[ZSWW] KIM CHỦ HIỆN TẠI LÀ CHỒNG CŨ.

Chương 33



Mà Lâm Dĩ Hiên sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác cũng ngạc nhiên không kém, anh ta mở lớn mắt nhìn cậu, giọng điệu không thể che dấu được sự kinh ngạc của bản thân.

"Sao....sao lại là cậu?"

Hóa ra, Lâm Dĩ Hiên cũng không hề biết người được sắp xếp xem mắt ngày hôm nay với mình là Vương Nhất Bác, cho nên vừa nhìn thấy cậu tránh không được mà ngạc nhiên.

"Tôi cũng đang muốn hỏi đây, tại sao lại là anh?"

Lâm Dĩ Hiên nghĩ nghĩ một chút rồi cười cười, :"trái đất này quả thật rất nhỏ, người cùng tôi xem mắt, hóa ra là nhân viên làm việc cho Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác vừa nghe nhắc đến nhân viên làm việc cho Tiêu Chiến, lại nhớ đến chuyện hôm trước, là lúc đó chính cậu đã nói với Lâm Dĩ Hiên rằng mình là nhân viên của Tiêu Chiến, cho nên hắn thật sự nghĩ như vậy.

"Không phải, tôi là........" Vương Nhất Bác vốn định lên tiếng đính chính với anh ta về mối quan hệ của mình và Tiêu Chiến, nhưng chợt nhớ ra, bây giờ nói ra sẽ không hay, và hiện tại nghĩ lại thì, thời điểm này không thích hợp để công khai mối quan hệ của hai người, cho nên cậu đành nuốt ngược những lời muốn nói vào trong.

"Không phải cái gì......?" Lâm Dĩ Hiên nghi hoặc nhìn cậu.

"Không.....không có gì."

"Ồ......." Lâm Dĩ Hiên gật gật đầu, rồi lại cười nói, :"thôi thì hôm nay xem như hai chúng ta có duyên gặp mặt, để tôi giới thiệu một chút vậy, tôi là Lâm Dĩ Hiên, hiện tại đang làm bác sĩ tại bệnh viện Bắc Kinh, mấy năm trước vừa du học ở nước ngoài, vừa trở về nước, hơn nữa tôi còn là bạn lâu năm của Tiêu Chiến, ông chủ của cậu hiện tại."

Vương Nhất Bác nghe anh ta giới thiệu, trong lòng không khỏi khinh bỉ một chút, cảm giác như người này đang khoe khoang với cậu vậy, anh ta nghĩ là cậu thích những thứ đó hay sao? Thật buồn cười quá đi mất. Hơn nữa, cái gì gọi là ông chủ hiện tại của cậu cơ chứ, phải gọi là chồng của cậu mới đúng.

Nghĩ thì là như vậy, nhưng Vương Nhất Bác không có nói ra, cậu chỉ cười cười, rồi lên tiếng.

"Vậy tôi cũng xin tự giới thiệu một chút, tôi là Vương Nhất Bác."

"........"

Lâm Dĩ Hiên ngồi đó, anh ta dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cậu, giống như chờ đợi cậu nói tiếp, thế nhưng mà chờ mãi cũng chẳng nhận được câu trả lời nào từ phía Vương Nhất Bác.

Người này kiệm lời đến thế sao? Lâm Dĩ Hiên thầm nghĩ.

Anh ta lại cười cười nói, :"hình như cậu có hơi ít nói thì phải."

Vương Nhất Bác lạnh nhạt đáp, :"tôi không nói nhiều với người lạ."

Lâm Dĩ Hiên chính thức bị câu nói của cậu knock out, anh ta thật sự không biết phải mở lời ra nói gì tiếp theo, không khí bỗng chốc trở nên bối rối lạ thường.

Trong đầu Lâm Dĩ Hiên lúc này đột nhiên suy nghĩ, rốt cuộc hằng ngày, Tiêu Chiến giao tiếp với cậu ta kiểu gì nhỉ? Liệu có phải hay không, cũng sẽ bị đơ như mình? Mà cũng có khi, vì Tiêu Chiến là sếp, cho nên, Vương Nhất Bác sẽ nể mặt một chút mà nói nhiều hơn thì sao.

Đột nhiên Lâm Dĩ Hiên cảm thấy bản thân mình có chút thảm, rõ ràng đi gặp đối tượng xem mắt, sau đó tính đến chuyện tương lai, nào ngờ vừa gặp mặt, đã bị người ta xịt keo đơ người như thế này, thì làm gì còn cơ hội tính đến chuyện tương lai.

Lâm Dĩ Hiên nghĩ nghĩ lại cười khổ.

"Không biết người mai mối có nói với anh về tôi chưa?" Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng hỏi.

"Hả.....nói gì cơ?" Lâm Dĩ Hiên ngạc nhiên nhìn cậu, vẻ mặt ngơ ngác.

"Là chuyện tôi từng kết hôn, sau đó ly hôn." Vương Nhất Bác bình thản nói.

Lâm Dĩ Hiên giống như đã nghe qua, cho nên không ngạc nhiên lắm, anh ta chỉ gật gật đầu xác nhận.

"Có, tôi có nghe người mai mối nói, nhưng mà tôi không có để ý lắm đến quá khứ của đối phương, tôi nghĩ tôi nên tôn trọng quá khứ của họ."

Vương Nhất Bác sau khi nghe anh ta nói, trong mắt cậu lóe sáng lên một chút, giống như cậu không nghĩ đến anh ta sẽ nói như thế, cho nên, trong đầu có chút thay đổi suy nghĩ về anh ta, có vẻ như Lâm Dĩ Hiên cũng không quá tệ.

"Ừm.....cảm ơn."

"Không.....không sao, không cần phải cảm ơn, tôi nghĩ ai cũng có quá khứ riêng, và mình nên tôn trọng quá khứ của họ."

Vương Nhất Bác không nói gì, cậu mỉm cười gật đầu.

"À! Mà hiện tại cậu đang là nhân viên của Tiêu Chiến, vậy cậu có biết cuộc sống hiện tại của cậu ấy thế nào không?"

"Ý anh là sao?" Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn anh ta.

"Thì giống như là.....giống như là hiện tại cậu ấy đang quen ai hay không, đại loại là như vậy đó."

"Chẳng phải anh nói anh là bạn thân của anh ấy sao, sao anh lại hỏi tôi?"

Lâm Dĩ Hiên bĩu môi, giọng điệu trở nên có chút buồn buồn, :"đúng là tôi và cậu ấy là bạn thân từ nhỏ, nhưng mà sau này tôi đi du học, rồi lại xảy ra vài chuyện, nên không cần liên lạc với nhau nữa,  chúng tôi chỉ tình cờ gặp lại nhau đây thôi, cho nên hiện tại tôi không biết gì về cậu ấy cả."

"Vậy anh hỏi những điều đó để làm gì?"

Lâm Dĩ Hiên cười cười, nói :"À....tôi đang dự định sẽ làm mai em của tôi cho cậu ấy, nếu cậu ấy còn độc thân."

Vương Nhất Bác nghe Lâm Dĩ Hiên nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt cũng trở nên lạnh hơn, hai tay đặt dưới bàn siết chặt lại, cậu cố gắng kiềm chế lại, để không phải gây ra xô xát gì  cho Lâm Dĩ Hiên.

Cậu thật sự muốn đấm anh ta một cái cho hả giận, anh ta thế mà dám giới thiệu em của mình cho Tiêu Chiến sao? Gan cũng lớn rồi đấy.

"Tiêu.....Tiêu tổng  kết hôn rồi."

"Hả.....kết.....kết hôn rồi." Lâm Dĩ Hiên chính thức rơi vào trạng thái kinh ngạc đến chấn kinh, hệt như là vừa nhận được tin tức chấn động vậy, khiến cho anhta hoàn toàn đứng hình, cả người đơ ra.

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm của anh ta, thì vô cùng hài lòng, vẻ mặt thoáng hiện lên tia đắc ý, cậu gật đầu.

"Ừm, đã kết hôn, cho nên.....em của anh không còn cơ hội đâu."

Lâm Dĩ Hiên vẫn không khỏi kinh ngạc, anh ta giống như đang cố gắng tiêu hóa hết những lời Vương Nhất Bác vừa nói, và hệt như đang ăn phải đá, thật sự có chút khó nuốt.

Anh ta bắt đầu suy nghĩ lại một chút, sau giống như nhớ ra việc mình gặp Tiêu Chiến ở trong quán bar lần trước, hình như hôm đó tâm trạng của Tiêu Chiến không được tốt, còn bảo là làm cho người kia không vui. Như vậy có phải hay không, chính là lúc đó Tiêu Chiến cùng vị hôn phu của mình cãi nhau?

Nghĩ đến điều này, Lâm Dĩ Hiên tự đánh mình một cái thật mạnh vào đầu, cảm thấy bản thân thật ngốc, sao lại có thể quên đi việc này cơ chứ, may là còn chưa mang em họ của mình đến giới thiệu cho Tiêu Chiến, nếu không thật sự sẽ gây ra sau lầm chết người mất.

"Thế....thế cậu có biết, người kia của Tiêu Chiến là ai không?"

Vương Nhất Bác làm mặt thản nhiên, cậu gật đầu ngắn gọn đáp, :"biết."

"Là....là ai thế?"

Vương Nhất Bác dùng ngón tay nhẹ nhàng ra ám hiệu, cậu chỉ vào chính mình, trong đầu hiện lên hai chữ, "LÀ TÔI."  Trên mặt lúc này giống như ngầm đưa ra câu trả lời cho Lâm Dĩ Hiên, chỉ là cậu không có nói ra thành lời mà thôi.

Nhưng mà Lâm Dĩ Hiên dĩ nhiên không biết, hắn vẫn đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cậu.

Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm có chút ngốc nghếch của anh ta hiện tại, không nhịn được mà bật cười, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Người trong công ty."

Lại một lần nữa, Lâm Dĩ Hiên phải đứng hình, anh ta hiện tại giống như bị xịt keo, cả người cứng đờ ra, không làm ra phản ứng gì cả, bởi vì quá bất ngờ. Anh ta thật sự không nghĩ đến rằng, mình chỉ rời xa quê hương vài năm, lại có quá nhiều biến đổi như thế, và biến đổi lớn nhất lại đến từ vị trí người bạn thân của anh ta, Tiêu Chiến.

Kinh hỷ, thật sự quá kinh hỷ.

Cuối cùng, buổi hẹn xem mắt của Lâm Dĩ Hiên lại trở thành buổi hóng hớt được những điều kinh thiên động địa.

Rốt cuộc, hai người cũng chỉ ngồi cùng nhau thêm một chút rồi ra về. Lúc ra đến cửa qán cà phê, Vương Nhất Bác chào tạm biệt Lâm Dĩ Hiên,  sau đó nhanh chóng rời đi trước, thế nhưng không may, lúc vừa bước đi, thì từ đằng sau có một người lái xe mô tô chạy đến, nhưng mà hình như xe của người đó đang gặp vấn đề và không thể thắng lại được, anh ta liên tục hét lớn.

"Tránh ra, mau tránh ra....."

Lúc Vương Nhất Bác quay lại, nhìn thấy người kia lao về phía mình, cậu có chút hốt hoảng, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Lâm Dĩ Hiên nắm tay kéo lấy, cậu nghe anh ta hét lên một tiếng.

"Cẩn thận."

Sau đó hai người ôm nhau né sang một bên.

Cảnh tượng vừa rồi xảy ra quá nhanh, khiến cho Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, cho đến khi bình tĩnh lại thì đã thấy mình được Lâm Dĩ Hiên ôm chặt lấy trong ngực.

Anh ta ôm lấy cậu, vẻ mặt đầy lo lắng, lên tiếng hỏi.

"Cậu không sao chứ?"

Vương Nhất Bác lắc lắc lắc đầu, :"tôi không sao."

"Ừm, không sao thì tốt, vừa rồi nguy hiểm quá."

"Ừm....cảm...cảm ơn anh, nhưng mà....nhưng mà có thể buông tay ra được không?" Vương Nhất Bác ái ngại nói.

Lâm Dĩ Hiên lúc này nới nhớ ra mình còn đang ôm cậu, vội vàng buông ra, cúi đầu ái ngại thấp giọng ấp úng nói.

"Xin....xin lỗi."

"Không....không sao! Tôi....tôi về trước đây."

"Ừm....được, cậu....cậu về đi."

Vương Nhất Bác cười cười, cúi đầu chào anh ta, sau đó lên xe rời đi.

Lâm Dĩ Hiên vẫn còn đứng đó, nhìn theo Vương Nhất Bác, cho đến khi cậu đi khuất, anh ta đưa tay lên bình ổn lại nhịp tim của mình, cũng không hiểu là do vừa rồi bị dọa sợ, hay là vì gì khác, mà đến hiện tại, tim của anh ta vẫn đập nhanh như thế.

Cảm giác này giống như thích nhiều hơn là sợ.

Không lẽ nào.......

Là thích......từ lần gặp đầu tiên sao?

......

Ở công ty lúc này, trợ lý hớt hải chạy vào, giọng điệu gấp gáp báo cáo.

"Tiêu tổng, không hay rồi, cậu Vương lại có chuyện rồi."

"Cái gì? Em ấy làm sao?" Tiêu Chiến đứng bật dậy, tràn đầy lo lắng.

"Dạ......không....không phải, chỉ là tôi vừa nhìn thấy bài viết cách đây ít phút, với tiêu đề.

#Vương Nhất Bác ôm một người đàn ông trên phố.






Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật