[Song tính] Hồ Tử Thủ Khâu 狐死首丘

Kết thúc



Timo chớp chớp đôi mắt, chăm chú nhìn Dropje sủa, chú chó nằm sấp xuống giường, nhoài người về phía trước, rồi lại đứng dậy sủa tiếp.

“Dropje, mày đang dạy thằng bé tập bò sao?” Pieter cười, nói bằng tiếng Hà Lan. “Mày thật thông minh, cậu bé ngoan.” Cậu âu yếm xoa đầu chú chó. “Có phải mày tưởng thằng bé là một chú cún con không? Chắc mày nghĩ rằng thằng bé là một con cún chậm chạp. Vì đã sáu tháng rồi còn chưa biết bò!”

Timo chuyển ánh mắt từ con chó sang mẹ. Môi bé mấp máy, nhưng không phát ra tiếng, bé lại nhìn con chó, rồi bé lăn lại gần Pieter.

“Con đói chưa, thiên thần nhỏ của mẹ? Hay là con chỉ muốn làm nũng?” Pieter bế bé lên, và Timo giật mạnh quần áo của cậu. “A, con muốn ti sao. Đây rồi đây rồi. Sẽ chẳng ngạc nhiên khi phụ thân trở về và thấy con mũm mĩm tới vậy! Có phải con không biết bò vì con quá nặng không?”

Bên ngoài có tiếng huyên náo. Dropje sủa và huých vào đầu gối của chủ nhân để đảm bảo Pieter đã biết.

“Tao nghe thấy rồi, Dropje. Mày có nghĩ đó là…?”

Trịnh Kinh đã đi được vài tuần, lần này không phải là cuộc chiến với người Hà Lan, mà là giữa quân của Trịnh Kinh và quân Mãn Châu. Pieter không thực sự hiểu về diễn biến cuộc chiến, cậu cũng không muốn hiểu. Trịnh Kinh nói rằng anh không ngờ chuyện này lại khó giải quyết tới vậy.

Dropje chạy vòng quanh và sủa rất nhiệt tình. Cách đó không xa, loáng thoáng nhiều tiếng sủa tương tự, Pieter cau mày, có chút lo lắng. Dropje chỉ là một con chó nhỏ—chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó gặp phải một bầy chó dữ?

Một người hầu bước vào. “Quốc Tính Gia đang tới, thưa thiếu phu nhân. Hãy để tôi bế tiểu thiếu gia cho ngài chuẩn bị y phục.”

Pieter miễn cưỡng kéo Timo ra khỏi núm vú của mình. Đứa bé khó chịu, bắt đầu quấy khóc khi được trao cho người hầu. “Quốc Tính Gia có yêu cầu gặp ta không?”

“Thưa không, nhưng…”

Vậy tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây, Pieter nghĩ rồi thở dài. “Cho thằng bé ăn cháo đi.”

Pieter đã ăn mặc chỉnh tề khi Quốc Tính Gia cho gọi cậu. Khi Pieter ra chỗ bố chồng đang đợi mình, cậu gần như quên cả lạy, vì cậu quá ngạc nhiên khi thấy không chỉ có Dropje, mà cả một đàn chó cùng loại đang chạy quanh sủa ầm ĩ, người hầu thả chúng ra khỏi lồng.

Dropje chạy đến liếm tay Pieter khi cậu quỳ lạy, Quốc Tính Gia cười. “Hãy đứng dậy đi, Thạch Đầu. Cháu ta đâu rồi?”

Pieter đứng dậy nhưng mắt vẫn không nhìn lên. “Thằng bé đang được đút cháo, thưa công đà.”

Quốc Tính Gia nắm lấy và nhẹ nhàng nâng cằm Pieter lên. “Không cần phải thẹn thùng như vậy. Chẳng phải ta đã nói với con bao nhiêu lần rằng khi phu quân con đi vắng, con hãy đến gặp ta khi có mong muốn gì rồi sao?” Ông ra lệnh cho một người hầu “Hãy đem cháu trai ta tới đây khi nó đã ăn no.”

Pieter đỏ mặt trước nụ cười nuông chiều của Quốc Tính Gia. Cậu vẫn không biết làm thế nào để lấy lòng ông. “Người đã dùng bữa chưa, công đà?”

“Rồi, rồi.” Quốc Tính Gia lại cười. “Thạch Đầu, rõ ràng thằng con trai ta đã không đủ nuông chiều con khi mà con vẫn ngượng ngùng thế này. Con không muốn biết lý do tại sao ta đột nhiên lấp đầy nhà của con bằng mấy con chó này?”

“Nhà của con là của người” Pieter nói, và nụ cười của Quốc Tính Gia mở rộng hài lòng.

Quốc Tính Gia tiếp lời: “Ta đã tìm được một alpha tốt cho con gái ta. Con bé được mang theo vài con chó, còn lại là của con. Ta đang cho xây cũi chó, con sẽ được nhận cả mấy người hầu đó.”

“Vâng,” Pieter nhẩm tính số lượng trong đầu... mười, mười một, mười hai, mười ba... mười ba con chó mới?

———

Khi Trịnh Kinh trở về, hắn lặng lẽ vào nhà, vì hắn chỉ muốn trở về bên cạnh omega của mình một cách riêng tư, không phải một buổi tiếp đón long trọng bởi những người hầu cận.

Tuy nhiên, lặng lẽ là điều ngược lại với những gì đang diễn ra. Một loạt tiếng sủa inh ỏi vang lên khi hắn đến gần nhà, to hơn khi hắn bước vào và còn to hơn nữa khi hắn vào phòng ngủ của hai người.

“Trịnh Kinh! Mừng chàng về nhà!” Pieter vui vẻ nói, rồi nghiêm khắc với lũ chó, “Suỵt, yên lặng! Đừng sủa nữa, có gì ở đó đâu, đấy là chồng tao. Chó hư!”

Pieter khó khăn né ít nhất bốn con chó đang cản đường để đến chỗ Trịnh Kinh đang đứng chết lặng ở ngưỡng cửa. Trịnh Kinh thấy những con chó ngửi chân mình, nhưng hắn không nhìn xuống để xem chúng vì hắn đang bận nhìn chằm chằm vào con trai mình—có phải con trai ta không vậy, sao nó lớn nhanh thế?—đang ngồi giữa với một đàn chó vây xung quanh.

“Quốc Tính Gia đã cho em mấy con chó này,” Pieter lo lắng nói, đứng cách Trịnh Kinh một chút. “Chàng tức giận sao?”

“Em để chúng ngủ trên giường với Timo?” Trịnh Kinh nghi ngờ hỏi.

“Không, không có, em nghĩ chàng sẽ không thích như vậy,” Pieter nói, giọng y có vẻ hơi buồn. “Chúng ngủ trong cũi—ngoại trừ Dropje, nhưng Dropje… Dropje… nó rất ngoan và luôn ngủ cách xa em bé, vậy nên…”

Trịnh Kinh thở dài, nhưng rồi hắn mỉm cười và dang tay trước Pieter. Khi gương mặt của Pieter nở ra một nụ cười rạng rỡ và y háo hức ôm lấy alpha của mình, tất cả cảm giác khó chịu trong Trịnh Kinh khi phát hiện ngôi nhà của hắn đã bị nhiễm khuẩn bởi những chiếc răng nanh đều tan biến.

Timo nghi ngờ nhìn phụ thân, nhưng khi Trịnh Kinh tỏa ra mùi hương và bắt đầu gừ gừ, bé đã nhận ra cha mình, khuôn mặt nhỏ bé hớn hở khiến trái tim Trịnh Kinh tan chảy.

“Thằng bé nhận ra chàng!” Pieter nghẹn ngào, Trịnh Kinh nhìn sang tiểu hồ ly ngốc nghếch của mình đang cố nén nước mắt.

Trịnh Kinh bế con trai vào lòng và vòng tay ôm omega của mình, nghĩ rằng những chú chó tung tăng xung quanh cũng góp thêm phần sinh động cho cuộc sống bình dị của hắn.

(Khung cảnh yên bình 1 nhà 3 người nuôi đàn chó làm tôi khóc mất ಥ⁠‿⁠ಥ)

———

Vào Tết Nguyên Đán năm Trịnh Kinh tròn hai mươi hai tuổi, phụ thân hắn xưng vương, chính thức đổi tên Formosa thành Đông Đô. Đông trong phương đông, và Đô trong thủ đô. Hàm ý về việc đây là chính phủ lưu vong hợp pháp dành cho những nhà cai trị người Hán của Đại Minh thay vì những kẻ ngoại xâm Mãn Châu hiện đang kiểm soát vùng đất của họ.

(Lúc này là Minh thua Mãn Châu. Chia TQ thành 2 nước: Đài Loan của tàn dư quân Minh và nhà Thanh (Mãn Châu) mà sau này là TQ bây giờ. Đọc truyện tiện học lịch sử TQ luôn=)))

Trắc thất của hắn đã sinh hạ một cậu bé beta. Trịnh Kinh chu cấp cho Chiêu Nương và hài tử một căn nhà ở nơi khác trên đảo. Pieter rất buồn khi Chiêu Nương phải rời đi. Trịnh Kinh biết Pieter đồng cảm với người phụ nữ, nhưng hắn không thể thoải mái với ý nghĩ Chiêu Nương có thể tổn thương Pieter trong thời gian Trịnh Kinh không có ở đây.

Mùa hè năm đó, Quốc Tính Gia bị sốt rét nặng.

Họ đã đánh phá thành công miền bắc Philippines và chuẩn bị cho cuộc xâm lược vào Manila, nhưng bệnh sốt rét của Quốc Tính Gia—và bệnh mê sảng kèm theo—đã đặt dấu chấm hết cho chiến dịch này.

Mặc dù tính tới thời điểm hiện tại, Trịnh Kinh là người hợp lý nhất để kế thừa vương vị, nhưng có những đối thủ trong gia tộc ham muốn tranh giành quyền lực, đặc biệt là khi cơn mê sảng của Quốc Tính Gia khiến ông có những tuyên bố ngông cuồng.

Vào một lúc nào đó, ông muốn gặp con trai của mình là Trịnh Trí, và sau khi hay tin Trịnh Trí đã chết, ông đã yêu cầu được biết có phải Trịnh Kinh đã giết Trịnh Trí hay không và nói rằng chính tay ông sẽ giết Trịnh Kinh để trả thù cho Trịnh Trí.

(Đọc khúc này thấy ai cũng tội. Một người vì bồng bột mà mất cả tương lai, một người chính tay đẩy con mình vào đường chết, một người thì nằm không dính đạn🥲)

Trịnh Kinh và các đồng minh đã giữ kín chuyện này, nhưng không biết trước được điều gì có thể xảy ra.

Lòng trung thành—đó là điều hắn cần ở người của mình. Tôn trọng hắn như một nhà lãnh đạo. Luôn sẵn sàng cho trận chiến tranh quyền đoạt vị có thể xảy ra bất cứ lúc nào, và sẵn sàng để tôn hắn lên làm vương.

Vua.

Có những khoảng thời gian minh mẫn ngắn ngủi của Quốc Tính Gia. Một lần, ông yêu cầu được gặp Trịnh Kinh và cháu trai của mình.

Lo sợ Quốc Tính Gia sẽ lây bệnh, nhưng cũng rất vâng lời, Trịnh Kinh vẫn đưa hài tử đến gặp tổ phụ.

Vị vua của Đông Đô đang nằm nghỉ ngơi trên giường. Ông cười với đứa trẻ một lúc rồi nói với Trịnh Kinh, “Thằng bé rất mạnh mẽ. Thậm chí còn mạnh hơn hồi con bằng tuổi nó. Quả nhân tin rằng Thạch Đầu sẽ sinh thêm cho con những đứa con trai như vậy.”

Trịnh Kinh quỳ bên giường nói: “Càng ngày con càng thêm biết ơn phụ vương đã ban cho con người phối ngẫu như y.”

“Đứa trẻ ngoan.” Quốc Tính Gia cười. “Trịnh Khắc Sảng…” Đó là tự của Timo. “Hài tử tiếp theo sẽ là Khắc Cử. Rồi Khắc Quân. Sau nữa là Khắc Bạt.” Ông dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay Trịnh Kinh. “Nếu Thạch Đầu sinh cho con nhiều nam hài hơn thế, con có thể tự mình đặt tên cho những đứa còn lại.”

Ông không đưa ra bất kỳ đề nghị nào cho nữ hài, Trịnh Kinh cũng chẳng mấy ngạc nhiên khi ông không làm vậy.

Hài lòng vì Trịnh Kinh sẽ đặt tên cho các cháu theo ý muốn của mình, Quốc Tính Gia nhắm mắt lại. “A… Thật là một thời kỳ hỗn loạn… Vùng đất thống nhất lâu đời nay phải chia cắt… Sự hỗn loạn này chẳng dễ giải quyết. Con sẽ phải chăm lo cho hậu duệ sau này của chúng ta.”

Khi Quốc Tính Gia qua đời, Trịnh Kinh và cả kinh thành chính thức để tang ông.

Trong thời gian để tang, Trịnh Kinh vừa phải chống lại các cuộc tấn công của quân Hà Lan, vừa phải nghênh chiến quân Thanh cũng như đánh bại âm mưu soán ngôi từ chính thúc thúc của mình.

Omega yêu quý của hắn phát tình vào mùa thu năm đó, và tới mùa hè năm sau, Pieter hạ sinh một nam hài alpha khác. Trịnh Kinh đặt tên cho hài tử là Trịnh Khắc Quân, Pieter gọi bé là Willem.

Khi thời gian để tang kết thúc, Trịnh Kinh đổi tên vương quốc của mình thành Đông Ninh. Đông trong phương đông, Ninh trong an bình.

(Trịnh Kinh xưng vương nhưng chỉ là vua nước nhỏ thôi, hoàng đế là Khang Hy của Đại Thanh nên mấy đại từ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử, hoàng tử, thái hậu,... đều không thể sử dụng)

———

Khi Pieter biết rằng đứa con thứ ba của mình là một cậu bé omega, y bắt đầu khóc sướt mướt, đến mức ngay cả Trịnh Kinh ôm lấy rừ rừ cũng không thể an ủi được.

“Thật tuyệt vời, hồ ly yêu quý của ta,” Trịnh Kinh nói, hôn lên má Pieter. “Một hài tử omega quý giá… Em đã làm rất tốt.”

“Đây là con trai chúng ta,” nước mắt Pieter giàn giụa, không hề dịu đi. “Đứa nhỏ… nó không phải là thứ để đem đi hoà thân…!”

Trịnh Kinh vẫn gừ gừ và không nói gì nữa cho đến khi Pieter mệt lử thiếp đi.

Họ đã phải mang đứa bé khỏi mẹ nó vì sợ rằng Pieter có thể vô tình làm hại đứa trẻ trong cơn cuồng loạn. Trịnh Kinh đi ngó con.

“Bệ hạ, tâm lý của vương hậu nương nương thật bất ổn,” bà đỡ nói. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu vương tử được nuôi dưỡng bởi bà vú.”

“Quả nhân không xin ý kiến của ngươi,” Trịnh Kinh lạnh lùng nói, bế đứa bé trở lại phòng của Pieter. Hắn đặt đứa trẻ sơ sinh bên cạnh mẹ nó và rừ rừ cho đến khi đứa bé cũng ngủ say.

Một lúc nào đó, Trịnh Kinh cũng thiếp đi. Hắn tỉnh dậy bởi tiếng khóc của trẻ sơ sinh và phát hiện Pieter đang ngồi ủ rũ bên giường, nhưng không khóc nữa. Đứa bé không ở trong phòng, nhưng có tiếng khóc văng vẳng gần đó.

“Pieter,” Trịnh Kinh nắm lấy tay Pieter.

Khuôn mặt của Pieter hốc hác vì kiệt sức sau ca sinh nở và trận khóc nháo vừa rồi, y siết nhẹ những ngón tay của Trịnh Kinh. “Em đã cho Lieven bú, áo thằng bé bị dính sữa. Người hầu nói cô ấy sẽ sớm đem thằng bé lại cho em.”

“Nàng ấy sẽ,” Trịnh Kinh hứa, rồi thử nói, “Li-en?”

“Lieven.”

“Liehhhen,” Trịnh Kinh cố gắng phát âm âm v kỳ lạ. “Có nghĩa là gì?”

“Dấu yêu,” Pieter run run nói, “có nghĩa là được mọi người yêu quý.”

Trịnh Kinh hôn những ngón tay của Pieter. “Pieter, thằng bé là dấu yêu của em thì làm sao ta có thể đánh cắp nó khỏi vòng tay em được? Ta sẽ gả thằng bé cho alpha tốt nhất khi nó trưởng thành. Một người yêu thương thằng bé hết lòng, và không có mẹ chồng. Được chứ?”

“T-Trịnh Kinh… cảm ơn, cảm ơn chàng!” Pieter mỉm cười, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Trịnh Kinh.

“Hồ ly ngọt ngào của ta. Ta chắc chắn con trai omega của chúng ta rồi sẽ tuyệt vời như em. Alpha của thằng bé sẽ say đắm nó, cứ chờ mà xem.”

———

Khi Lieven lên bốn, cả kinh thành bắt đầu xôn xao về việc bó chân cho bé, khiến cho Pieter sợ hãi, không dám để con khuất mắt mình trong giây lát. Trịnh Kinh đã thân chinh ra chiến trận chống lại quân Hà Lan gần một năm nay, không có sự can thiệp trực tiếp của anh ấy, Pieter không biết làm thế nào cậu có thể giữ cho đôi chân của Lieven được nguyên vẹn.

Cậu thậm chí không dám chắc Trịnh Kinh sẽ chấp nhận lời cầu xin của mình. Trịnh Kinh rất chiều chuộng cậu, nhưng Pieter chưa bao giờ đòi hỏi những chuyện như thế này. 

Mọi thứ dần trở nên tồi tệ khi Pieter cảm thấy mình kiệt sức bởi cơn phát tình đang đến gần. Nếu không được Trịnh Kinh dập tắt, cơn phát tình của cậu có thể kéo dài cả tuần. Chừng đó thời gian dư sức để mẹ chồng cậu lao vào bó chân Lieven.

“Chủ tử,” người hầu dỗ dành khi Pieter ôm Lieven vào lòng, “Người không khỏe… Vương thái hậu sẽ chăm sóc vương tử cho người nghỉ ngơi.”

“Thằng bé ở đây với ta.”

“Nhưng cơn phát tình của người…”

“Thằng bé ở với ta!” Pieter kiên quyết. Cậu có thể thua, nhưng cậu sẽ không từ bỏ cuộc chiến vì con mình. Trừ khi họ dám đè Pieter ra để cướp Lieven đi.

Mẹ chồng Pieter dùng kế, sai Timo đến khuyên nhủ.

“Tổ mẫu sẽ không làm hại Lieven đâu, mẹ à. Tổ mẫu đã hứa rồi, tổ mẫu nói bó chân không tệ đến vậy đâu…”

“Bà của con không nghĩ bó chân tệ vì chính đôi chân của bà ấy đã như vậy. Timo, xin con…”

Timo không thể đứng nhìn Pieter khóc. “Con xin lỗi mẹ… nhưng mọi người đều bó chân mà? Có lẽ sẽ tốt hơn…”

“Ca ca,” Lieven khóc lớn, “Đệ không muốn bị đánh gãy chân! Đệ muốn ở lại với mẹ!”

Khác xa với việc là con át chủ bài mà mẹ chồng Pieter mong đợi, Timo trở về gặp bà nội với tư cách là người tuyên thệ sẽ bảo vệ đôi chân cho em trai mình, với Willem là cánh tay phải của cậu bé.

Cơn phát tình đúng là tra tấn. Đây không phải kỳ phát tình đầu tiên Pieter phải trải qua kể từ khi Trịnh Kinh rời đi, nhưng điều đặc biệt tồi tệ là lần này Pieter chỉ có thể thủ dâm khi Lieven đã ngủ, trốn sau tấm bình phong với một miếng vải trong miệng để giữ im lặng.

Thật may mắn vì Trịnh Kinh đã trở về khi Pieter mới bắt đầu phát tình hai ngày.

Alpha hầu như không để ý bất kỳ người hầu nào đang cố gắng nói chuyện với anh, bị thúc đẩy bản năng bởi hương phát tình nồng nặc của Pieter. “Pieter,” Trịnh Kinh thở hổn hển, hụt hơi khi lao vào phòng.

“Trịnh Kinh?”

Khi Pieter nhìn Trịnh Kinh với vẻ hoài nghi, Lieven nhỏ giọng nói. “Mẹ ơi, đó có phải là phụ vương không ạ…?”

Trịnh Kinh đã quá chú tâm vào Pieter đến nỗi anh không nhận ra đứa con trai omega của mình cũng đang ở trong phòng, ngồi cạnh mẹ nó với đồ chơi trên tay. “Pieter, tại sao Lieven lại ở đây? Không có ai chăm sóc thằng bé sao?”

Pieter bị kéo ra khỏi trạng thái hưng phấn vì alpha của mình trở lại, cậu đột nhiên ôm chặt Lieven, bé phát ra một tiếng kêu nhỏ ngạc nhiên. “Chân thằng bé,” Pieter run rẩy nói, “Làm ơn, Trịnh Kinh, em không thể để con chịu đau đớn đến vậy… Làm ơn, em cầu xin chàng, đừng để họ làm thế với Lieven!”

“Ôi, Pieter… em đã rất đau khổ vì chuyện này sao? Tình yêu của ta, tất nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra nếu em không muốn.”

“Nhưng nếu em rời mắt khỏi con, mẫu hậu sẽ làm điều đó. Bà ấy muốn bó chân Lieven…”

Trịnh Kinh bỗng nổi cơn thịnh nộ. “Đưa Lieven cho ta,” alpha ra lệnh, và nói thêm, “Pieter, ta sẽ quay lại ngay. Chân thằng bé sẽ không bị bó.”

Khi Trịnh Kinh quay lại, anh thấy omega của mình trần truồng và thút thít trên giường, không nói lời nào, anh vén y phục của mình đủ để giải phóng con c*c rồi lao vào.

Sau hai ngày phát tình mà không có alpha của mình, rồi alpha trở về rồi lại đột ngột biến mất khi còn chưa chạm vào mình, Pieter mất trí vì động dục khi Trịnh Kinh cuối cùng cũng đâm vào trong cậu. Omega quá kích thích, cào dọc vai Trịnh Kinh để lại những vết xước. Sự hoang dã cũng khiến bản năng của Trịnh Kinh trở nên quá khích.

“Omega hoàn hảo của ta.” Trịnh Kinh nắm lấy cổ tay Pieter rồi nắc mạnh bằng một lực thô bạo chưa từng có, đến mức cái lỗ của Pieter trở nên sưng đỏ. “Không thể chờ để thấy em mang thai một lần nữa. Omega của ta.”

Pieter không thốt nên lời, chiếc giường phủ đầy bằng chứng về những lần cực khoái của cậu và giờ đây cậu chỉ có thể xuất tinh khô.

Trịnh Kinh tỉnh dậy, thấy mùi phát tình đã giảm và Pieter đang nỗ lực xuống giường một cách thảm hại. Cậu đang bò đến mép giường, thậm chí còn không thể ngồi dậy.

Trịnh Kinh cũng đau nhức khắp người. “Pieter, quay lại ngủ đi. Em cần nghỉ ngơi.”

“Nhưng Lieven… em cần kiểm tra Lieven…”

“Quay lại đây với ta,” Trịnh Kinh ra lệnh, lo lắng Pieter có thể ngã ra khỏi giường và bị thương. Khi Pieter bò trở lại, Trịnh Kinh nói, “Ta đã nói là ta sẽ không để chân thằng bé bị bó khi em không ở đó. Ta hứa, sẽ không ai dám làm tổn thương thằng bé. Trước đây ta đã nói với mẫu hậu rằng em sẽ là người lựa chọn thời điểm bó chân Lieven. Lẽ ra bà ấy không nên bắt em phải hoảng sợ như thế này. Dám hành động sau lưng ta… Ta đã rất tức giận. Khi thấy em như vậy…”

Pieter đã quay trở lại vòng tay của Trịnh Kinh, và alpha của cậu dịu dàng vén những lọn tóc rối bù khỏi gương mặt của Pieter.

“Em có thể khiến cho bản thân phát bệnh. Ta ghét phải để em trải qua bất kỳ cơn phát tình nào mà không có ta… và em còn phải cố gắng chăm sóc cho Lieven…” Khuôn mặt anh lại trở nên giận dữ, nhưng Pieter biết cơn giận không nhắm vào cậu. “Ta đã cho mẫu hậu rời khỏi kinh thành. Em có biết bà ấy thậm chí còn mua chuộc người hầu về phe mình để cướp Lieven khỏi em bằng vũ lực không? Tất nhiên là họ từ chối. Nếu đám người hầu đó dám đặt tay lên em…”

“Nhưng… chàng vẫn muốn một ngày nào đó chân của Lieven sẽ bị bó sao?”

Trịnh Kinh thở dài. “Ta hy vọng em sẽ đồng ý chuyện bó chân vào một ngày nào đó… vì hôn nhân sau này của thằng bé…”

“Chàng đã chấp nhận con người thật của em,” Pieter nói. “Chàng không thể tìm cho Lieven một alpha như chàng sao?”

Trịnh Kinh hôn lên trán Pieter. “Tất nhiên, ta sẽ làm mọi thứ để em không phải đau khổ như vậy thêm lần nào nữa.”

———

Khoảng mười bốn năm sau khi Trịnh Khắc Sảng (Timo) ra đời, các mối đe dọa từ quân Hà Lan và quân Thanh đã tạm thời lắng xuống, Trịnh Kinh đã lợi dụng khi quân Tây Ban Nha bận tâm cho cuộc nổi dậy ở miền nam để tiến hành nhiều cuộc tấn công hơn vào miền bắc Philippines.

Trịnh Kinh đã mang theo hai đứa con trai alpha cùng với đứa con trai beta mà Chiêu Nương đã sinh cho anh trong trận tiến công đó. Pieter không hề vui với chuyện này, nhưng cậu cũng không phản đối, thậm chí còn nói cậu hiểu rằng bọn trẻ cần biết về chiến tranh và Pieter tin rằng Trịnh Kinh sẽ đem các con an toàn trở lại với cậu.

Khoảng một năm sau Trịnh Kinh đã đem các con trở lại, cùng với nhiều chiến lợi phẩm, và có một thứ trong đó mà Trịnh Kinh tin rằng sẽ khiến Pieter hài lòng.

“Đây là hoạ sĩ.” Anh tự hào nói với Pieter khi giới thiệu tù nhân. “Nếu hắn có thể vẽ những bức tranh khiến em ưng ý ta sẽ trả hắn về Manila.”

Pieter không biết tiếng Tây Ban Nha và tù nhân không biết tiếng Hà Lan, nhưng họ có thể giao tiếp bằng tiếng Latinh mà Pieter đã học khi còn nhỏ. Tiếng Latinh của tù nhân tốt hơn nhiều so với Pieter, nhưng cũng đủ để bố trí một bức chân dung gia đình.

Khi bức chân dung gia đình hoàn thiện, nó được đặt đầy tự hào giữa điện thờ của Pieter. Vào một ngày mùa đông se lạnh và yên bình, cậu đứng lại để chiêm ngưỡng nó.

Timo, Willem và Lieven. Con trai riêng của Trịnh Kinh là Trịnh Khắc Cử, hay còn gọi thân thương là A Cử. Anna yêu dấu của cậu, một cô bé omega, cậu đã đặt theo tên của mẹ mình. Và đứa con út của cậu, một cậu bé alpha nữa mà Pieter gọi là Joost. Thậm chí một vài chú chó cũng được đưa vào bức hoạ—mặc dù hoạ sĩ vẽ chúng không được đẹp lắm.

Chồng cậu, Trịnh Kinh, trông vô cùng tự hào và tuấn tú. Bản thân cậu thì sao…

Cậu trông như thế nào?

Hạnh phúc. Tôi với gia đình xinh đẹp của tôi, và tôi vô cùng hạnh phúc.

———

Khoảng ba trăm năm mươi năm sau:

“Giáo sư Từ! Thật vinh dự khi được gặp ngài,” người phụ trách của Bảo tàng Cung điện Quốc gia Đài Bắc niềm nở chào đón tại buổi triển lãm phòng trưng bày. “Khi hay tin từ trợ lý của tôi rằng nhà khoa học nổi tiếng thế giới Lucien Từ đã gọi điện để nhận lời mời tham dự buổi triển lãm, tôi vừa sốc vừa xúc động! Tôi luôn mong muốn được thấy nghệ thuật và khoa học được giao thoa với nhau!”

“Thực ra tôi có chút tư lợi,” Lucien mỉm cười đáp lại. “Tôi có mối liên hệ với một trong những bức tranh ở đây, nếu như gia phả ghi chép chính xác, và tôi muốn con gái mình được chiêm ngưỡng bức tranh. Đây là con gái tôi, Désirée Từ.”

Người phụ trách mỉm cười với cô bé mười tuổi, nhưng cô bé chỉ nhìn lại bằng đôi mắt xanh nổi bật. “Thật sao! Việc ngài có mặt ở đây đã rất tuyệt vời rồi! Tôi sẽ liên hệ với chuyên viên lưu trữ, ngài đang đề cập đến bức tranh nào?”

“Tâm điểm của buổi triển lãm này,” Lucien nói. “Chân dung của Trịnh Thức Thiên và phối ngẫu Pieter van der Stel, cùng các con của họ. Mẹ tôi họ Trịnh, khi tôi còn nhỏ, bà nói với tôi rằng bà là hậu duệ của người con cả, Timo Trịnh Khắc Sảng. Quyển gia phả đã bị thất lạc không ít, nhưng từ những gì tôi đã tìm lại được, thì đúng là vậy—và đôi mắt xanh của con gái tôi cũng chính là bằng chứng.”

“Các gen lặn có thể duy trì trong huyết thống hàng trăm năm,” cô bé gật đầu đầy tự hào. “Papa mang dòng máu châu Âu và cũng có đôi mắt xanh, nên có 50% khả năng cháu sẽ được di truyền đôi mắt này.”

“Ồ, thật là thú vị! Được rồi! Mời đi lối này.”

Chuyên viên lưu trữ là một alpha nữ, Diana Hsieh, thấp bé nhưng có ngoại hình sang trọng, và bên cạnh bà là một người đàn ông alpha trung niên, Edward Trịnh, là chủ nhân đang giữ bức hoạ, cũng là một hậu duệ của Timo, nhưng ông có bằng chứng phả hệ rõ ràng hơn để chứng minh điều đó.

“Thật khó tưởng tượng khi nghĩ tới việc các thế hệ sau này có thể vươn xa đến mức nào.” Ông Trịnh nói. “Chi chính của gia tộc tôi đã từng tới Trung Quốc sống và rồi sau đó trở lại Đài Loan, nhưng có những nhánh khác trong gia tộc chưa từng rời khỏi Đài Loan. Chắc sẽ rất kì lạ khi họ đoàn tụ, khi mà họ còn chưa bao giờ gặp nhau, có thể còn hơi khó khăn khi giao tiếp và nghĩ, ‘vậy mà hai trăm năm mươi năm trước tổ tiên chúng ta là anh em’.”

“Mẹ tôi không có bằng chứng cụ thể cho thấy bà thuộc cùng một gia tộc với Quốc Tính Gia, khi bà chỉ là hậu duệ của trắc thất ông ta. Bà có quan niệm rằng nếu năm ấy quân xâm lăng Mãn Châu bị đánh đuổi thì có khi tất cả chúng ta vẫn còn là quan trong triều đình nhà Hán. Dù sao đó cũng chỉ là những câu chuyện tôi được nghe kể từ khi còn nhỏ.”

Désirée đang ngắm nhìn bức hoạ lớn. Những người trong bức tranh đều mặc trang phục thời nhà Minh, nhưng cách họa sĩ vẽ tranh lại theo phong cách châu Âu. Trụ cột gia đình tầm ba mươi tuổi đang đặt tay lên vai một cậu bé chừng mười lăm tuổi, có một cậu bé khác trạc tuổi đứng phía sau. Có hai cậu bé nữa, chắc khoảng mười hai và mười tuổi. Và một bé gái tầm năm tuổi. Tất cả đều đứng, chỉ trừ đứa bé khoảng một tuổi đang ngủ trong vòng tay một người đàn ông với mái tóc đỏ cài trâm bạc và dấu vết giao phối hiển thị rõ ràng trên cổ.

“Đây thực sự là một báu vật quốc gia, nó đã tồn tại lâu đời và được bảo quản rất tốt. Chúng tôi tạm thời xác định được họa sĩ là một người Philippines gốc Tây Ban Nha tên là Juan Zabarte. Hầu như không có bất kỳ tác phẩm nghệ thuật Hispano-Philippine thế tục nào tồn tại trong khoảng thời gian đó. Ông Trịnh đây cũng rất hào phóng cho phép tác phẩm nghệ thuật này được trưng bày ở Manila vào năm tới. Vào thời điểm đó, sự tương tác giữa nghệ thuật phương Tây và nghệ thuật Trung Quốc đang ở giai đoạn ban sơ nhất. Dư luận Trung Quốc thời đó cho rằng tính hiện thực của nghệ thuật phương Tây là đáng chú ý, nhưng nó không phải là nghệ thuật. Như cách vẽ của họ mới là nghệ thuật,” chuyên viên lưu trữ nói. “Và theo quan điểm của phương Tây, có rất ít tác phẩm tồn tại từ thời kỳ đầu này của các nghệ sĩ theo phong cách phương Tây phác hoạ được người Trung Quốc một cách chi tiết và đầy trân trọng như vậy. Tuy nhiên, không phải tầm quan trọng về lịch sử hay nghệ thuật mới nói lên giá trị bảo tồn của bức tranh, mà là tầm quan trọng của gia đình. Dòng chính của gia tộc từ lâu đã coi bức tranh là vật gia truyền vô giá. Có lẽ tôi nên để ông kể câu chuyện này, ông Trịnh.”

“Đối với gia đình chúng tôi, Trịnh Thức Thiên và con trai của ông ấy là Trịnh Hối Đường đều được coi là những người sáng lập giống như Trịnh Thành Công. Trịnh Thức Thiên là vị vua trị vì lâu nhất, và Trịnh Hối Đường là người dẫn dắt sự đầu hàng trước triều đại nhà Thanh và đã bảo tồn được vị trí gia tộc như những quý tộc. Nếu một trong hai người kém tài giỏi và khôn ngoan hơn, chắc chắn cả gia tộc đã bị quân Thanh quét sạch. Vì vậy việc có mặt cả hai người trong bức tranh đã khiến bức tranh có giá trị hơn. Sự hiện diện của Pieter cùng với những người con khác của họ làm tôi hơi ngại để trưng bày bức tranh trước người ngoài. Và cậu bé này—” Ông Trịnh chỉ vào cậu bé không được cha đặt tay lên vai, “thực ra không phải con trai của Pieter—chắc hẳn mọi người có thể thấy rõ cậu ấy trông thuần Trung Quốc hơn những đứa trẻ khác. Cậu ấy là con trai beta của một người vợ lẽ, người đã chết từ trước khi bức tranh được vẽ. Lịch sử gia đình lưu truyền rằng Pieter đối xử với cậu bé như con trai ruột và đảm bảo cậu cũng nhận được tài sản thừa kế.”

“Từ trang phục của cậu ấy, có vẻ như con trai của vợ lẽ cũng được ăn mặc bình đẳng như những đứa trẻ khác, mặc dù bàn tay đặt trên vai người con trai cả biểu thị rõ ràng rằng đó là người thừa kế. Họa sĩ dường như đã đưa ra những quyết định thú vị cho bố cục để nhấn mạnh vài chi tiết ẩn ý. Hãy để ý xem, trong khi một con chó che khuất chân của cậu bé alpha này, thì mọi người có thể thấy chân đứa trẻ này ở đây,” chuyên viên lưu trữ chỉ ra, “có thể biết được đây là một cậu bé omega từ trang phục cậu bé đang mặc, nhưng cả chân của cậu bé và cô bé gái nhỏ đều không bị bó, điều này rất bất thường trong các thời đại của người Hán.”

“Một số tổ tiên của tôi đã tham gia phong trào chống bó chân vào thế kỷ 19.” Ông Trịnh nói, “Tôi đã tự hỏi liệu bức chân dung và truyền thống gia đình có phải là một phần của phong trào không. Vào thời điểm đó, những ý tưởng cách mạng đã…”

Désirée lang thang ra khỏi những chi tiết lịch sử. Không phải những câu chuyện và sự kiện không thú vị, nhưng cô bé muốn ngắm nhìn nghệ thuật. Ngoài bức chân dung gia đình của những người có thể là tổ tiên của cô bé, còn có nhiều tác phẩm khác từ thế kỷ 17 đầy biến động, phù hợp với tiêu đề triển lãm, Tầng lớp thượng lưu và phần còn lại: Người Hà Lan, người Hán và người Đài Loan qua góc nhìn của nhau.

Sau khi chậm rãi dạo một vòng quanh phòng, nhìn vào một số bức tranh khắc hoạ sự tàn bạo trong Chiến tranh Trung–Hà Lan, và chiêm ngưỡng một số mô hình quy mô về các khu định cư của người Hà Lan, Trung Quốc và người bản địa, cô bé dừng lại trước một giá đỡ có một tờ giấy đặt dưới lớp kính, viết bằng tiếng Hà Lan, với bản dịch tiếng Trung và tiếng Anh được in bên cạnh.

Mẹ kính yêu của con,

Con biết mẹ vẫn luôn lo lắng cho con kể từ giây phút con rời nhà, và trái tim nhân hậu của mẹ phải đau đớn biết bao khi hay tin pháo đài đã bị đánh chiếm. Lẽ ra con nên sớm viết thư cho mẹ, nhưng ban đầu con đã nghĩ mẹ hẳn sẽ đau lòng khôn xiết khi nhớ về con. Nhưng giờ con đã hiểu ra. Con xin lỗi mẹ mến yêu.

Con không biết mẹ đã nghe ngóng được những tin tức như thế nào, vậy nên con sẽ kể ngắn gọn cho mẹ toàn bộ sự thật. Con là tù binh từ Sakam, và người ta phát hiện con là omega. Tất nhiên con đã vô cùng sợ hãi, nhưng giờ con đã kết hôn rồi mẹ ạ. Không thể nói rằng con chưa từng trải qua đắng cay, nhưng con có thể nói với mẹ rằng chồng con luôn cố gắng đối xử tốt với con. Anh ấy là người thừa kế của Quốc Tính Gia, vì vậy con cũng được mọi người đối xử rất tôn trọng. Con được thưởng thức rất nhiều món ăn ngon, nhưng con luôn nhớ về những món ăn chính tay mẹ nấu. Ở đây không có món nào sánh được với món súp xanh cùng thịt viên, một lát bánh mì nóng hổi quẹt bơ của mẹ. Không chỉ là những món ăn, mà đó còn là ký ức về quãng thời gian con được ở bên mẹ và các chị.

Đất nước này nóng lắm, nóng không thể tin nổi mẹ à. Mùa đông ấm áp như mùa hè của chúng ta, vậy nên cây cối đều xanh tốt. Hoa và bướm cũng rất đẹp. Quần áo con mặc hàng ngày được làm từ lụa nên rất thoải mái, dễ chịu hơn những bộ đồ con đã mặc trước đây.

Con đã sinh một bé trai, một alpha, chỉ mới một tháng trước. Tạ ơn Chúa thằng bé rất mạnh khoẻ, con đặt tên cho thằng bé là Timo. Con gửi bức thư này kèm theo một lọn tóc của thằng bé. Mẹ ơi, con ước gì mẹ có thể gặp thằng bé, ước gì con có thể nhìn thấy mẹ, và hôn lên đôi tay mẹ!

Con đã phải chấp nhận sự thật rằng con không bao giờ có thể trở lại Hà Lan. Dù sao thì con cũng chẳng biết cách sống như một omega Hà Lan. Con đã học cách trở thành một omega nhà Minh ở đây. Từ cách ăn mặc, cách nói chuyện, đến cách hành xử. Con nghĩ con sẽ học cách hạnh phúc mẹ ạ. Con yêu con trai mình rất nhiều.

Xin hãy cầu nguyện cho con và biết rằng con vẫn luôn và sẽ luôn nghĩ về mẹ, mẹ yêu dấu nhất của con.

Con trai yêu của mẹ,

Pieter van der Stel

Bên cạnh bức thư là một bức chân dung nhỏ vẽ một cậu bé tuổi teen, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, đôi mắt xanh biếc với biểu cảm rụt rè, hàng mi sáng màu khó nhận thấy, những lọn tóc đỏ rực xoã ngang vai và đôi lông mày cùng tông. Bức chân dung thu nhỏ của Pieter van der Stel khi còn trẻ, bởi Samuel Cooper. 1655, màu nước trên giấy vellum dán bìa cứng đóng khung vàng, cho mượn từ bảo tàng Rijks.

“Con đang nghĩ gì thế, bảo bối?” Daddy cô bé nói, và bé ngước lên nhìn ông.

“Hồi đó hẳn là ông ấy trông rất kỳ lạ trong mắt người Trung Quốc, khi ông ấy mới đến đó,” cô bé nói. “Mọi người chắc chắn đã nhìn chằm chằm vào ông ấy cho đến cuối đời. Con ghét điều đó. Tại sao ông ấy lại nói mình không biết làm thế nào để sống như một omega Hà Lan? Và nếu chồng ông ấy tốt như vậy thì phải để ông ấy về nhà mẹ đẻ ngay từ đầu chứ.”

“Ở Hà Lan vào thời điểm đó, tất cả omega đều phải ăn mặc và cư xử như phụ nữ,” daddy cô bé giải thích, “và phụ nữ vào thời đó không được đối xử bình đẳng như đàn ông. Con biết đấy, Pieter đã phải đóng giả làm một người đàn ông beta cho tới tận khi bị bắt. Trong bối cảnh lịch sử thời bấy giờ, ông ấy sẽ khó lòng nhận được sự chấp nhận từ xã hội Hà Lan, ngay cả khi ông ấy cố gắng trở thành phụ nữ, vì quá khứ của ông ấy. Ông ấy có thể sẽ không thể kết hôn, nhưng đó là lựa chọn chỉ dành cho phụ nữ Hà Lan khi đó, vì vậy ông ấy nghiễm nhiên trở thành gánh nặng cho gia đình và là nguồn gốc của sự hổ thẹn.”

“Vậy cho dù ông ấy đi đâu, ông ấy vẫn sẽ là kẻ lập dị? Điều đó thật không công bằng.”

“Đúng là không công bằng.” Lucian nói. “Nhưng daddy rất vui khi so sánh biểu cảm gương mặt của Pieter giữa bức chân dung thu nhỏ và bức tranh gia đình. Con có muốn xem lại với daddy không?”

Désirée quay lại để ngắm nhìn bức tranh sơn dầu một lần nữa, lần này tập trung hơn vào khuôn mặt của Pieter, trưởng thành, không còn trẻ con nữa. Ông ấy đang cười, một nụ cười rạng rỡ với những nếp nhăn ở đuôi mắt. Tư thế thoải mái khi bế đứa con út.

“Daddy nghĩ họ trông giống một gia đình hạnh phúc,” Lucien nói. “Nhưng mà mấy con chó nhìn hơi buồn cười, đúng không?”

Désirée cười khúc khích. “Vâng ạ, con nghĩ họa sĩ không giỏi vẽ chó lắm.”

“Ông ấy đã có một người chồng và những đứa con yêu thương ông ấy, và có cả những chú chó ngộ nghĩnh, daddy nghĩ ông ấy đã sống một cuộc đời hạnh phúc. Không phải một cuộc sống hoàn hảo, khi mà không có những người ông ấy nhớ nhung da diết cạnh bên. Nhưng vẫn là một cuộc sống hạnh phúc, đặc biệt là ở thời đại bấy giờ.”

Désirée mỉm cười. “Con nghĩ daddy nói đúng. Con nghĩ rằng mình nên biết ơn vì họ đã đến với nhau, nên con mới có được đôi mắt xanh giống papa.”

Lucian bật cười. “Pieter và chồng ông ấy có lẽ sẽ không bao giờ biết về thế giới của chúng ta, nhưng daddy nghĩ họ sẽ hạnh phúc vì sau nhiều thế kỷ cuối cùng họ cũng có một hậu duệ với đôi mắt xanh.”

“Con sẽ nói với Pieter rằng con là một omega, nhưng con có thể đi đến bất cứ đâu và làm bất cứ điều gì mình thích!” Désirée tuyên bố.

Lucian nắm lấy tay cô bé. “Daddy chắc rằng điều đó cũng sẽ khiến Pieter hạnh phúc.”

Hết.

–––––

Cuối cùng cũng dịch xong. Mỗi chương dài 5-7k chữ, tự thấy mình nghị lực ra phết =)))

Ban đầu tôi tìm đến mấy thể loại truyện như thế này để đọc H giải trí, nhưng câu chuyện này để lại trong tôi khá nhiều suy nghĩ về số phận của mỗi nhân vật nên tôi đã quyết định dịch và đăng truyện lên wattpad để chia sẻ với nhiều người hơn.

Mặc dù là HE, nhưng tôi vẫn thấy hơi hơi buồn, vì đến cuối cùng Pieter vẫn không bao giờ được về nhà nữa. Và thời phong kiến vô cùng tàn nhẫn, nên mẹ và vợ lẽ của Trịnh Kinh, Trịnh Trí và Quốc Tính Gia đều có một cái kết không êm đẹp.

Tâm sự vậy thôi, HE mà qua tôi thành SE quá='))) Cảm ơn vì mọi người đã đọc câu chuyện này!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật