(VKook) Lời Nguyền Silla

Chương 29: Đoàn Tàu Kinh Hồn



Jungkook nuốt nước bọt, dính chặt người vào cửa toa cố tránh người đàn ông ép sát cậu. Cơ thể to lớn của gã phủ trên Jungkook, đôi mắt lạnh lẽo khóa cứng lấy ánh nhìn của cậu, khuôn mặt điển trai tiến sát đến bên tai cậu, hơi thở mát lạnh thì thầm bên tai: "Nói xem..."

"Nói... nói cái gì?" Vừa nãy đã nói xong hết rồi đấy thôi?

Taehyung đập tay lên tấm ván cửa sau lưng cậu khiến Jungkook co rúm người lại.

"Em..." Gã cũng chẳng biết mình nên nói cái gì nữa. Không giận thì thì không được, không nói không rằng đi theo gã như vậy nguy hiểm biết bao, nhưng giận thì lại càng không được cậu có lí do chính đáng nên mới đi theo cơ mà.

Taehyung gầm gừ trong họng. Không nói được thì làm! Gã tóm lấy Jungkook, hôn như trút giận lên môi cậu, phải nói là cắn thì đúng hơn là hôn.

Jungkook thút thít, cố gắng đuổi theo tốc độ của gã. Có vẻ sự ngoan ngoãn ấy đã xoa dịu ngọn lửa trong lòng Taehyung, nụ hôn dần chậm lại, dịu dàng hơn. Gã liếm khẽ lên cánh môi căng mọng đã bị cắn đến rớm máu như một lời xin lỗi câm lặng.

Jungkook vòng tay ôm cổ gã: "Nhớ anh."

Taehyung siết eo cậu: "Chúng ta mới gặp nhau... khoảng hai tiếng trước thôi đấy."

Jungkook gật gật, cái đầu tròn xoe rúc vào bên cổ gã: "Em biết. Nhớ anh."

Xương gã họ Kim bắt đầu nhũn ra như bơ hơ trên lửa. Gã gục đầu trên vai cậu, thở dài không nói một lời. Jungkook ôm chặt Taehyung hơn, níu kéo hơi ấm và những giây phút yên bình hiếm hoi, ai biết được họ sẽ phải đối mặt với thứ gì trong hành trình phía trước đây?

***

Lúc hai người trở lại toa thì mấy người kia đang ầm ầm tranh nhau đồ ăn họ vơ vét được ở toa ăn. Đương nhiên là cả đám cũng có mang thức ăn theo, nhưng đó là đồ dự trữ, hơn nữa khoang hạng nhất được ăn miễn phí thì tội gì không lấy cơ chứ?

Yoongi không ngẩng đầu lên, chỉ thờ ơ vẫy tay: "Ăn đi." Rồi lại tiếp tục nhảy vào tranh giành hộp pudding dứa cuối cùng trên bàn.

Tất cả mọi người đều tập trung kiếm món mình thích, và nếu có ai thấy bàn tay đan chặt của Taehyung và Jungkook hay đôi môi bầm dập, sưng đỏ của hai người thì họ cũng lờ đi. Chà, có thể nói là bạn bè của Taehyung và Jungkook đều rất vui mừng được thấy họ ở bên nhau, hai tên này đã ế ẩm quá lâu rồi, giờ có người trông ngon lành thế kia hốt dùm thì lại chẳng mừng quá ấy chứ.

Rốt cuộc việc Taehyung muốn được yên tĩnh tuyệt đối nên bao trọn hai toa hạng nhất liền nhau lại rất có ích. Vì mỗi toa có đến hai phòng đôi riêng biệt nên Taehyung tính gã và Jungkook ở chung một phòng, cặp đôi sến lụa, không, ngọt ngào Yoongi và Jimin một phòng, còn Hoseok và Namjoon - như một lời an ủi cho những kẻ độc thân - sẽ được chiếm dụng cả một phòng cho riêng mình.

Nhưng hai người bạn cùng tuổi kia đã từ chối đãi ngộ kia với lí do không muốn cô đơn chiếc bóng nên đã xách hành lí vào cùng một phòng với nhau. Jungkook và Jimin liếc nhau đầy thương cảm, chà, Jung Hoseok sẽ hối hận sớm thôi.

Sau bữa ăn nhẹ, sáu người bắt đầu tản về phòng nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên Jungkook đi tàu cao tốc hạng sang thế này. Nếu toa thường đã đủ khiến cậu ố á với ghế đệm mềm và lối đi bóng loáng, sạch đến từng đường viền nội thất thì toa hạng nhất còn choáng ngợp hơn nữa.

Taehyung bật cười trước vẻ ngốc nghếch của Jungkook: "Em chưa đi tàu cao tốc bao giờ sao?" Có cần mắt mũi tròn xoe thế kia không?

"Đương nhiên là đi rồi, cơ mà là loại thường chạy trong phạm vi thành phố thôi. Loại tàu đường dài sang trọng thế này thì em chưa thò chân lên bao giờ cả." Nói rồi cậu ngước lên khỏi cái đèn bàn viền vàng trông đặc biệt sang trọng rồi chun mũi với Taehyung: "Vé tàu đắt khiếp anh biết không?"

Gã vừa định nói gì đó thì Jungkook đã giơ tay chặn lại: "Đắt với dân thường như em ấy." Không phải với vương tộc như anh, ánh mắt cậu lộ rõ nét khiển trách.

Taehyung gãi mũi, che dấu ý cười. Gã lờ đi câu lầm bầm nhỏ xíu tui ghét người giàu của Jungkook, kéo cậu ngồi xuống giường rồi chỉ vào đám sách vở bày đầy trên bàn: "Được rồi, ngồi nghỉ chút đi. Chỗ kia là tài liệu về thời kì cực thịnh của Silla anh lọc ra được trong thư viện, luận văn của em là về giai đoạn đó đúng không? Đọc thử xem có giúp ích được gì không, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi anh."

Jungkook nhìn xấp giấy dày cộp kia. Thực tình thì cậu có nhiều chuyện muốn hỏi lắm. Như là Thần điện Silla hình thành trong giai đoạn đầu của vương quốc, gã mang theo tư liệu về thời phát triển nhất của nó làm gì? Hay gã có kế hoạch gì khi tới làng Bảo Tiên hay chưa? Hay... quan hệ giữa họ là gì?

Jungkook xoắn vặn những ngón tay thon dài, đầu nghĩ ngợi lan man. Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng chưa ai trong hai người họ thực sự đặt tên cho mối quan hệ này cả, cũng không xác định họ là gì của nhau. Chỉ là, mọi người cứ âm thầm mà chấp nhận mà mặc định Jungkook và Taehyung là một đôi mà thôi.

"Sao thế?" Taehyung thấy cậu cứ ngẩn ra thì hỏi.

"À, không, không có gì." Jungkook tóm vội lấy một cuốn sách bìa gỗ đặt trên cùng rồi chúi mũi vào đó. Giờ không phải lúc để nghĩ tới mấy chuyện hẹn hò yêu đương này, họ còn có những thứ cấp thiết hơn phải lo!

Taehyung nhướng mày nhưng cũng không hỏi gì thêm, gã lại cúi xuống với đống tài liệu, bản đồ dù thỉnh thoảng vẫn kín đáo liếc mắt về phía cậu. Toa tàu nhanh chóng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng lật giấy sột soạt đứt quãng vang lên.

Bữa trưa hôm đó, mọi người kéo nhau tới toa ăn dùng bữa, thức ăn dành cho hành khách toa hạng nhất có hương vị không tệ chút nào, ít nhất thì nó cũng có đầy đủ rau thịt và còn nóng sốt. Sau đó cả nhóm lại nhanh chóng quay về toa, chẳng ai có ý định la cà ngắm cảnh hay nói chuyện với các hành khách khác cả. Tuy không ai nói rõ nhưng tất cả đều biết giờ là thời điểm để họ dưỡng sức chuẩn bị cho địa điểm cuối, ai mà biết tới làng Bảo Tiên rồi thì họ có còn rảnh rang để ăn no ngủ kĩ như vậy không nữa chứ?

Những giây phút còn lại trong ngày trôi qua trong sự bình yên. Jungkook đã gần như ngủ gật trong đống giấy tờ chất trên bàn trước khi bị Taehyung tóm được và bắt cậu lên giường ngủ. Cả hai đã chúc nhau ngủ ngon bằng một màn hôn hít khá là cháy bỏng, rồi sau đó phải nhanh chóng giật ra trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

***

'Cạch... Cạch... Cạch...'

Những tiếng đập đều đều bên tai khiến Jungkook nhíu mày. Yoongi và Jimin làm cái quỷ gì lúc nửa đêm thế này? Cậu khó chịu kéo chăn lên che kín đầu, nhưng những âm thanh trầm đục như tiếng gỗ nện xuống mặt sàn bê tông vẫn xuyên thấu qua lớp vải bông để chọc vào các dây thần kình ngái ngủ của cậu.

Jungkook rít lên trong câm lặng rồi đạp bay tấm chăn trên người mình, cau có nhảy xuống giường. Phía bên kia, trên chiếc giường đối diện, Taehyung vẫn đang ngủ say và Jungkook hoàn toàn không có ý định đánh thức gã dậy, những quầng thâm dưới mắt đã chứng tỏ là Kim Taehyung cần một giấc ngủ cho ra trò rồi.

Cậu kéo cửa toa đi ra ngoài, mắt vẫn chưa mở ra được hoàn toàn, đầu óc choáng váng kêu gào đòi cậu quay trở lại giường. Jungkook dụi mắt, tiến đến cánh cửa bên trái rồi gõ lên nó, cầu mong là người bên trong nghe thấy tiếng mà nhanh chóng mở cửa cho cậu đi, bởi vì cậu bắt đầu thấy lạnh rồi.

Có vẻ như lời cầu nguyện của Jungkook đã có tác dụng khi mặt gỗ nâu bóng loáng trượt vào bên trong êm như ru. Cậu gãi đầu nhìn vào bóng tối đen đặc bên trong, khóe mắt thoáng thấy ánh đèn vàng ấm áp bên toa ăn. Có lẽ cậu sẽ tới đó một chút, Taehyung đã nói nơi đó phục vụ cả ngày nên...

Bàn chân đã đặt một nửa vào toa tàu trước mắt của Jungkook cứng lại. Taehyung muốn yên tĩnh nên đã bao trọn hai toa hạng nhất nằm liền nhau và chọn ở khoang cách xa toa ăn hơn. Theo thứ tự từ phải qua trái là toa ăn, toa của bốn người Yoongi, toa của cậu và Taehyung, ngay bên cạnh là một toa để trống.

Đám Yoongi ở toa bên tay phải của cậu chứ không phải tay trái. Toa bên trái này là toa trống, nữ tiếp viên trên tàu đã nói gì lúc sáng nhỉ...

... Mọi toa trống trên tàu đều được khóa chặt để tránh phiền phức không đáng có...

Vậy thứ gì mở cửa cho cậu đây?

Jungkook nuốt khan, cậu chậm rãi lùi lại... rồi chạy thẳng về toa của mình. Bàn tay bắt đầu dâm dấp mồ hôi của cậu vặn tay nắm cửa nhưng núm khóa bằng đồng ấy lại cứng đờ ra, không xoay không chuyển như thể đã bị khóa cứng bên trong. Bên toa nhóm Yoongi cũng vậy, cửa khóa cứng, bên trong im lìm, mặc cho nếu bình thường cậu đập cửa thế này thì cả đoàn tàu cũng phải tỉnh lại ấy chứ.

Lại nữa rồi...

Jungkook kéo hai chân hơi nhũn ra của mình đi về phía toa ăn, dù là trong hoàn cảnh này thì nơi nào cũng đáng sợ như nhau nhưng muốn đến gần ánh sáng đã luôn là bản năng của con người rồi. Cậu khụt khịt, tai dỏng lên cố nghe ngóng mọi tiếng động, nhưng đoàn tàu lúc này im ắng vô cùng, ngay cả tiếng cạch cạch đã đánh thức cậu lúc trước cũng bặt vô âm tín.

Điều buồn cười là lúc này cậu lại không thấy quá sợ hãi như những lần 'gặp ma' trước, đúng là có hơi rờn rợn, nhưng cảm giác máu toàn thân đông cứng, tim đập như muốn vỡ ra kia thì không đến mức. Không biết là do cậu thực sự đã chai lì với mấy trò này hay do biết Taehyung đang ở phía sau nữa.

Trái với tưởng tượng của Jungkook, không có thứ gì kinh khủng ẩn nấp trong toa ăn và các toa thường cả. Hành khách đều ngồi yên trên ghế của họ, đang say ngủ. Ánh đèn màu cam ấm sực tỏa khắp, không có bất cứ dấu hiệu nào của những cái xác thối rữa hay các bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện cả.

Jungkook đứng giữa cửa toa thường và toa ăn. Bóng đèn lắc lư theo nhịp chạy của tàu, chiếu vào mặt cậu những dải màu cam lúc sáng lúc tối. Không hiểu sao toa khách thường trông không có gì đặc biệt này lại khiến cậu lạnh sống lưng hơn cả toa tàu trống tối đen lúc nãy. Cậu lui lại, dự cảm của cậu mỗi khi gặp ma đều chính xác một cách kì lạ.

Đột nhiên lúc này, các hành khách đang nhắm mắt ngủ yên nãy giờ đồng loạt mở mắt. Jungkook ngừng thở, cảm nhận rất rõ là ánh mắt của họ đang dán chặt vào cậu, nhưng lại như xuyên qua cậu mà nhìn vào một thứ gì đó khác... phía sau.

'Soạt!'

Jungkook giật thót!

Những người đó đứng lên rồi bước về phía cậu, hành động cứng đờ như một con rối. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống thái dương Jungkook. Cậu nép người vào thành tàu sau lưng, mắt cuống cuồng tìm kiếm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí.

Hành khách đầu tiên đã bước vào khoảng đệm với toa ăn. Jungkook tóm đại cái bình hoa gốm thô màu nâu trông cực kì chắc chắn trên bàn, dốc hết những bông loa kèn trắng muốt bên trong ra. Cậu ôm khư khư cái bình trong lòng, định bụng người đàn ông mặc đồ trông như chuẩn bị tới Hawaii kia mà dám xông vào cậu thì sẽ cho ông ta nếm đủ ngay.

Nhưng người đó lại bước thẳng qua cậu, đôi mắt trống rỗng mở to nhìn đăm đăm vào khoảng không. Những hành khách khác cũng giống hệt ông ta, đờ đẫn bước qua cậu, tiếng bước chân lê trên mặt sàn đều nhịp như một đội quân vậy, một đội quân xác sống.

Jungkook ngơ ngác nhìn đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, tất cả, tất cả chậm chạp xuyên qua toa khách, toa ăn, cả các toa hạng nhất. Họ dừng lại trước cánh cửa quét sơn vàng nổi bần bật trên mảng tường màu bầu trời, bên cạnh nó là tấm biển hình chữ nhật màu trắng in chữ đen 'Không Mở! Nguy Hiểm!'.

Đó là... cửa lên xuống đúng không? Jungkook há miệng nhìn đám người đang đứng xếp hàng trước cửa kia, tay vẫn ôm chặt cái bình gốm. Họ định làm cái quái gì thế? Cánh cửa này cũng giống như cửa máy bay vậy, chỉ có thể đóng mở khi tàu đã ngừng lại hoàn toàn mà thôi, còn không thì ngay cả Hercules cũng không thể xê dịch nó được, dù chỉ là một milimet!

Nhưng trong ánh mắt kinh hoàng của Jungkook, ông chú Hawaii kia kéo xịch cánh cửa ấy ra nhẹ như lông hồng. Và không do dự một giây nào hết, ông ta lao mình ra bên ngoài đoàn tàu đang chạy với tốc độ hơn bốn trăm kilomet một giờ! Rồi từng người từng người một, họ lao qua cánh cửa mở rộng ấy không chút chần chừ, thậm chí một người phụ nữ đang ôm tã lót trong tay cũng gieo mình dứt khoát như thế.

Jungkook đờ đẫn nhìn chuyến tàu cao tốc đột ngột trở thành máy xay thịt, máu loãng, thịt nát bắn tóe lên cao, vẩy cả vào sàn tàu. Chiếc bình gốm trong tay cậu rơi xuống, tiếng vỡ chát chúa như một cái tát giáng xuống đầu óc mù mờ của Jungkook.

Cậu chạy về phía họ, hốt hoảng la hét, kêu cứu. Đám đông kia vẫn không có phản ứng gì, chỉ theo thứ tự nhảy xuống tàu, dần dần biến mất trong tầm mắt cậu. Jungkook xông vào bên trong họ, cố đẩy họ ra phía sau, nhưng hành khách trong toa thường quá đông, cậu kéo được người này thì lại lỡ mất người khác.

Đoàn người dồn cục càng lúc càng đông trước cửa tàu, hành khách ở các toa thường khác cũng bắt đầu xuất hiện, tất cả đều đi về phía này như bị thôi miên. Jungkook kẹt cứng trong hàng loạt những cơ thể cứng đờ như gỗ rồi bị dòng người đẩy dần về phía cửa tàu.

Cậu giãy dụa, vùng vẫy một cách vô ích như con thú non bị dính bẫy của thợ săn. Chân Jungkook không chạm vào mặt sàn, hai tay bị khóa cứng, miệng há lớn cố gắng hớp lấy không khí đang loãng dần, lưng lạnh buốt khi những luồng gió thổi phần phật bên tai càng lúc càng ồn ào. Cửa toa đã gần lắm rồi, cứ thế này thì cậu sẽ bị những người này kéo ngã xuống tàu cùng họ mất!

Bỗng nhiên áp lực bên tay trái của cậu biến mất. Jungkook cuống cuồng khua khoắng theo bản năng rồi bắt được một chỗ gồ lên trên tường, giống như một cái móc. Lúc này một nửa cơ thể cậu đã ngả ra ngoài tàu, gió tạt vào mặt khiến cậu không mở mắt ra được, tay cậu đau buốt vì cố bám víu vào cái móc sắc nhọn, hai chân mỏi nhừ khi cố trụ lại giữa sự chen chúc xô đẩy của các hành khách đằng sau.

Lưng Jungkook cứng đờ, với tư thế này thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ ngã ra khỏi tàu mất thôi, nhưng muốn đứng lên thì lại chẳng có thứ gì dùng làm điểm tựa cả. Jungkook cố mở mắt tìm kiếm xung quanh, mắt bị gió thổi đến nhòa nước.

Sao cậu không đội nó?

Cái gì? Tiếng gió ù ù làm cậu mất một lúc mới thấm được những câu từ này. Jungkook xoay đầu nhìn người đứng bên cạnh mình. Một bà cụ đội khăn đen mở trừng đôi mắt màu vôi vẩn đục, cái miệng móm mém kéo ra thành một thứ gì đó trông na ná nụ cười rộng ngoác, rồi nhảy xuống.

Lúc này Jungkook mới nhận ra, tất cả những người nhảy ra khỏi tàu, biểu tình cuối cùng của họ đều là đang cười, dị dạng, quái đản, nhưng vẫn là cười. Những tiếng chất vấn sao cậu không đội nó bắt đầu rõ dần lên, to hơn, lúc chìm lúc nổi trong tiếng gió.

Sao cậu không đội nó... đội nó... sao cậu không đội nó... đội nó...

Một ánh vàng lóe lên qua khóe mắt Jungkook, cậu quay sang, theo hướng chạy của đoàn tàu, chiếc vương miện Silla gắn đầy ngọc ngà châu báu nằm trên gò đất giữa một cánh đồng cỏ rộng bát ngát đang càng lúc càng rõ ràng hơn. Jungkook nhìn đăm đăm vào nó, cảm giác ánh sáng lấp lánh trên nó sắc lẹm như có thể cắn vào linh hồn mình.

'Rắc!'

Đúng lúc này, cả người Jungkook hẫng đi, chiếc móc bén ngót mà cậu đang bám lấy bung ra. Tay cậu hất ngược lên đầu theo đà kéo, máu chảy thành dòng trên những ngón tay tê dại.

"Không!"

Jungkook rơi ra ngoài, cảm giác không trọng khiến cổ họng cậu như nghẹn lại. Đám người trên tàu vẫn nhìn theo cậu, khuôn mặt cứng đờ kéo căng ra thành những nụ cười vô hồn giống hệt nhau.

'Bịch!'

Jungkook đập mạnh cả người xuống đất. Bên trái cậu là một dải lụa màu đỏ được tạo thành từ máu thịt nát vụn, tỏa sáng nhờ nhờ dưới ánh trăng. Bên phải là đoàn tàu màu bạc xa dần trong bóng tối. Chiếc vương miện vàng lăn xuống, chạm vào những ngón tay cậu. Jungkook còn không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy khung cảnh xung quanh tối dần, lạnh dần. Trong ánh mắt đã hoa đi vì mất dần sức sống của cậu, cánh đồng hoang ngập tràn những khóm hoa dại màu trắng lắc lư theo gió, kéo thành từng phiến màu trắng như những tấm vải liệm phấp phới. Tiếng ve rền rĩ như tiếng khóc đưa tang rúc lên từng hồi bên tai cậu, lúc to lúc nhỏ.

Đôi mắt to tròn của Jungkook khép lại, một giọt nước mắt lấp lánh thấm qua hàng mi dày. Trước khi bị bóng tối phủ lấp, cậu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.

Taehyung, không phải lỗi của anh...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật