ĐN Genshin Impact: Ngôi Sao Của Thời Gian

Chương Mở Đầu-Màn 4: Công Việc Của Đội Kỵ Sĩ. Một Mảnh Kí Ức



-Đội Trưởng Kaeya trông có vẻ tràn đầy năng lượng hơn mọi ngày nhỉ? Không biết chuyện gì đã xảy ra vậy?- Amber

Aether và Lumine chỉ biết im lặng và nhìn về phía một người đang tỏa sát khí

Tên Kaeya đáng ghét, nếu như hắn không cố tình kéo dài cuộc nói chuyện với tôi thì sức mạnh liên kết đã không xảy ra.

-Mau giải quyết nhanh thôi nào, oáp, mấy công việc này làm ảnh hưởng tới sức khỏe quá.- Lisa

Sao tôi có cảm giác như Đội Kỵ Sĩ Tây Phong toàn những chúa hề vậy? Mạnh thì họ mạnh thật nhưng cái tính cách của họ khiến tôi cảm thấy có chút khác biệt.

Sau khi đã phá hết những tảng đá ở những ngôi đền chúng tôi trở về Mondstadt, cả ba người kia đi báo cáo với Jean. Hiện tại chúng tôi không biết làm gì, cũng may trong lúc đi loanh quanh thì có một người tên là Katheryne, Người Tiếp Đón Hiệp Hội Mạo Hiểm, giới thiệu về việc trở thành một Nhà Mạo Hiểm, một công việc phát nhiệm vụ hằng ngày đương nhiên sẽ nhận công lao nói cách khác đó là tiền lương để tiêu xài đấy.

Tôi nhìn cuốn sổ tay Bằng Chứng Mạo Hiểm, đúng là một cuốn sách tuyệt vời bởi vì nó không chỉ có ghi Kiến Thức, Thảo Phạt mà còn có cả nhiệm vụ nữa, tôi lẩm bẩm:

-Mình nên chọn nhiệm vụ nào đây ta........?- Tôi

-Kagerou.....- Lumine

-Có chuyện gì sao?- Tôi

-Có phải cậu đang giữ khoảng cách với chúng tớ đúng không?- Lumine

-Điều gì cậu lại nghĩ thế Lumine?- Tôi

-Bắt đầu từ đâu nhỉ? Bởi vì cậu ít nói chuyện với chúng tớ, luôn cố gắng cách xa nhất có thể, có phải cậu không thích ở cùng chúng tớ không?- Aether

Cặp sinh đôi nhìn tôi với ánh mắt muốn biết câu trả lời, sao tôi không nhận ra bản thân tôi đang giữ khoảng cách với họ nhỉ? Có phải là vì tôi ở một mình quá lâu nên không? Mặc dù mới gặp nhau không lâu mà đã thân như vậy. Tôi mỉm cười nhìn về phía họ:

Không có gì đâu, chẳng qua tôi cảm thấy có chút lo lắng và căng thẳng mà thôi. Tôi vẫn bình thường mà, đúng rồi, phải nhanh đi làm nhiệm vụ để kiếm chút Mora chứ nhỉ. Tôi đi trước đây!- Tôi đánh trống lảng

Nói xong tôi liền bỏ chạy thật nhanh khuất bóng cặp sinh đôi kia. Nhưng lời tôi nói lúc nãy là một lời nói dối.

"Không phải là tôi không thích ở cùng các cậu, mà vì tôi chưa thể tin tưởng được ai sau một số chuyện ở kiếp trước. Tôi không muốn đặt niềm tin sai chỗ. Xin lỗi hai cậu."- Tôi nghĩ

Khoan đã, lúc nãy mải suy nghĩ giờ tôi đang ở đâu đây? Nhìn xung quanh tôi chỉ thấy bản thân đang ở giữa những cảnh thiên nhiên xanh, không khí thì trong lành, gió thổi nhè nhẹ........Từ từ đã, đây không phải lúc nói về vấn đề đó, rốt cuộc tôi đang ở đâu vậy hả?!?!?!

Cũng may là ở thế giới này thường xuyên có nhiều núi cao nên tôi đi bộ lên đó để nhìn cho dễ hơn, tôi nhìn thấy một cột sáng vàng chiếu thẳng lên trời. Thì theo những gì tôi nhớ trường hợp không nhớ đường thì cột sáng đó sẽ xuất hiện để chỉ đường. Tôi đi về hướng cột sáng đó.

Nhiệm vụ đầu tiên rất đơn giản, đó là phá hủy hai cột của bọn Hilichurl nhưng đâu có đơn giản như vậy khi lần đầu tiên tôi gặp Hilichurl khổng lồ cơ chứ. Cũng may là có vài con Hilichurl sử dụng mấy con Slime lửa để ném về phía tôi, sử dụng Nguyên Tố Phong khuếch tán chúng là xong việc. Những 3 nhiệm vụ còn lại rất đơn giản và nhẹ nhàng, hầu như đều liên quan tới Hilichurl hoặc Slime bởi vì bọn chúng làm ảnh hưởng tới người dân nơi đây.

Hoàn thành đủ 4 nhiệm vụ thì tôi có thể gặp Katheryne để trả công, trên đường trở về thì tôi nhìn thấy một núi băng phủ tuyết rất lớn, ở phía trên là những đám mây bao phủ cả đỉnh núi còn phát sáng màu xanh. Tôi tò mò tới đó xem thử, càng tới gần thì tôi càng cảm thấy không khí bắt đầu lạnh dần.

"Nơi lạnh thế kia......không lẽ...."

Thật may mắn khi có một người dân đi ngang qua đó tôi liền chạy tới hỏi:

-Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút!- Tôi

-Tôi có thể giúp gì cho bạn?- Người dân

-Tôi muốn hỏi nơi đó là gì vậy?- Tôi

-Hẳn là bạn Nhà Lữ Hành chưa nghe về Long Tích Tuyết Sơn.- Người dân

-Long Tích Tuyết Sơn?- Tôi

"Nơi đó là gọi cái tên khác là Địa Ngục Băng Giá, đó là một nơi vừa lạnh lại còn nguy hiểm nữa, nếu người không có kinh nghiệm dày dặn thì sẽ rất dễ mất mạng ở nơi đó. Rất ít Nhà Mạo Hiểm đã tới đó để khám phá như đa phần đều bỏ cuộc giữa chừng hoặc chết cóng ở đó"- Người dân

"Quả không sai, nơi đây chính là Long Tích Tuyết Sơn!"

-Nhưng rốt cuộc sao họ lại tới đó chứ? Không có biển báo cấm hay gì sao?- Tôi

-Mặc dù nhiều người đã cảnh báo những người đó nhưng chẳng ai thèm nghe cả, bởi vì có lời đồn về kho báu ở đó hay sao ấy.- Người dân

-Kho báu? Ở nơi đó sao?- Tôi

"Người ta thường nói nơi nào càng bí ẩn, càng nguy hiểm thì nơi đó chắc chắn sẽ có kho báu. Điều đó khiến các Nhà Mạo Hiểm rất hứng thú"- Người dân

"Tôi thì lại thấy những người đó nggu dốt thì đúng hơn"- Tôi nghĩ

-Nhưng rốt cuộc là kho báu như thế nào?- Tôi

"Hình như là một thứ gì đó từ một con rồng cổ xưa thì phải........chắc vậy"- Người dân

-Rồng cổ xưa sao?- Tôi

-Đó là những gì tôi biết thôi, còn muốn tìm hiểu kĩ hơn thì bạn nên tìm những người có chuyên môn- Người dân

-Cảm ơn anh, tôi đã làm phiền anh rồi.- Tôi

-Không có gì đâu, giúp đỡ người khác là việc tốt mà.- Người dân

Tôi liếc nhìn về phía Long Tích Tuyết Sơn rồi bỏ đi.

*Thịch*

Đột nhiên một cảm giác gì đó vừa ập tới khiến tôi cảm thấy nặng nề, quay lại nhìn về hướng núi thì tôi có cảm giác như có cái gì đó đang lôi kéo tôi tới đó, nhưng rốt cuộc nó là cái gì?

-Kagerou kìa!!!-

Giọng nói trẻ con quen thuộc đã kéo tôi khỏi cái cảm giác lôi kéo kia, đó chính là Paimon, cùng với cặp sinh đôi có lẽ họ đang làm xong nhiệm vụ. Tôi bước tới vẫy tay:

-Làm xong nhiệm vụ rồi sao? Tôi cũng làm xong rồi đấy!- Tôi

-Ừ, chúng tớ cũng vừa làm xong nhiệm vụ.- Aether

-Giờ chúng ta quay về để nhận tiền công thôi.- Paimon

-Ừ, đi về thôi.- Tôi

Trên đường trở về, Paimon hớn hở bay trước chúng tôi, cái bầu không khí im lặng của ba con người ở đây có chút khó xử.

-Kagerou này, cho dù có gặp cậu có gặp chuyện gì khó khăn thì vẫn có chúng tớ ở bên cạnh cậu mà.- Lumine

-Chỉ cần cậu nói là chúng tớ sẽ cố gắng để giúp cậu.-Aether

Những lời nói đó..........chúng khiến tôi cảm thấy ấm áp đến lạ thường, cứ như tôi đã đánh mất từ lâu. Tôi quay về hướng cặp sinh đôi rồi bước tới họ, giang rộng hai cánh tay ra rồi ôm lấy cả hai người họ:

-Cảm ơn.......cảm ơn các cậu rất nhiều.- Tôi

-Không có gì đâu-- Lumine

-Chúng ta là một gia đình mà. Mãi mãi là như vậy.....anh trai.- Aether

Họ coi tôi như thành viên trong gia đình, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đây là lần đầu tôi cảm nhận được hai chữ "Gia Đình" thực sự là như thế nào. Aether còn gọi tôi là anh trai nữa.

-Kagerou, ngọc của cậu phát sáng kìa!- Paimon

Tôi nhìn viên ngọc của mình, nó đang sáng dần lên rồi bắn thẳng lên trời khiến chúng tôi bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra thì trên trời có gì đó đang rơi xuống

-Cẩn thận!!!- Aether

Cả ba liền nhảy thật xa thứ đó rơi mạnh xuống mặt đất, đằng sau khói bụi chính là hai thanh kiếm. Tôi đứng dậy nhìn hai thanh kiếm rồi nhìn về phía cặp sinh đôi, cuối cùng tôi đã hiểu ra chuyện gì rồi:

"Aether, Lumine, đây chính là món quà mà mình muốn dành tặng cho hai người. Chúng chính là Kiếm Tế Lễ và Tia Sáng Nơi Hẻm Tối, xin hãy nhận lấy chúng.- Tôi

-Chúng tớ không thể nhận được.- Lumine

-Cậu không cần phải làm thế đâu.- Aether

-Hãy nhận lấy đi, bởi vì hành trình của chúng ta có thể sẽ gặp nhiều kẻ thù nguy hiểm, tớ muốn các cậu có vũ khí mạnh để chiến đấu. Chúng ta không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chừng nào chúng ta còn ở nơi đây, ai biết được chúng ta sẽ bị ai săn đuổi.- Tôi

Cặp song sinh lúc này chỉ biết im lặng

-Paimon thấy Kage-chan nói đúng đấy, các bạn cần vũ khí mạnh để chống lại kẻ thù mạnh. Đó là món quà không nhận thì không được đâu.- Paimon

"Kage-chan??!?" -Tôi suy nghĩ

-Nếu như Kagerou nói thế......- Lumine

-Chúng tớ nhận.- Aether

Lumine cầm Kiếm Tế Lễ còn Aether cầm Tia Sáng Nơi Hẻm Tối, hai thanh kiếm bắt đầu phát sáng như thể đã tiếp nhận được sức mạnh của cặp sinh đôi. Hai anh em nhìn nhau rồi đặt tay lên ngực:

-Chúng tớ xin thề với cậu, Kagerou, chúng tớ sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cho cậu! Đó là một lời hứa và cũng là lời thề giữa những Nhà Lữ Hành.- Aether và Lumine

-Hai cậu không cần phải như thế đâu.- Tôi

Viên ngọc của tôi bỗng phát sáng thêm lần nữa, thay vì là ánh sáng vàng kim như những lần trước thì lần này là ánh sáng màu lục. Nó đang sáng dần lên rồi bắn thẳng lên trời khiến chúng tôi bàng hoàng không biết chuyện gì xảy ra thì trên trời có gì đó đang rơi xuống. Đằng sau khói bụi chính là một thanh kiếm với lưỡi kiếm có màu xanh lục.

Khoảnh khắc tôi chạm vào thanh kiếm đó, nó đã kéo cả 4 chúng tôi tới một ảo cảnh. Trong đó là một người giống tôi nhưng với một bộ trang phục kiểu khác

-Đây là...Kagerou?-Aether

-Không thể nào! Kagerou đang ở đây mà!-Lumine

Chúng tôi tiếp tục theo dõi ảo cảnh kia, "Kagerou" kia giơ cao thanh kiếm và hét:

-TOÀN QUÂN TIẾN LÊN, VÌ VINH QUANG CỦA TEYVAT!-

Toàn bộ quân đoàn sĩ khí tăng lên bội phần

-CRONUS VẠN TUẾ! CRONUS VẠN TUẾ!-

-Cronus?!-

Cả 4 chúng tôi đều có chung một thắc mắc, bỗng nhiên có người kéo chúng tôi ra khỏi ảo cảnh, đó chính là Amber

-Các cậu sao vậy? Các cậu thất thần được một lúc rồi đó.-

-À...tụi này không sao....-

Tôi chưa kịp nói hết câu thì Amber đã lao đến ôm lấy tôi rồi...hình như cô ấy đang khóc

-Cậu....đã nghĩ....cái gì vậy....Cậu làm mình lo lắng lắm đấy....Cậu là một tên Ngốc!-

-Rồi rồi! Mình sẽ không làm điều tương tự như vậy nữa.-Dỗ mãi thì Amber mới nín khóc.

-Vậy cậu định đặt tên thanh kiếm kia là gì?-Paimon

Tôi suy nghĩ một hồi rồi tiến đến chỗ thành kiếm rồi rút nó lên

-Hồi Ức Lục Bảo Thời Không!-

Thanh kiếm đó sáng lên, chứng tỏ sự liên kết giữa tôi và nó. Cho nên ảo cảnh ban nãy có thể là kí ức đã mất của tôi. Nhưng mối quan hệ giữa tôi và Cronus là gì và tại sao chỉ tôi dùng được thanh kiếm đó? Tôi sẽ phải tiếp tục tìm kiếm câu trả lời.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật