sẽ không ai chú ý bọn họ biến mất mà tìm kiếm bọn họ, cái bọn họ cần là một không gian riêng an tĩnh không bị quấy rầy.

...

" Gì? Không thấy Vương Dịch và Châu Châu?". Viên Nhất Kỳ mặc áo bành tô màu trắng, vóc người cao cho nên càng thêm xuất sắc, hấp dẫn sự chú ý.

Cô vừa tán gẫu xong với khách hàng quay lại bên cạnh Thẩm Mộng Dao, kỳ quái sao ngay cả phù dâu Châu Thi Vũ cũng không trông thấy.

" Châu Châu nói cậu ấy muốn đi hóng mát một chút, mà Vương Dịch đi tìm cậu ấy quay lại đón hoa cô dâu chị ném ". Thẩm Mộng Dao cười nói.

Viên Nhất Kỳ kinh ngạc trợn to mắt." Cái gì? Chị để cho Vương Dịch đi tìm Châu Châu?"

" Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?". Thẩm Mộng Dao kỳ quái hỏi.

" Không có gì không đúng ". Viên Nhất Kỳ khẽ mỉm cười." Chẳng qua, em nghĩ chị không cần chờ Châu Châu trở lại mới ném hoa, em ấy nhất định không tới đón "

" Tại sao?!"

" Bởi vì căn bản con bé sẽ không trở lại ". Viên Nhất Kỳ nhướng mày, nháy mắt với vợ mình." Vương Dịch ở cùng với con bé "

" À...". Thẩm Mộng Dao biết, hiểu ý cười một tiếng." Cũng tốt, dù sao gần đây bọn họ cũng không có thời gian hẹn hò "

Viên Nhất Kỳ khẽ mỉm cười, cô dĩ nhiên biết, bởi vì không may, cô chính là một trong những đầu sỏ khiến bọn họ không thể hẹn hò, ha!

Ở bên này đại sảnh bắt đầu ném hoa cô dâu, phái nữ chưa lập gia đình túm tụm giành nhau, khách quý tham gia tiệc đứng tại chỗ trêu đùa nhau.

Còn ở bên kia, trong phòng nhỏ cách nhà chính nhà họ Viên không xa, đang trình diễn tiết mục ham muốn kích tình.

Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, Vương Dịch cởi lễ phục khiến cho người ta ham muốn trên người Châu Thi Vũ ra, kinh ngạc ở dưới lễ phục không mảnh vải che thân.

Cô ném lễ phục đi, lấy tư thế hổ vồ nhào vào người nàng, âm thầm dặn lòng, tuyệt đối không thể để cho nàng mặc trang phục thiếu vải như vậy, chính là muốn khiến cho người ta phạm tội mà!

Mà bây giờ, cô đang thỏa mãn nhìn thấy, mãnh liệt mà phạm tội....

- END -


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật