[đam/H văn /np] (Q2) Xuyên vào truyện người lớn giành trai với nam chính

[CON RỂ MÙ LÒA].4



Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Con rể đầu óc trống rỗng, chịu không nổi khoái cảm mà ngất đi, Liễu Phùng Bạch vùi đầu vào ngực cậu, thở hổn hển cố gắng kiềm chế hưng phấn xuất tinh, qua hồi lâu, y mới ngẩng đầu, phịch một tiếng kéo gậy thịt ra khỏi lỗ nhỏ đỏ tươi, cây thịt được rút ra vẫn chưa mềm, chảy ra chất nhầy.

Y quay đầu hôn lên cổ Đường Đường, lên đầu nhũ hoa đỏ ửng bị y cắn, muốn làm lại lần nữa, nhưng ngại thanh niên không chịu nổi, người đàn ông lại nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng y chỉ cắn đầu vú đáng thương của cậu rồi bế con rể đang bất tỉnh vào phòng tắm.

............

Trong phòng tràn ngập mùi dầu thơm rất nhàn nhạt, ga trải giường lộn xộn dính đầy dịch nhầy được người do Liễu Phùng Bạch gọi đến thay, sau khi dọn dẹp xong, con rể vùi mình dưới chăn ngủ ngon lành.

Liễu Phùng Bạch mặc áo choàng tắm ngồi bên giường, cúi đầu nhìn người trên giường, từ ánh mắt đến bờ môi, cẩn thận đánh giá.

Ánh đèn màu ấm không sáng lắm, ôn hòa bao phủ lấy người thanh niên, gương mặt ấm áp lúc này xen lẫn một chút thành thục và quyến rũ, hồng nhạt nơi đuôi mắt vẫn chưa biến mất, cánh môi bị mút mát ửng hồng mê người... tất cả biến hóa này, đều do y mang đến.

Liễu Phùng Bạch vươn tay sờ sờ mặt Đường Đường, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa môi cậu, y biết hương vị này nếm thế nào, hơn nữa còn đắm say hương vị đó.

Người đàn ông chưa bao giờ là chính nhân quân tử, đây là lần đầu tiên sau ba mươi tám năm y gặp được người làm y thấy quan tâm, nếu không làm gì cả, chỉ nhìn thanh niên và đứa con trai của mình dành cả cuộc đời ngọt ngào bên nhau, Liễu Phùng Bạch tự hỏi mình, liệu y có thể làm được gì không?

Liễu Khê đúng là con ruột của y, nhưng con ruột thì sao? Y không làm gì khác hơn ngoài việc cung cấp một con tinh trùng.

Liễu Phùng Bạch, nhị gia họ Liễu, bề ngoài là người nho nhã, dễ gần nhưng thực chất là có thù tất báo, sát phạt quyết đoán, giấu kim trong bông, có thể cười nói hòa nhã với mọi người giây trước, giây tiếp theo sẽ đưa người đó xuống địa ngục, là một con cáo già không hơn không kém. Y ở trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, khi còn niên thiếu cũng chỉ từng vấp ngã một lần. Khi đó, nhà Liễu khá nổi tiếng trong khu thương mại của thành phố J. Ông lão vốn có hai người con trai, nhưng người con trai cả đột ngột qua đời, không để lại đứa con nào, sau khi hồi phục sau cú sốc mất con trai, ông già quyết định để Liễu Phùng Bạch đóng băng tinh trùng, đề phòng có bất kỳ tai nạn nào.

Liễu Phùng Bạch năm đó vừa tròn 18 tuổi, trời sinh thân duyên nông cạn, nhưng lại không ngại có con nối dõi, vì để ông cụ Liễu an tâm, y liền đồng ý, nhưng không ngờ rằng cuối cùng sẽ rơi vào tay bác sĩ gia đình của nhà Liễu.

Cha của nữ bác sĩ đã làm việc trong nhà Lâm gần như cả đời, đến khi già đi để con gái mình thế chỗ, không ai nghĩ rằng cô ta đã yêu Liễu Phùng Bạch lúc đó chỉ mới 18 tuổi, trên đường đi đưa mẫu đến bệnh viện đã nảy sinh lòng xấu xa, sau khi trao đổi hàng mẫu một thời gian, cô a bỏ việc bay ra nước ngoài, khi trở lại, Liễu Khê đã 8 tuổi.

Như Liễu Phùng Bạch còn nhớ, người phụ nữ tự tin trở về nước tìm y lúc này đã 27 tuổi, cô ta muốn nhờ con trai để thượng vị, nhưng người đàn ông này đã hoàn toàn phá tan ảo mộng gả vào nhà họ Liễu của cô ta. Cô ta ấp ủ bao nhiêu năm như vậy, kế hoạch bị phá vỡ, tức giận bỏ lại đứa con rồi rời đi.

Liễu Phùng Bạch sẽ không trút giận lên đứa trẻ vô tội, nhưng y thực sự bị nữ bác sĩ gài hàng, không thể quá ấm áp với Liễu Khê, điều này cũng khiến cho Nhị gia tin Phật, tu tâm dưỡng tính.

Đó là lần đầu tiên Liễu Nhị gia tu thân dưỡng tính động tâm, ngay cả khi thanh niên mà y thích đã là con rể của hắn, vậy thì sao?

Liễu Phùng Bạch đặt lòng bàn tay lên một bên mặt của chàng trai trẻ, cẩn thận vuốt ve, động tác tràn đầy sự thương hại và yêu thương —— nếu Liễu Khê không trân trọng, thì ... với tư cách là một người bố, y rất vui lòng làm thay cho cậu ta.

Bố vợ nho nhã cười, dưới ánh đèn ấm áp, cúi đầu chạm vào môi con rể, mỉm cười dịu dàng, khẽ thì thầm: "Ngủ ngon, con trai."

............

Liễu Khê đi chơi cả đêm vẫn chưa về nên cậu không biết rằng ngày hôm qua cổng biệt thự đã bị khóa cả đêm, người bố yêu quý của mình đã ôm chồng mình, cùng nhau ngủ cả đêm trên chiếc giường thuộc về mình.

Sáng về đến nhà, vừa mới ăn tối xong, rửa tay xong ngồi vào bàn ăn, thấy Đường Đường tư thế vặn vẹo đi xuống lầu, cũng không thèm hỏi nguyên nhân, chỉ ngáp một cái, hơi ngái ngủ, xé bánh bỏ vào miệng.

Lúc này, Liễu Phùng Bạch vừa mới từ trong phòng đi ra, hôm nay công ty có một cuộc họp quan trọng nên y mặc âu phục, nhìn càng có vẻ nho nhã đoan trang, có một loại mị lực dị thường.

Thấy Đường Đường cẩn thận nắm lấy tay nắm cầu thang, dùng gậy dẫn đường gõ nhẹ lên bậc thang, tư thế vặn vẹo đi xuống. Liễu Phùng Bạch đứng ở phía sau không khỏi nhíu mày, vừa nghĩ tranh thủ thời gian sửa chữa thang máy, vừa đi tới nắm lấy cổ tay Đường Đường.

"Cẩn thận."

Cảm nhận được hơi ấm từ cổ tay mình chạm vào, Đường Đường hơi sững sờ, theo bản năng nheo mắt lại hướng thanh âm phát ra, ngửi được hương trà nhàn nhạt, cười nói: "Chào buổi sáng, chú."

Liễu Phùng Bạch là con cáo già gian xảo, dậy sớm tắm rửa còn không quên dùng sữa tắm của mình che đi mùi tối hôm qua, nhìn thấy nụ cười của thiếu niên cũng dịu dàng cười: "Buổi sáng tốt lành."

Y nắm lấy cổ tay thanh niên, dưới ánh mắt ghen ghét của Liễu Khê mà che chở thanh niên nhu hòa đi xuống, thanh âm tràn đầy dịu dàng với tiểu bối: "Cậu đi đứng khó khăn, tôi đưa cậu đi xuống."

"Cảm ơn chú."

Được hắn đỡ, Đường Đường bước xuống theo nhịp độ không vội vã của người đàn ông, đôi mắt vô hình hơi cong xuống, thanh niên mặc áo sơ mi trắng quần bò và người đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh cùng nhau đi xuống cầu thang, vừa nói vừa cười, khiến Liễu Khê ghen đến đỏ mắt ra.

Cậu ta đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn ăn, âm thanh vang lên khiến Đường Đường vừa được Liễu Phùng Bạch dẫn đến bên cạnh hơi dừng lại một chút, hỏi: "Tiểu Khê?"

Liễu Khê khoanh tay, không vui ngửa ra sau, giọng mũi ậm ừ "ừm" một tiếng.

Nghe được thanh âm của cậu ta, khóe miệng Đường Đường cong lên, thoát khỏi tay Liễu Phùng Bạch, chậm rãi đi hướng thanh âm nơi phát ra.

Liễu Phùng Bạch đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế vừa rồi,vẻ mặt không thay đổi, nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh Liễu Khê, quay đầu nhẹ giọng nói gì đó, trong mắt hiện lên một chút không vui.

Y đi đến ghế chính ngồi xuống.

Đường Đường ngồi bên cạnh nói vài câu, thấy người yêu lại phớt lờ mình, kỳ quái nhíu mày, thở dài hỏi: "...Tiểu Khê, tối hôm qua chúng ta rất thân thiết cơ mà? Hôm nay sao lại thay đổi?"

Liễu Khê nghe vậy nhíu mày, nói cái gì? Đường Đường đang nói cái gì nữa? Vừa mới mở miệng, chuẩn bị nói ngày hôm qua cậu ta không về, Liễu Phùng Bạch liền đặt đũa xuống nói:

"Liễu Khê, sắp muộn học rồi."

Liễu Khê nuốt lời trở về, thấy thật sự sắp đến giờ, cậu ta vội vàng uống hết cà phê, tạm biệt Liễu Phùng Bạch, mang theo đồ đạc rời khỏi nhà Liễu, đi ô tô đến trường.

Toàn bộ quá trình không nói một lời nào với Đường Đường.

Liễu Phùng Bạch lấy khăn giấy ra, lặng lẽ lau tay, chú ý tới thanh niên đang ngẩn người, tựa hồ không ngờ người yêu hôm qua còn làm nũng với mình, lại trở nên lãnh đạm như vậy trong nháy mắt, cậu rũ hàng mi hơi che mắt, rồi tự giễu cười.

Y dừng động tác trên tay, ném khăn giấy trong tay xuống, đôi mắt nho nhã hiền hòa hơi cong lên, nhìn thế nào cũng thấy giống như văn nhã quân tử, nhưng khi nhìn Đường Đường... lại không một ý cười.

Nhớ lại sự dịu dàng của người thanh niên với con trai mình vừa rồi, Liễu Phùng Bạch thực sự ghen tị chán ghét, trái tim y như rơi vào một thùng giấm lớn, làm Nhị gia chua lè từ trong ra ngoài, chua đến mức chép miệng cũng cảm thấy chua.

Đường Đường thật sự ăn không vô, cố gắng trấn tĩnh lại nói với Liễu Phùng Bạch ăn xong rồi đứng dậy chống gậy đi lên lầu, cậu muốn ở một mình... Nghĩ về mối quan hệ giữa mình và người yêu, xem mối quan hệ giữa họ có nên ly hôn hay không.

Liễu Phùng Bạch ngồi một mình trên ghế chính, chậm rãi uống cà phê. Không khí trong nhà ăn im ắng không tiếng động, trên nét mặt y nhìn không ra cái gì, uống xong y đứng dậy lên lầu, lại vào phòng tắm rửa một cái, thay quần áo thường ngày đi ra ngoài.

............

Đường Đường đang làm gì?

Căn phòng im lặng, gậy dẫn đường bị ném xuống đất, ngăn kéo tủ đầu giường bị mở ra, một thanh niên khiếm thị ôn hòa ngồi xổm phía trước.

Dưới áo sơ mi trắng, lưng hơi cong, bờ vai khẽ run, như đang cuộn mình khóc thầm, nhìn mà đau lòng.

"......"

Một tiếng sột soạt vang lên, người thanh niên ngồi xổm bên giường vui vẻ xé một túi bánh bao, vừa mới há miệng định cắn một miếng, hệ thống đột nhiên hiện lên nhắc nhở.

[hệ thống: Liễu Phùng Bạch 5 giây nữa sẽ gõ cửa.]

Đường Đường cầm túi bánh mì, không cắn nữa, nhét bánh mì vào ngăn rồi nhanh chóng đóng lại, cầm que dẫn đường lên——

Liền mạch lưu loát!

Cửa sau lưng bị mở ra, thanh niên ôn hòa đứng lên, nghi hoặc quay đầu lại: "Ai?"

[Ui... nguy hiểm quá.]

Liễu Phùng Bạch không nói chuyện, từng bước một đi tới đứng ở trước mặt Đường Đường, cúi đầu nhìn thanh niên áo trắng nghi hoặc nhíu mày, cẩn thận ngửi ngửi thân thể của y, đôi mắt không có tiêu cự kia nhìn qua, do dự hỏi: "Tiểu Khê, em ..."

Tiểu Khê, Tiểu Khê, cả ngày Tiểu Khê!

Liễu Phùng Bạch đỡ sau đầu Đường Đường, không nói một lời mà hôn Đường Đường, dùng đầu lưỡi cạy hàm răng trắng nõn của cậu, nhân lúc cậu còn sững sờ mà như vũ bão mút lấy đầu lưỡi của cậu.

"Ưm......"

Đường Đường không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy sau đầu bị một người hai tay giữ lấy, sau đó một cái hôn tức giận rơi xuống, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai chân đập vào thành giường, bất ngờ ngã xuống chiếc giường lớn, mặc cho người yêu đè lên người.

Cậu nhíu mày, buộc phải tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy tức giận của người yêu, dòng nước bọt trong suốt chảy xuống khóe miệng rồi lăn dài trên má, cuối cùng rơi xuống giường, lập tức bị thấm vào vải.

Thở hổn hển không chịu nổi, trong phòng hai chồng chồng, một con rể một cha vợ ôm hôn thật sâu, không khí tựa hồ tràn ngập mùi vị ái muội.

Đường Đường có thể cảm nhận được sự tức giận và ghen tuông trong nụ hôn của người yêu, trái tim mới vừa rồi còn lạnh bắt đầu ấm lên, vừa bất đắc dĩ vừa đáng thương đưa tay vuốt tóc người yêu, dịu dàng hôn lại, chiếc lưỡi trơn tuột dây dưa với nhau, như đang hỏi hắn "Sao lại giận?"

Liễu Phùng Bạch híp mắt một lúc, hưởng thụ sự dịu dàng do thanh niên chủ động hôn đáp trả, khẽ mút lấy đầu lưỡi, nghe tiếng rên rỉ ướt át bên tai, lửa giận vô danh trong lòng cũng nhỏ lại khá nhiều.

"Tiểu Khê," Đường Đường vẫn còn thở hổn hển, giọng nói ấm áp mang theo nụ cười: "Em ghen sao?" Cậu vốn tưởng rằng mình nói chuyện với Liễu Phùng Bạch khiến người yêu ghen, nhưng thực tế lại là ngược lại.

Cha vợ như một con cáo ẩn nấp trong bóng tối, từng bước dụ dỗ con nai ngoan ngoãn trong rừng, nhưng con nai mù không biết điều đó, dùng sự dịu dàng của mình để cọ xát với con cáo gian xảo.

./.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật