ĐÁ CHANH TUYẾT

Chương 25: Gia sư tình yêu



Au: Từ nay truyện sẽ được đổi tên sang ĐÁ CHANH TUYẾT. Tui cực kì nuối tiếc tên " SUY EM" của truyện, hình như mọi người cũng vậy, nhưng mà tui liệt bộ này vào series riêng, nên cần phải đồng nhất trong việc đặt tên. Hi vọng mọi người ủng hộ truyện của tui nói chung và " ĐÁ CHANH TUYẾT" nói riêng nhé.

Series học đường " Em và Bảo Lộc" gồm ba bộ:

1. Dâu Tây Đường Phèn

2. Đá Chanh Tuyết ( Suy Em)

3. Trà Hoa Cúc Táo Đỏ ( Một chút thương thương nhớ nhớ)

Tôi tin chắc rằng con đường nhanh nhất để đến trái tim của một người, dù đó là đàn ông hay phụ nữ, đều là đường đến dạ dày. Vậy nên ngày nào tôi cũng nhắc Bùi Hoàng Dương hãy mua đồ ăn sáng cho Đặng Oải Hương.

Còn trọng trách của tôi là đặt đồ ăn dưới hộc bàn trước khi Oải Hương đến lớp. Nhà tôi gần trường, nên nhiệm vụ này không hề khó nhằn, chỉ có điều thằng bé Bùi Hoàng Dương quá mức ngây ngô. Tôi chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không khờ khạo như thằng bé được cái vẻ ngoài good boy này.

- Ê Mộc Miên, đưa đồ ăn hoài vậy có ổn không ? Tao vẫn thấy sợ sợ sao ý ...

Đang giờ chuyển ca giữa tiết sinh và tiết thể dục, nên chúng tôi có thể thoải mái nói chuyện. Tôi cất mấy quyển sách trên bàn, nhẹ giọng trả lời thằng nhóc mặt mày ngu ngơ đằng trước:

- Mày lo gì chứ ! Ngày nào mày cũng mua mấy món nó thích như bánh mì heo quay, bún thịt nướng, súp cua, hamburger. Ban đầu Oải Hương còn lưỡng lự hỏi ý tao và Chou Ngô đủ đường, nhưng bây giờ mày thử không mang đồ ăn cho nó một ngày đi, nó sẽ hoang mang liền.

Bùi Hoàng Dương gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp:

- Nhưng mà ... giờ tao biết làm sao để tiếp xúc với Oải Hương một cách bình thường nhất đây, tao không nói chuyện cuốn hút như Thế Khang, cũng chẳng chơi thể thao giỏi bằng cậu ta.

" Bad boy's ain't good, but good boys ain't fun." Câu này éo sai đi đâu được hết, tôi đẩy gọng kính, bật mood " gia sư tình yêu ", giọng điệu y hệt một bà mẹ vợ đang chỉ bảo cho thằng con rể tương lai:

- Nghe này, con gái thường thích nghe lời mật ngọt từ bọn trai hư, nhưng bọn con gái lại càng dễ rung rinh trái tim khi nghe lời khen thật lòng của trai ngoan, như mày chẳng hạn.

Tư tưởng mang tên " Nguyên lý tình yêu của một con người chưa, không và sẽ đếch bao giờ va vào con đũy tình yêu " của Vũ An Mộc Miên đã được thấm nhuần vào trí não Bùi Hoàng Dương.

- Đủ một tuần rồi, mai đừng mang đồ ăn cho Oải Hương nữa.

Tôi nói tiếp, kế sách này quá ư là tuyệt vời, tôi thấy tự nể phục bản thân luôn ý.

Thế nhưng thằng trai ngoan ngờ nghệch tên ba chữ vẫn sợ Oải Hương phải nhịn ăn sáng. Thương em, lo cho em, nên thằng nhóc xách hẳn ổ bánh mì thập cẩm cho người em gái bị dính lời nguyền của mụ phù thủy tên Nguyễn Trần Thế Khang.

- Trời ơi, đừng có ngu ngục vậy. Mày giăng lưới thì phải chờ cá cắn câu, chứ ngày nào cũng cho mồi ăn, rồi cá bơi mất thì không phải mất cả chì lẫn chài hay sao ?

Đạo lí tôi nói nghe thuyết phục như vậy, một đứa đứng top 3 của lớp như Bùi Hoàng Dương không hiểu thì tôi đi đầu xuống đất mất.

Cuối cùng, ổ bánh mì thập cẩm ấy thuộc về tôi, vừa được ăn uống no nê, vừa giúp được người ta yêu nhau, tuyệt vời ông mặt trời luôn ý.

Nhưng mà đó là suy nghĩ lạc quan của tôi trước khi sóng gió ập đến, tôi chưa ngoạm được miếng bánh mì nào đã bị khuôn mặt như chó điên của Huy Anh làm cho mất hứng. Nó giành luôn ổ bánh mì của tôi, giọng trách móc khiến tôi chán éo tả nổi:

- Ghê nhờ, mấy nay biết yêu đương rồi đấy. Tí tuổi đầu mà chơi ba cái trò yêu yêu đương đương, hỏng cả người.

Cái giọng bố đời gì đây ? Nghe cứ như cha già cằn nhằn đứa con gái yêu sớm vậy, tôi liếc mắt về phía thằng con trai cắt mái tóc Ivy League, trông không khác gì mấy thằng mất dạy hay làm đau khổ trái tim phụ nữ.

- Tao đã là gì, mày còn ghê gớm hơn tao, bồ nhiêu em còn không nhớ.

Tôi bĩu môi, giọng đầy vẻ chê bai. Nó cốc đầu tôi không chút nhân nhượng, miệng tôi la oai oái, nhưng mỏ vẫn không bớt gợi đòn đi được:

- Á, đau nha. Tao nói thật, mày bị làm sao ý ! Huy Anh, đi khám bác sĩ thử xem, mấy ngày nay có lên cơn điên không ? Tính tình còn hơn con gái đến tháng, khó ở như mày, có chó nó lấy.

Tôi hầm hừ đáp sau khi tay chân múa loạn xạ để đẩy cái thây to tổ bố của Trịnh Hữu Huy Anh tránh xa khỏi người tôi. Huy Anh nhìn tôi thở hổn hển mà vẫn không đẩy được nó cách xa, khóe miệng cứ nhếch lên cười, nụ cười của kẻ chiến thắng.

Trong đầu tôi bỗng lóa lên suy nghĩ cực kì điên rồ:

" Có khi nào Huy Anh thích tôi không ? Nó ghen đúng không ta ? Nhớ hồi năm lớp 9, có thằng trường khác tỏ tình tôi theo kiểu cưỡng ép, nó đánh cho gãy răng cửa, rách trán, phải nằm bệnh viện mấy ngày. Hồi đó, tôi cũng tưởng nó thích tôi ý, nhưng nó chỉ kêu là thuận tay, thuận chân bảo vệ thôi ... Hay là do tôi overthinking, chứ mắc mớ gì thích tôi mà vẫn hẹn hò với chục đứa, còn chửi tôi như chửi con."

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi vẫn tin rằng mình đã ngộ nhận quá nhiều, Trịnh Hữu Huy Anh thích tôi thì tôi là con chó, hứa đấy !

***

Đúng như tôi dự đoán, Đặng Oải Hương trưng bộ mặt ngây thơ, ngơ như bò đeo nơ khi không thấy đồ ăn sáng được chuẩn bị như hằng ngày.

Bùi Hoàng Dương lén lút quay xuống nhìn chúng tôi, còn tôi thì giả vờ giả vịt làm chuyên đề dòng điện xoay chiều. Nhìn con bé mang vẻ thất vọng, tôi thầm cười đắc thắng trong lòng. Diễn là nghề của mấy đứa cung Thiên Bình như tôi rồi.

Tôi đang khẽ cười thì Huy Anh bay từ đâu ra, ném một phát năm ổ bánh mì lên bàn của tôi, ổ nào cũng đầy ắp nhân, từ nem nướng, xíu mại đến chả giò. Nó đút hai tay vào túi quần, thong thả nói:

- Đền lại ổ bánh mì và chai trà sữa ngày hôm qua.

Tôi ngẩng mặt nhìn Huy Anh, bỗng thấy nay Huy Anh đẹp trai quá ta ! Dù vậy, tôi vẫn vờ như còn giận dỗi:

- Ai thèm.

Nó hơi nhíu mày, đôi mắt quét qua người tôi một lượt, sau đó giúi bịch bánh mì vào tay tôi, không hề có ý muốn cho tôi từ chối:

- Mày ăn hết cho bố, người gầy như con mắm, còn không sợ đau bao tử như năm lớp 9 hả ?

Chuyện đau bao tử xảy ra xa lắc, xa lơ mà Huy Anh vẫn còn nhớ được, thế mà buổi sáng học công thức điện trường, chiều quên ngay. Đúng là lạ đời !

Hết cách, tôi đành chia bánh mì cho mọi người xung quanh, ăn một mình có mà chết nghẹn mất.

***

- Bùi Hoàng Dương, mày nhớ kĩ, khen con gái phải khen thành tâm vào, không được quá lố, cũng không được giả trân, nghe chưa ?

Tôi đã dặn dò Bùi Hoàng Dương muốn mòn cả miệng trong 15 phút đầu giờ. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi là tiếp cận đối tượng, từ từ, chậm rãi đánh cắp trái tim của con mồi mang tên Đặng Oải Hương. Một nữ sinh xinh đẹp, đã cướp đi tim can của khối anh trai, em trai trong trường.

Bùi Hoàng Dương chăm chú nghe lời tôi nói, thiếu điều mang vở ra ghi chép, nó gật gật nhưng tôi vẫn không có tí niềm tin vào tên good boy này.

- Giờ thì tấn công đi, tao chừa chỗ ngồi chào cờ cho Oải Hương ngồi gần mày rồi đấy.

Tôi vỗ vai Hoàng Dương, rồi chỉ tay về phía sân trường. Những hàng ghế nhựa đã được xếp ngăn nắp, màu áo xanh của áo khoác đồng phục cùng tà áo dài trắng làm khung cảnh học đường yên bình hơn bao giờ hết. Đó là cảnh, chứ lòng tôi và đặc biệt trái tim của Bùi Hoàng Dương đập rộn ràng hơn cả tiếng trống trường.

Tôi đứng gần cuối, lâu lâu lại kiễng cười nhìn chuyện gì đang xảy ra giữa con gái và con rể tương lai, còn phải tốn công dỏng tai nghe cho rõ.

***

/ Đây là đoạn hội thoại của Hoàng Dương và Oải Hương, theo ngôi thứ ba nha ! /

Đặng Oải Hương ngày hôm nay buộc tóc nửa đầu, chiếc kẹp nơ ren trắng, mái tóc ánh vàng mềm mượt, lại thêm gương mặt như đóa hoa nở rộ mùa xuân. Cái nét xinh đẹp của Oải Hương khiến cho biết bao bạn trai ngẩn ngơ đứng nhìn, kể cả Bùi Hoàng Dương.

Cậu biết bản thân mình cũng được đánh giá đẹp trai, học giỏi, nhưng chẳng hiểu sao khi đứng trước cô, khuôn mặt không thể không ửng đỏ, tay chân chẳng biết để đâu.

Sáng thứ hai, dưới tiết trời đầu đông, nắng sáng cứ vuốt ve mái tóc và vạt áo dài trắng của cô, Oải Hương xinh đến nỗi cậu quên hết lời Mộc Miên dặn dò. Mãi khi Oải Hương cất tiếng gọi hai chữ " Hoàng Dương", cậu mới ý thức được hành động hớ hênh của mình:

- Hoàng Dương, cậu đứng đây làm gì vậy ?

Cậu nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng hơn cả bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu:

- Tớ sợ cậu bị nắng.

Oải Hương ngẩn người, cô chưa từng nghĩ câu nói nhẹ nhàng này lại mang đến sự ấm áp như vậy. Không phải cố tình tỏ ra dịu dàng, mà bởi người trước mặt cô dịu dàng hệt như nắng, như gió vậy. Khẽ bật cười chế giễu sự ngây ngô của mình, chẳng ai lại vì một câu nói mà say nắng được cả, nhưng trường hợp của cô thì không chắc.

***

Tôi thấy hai đứa cứ nhìn nhau âu yếm như vậy, biết ngay bản thân đã thành công hơn nửa. Tự hào quá đi, đúng là con gái, con rể của ta !

Au: mọi người có muốn tui viết một chương riêng về Huy Anh's pov hok ?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật