[ Fanfic/BibleBuild] Được sói bao bọc

Ngoại truyện



"Lần tái khám lần này rất tốt, anh đi lấy một ít thuốc vitamin và đề kháng cho cậu ấy là được"

"Được, cảm ơn bác sĩ" hắn đứng dậy cúi đầu chào bác sĩ.

Hắn nắm lấy tay em dắt em ra khỏi phòng khám để em ngồi ngay ngắn trên hàng ghế chờ.

"Tôi đi lấy thuốc, em ngồi ngoan đây, đừng có đi lung tung đấy" hắn xoa đầu em

"Em biết rồi mà, chú đi đi" em mỉm cười nhìn hắn.

"Tội thằng bé đó quá, ba mẹ không biết là ai, giờ không còn chỗ để đi, thương thật" một y tá đang bàn chuyện với một y tá khác

"Em có thể biết đứa trẻ đó không ạ ?" em đứng dậy thắc mắc hỏi.

"Em ấy đang ngồi ở giường đó em" cô ý tá chỉ tay vào phía trong phòng bệnh.

Em từ từ bước vào mà nhìn một cậu bé đang ôm mặt khóc vì không biết sao khi rời bệnh viện sẽ về đâu khi không có người bảo hộ và nuôi dưỡng.

Cậu bé chỉ khoảng 5 tuổi mà đã bị bỏ rơi thật là một đả kích khá lớn trong tâm lý của cậu bé. Em biết rằng cảm giác không có ba mẹ là một thiệt thòi to lớn đối với một đứa trẻ, trẻ nhỏ thiếu đi tình thương của ba mẹ khó lòng mà trường thành được, cá nhân sẽ phát triển không toàn vẹn. Chúng sẽ trở nên cô độc không ai hiểu được nỗi đau mà chúng phải gáng chịu. Em nhẹ nhàng lau đi nước mắt của đứa bé mà ôm chầm lấy vỗ về. Cậu bé cũng không dè chừng mà ôm lấy em thúc thít. Không biết hắn đã vào từng lúc nào mà vuốt lấy lưng em.

"Đứa trẻ rất tội nghiệp, hay là chúng ta nhận nuôi được không ?, thằng bé rất dễ thương" em nhìn hắn với đôi mắt long lanh chớp chớp.

"Được, chúng ta nuôi nhé"

"Chú sẽ đưa con về nhà của chú ạ" cậu ngừng khóc

"Phải, con hãy gọi ta là ba lớn, còn người này sẽ là ba nhỏ hiểu hông "

"Đây là ba nhỏ, còn đây là ba lớn. Hihi" cậu bé chỉ em rồi chỉ hắn

"Phải, ngoan quá đi, ba nhỏ sẽ yêu thương em bé của ba nhỏ nhé, em bé của ba nhỏ tên là Bob nhé"

"Dạ"

***
"Ba nhỏ ơi ~"

Một bóng hình nhỏ đang chạy lon ton xuống bếp mà mè nheo.

"Ba nhỏ đây, ai ghẹo cho em bé của ba nhỏ mít ướt rồi" em ngồi xuống bế Bob đứng lên đi lên phòng khách.

"Ba nhỏ ơi... Ba lớn bảo là ba nhỏ chỉ thương một mình ba lớn, chỉ ngủ với một mình ba lớn thôi...hức" Bob chỉ đến hắn đang đứng ở cầu thang.

"Hổng có đâu, ba lớn trêu con thôi, chứ cái nhà này ba nhỏ thương con nhất, ba nhỏ chỉ muốn ngủ với một mình Bob thôi" em hôn vào má Bob một cái

"Hic, cái nhà này không còn gì luyến tiếc nữa, chả ai cần mình, chả ai thương mình, hic, chắc phải dọn qua ở với dì Daw, chứ ở đây có ai chăm lo gì mình" hắn cũng thút thít luôn.

Em ngồi ở sofa một bên là cục cưng bé bổng của em, một bên là cục nợ to bự không ngừng thút thít. Cậu phải dỗ dành cả 2 rồi lắc đầu cảm thán.

"Hình như bây giờ tôi có tận 2 đứa con lận"

"Trời ơi, thấy gớm quá Bible" Apo cùng Mile và Tong bước vào.

"Kệ tao"

" a, ba Po, ba Mile, ba Tong, bế con bế con đi" Bob vui mừng khi thấy Mile Apo và Tong tới liền giơ tay ra rồi bế

"Qua ba Po nào, nay hình như có da có thịt lên rồi" Apo hôn lên má Bob

"Ba Mile có mua đồ chơi cho con nè, hôn ta cái đi, ta cho"

Moa

Bob hôn lên má Mile một cái rồi xách cái túi đồ chơi ôm vào người.

"Mấy người có đồ chơi là quên tôi luôn rồi chứ gì, cái nết y chang ba nó có đồ chơi là bỏ bê anh em, giận giận " Tong giả bộ giận dỗi.

"Build, hổng có nha, anh nói bậy"

"Mày nói tao là đồ chơi của Build à ?"

"Chứ không phải sao, nói không thử tao nghe"

Hắn im lặng.

"Hổng phải mà ba Tong ẩm con đi ẩm con đi" thế là Bob hôn lên má Tong một cái rồi được thả xuống chạy lại ngồi lên người em.

" Anton đâu ?" hắn hỏi

"Ở ngoài sân chơi rồi " Apo đáp

Anton là đứa con trai mà Apo và Mile vừa nhận nuôi năm nay đã 10 tuổi, Bob là em út trong nhà nên được cưng chiều lắm.

Bổng bên ngoài liền phát ra tiếng ủn ga của xe moto nhưng nghe có vẻ hơi đồ chơi, đúng dị một chiếc ducati bốn bánh màu đỏ chạy ủn ủn vào nhà Anton đang cầm lái.

"Thấy con tôi nó ngầu chưa các bác, quả là con trai của ta" Apo tự hào

"Chê ạ" Bob lên tiếng

"Này con, ăn nói phải lịch sự, cho dù anh có xấu thiệt thì cũng không được chê nghe hông" em xoa 2 cái má của Bob

"Build ơi là Build" Apo giận dỗi

Trời, cả con lẫn ba nghĩ làm sao con trai người ta ngầu lòi vậy mà ba con nhà mấy người chê, giận hết sức.

Bob liền nhảy xuống khỏi người cậu mà chạy đến cầm túi đồ chơi của Mile cho ngồi một góc chơi cùng Anton để cho người lớn nói chuyện cùng nhau .

Anton thì lại nghịch ngợm lúc nào cũng trêu em út cả. Chưa được bao lâu thì Bob đi đến bên hắn

"Sao lại khóc, ai ghẹo con" hắn bế
Bob lên người mình để thằng bé ôm lấy hắn

"Anh Anton trêu con đây ba lớn"

" Anton lại đây cho Papi" Apo gọi lớn

"Sao trêu em, em nhỏ là phải thương em không có trêu em nghe chưa ?"

"Tại vì em dễ thương trêu em cái em mè nheo đáng yêu" Anton hồn nhiên đáp

"Con tôi nó đáo để thiệt chớ " Mile nói

" ê ê con tôi nha, ai cho khen dễ thương " hắn la lên, con trai rượu của tôi, có một đứa một tính dành hay gì.

"Con lại đó chơi tiếp đi, anh Anton không trêu con nữa đâu" em bế Bob xuống.

Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm lấy 2 đứa nhỏ đang chơi.

"Có khi nào bây giờ chúng là bạn thân, nhưng sau này sẽ là sui gia không ?"Mile hỏi

"Cho mày đó, bắt đi, để tao còn được âu yếm vợ tao, Bob cản trở tao lắm, cho đó bắt đi"

"Nói lại tôi nghe xem nào" em liếc hắn

"Không, ý tôi không có phải thế, em đừng căng" hắn ôm em vào lòng xoa dịu

"Cho hun miếng coi"

"Đi chỗ khác" em đẩy hắn ra.

Bob đứng một góc mà nhìn hắn và em mà cười khúc khích

"Con nó nhìn kia, đi ra chỗ khác"

"Nhìn kệ nó đi, đừng quan tâm nó, quan tâm tôi nè, cho hun miếng"

Em không làm lại hắn nên để cho hắn hôn em đã thì thôi.

"Ba lớn hun con nữa nè"

"Đi chỗ khác đi, để ba hun vợ ba con ra kia chơi đi"

"Aaaa, hun con nữa nè"

Một tay hắn giữ Bob ra xa, một tay thì ôm lấy em mà hôn hết lên khuôn mặt em, mặc kệ thằng bé la khóc, Apo và Mile thì bật cười mà nhìn cặp vợ chồng trẻ này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật