ĐN Genshin Impact: Ngôi Sao Của Thời Gian

Chương Mở Đầu-Màn 7: Mục Đích Chính. Cứu Dvalin



Đêm nay, mọi người cùng hẹn nhau ở quán rượu mà ngài Diluc đã nói nhưng chúng tôi không ngờ lại gặp một nhân vật quen thuộc

-Hả? Đội trưởng Jean?- Tôi, Aether và Lumine ngạc nhiên

-Không phải là...........những Nhà Lữ Hành sao?- Jean

-Trước tiên, người tôi liên hệ không phải chỉ có một. Tiếp đến, vị này chỉ là Jean, không phải đội trưởng Jean. Đây là người mà Kỵ Sĩ Danh Dự như các bạn, cũng không thể tiếp xúc đến.- Diluc

-Thật không ngờ. Tuy rằng nghe chuyện về Đàn Thiên Không, nhưng không ngờ là các bạn.......Vậy thì, sự thanh tẩy của tiến đàn có thể giúp Phong Ma Long hồi phục......việc này cũng là thật sao?- Jean quay sang nhìn Diluc

-Đúng vậy! Hiện tại ba người họ vì giải quyết việc của Phong Ma Long, luôn là người tích cực nhất. Không hổ danh là những ngôi sao mới của Đội Kỵ Sĩ.- Venti

-Tuy rằng cứ có cảm giác vượt qua giới hạn của pháp luật.........- Paimon

-Sự giải thích hoang đường liên quan đến thần thoại này, khó tin cũng là chuyện thường. Nhưng cũng không sao. Chúng ta có thể bảo nhà thơ biểu diễn bài ca đó lần nữa, để thuyết phục.....- Diluc

"Thôi ngay đi, tôi không muốn nước mắt lại tuôn trào lần nữa đâu, thưa ngài"- Tôi nghĩ mà thấy ghét

-Tôi tin tưởng các bạn.- Jean

-Thuyết phục vị đội trưởng cố chấp.......ừm.- Diluc

-Rồng Đông Phong, Dvalin trong Tứ Phong Thủ Hộ, tôi vẫn không hiểu được nguyên nhân nó phản bội. Nếu như trong trận chiến bảo vệ Mondstadt nhiều năm trước, bị sự xâm hại của máu độc. Sau Khi thức tỉnh lại bị Pháp Sư Vực Sâu khống chế, vậy thì thực sự sẽ trở nên thân bất do kỷ......Những lời này, Đội Trưởng Đại Diện tuyệt đối không thể nói ra. Bị áp lực ngoại giao từ phía Fatui, đội Kỵ Sĩ khó có thể biểu lộ thiên ý với Phong Ma Long. Như vậy sẽ hiểu lầm là dung túng, cho nên tôi chỉ có thể hành động bí mật.- Jean

-Hừ, đây là một trong những nguyên nhân tôi không thích ở đội Kỵ Sĩ. Nhưng tôi lại không ngờ, cô lại tin tưởng những người lạ mặt lai lịch bất minh này........- Diluc

-Tiền bối nghiêm túc lại cẩn thận, chẳng lẽ cũng không muốn tin tưởng họ sao?- Jean

-Đã nói đừng gọi tôi là tiền bối.......thôi cũng được, cũng là một phần hợp tác hiếm có.- Diluc

-Tiền bối?- Tôi, Aether và Lumine

Cả hai người họ đều im lặng

-Xem ra có một quá khứ không nên hỏi đến..........- Paimon

-Ehem, vậy tung tích của Đàn Thiên Không thì sao rồi?- Tôi ho một cái

"Tuyệt lắm, hóa ra cậu cũng có tài để đánh trống lảng đấy."- Venti cười

-Tung tích của Đàn Thiên Không, thì tôi đoán ra được rồi. Sự xung đội giữa Mondstadt và Snezhnaya, về bản chất là sự xung đột giữa 7 nước và 7 vị thần. Băng Thần thống lĩnh Fatui, đang thèm muốn sức mạnh của Phong Thần để lại.....- Jean

Venti lúc này im lặng

-Cho nên họ mới đưa ra yêu cầu tiếp quản thành phố?- Aether

-Đúng vậy, nếu công khai ngăn chặn ý đồ giết chết Phong Ma Long, vậy thì......Đàn Thiên Không, là sức mạnh duy nhất Phong Thần duy nhất mà họ có được......- Jean

-Nếu là một thứ như vậy hẳn Fatui phải để ở một nơi nào đó cách xa nơi này, tôi đoán chúng không quá ngạo mạn để thánh vật trộm được ở nơi công khai. Bởi vì như vậy sẽ trở thành nguy cơ ngoại giao nghiêm trọng.- Tôi

-Quan hệ của 7 quốc gia chính là như vậy.- Diluc

"Phần nào mình hiểu được mối quan hệ không tốt giữa các quốc gia cho lắm"- Tôi nghĩ

-Những người phương xa, đã chuẩn bị xuất phát chưa?- Diluc

-Chúng ta đi thôi- Tôi, Aether và Lumine

Khi cả nhóm trên đường tới chỗ ẩn nấp của Fatui, trong lúc nhìn những vị kia đi trước thì Diluc nhớ lại cuộc hội thoại riêng với Jean.

(Hồi tưởng)

-Tôi không nghĩ Fatui tới đây chỉ để nhằm tới sức mạnh của Phong Thần đâu.- Jean

-Vậy ra cô cũng biết điều đó sao?- Diluc

-Đúng vậy, ngoài sức mạnh của Phong Thần thì họ tập trung nhắm tới "người không thuộc thế giới này". Những gì tôi biết, thì Fatui đang hành động trên các quốc gia khác, nhưng chỉ cần có "người không thuộc thế giới này" trong tay thì họ sẽ bỏ qua hết.- Jean

-Bên Giáo Đoàn Vực Sâu cũng nhắm tới người này, mặc dù không biết là ai nhưng người này có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với chúng.- Diluc

-Chúng ta phải mau chóng tìm cho ra người này mới được, tôi không biết chuyện gì xảy ra nếu một trong hai bên có người này......- Jean

-Thực ra, tôi có nhắm tới một người. Đó là người anh lớn của cặp sinh đôi"- Diluc

-Kagerou? Cậu thiếu niên mạnh bất thường sao? Khoan đã.......không lẽ ý anh là.....- Jean ngạc nhiên

-Vậy đội trưởng cũng nhận ra rồi chứ? Sức mạnh của Kagerou mạnh một cách phải nói là rất bất thường.- Kaeya xuất hiện

-Hẳn là ngươi có thông tin quan trọng nên mới vào đây đúng không?- Diluc

-Đừng có nóng vội, còn nhớ vụ hai tên Fatui bị trọng thương và mấy tên Fatui rớt xuống hồ chứ? Đều là do một mình Kagerou gây ra đấy, ngạc nhiên chứ?- Kaeya

-Không thể nào.....- Jean bàng hoàng

-Hừm, còn gì nữa?- Diluc

-Những vết thương trên cơ thể của hai tên Fatui tuy đã được chữa nhưng còn sót lại nguyên tố Phong nên chúng tạo thành sẹo khó lành. Hiện tại chỉ có thể thôi vẫn còn điều tra thêm, nhưng tôi chắc chắn một điều là cậu Kagerou đó không phải là mối đe dọa đâu.- Kaeya

-Điều gì khiến anh chắc chắn điều đó?.- Jean

-Trực giác thôi mà, biết đâu được cậu ấy cũng với cặp sinh đôi chính là những người có thể giải quyết mối thù giữa 7 quốc gia thì sao? Bởi vì họ không biết từ đâu mà xuất hiện cứ như những ngôi sao trên trời vậy.- Kaeya

(Kết thúc)

-Ngài Diluc, ngài Diluc, ngài có ổn không vậy?- Tôi vẫy tay trước mặt Diluc

Bởi vì tôi luôn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng, mà người đằng sau lại là Diluc, không hiểu sao khi đến hang ẩn nấp của Fatui thì anh ta cứ nhìn tôi với vẻ mặt đăm chiêu đến vậy. Diluc liền quay đi:

-Tôi ổn, chúng ta vào nhanh thôi.- Diluc đi vào trước

Aether và Lumine quay sang nhìn tôi, tôi giơ tay ra vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả nhóm bước vào bên trong là cả một kiến trúc rộng lớn đã bị bỏ hoang từ lâu, để có thể tra hỏi bọn thủ vệ tất cả đều phải đeo mặt nạ của Fatui.

Đi loanh quanh vẫn không thấy bóng dáng của ai, nên tất cả phải dừng lại để nghỉ ngơi, tôi dựa vào một khối lập phương gần đó để nghỉ thì đột nhiên nó phát sáng lên, bỗng dưng mặt đất chỗ tôi đứng nâng lên cao:

-Oái! Chuyện gì thế này? Cứu! Anh sợ độ cao!- Tôi nhìn xuống dưới

-Anh Kagerou!- Lumine

-Anh ổn, nhưng chắc là không xuống được rồi.- Tôi

-Chúng ta phải mau tìm lối khác thôi, rốt cuộc nơi này có bẫy gì nữa chứ.- Paimon

-Mấy đứa yên tâm đi, chúng ta chia nhau ra rồi gặp nhau ở cuối con đường thôi.- Tôi

-Anh nhớ cẩn thận đấy!- Aether

-Không sao đâu, anh biết rồi.- Tôi

Thế là tôi đã tách ra khỏi nhóm để tìm đường cho bản thân, phải công nhận là nơi này như mê cung vậy tìm đường cũng khó. Nếu như tôi thử sử dụng cảm nhận Nguyên Tố chắc nó sẽ hiệu quả, nhắm mắt lại rồi đặt những ngón tay chạm vào nhau để cảm nhận. Ngọc trên ngực tôi bắt đầu phát sáng màu xanh, đúng như tôi nghĩ, nếu tập trung thì có thể cảm nhận được Nguyên Tố cho dù rất mong manh.

Rất nhanh chóng tôi đã tìm được đường tới chỗ Đàn Thiên Không.

Khi đến nơi tôi đã thấy mọi người đang đánh nhau một tên có vẻ như là cấp cao hơn so với bọn thủ vệ kia. Trong lúc họ đang đánh lạch hướng tên kia, tôi lẻn tìm cách để mở cái lồng ra:

-Cái lồng kiểu gì mà khóa kì quá thế? Mở kiểu gì vậy?- Tôi cằn nhằn

Đột nhiên một bàn tay tóm lấy cổ của tôi ngay đằng sau, từ lúc nào hắn đã phát hiện ra tôi vậy? Hắn bóp chặt cổ của tôi khiến tôi vô cùng khó thở:

-Dừng lại ngay, hạ vũ khí xuống không ta sẽ bẻ gãy cổ thằng oắt này.- Zamenhof

Hóa ra lấy tôi làm con tin để uy hiếp họ, thật hèn hạ. Tôi không kịp triệu hồi vũ khí nữa. Càng lúc hắn càng bóp chặt hơn khiến tôi khó thở đến mức chảy nước bọt, cả nhóm nhìn tôi vô cùng tức giận nhưng khi định hạ vũ khí xuống để đầu hàng thì tôi hét lên:

-Đừng làm thế! Cho dù đầu hàng........hắn không giữ lời đâu! Khặc!- Tôi sặc mạnh

-Câm miệng, con chuột nhắt! Ngươi đúng dũng cảm khi lên tiếng, mặc dù bản thân sắp mất mạng rồi đấy.- Zamenhof bóp chặt hơn

-Ta sẵn sàng hi sinh mạng sống.......để họ....lấy được Đàn Thiên Không về!- Tôi cố gắng nói

-Một người vì tất cả hả? Đúng là một sự hi sinh dũng cảm đấy, vĩnh biệt.- Zamenhof

Tôi nhắm mắt lại chờ cái chết........lần nữa

Nhưng điều đó không xảy ra, Vision của Diluc đột nhiên phát sáng rồi viên ngọc của tôi cũng phát sáng theo, rất nhanh chóng sợi dây liên kết đã hình thành. Từ trên cao, một thứ gì đó rơi xuống ngay chỗ Zamenhof khiến hắn thả tôi ra, tôi ngã khuỵu xuống ho liên tục để lấy hơi khi nhìn thứ vừa rơi xuống đó là một đại kiếm màu đỏ, quay đầu về hướng Diluc:

-DILUC! THỜI CƠ TỚI!- Tôi hét

-Hiểu rồi!- Diluc lao tới

Anh cầm lấy đại kiếm nó liền bốc cháy rất nhanh, Diluc chém Zamenhof một cái khiến hắn bị thiêu sống thành tro bụi. Cái lồng liền mở ra, Lumine liền lấy Đàn Thiên Không còn Aether thì đỡ tôi dậy, tôi nhìn đại kiếm trên tay Diluc:

-Ngài Diluc, đây là đại kiếm có tên là Đường Cùng Của Sói. Một vũ khí vô cùng mạnh, đối với người sử dụng đại kiếm như ngài đây là vũ khí rất hợp, xin hãy nhận lấy nó.- Tôi

-Nó không phải là của cậu triệu hồi tới sao?- Diluc

-Đúng là tôi đã triệu hồi nó, nhưng tôi lại không thể sử dụng được. Vậy nên hãy nhận nó.- Tôi

-Cậu nói vậy tôi không nhận là không được.- Diluc

-Vậy thì.........tốt quá.....- Tôi cảm thấy mệt mỏi liền ngất đi

Mất một khoảng thời gian tôi mới bình phục lại.

Khi tôi tỉnh lại thì cặp sinh đôi cùng với những người khác đi tìm Nước Mắt Kết Tinh Dvalin để sửa Đàn Thiên Không, xoa nhẹ phần cổ bị bóp lần trước đã được quấn băng rất gọn gàng, tôi tự hỏi nếu lúc đó viên ngọc của tôi mà không phát sáng thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa?

*Cộc Cộc*

Một tiếng gõ cửa làm tôi bừng tỉnh, ở bên ngoài là một con đại bàng đang gõ cửa sổ. Tôi mở ra rồi chú ý ngay tới một cuộc giấy được buộc vào chân nó, lấy cuốn giấy tôi không quên cho nó ăn một chút bánh quy rồi vuốt ve nhẹ đầu của nó. Ăn xong nó liền bay đi, tôi mở cuộn giấy ra đọc rồi nhanh chóng ra khỏi nhà trọ.

Dịch chuyển tới Vực Hái Sao, rồi chạy tới nơi cao nhất thì tôi đã nhìn thấy mọi người đã tập hợp ở đó:

-Mọi người ơi!- Tôi vẫy tay

-Kagerou!- Paimon

-Xin lỗi đã đến muộn, mọi người đến lâu chưa?- Tôi

-Không sao mọi người cũng vừa mới tới thôi, anh sao rồi?- Lumine

-Khỏe hẳn rồi, không có gì lo lắng cả đâu.- Tôi mỉm cười

-Được rồi, mọi người tránh ra nào. Nhà thơ lang thang giỏi nhất thế gian, bắt đầu kéo lên dây đàn rồi.- Venti

Venti bước tới gần mép đã, cậu ta liền đánh dây Đàn Thiên Không, âm thanh nghe rất nhẹ nhàng và êm dịu. Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận, nhưng rồi một sức mạnh gì đó đang lao tới:

-Tới rồi.- Tôi

Đột nhiên cơn gió mạnh hơn, Phong Ma Long xuất hiện bay thẳng lên trời rồi từ từ bay thấp xuống nhìn Venti:

-Là ngươi.....Việc đã như vậy......không còn gì để nói nữa.- Dvalin

-Vậy sao? Chẳng lẽ do ta nhìn sai rồi sao? Ánh mắt của ngươi, giống như đang nhớ lại bài hát đó.....- Venti

-Hứ.....- Dvalin

Jean đứng bên cạnh liền lên tiếng:

-Bọn họ, thực sự có thể nói chuyện với nhau......- Jean

-Anh Kagerou hình như cũng hiểu được thì phải.- Aether

-Ừ cũng........Venti coi chừng!!!!- Tôi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó

Một đòn tấn công của Nguyên Tố Băng khiến Venti bị thương cả Đàn Thiên Không cũng bị phá hỏng, cả nhóm lao tới bảo vệ cho Venti:

-Đừng để bị bọn họ lừa nữa, con rồng đáng thương.......Hắn đã bỏ rơi ngươi từ lâu rồi......Nhìn xem, bây giờ hắn lại đến để lừa ngươi.........- Pháp Sư Giáo Đoàn

-Barbatos.......- Dvalin

"Quả không sai! Venti chính là Barbatos hóa thân thành!"- Tôi nghĩ

-Thù hận đi, tức giận đi. Ngươi là kẻ địch của Mondstadt, không thể quay đầu lại.- Pháp Sư Giáo Đoàn

-Những người này.........là đi cùng với ngươi......để đến giết ta sao?!- Dvalin gầm lên

-Không đúng, đó là dối trá!!! Dvalin, ngươi còn có thể quay đầu lại, vẫn còn cơ hội cho ngươi! Hãy để chúng ta giúp ngươi! Ngươi không phải là kẻ thù của Mondstadt và Mondstadt không phải là kẻ thù của ngươi!!! Đừng nghe những lời từ Giáo Đoàn Vực Sâu!!!- Tôi

-Ngươi.......cuối cùng cũng chịu đối mặt với ta rồi hả?! Ngày đó sau khi ta chìm vào giấc ngủ, ngươi đã hứa sẽ ở bên cạnh ta đến khi ta tỉnh lại, nhưng rồi cuối cùng ngươi đã biến mất ngươi đã thất hứa với ta!!! Bỏ rơi ta!!! NGƯƠI LỪA TA! TÊN KHỐN!- Dvalin

-Dvalin.......Tại sao?- Tôi bàng hoàng

"Rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là sao? Dvalin biết mình từ lâu? Không đúng,mình không có ký ức gì về trước kia, mình mới chuyển sinh tới đây không lâu mà!"- Tôi nghĩ

-Hắn ta thất hứa với ngươi, vậy ngươi hãy khiến hắn ta trả giá. Trả giá gấp nhiều lần những gì ngươi đã trải qua.- Pháp Sư Giáo Đoàn

-Im miệng, đi tên kia!!!- Tôi

-Con rồng này phải đi phục vụ chủ nhân thực sự của nó rồi....Các ngươi cứ tiếp tục ở đây. Than thở về sự bất lực của mình đi!- Pháp Sư Giáo Đoàn

Dvalin cùng Pháp Sư Giáo Đoàn bỏ đi, tôi có thể cảm nhận được sâu bên trong Dvalin đang đau đớn lắm, nó đâu xứng đáng bị như thế chứ. Tôi nhanh chóng bắn hai quả cầu gió. Một quả trúng vai của Pháp Sư Vực Sâu khiến hắn rơi xuống. Quả còn lại trúng viên pha lê màu tím trên cổ Dvalin khiến nó bị nứt.

-Dvalin...- Venti nhìn xuống với giọng điều rất buồn và u sầu. Jean lại gần vỗ nhẹ lên vai cậu ta giúp Venti lấy lại tinh thần.

-Barbat-Venti. Xin hãy bình tĩnh.- Jean suýt chút nữa nói ra danh tính thực sự của Venti. Phong thần: Barbatos.

-Cô vừa gọi cậu ta là gì?- Tôi chú ý khi Jean gọi Venti là gì đó.

-Ehe...thực chất không phải bây giờ cô mới phát hiện ra thân phận đó phải không, Jean? Chỉ là, cảm ơn vì vẫn gọi tôi bằng cái tên đó.- Venti

-Vậy ra cậu còn cố đánh trống lảng ta đấy.- Tôi nheo mắt nhìn Venti.

-Ehe...Xem ra lần này tôi không thể giấu được nữa rồi. Phải. Tôi là Phong Thần Barbatos.- Venti

Venti vừa trả lời xong thì nhóm Aether khá bất ngờ và bật ngửa. Mặc dù cho Aether, Lumine và Paimon biết Venti từng nói qua nhưng cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

-Đàn Thiên Không thế nào rồi? Còn có thể đàn không...hoặc là, có thể dùng nước mắt của rồng để sửa nó không?- Diluc sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề. Tôi lập tức cắt ngang:

-Đàn Thiên Không là một bảo vật đã tồn tại hơn ngàn năm. Người phàm sẽ không thể nào sửa được nó đâu.- Tôi

-Dvalin...đang gặp tình huống rất nguy hiểm...- Lumine bắt đầu lo lắng.

-Phải, cứ tiếp tục thế này....Fatui sẽ đạt được mục đích của chúng.- Aether

-Nhưng trước hết phải khiến cho kẻ đầu sỏ phải trả giá. Nếu không thể đánh bại nguồn cơn của sự ăn mòn, thì không thể giảm bớt sự đau khổ mà Dvalin phải chịu đựng.- Diluc

-Theo quan điểm của tôi thì, Đám Vực Sâu dường như đang kiểm soát tâm trí của Dvalin. Nếu ta triệt hạ kẻ kiểm soát, thì có thể cứu được nó.- Tôi

Jean đặt tay lên ngực: -Trong trường hợp đó, tôi sẽ nhờ Kỵ sĩ trinh thám đến theo dõi...-

-Không cần.-Diluc

-Hả?- Jean

-Trước đây không lâu, ở đền thần của Tứ Phong Thủ Hộ, tôi đã tự tay giết chết một đồng loại của nó.- Diluc trả lời khiến Paimon khá sốc.

-Hả? Từ khi nào chứ?- Paimon

-Muốn theo dõi đám quái vật đó, có thể nhờ vào mạng tình báo và thủ đoạn của tôi.- Diluc

-Diluc...Tuy rằng không ưa gì đội Kỵ sĩ Tây phong, nhưng luôn có cách riêng để bảo vệ Mondstadt.- Paimon

-Ngữ khí của Paimon nhỏ bé, đột nhiên trở nên yêu thương như thế...!- Venti vừa nói vừa đưa tay véo má cô. Diluc chỉ thở dài.

-Tóm lại, đợi tin tức của tôi đi. Tôi muốn họ hiểu rằng, bất kẻ Giáo Đoàn Vực Sâu có ngang ngược hỗ xược đến cỡ nào...Ở Mondstadt, có những việc không thể làm.- Diluc

{Trong khi đó, ở một nơi khác}

Tại một kiến trúc đã đổ nát, hai Pháp Sư Giáo Đoàn đang quỳ người đằng trước, người đó nhìn Phong Ma Long hướng về phía kiến trúc đã đổ nát, Pháp Sư Giáo Đoàn cưỡi Phong Ma Long trở về:

-Thưa Bệ Hạ, kẻ bề tôi của ngài lại đem một thắng lợi về. Khi vương quốc của ngài lại xuất hiện lần nữa chúng ta sẽ cùng hưởng thụ sự phồn vinh.- Pháp Sư Giáo Đoàn

Người đó quay người lại, mái tóc màu đen bay trong gió với bộ đồ lạ màu đen, viên ngọc đen ở giữa ngực, chiếc áo choàng trắng tung bay trong gió nhìn Pháp Sư Giáo Đoàn:

-Phải xem kết quả cuối cùng, đó mới là điều ta cần không phải những thắng lợi nhỏ nhoi đó. Chiến thắng thực sự là khi ta chiến thắng cả một chiến dịch. Nhớ cho kĩ...chiến thắng không thiên vị một ai.- Bệ Hạ

-Vâng, Thưa Điện Hạ, mong ngài thứ lỗi cho kẻ bề tôi này.- Pháp Sư Giáo Đoàn

Vị Bệ Hạ vẫn nhìn Phong Ma Long, tay đặt lên viên ngọc đen trên ngực:

-Thất Thần.........Thiên Lý, chúng ta vẫn còn chưa xong chuyện đâu..........KAGEROU!.....-Bệ Hạ

Vâng, vị Bệ Hạ sau khi gào lên một tiếng liền ho sặc sụa. Tên Hỏa Pháp Sư tiến tới và đưa Bệ Hạ một lọ thuốc ho

-Mình đáng lẽ không nên làm thế! Má, đau họng quá! Lui xuống đi!-

Tên Pháp Sư kia lui xuống, cùng đồng bọn chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới

-Kagerou....khi ta và ngươi gặp nhau....hứa hẹn một trận combat nảy lửa đấy!-

Cùng lúc đó, tôi đặt tay lên viên ngọc trên ngực của tôi, hình như lúc nãy tôi có ai nghe thấy ai đó đang gọi tên tôi thì phải hay là do tôi tưởng tượng ra?

-Vừa rồi....là ai vậy?-


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật