Chương 47



Hôm nay như thường lệ Vương Nhất Bác đến nhà trẻ đón Tỏa nhi đi học về. Vừa đến trước cửa lớp đã thấy bé con cười toe toét ôm balô lon ton chạy ra cửa khi vừa nhìn thấy người quen thuộc. Bé chạy ra bằng đôi chân ngắn cũn, đôi tay ngắn ngủn vòng qua ôm lấy một bên chân Nhất Bác chặt cứng. Miệng hí hửng lộ ra hàm răng nhỏ bi bô gọi:

"Papi, papi"

Nhất Bác mỉm cười cúi xuống nâng lấy bé con bế lên. Nhóc con 3 tuổi vòng tay ôm cổ papi nhóc, bên má bị papi hôn miếng khiến bé con ôm má bĩu môi. Lại nhìn quanh tìm bóng dáng một người ba nữa mà không thấy liền quay phắt cái đầu nhỏ nhìn papi hỏi:

"Papi baba của Tỏa nhi đâu ạ?"

Nhất Bác vừa bước đi ra khỏi trường vừa nói với con:

"Baba hôm nay bận việc công ty rồi không cùng papi đến đón con được. Giờ chúng ta đi qua công ty của baba con có được không?"

"Vâng, papi nhưng mà con muốn đi chơi công viên. Ở ngoài công viên có một chiếc xe bán kem ngon lắm"

Bé mè nheo nũng nịu.

"Vậy không muốn qua xem baba thế nào sao?"

"Hong hong phải, hay mình đi mua kem cho baba ăn được hong papi?"

Ánh mắt long lanh như muốn dụ ngọt năn nỉ papi, Vương Nhất Bác ôn nhu cười đưa tay gõ mũi đứa nhỏ một cái. Cưng chiều cất giọng:

"Vậy chỉ được chơi một chút rồi chúng ta lên công ty đón baba về nhà có được không?"

"Được ạ"

Bé con hớn hở cười lộ ra hàm răng nhỏ xinh, cánh tay ngắn cũn béo béo mập mập ôm lấy cổ papi. Nhất Bác một đường bế đứa nhỏ lên mang ra xe đợi sẵn ở bên ngoài cổng trường.

Xe dừng trước cổng công viên cách đó không xa, Nhất Bác bước xuống xe bế theo cả đứa nhỏ của mình xuống. Em dặn dò tài xế chờ một chút xong mới bế cục bông đang cười toe toét trong lòng đi vào bên trong.

Vừa bước vào đi dạo được một đoạn đến khu vui chơi đông người đã va vào sự chú ý của em một đứa nhóc không ngừng khóc lớn. Đứa nhỏ này so với Tỏa nhi có vẻ trạc tuổi, nhìn nó ngồi khóc sướt mướt trên xích đu mà tội. Xung quanh cũng có vài người lớn đến hỏi thăm nhưng nhóc kia không nói gì chỉ khóc cũng khiến người ta bất lực.

"Papi bên kia có một bạn khóc nhè, hư bạn này chẳng ngoan như Tỏa nhi gì cả"

Giọng nói lảnh lót của đứa nhỏ trong lòng lại cất lên. Nhất Bác lắc đầu bất lực nhìn đứa nhỏ tự luyến hệt như baba của nó, chân cũng nhanh chóng tiến lại gần đứa bé kia muốn hỏi thăm. Những người khác cũng dạt sang bên để em tiến lại gần đứa nhỏ, Tỏa nhi bị đặt sang một bên nhìn papi đang xoa đầu nhóc kia rồi nắm tay nó mà ủy khuất bĩu môi quá chừng. Papi bỏ con hạ~

Nhất Bác cúi cười xuống, tay đưa lên xoa đầu đứa nhóc đang đưa tay dụi mắt vẫn run rẩy thân thể. Em nhẹ nhàng lên tiếng:

"Bạn nhỏ con sao thế? Sao lại ngồi ở đây khóc thế này? Ba mẹ của con đâu?"

Nghe tiếng hỏi dịu dàng của người trước mặt, thêm những hành động ôn nhu trên người trấn an mà nhóc con kia thật sự ngước lên nhìn Nhất Bác. Lại nhớ đến người này hỏi đến ba mẹ, đứa nhóc được đà khóc nhiều hơn. Nhất Bác hoảng hốt vội dỗ dành:

"Đừng sợ, bạn nhỏ bị lạc ba mẹ rồi sao? Để chú tìm ba mẹ giúp con nhé?"

Đứa nhóc nghe thế liền dịu hẳn, tay đưa lên lau nước mắt nước mũi túa đầy trên khuôn mặt non nớt. Đầu nhỏ gật gật, đôi mắt long lanh đỏ hoe nhìn Nhất Bác, giọng nói rụt rè cất lên:

"Chú...tìm ba giúp con sao?"

Nhất Bác gật đầu, tay cũng đưa lên giúp đứa nhỏ lau mặt. Từ trong túi áo lấy ra một vài viên kẹo nhỏ đã để sẵn đưa ra trước mặt đứa nhóc, miệng ôn nhu nói:

"Cho con cái này, bạn nhỏ đừng khóc nữa nhé. Chú dẫn bạn nhỏ tìm ba mẹ được không?"

Khuôn miệng nhỏ lúc này mới nhẹ mỉm cười, tay đưa ra nhận lấy kẹo trên tay Nhất Bác. Thấy đứa nhỏ bình tĩnh lại Nhất Bác mới thở phào lại giật mình nghe tiếng hét chói tai kế bên của đứa con nhà mình:

"A, kẹo của Tỏa nhi!"

Tỏa nhi thấy papi dâng hết kẹo của mình cho người khác mà bất mãn kêu lên. Bé nhìn papi bỏ bé nãy giờ đã ủy khuất bĩu môi tiện thể treo leo hẳn một bình dầu được rồi mà giờ còn cướp cả tài sản mấy viên kẹo kia nữa thật sự không khóc không được mà. Nhưng mà nãy bé vừa chê nhóc con kia khóc nhè xong mà giờ mình cũng khóc tiếp thì mất mặt quá. Không được thể diện là trên hết, nên thôi nén lại!

"Tỏa nhi, con ngoan chia cho bạn một chút, ở nhà con còn rất nhiều không phải sao?"

Nhắc nhở đứa con mình xong rồi Nhất Bác lại quay qua đứa nhỏ kia hỏi:

"Bạn nhỏ con tên gì thế, mà nhà con ở đâu để chú đưa con về?"

"Con...không biết"

Đứa nhỏ rụt rè lắc đầu lại đỏ mắt ngập nước nhìn Nhất Bác lại nói:

"Lúc nãy ba nhỏ dắt con đến đây, chỉ tại con ham chơi...nên lạc mất ba nhỏ...hic con..."

Vừa mếu máo vừa kể lại, Nhất Bác nhìn đứa nhỏ đau lòng mà không biết phải làm sao. Đúng lúc từ xa có một giọng nói nghe có chút quen thuộc hét lên:

"Tiểu Ngụy!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật