ĐN Genshin Impact: Ngôi Sao Của Thời Gian

Phong Khởi Hạc Quy-Màn 2: Tâm Sự Mỏng



Sau khi chúng tôi ra khỏi động tiên liền lập tức quay trở về chỗ công trường. Shenhe bảo rằng cô ấy thấy hơi mệt nên cặp sinh đôi liền đưa cô ấy tới nhà trọ. Còn tôi thì tìm tới chỗ mà Lưu Vân đang đứng để tâm sự mỏng thôi. Cũng vừa đúng lúc cặp sinh đôi chuẩn bị đi vào nhà trọ.

-Các ngươi đã gặp Shenhe rồi phải không? Thế nào, có hợp rơ không?- Lưu Vân

-Cũng khá ổn, quả nhiên là Lưu Vân Tá Phong Chân Quân cũng biết Shenhe!- Lumine

-Không biết mới lạ, Shenhe là đệ tử của Lưu Vân mà.- Tôi

-HẢ!?- Paimon há hốc mồm

-Thì đó cũng là lí do Shenhe không cần tiên danh đó. Cô ấy là con người mà!- Tôi

-Chẳng lẽ trong mắt các ngươi, con bé khác với con người bình thường sao?- Lưu Vân

-Thì cô ấy toàn chọn những cách "rất trực tiếp" để giải quyết vấn đề.- Tôi

-Chẳng phải con bé rất giống ngươi sao? Cái tính bạo lực ý.- Lưu Vân dù ở dạng Tiên Thú nhưng nhìn cái bản mặt chắc chắn là giống muốn kháy đểu tôi

-Im đi!- Tôi

-Ha... nhớ năm xưa lần đầu tiên gặp con bé, nó cũng như vậy, chưa từng thay đổi. Bổn tiên nhặt được Shenhe trong một hang động. Lúc đó vừa đúng lúc đi ngang qua, phát hiện trong hang động có hơi thở của tàn dư Ma Thần, với tinh thần cảnh giác xưa nay, ta lập tức bước vào trong xem xét.- Lưu Vân

-Shenhe tầm sáu tuổi, tay nắm chặt một thanh dao găm, đang đối đầu với quái vật biến hóa từ tàn dư của Ma Thần.- Lưu Vân

-Nghe có vẻ rất nguy hiểm nhỉ....- Lumine

-Lúc bổn tiên vội vã xông vào thì nó đã vật lộn với quái vật được vài ngày. Người phàm trần cơ thể yếu đuối, toàn sống nhờ vào sự che chở của cha mẹ. Nhưng nó thì khác. Có thể sống sót trong một trận chiến khốc liệt như vậy, không chỉ nhờ vào ý chí kiên cường mạnh mẽ, mà còn nhờ vào dòng máu và sát khí bẩm sinh của Shenhe.- Lưu Vân

-Vậy ngươi đã làm thế nào để chế ngự Shenhe vậy?- Tôi

-Sau khi ta xử lí xong đám ma vật đó, nó vẫn không thôi cảnh giác, mà còn chĩa dao găm về phía ta. Cho tới khi chắc chắn ta sẽ không làm hại nó, nó mới lịm đi.- Lưu Vân

-Nếu như vậy tức là, nếu Lưu Vân Tá Phong Chân Quân không đi ngang qua, Shenhe đã... - Aether

-Cũng chưa chắc, lúc bổn tiên tới hiện trường, đã cảm nhận được oán niệm của Ma Thần đang dần tan biến. Nếu tiếp tục cầm cự, nói không chừng người chiến thắng vẫn là Shenhe.- Lưu Vân

-Nhưng dù sao thì cũng rất nguy hiểm mà!- Lumine

-Phải đó! Vì sao cô ấy phải chiến đấu với oán niệm của Ma Thần khi tuổi còn nhỏ như vậy chứ?- Aether

-Haiz...có lẽ giữa muôn vàn thống khổ của nhân gian thì cô ấy cũng đã nếm trải hết phần nào rồi. Nên có lẽ Lưu Vân đã thu nhận cô ấy.- Tôi

-Shenhe có thể chất đặc biệt, là hạt giống tốt để tu hành tiên thuật, bổn tiên cùng chúng tiên gia thương xót nhân tài, nên rất sẵn lòng dạy dỗ nó. Nhưng sát khí bộc lộ từ thời thơ ấu của nó không hề mất đi theo năm tháng trưởng thành, mà thậm chí còn tăng lên theo từng ngày...- Lưu Vân

-Nghe Trúc Dương kể là có bói cho Shenhe một quẻ, quẻ đó nói rằng Shenhe một đời cô độc, tâm đầy sát khí, dễ làm tổn thương bạn bè người thân.- Tôi

-Đây là một vấn đề nguy hiểm, phải dùng dây thừng đỏ để trói linh hồn, chế ngự sát tính trong xương cốt.- Lưu Vân

-Nhưng việc sử dụng dây đỏ, tuy có áp chế được sát tính nhưng dây đỏ hiệu lực quá mạnh nên đã áp chế những cảm xúc khác của Shenhe. Ta có nghe được từ Lí Thủy và một số sách khác từ Liyue.- Tôi

Lưu Vân trầm mặc một chút rồi nhìn về nhà trọ nơi Shenhe đang nghỉ ngơi sau đó quay lại nhìn chúng tôi.

-Gặp nhau giữa biển người âu cũng là duyên phận. Các ngươi và Shenhe có duyên, chăm sóc nó giùm ta nhé.- Lưu Vân

-Tôi hiểu rồi, Lưu Vân Tá Phong Chân Quân vì không yên tâm về Shenhe nên mới đến đây phải không?- Paimon

-Hừ, làm gì đơn giản thế? Liyue hiện nay trông có vẻ yên bình, nhưng cũng tiềm ẩn đầy rẫy nguy hiểm. Ban đầu Ningguang khoe khoang, cứ khăng khăng bây giờ là thời đại khế ước giữa Liyue và con người...- Lưu Vân

-Đó cũng là lí do ngươi đến đây để xem thử rằng Ningguang có ứng phó được với phong ba sắp xảy ra hay không. Ngươi đừng có lo, ta tin chắc Ningguang sẽ làm được điều đó mà.- Tôi

-Ngươi nói tốt cho cô ta như vậy....chẳng lẽ....ngươi thích cô ta sao?- Lưu Vân

-IM ĐI CON CÒ CHẾT TIỆT NÀY!  TA KHÔNG CÓ THÍCH AI CẢ! ĐỪNG CÓ MÀ TÀO LAO!- Tôi cố gắng phủ nhận toàn bộ những điều đó

-Vậy sao? Nhưng...mặt của anh lại đang đỏ lên kìa.- Lumine nhân cơ hội này kháy đểu tôi

-Hai đứa đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!- Tôi

-Được rồi, bổn tiên níu chân các ngươi cũng lâu rồi, nói đến đây thôi. Cũng muộn lắm rồi, hãy nghỉ ngơi sớm đi!- Lưu Vân

-Hai đứa cùng Paimon cứ về trước đi. Anh cùng Lưu Vân ngồi đây tâm sự mỏng chút. Nói lại chuyện xưa thôi ý mà...- Tôi

Phải cho tới khi cặp sinh đôi và Paimon về nhà trọ, Lưu Vân mới thực sự chuyển sang dạng người.

(Kagerou's POV)

-Đã được bao nhiêu năm kể từ ngày đó rồi nhỉ?- Kagerou

-Ta...cũng không biết nữa.- Lưu Vân

-Lúc đó....ta đã....- Không biết đây là lần thứ bao nhiêu mà Kagerou rơi nước mắt đến như vậy.

-Đừng tự trách mình...- Lưu Vân

-Nhưng...ta đã không thể bảo vệ muội ấy! Ta đã thất bại toàn tập!- Kagerou vẫn lên tiếng trong nước mắt

-Giới Thời à...- Lưu Vân

-Guizhong rồi Harvia...ta đã không thể bảo vệ cả hai....- Kagerou nhìn lại vào chiếc Đồng Hồ Vô Cực, nó đang chiếu ra hình ảnh mà Zhongli, Lưu Vân, Guizhong và cả Kagerou ở dạng Tiên Nhân đang ngồi ở Quy Li Nguyên

-Ngươi...- Lưu Vân

-Từ lúc ta lấy lại được kí ức ở Vùng Đất Muối và trong trận đánh với Childe... ta vẫn luôn tự hỏi... rằng tại sao ta lại không thể bảo vệ được những người ta yêu quý! Rốt cuộc là tại sao?- Kagerou

-Giới Thời à, ta biết bản thân ngươi vẫn luôn thực sự tự trách mình. Ta đã để ý rõ điều đó trong lúc ngươi cùng các em ngươi tới Tuyệt Vân Gián. Dù rằng lúc đó ngươi chưa lấy lại được kí ức lẫn sức mạnh... nhưng ngươi vẫn là ngươi trước kia. Ngươi dù là một tên ngốc trẻ trâu nhưng vẫn luôn quan tâm tới mọi người.- Lưu Vân

-Lưu Vân à... lần đầu tiên ta mới nghe được những lời cảm động từ ngươi đấy.- Kagerou

-Nhưng ta hỏi thật... Ngươi thích con nhóc Ningguang à?- Lưu Vân

-Ngươi... Đừng hỏi lại nữa!- Kagerou cố gắng chối bỏ chuyện đó nhưng với cái mặt đỏ như gấc lại đang phản bội cậu


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật