P2~ Thiếu niên bạch mã túy xuân phong ~ Chu Mộc Nam

Chương 234. Lại Gặp Chốn Cũ



Một con chim bay vào trong sân.

Bách Lý Đông Quân vứt ít gạo ăn thừa buổi trưa xuống đất, chim chóc cúi đầu mổ.

Vương Nguyệt ngồi trong phòng, vuốt ve dây đàn nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hôm nay Bách Lý Đông Quân có vẻ không vui.

"Có tâm sự gì à?" Vương Nguyệt hỏi.

Bách Lý Đông Quân thở dài: "Đúng vậy. Ta nghĩ đến chuyện trên đời này có nhiều cô gái mến ta như vậy, nhưng ta chỉ yêu có một người, thấy tiếc thay cho những cô gái khác a."

Vương Nguyệt nghe xong đầu tiên sửng sốt, sau đó uống một ngụm nước, phun thẳng xuống đất.

"Ngươi làm vậy là sao?" Bách Lý Đông Quân hỏi.

"Nếu chỉ mình ta thì chỉ cần nhổ tí nước là được, nhưng ngươi nói nhiều cô gái thì ta cũng đại diện cho nhiều cô gái nhổ một cái, nói một tiếng - xì." Vương Nguyệt cười lạnh nói.

Bách Lý Đông Quân cười 'ha ha' mấy tiếng, sau đó đột nhiên nói: "Vương Nguyệt, xung quanh cô có ai đột nhiên thay đổi không?"

"Thay đổi cái gì? Đột nhiên thích ngươi?" Vương Nguyệt không nhịn được châm chọc.

Bách Lý Đông Quân lại không đùa bỡn, nói rất chân thành: "Ta có một người bạn, từng là người ta rất kính trọng. Tuy hắn sinh ra trong triều đình nhưng lại có phong thái hiệp khách giang hồ. Hắn rất tỉnh táo, có thể dựng kế hoạch từ xa ngàn dặm, giúp hảo hữu của mình vượt qua thời khắc gian nan nhất. Thế nhưng có một ngày, ta đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ. Một người bạn khác của ta, bị cướp mất người trong lòng, người kia không chiếm tình không chiếm lý, nhưng có quyền thế. Nhưng người ta kính trọng lại chọn cách cản đường chúng ta."

"Vì sao?" Vương Nguyệt hỏi.

"Vì kẻ cướp người kia là ca ca của hắn." Bách Lý Đông Quân dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng chắc chắn đây không phải nguyên nhân, hắn không phải loại người thiên vị như vậy. Cho nên ta muốn gặp mặt hắn, hỏi hắn một câu."

"Đáp án này rất quan trọng hay sao?" Vương Nguyệt lại hỏi.

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: "Rất quan trọng. Ta từ Càn Đông Thành, đi ngàn dặm tới Thiên Khải Thành, không chỉ là học võ mà còn muốn học nhiều đạo lý. Tắc Hạ Học Đường là thiên hạ đệ nhất hành động, còn người kia là nhị sư huynh của ta."

"Trong đạo lý mà ta học, không có câu nào nói là có thể dựa vào quyền thế cướp thứ mà người khác yêu thích."

"Nếu nhị sư huynh từng học, hắn nên nói cho ta!"

Bách Lý Đông Quân nói liền ba câu, giọng nói sang sảng hùng hồn.

Vương Nguyệt không trả lời, chỉ gảy một khúc nhạc du dương, coi như đáp lại.

Con chim hạ xuống sân ăn gạo xong, ngóc đầu định bay lên. Bách Lý Đông Quân lại tóm lấy con chim kia, lấy được một ống trúc nhỏ trên đùi nó.

Vương Nguyệt híp mắt lại, vừa rồi cô đã chú ý thấy trên chân con chim, còn tưởng Bách Lý Đông Quân không phát hiện, giờ xem ra chỉ là Bách Lý Đông Quân cố ý không mở. Vương Nguyệt cúi đầu, giả bộ không để ý. Bách Lý Đông Quân lại không để tâm, mở ra đọc từ đầu đến cuối, cuối cùng cười lạnh nói: "Đúng là thú vị."

Vương Nguyệt không đáp lời.

"Cô không hiếu kỳ à?" Bách Lý Đông Quân hỏi.

Vương Nguyệt mỉm cười: "Ta tới đây chỉ là dạy công tử đánh đàn, chuyện khác, ta không quan tâm."

"Tuy trong mắt rất nhiều người, ta chỉ là loại công tử ăn chơi trác tác, nhưng nhiều năm qua ta cũng có một số tâm phúc trong hầu phủ. Bọn họ không nghe cha ta, cũng không nghe theo ông nội ta, chỉ nghe lời ta. Ta đã nói với họ, nếu có chuyện quan trọng không thể không báo thì gửi thư vào đây. Hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên ta nhận được thư." Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: "Ngươi có thể thấy chuyện này nghiêm trọng tới mức nào."

"Nghiêm trọng đến mức nào, hầu phủ có hầu gia, có thế tử gia, công tử cứ yên tâm đi." Vương Nguyệt vẫn không hỏi mọi chuyện ra sao.

"Chẳng lẽ cô không hiếu kỳ à? Chuyện này e là cả cha và ông nội ta đều chưa chắc đã ổn định được." Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.

Vương Nguyệt ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng hỏi: "Ồ? Thế có chuyện gì?"

Bách Lý Đông Quân bỏ tờ giấy kia vào miệng, nuốt xuống rồi nhẹ nhàng lắc đầu: "Đúng là chuyện rất quan trọng, không thể nói cho ngươi."

Vương Nguyệt ngơ ngác, sau đó lại uống một ngụm nước rồi đứng dậy nhổ vào trong sân. Nước bắn xuống đất, có mấy giọt dính lên trường bào của Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng hất áo, bất mãn nói: "Cô là nữ, sao lại làm chuyện thô tục như vậy?"

"Ngươi là nam, ta không hỏi thì ngươi dụ dỗ đủ kiểu, ta hỏi thì ngươi lảng tránh, rõ là vô lý!" Vương Nguyệt mắng.

Bách Lý Đông Quân đứng dậy hỏi: "Có người từng nói với ta. Nữ nhân ấy, thích loại người bề ngoài phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự như ta. Nhưng lại ngấm ngầm thích đùa bỡn, không quá nghiêm chỉnh. Hắn nói có thế gia công tử quá nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy xa cách, có áp lực, Còn có nam nhân trong giang hồ thì quá ngả ngớn, không đáng tin cậy. Còn Bách Lý Đông Quân ta có tiền của, có nhan sắc, lại hài hước hóm hỉnh, là người thú vị hạng nhất trên thế gian."

Vương Nguyệt giận quá hóa cười: "Rốt cuộc là ai nói những lời vô sỉ như vậy? Đã thế còn vô sỉ hơn là ngươi lại đi tin."

"Chính là vị nhị sư huynh mà ta vừa nói với ngươi. Có một lần say rượu, hắn nói với ta. Thật ra hắn là loại người rất nghiêm túc, nhưng sau khi uống say lại không phải." Bách Lý Đông Quân nhếch miệng cười.

Một đội nhân mã đi vào Càn Đông Thành.

Bọn họ mặc giáp nhẹ tinh xảo, cưỡi tuấn mã cao lớn đỏ thẫm, hành quân chỉnh tề, ai nấy đều rất trẻ tuổi, mang khí khái phong lưu, khiến người người ghé mắt.

Đây là đội ngũ có ngoại hình bắt mắt nhất Bắc Ly - Kim Ngô Vệ, bọn họ trực thuộc hoàng thành, bảo vệ bình an cho hoàng thành, đa số là công tử thế gia, hiếm khi đi xa, còn chưa bao giờ đánh trận.

trong Càn Đông Thành, có binh lính Phá Phong Quân uống rượu trong quán ven đường, thấy vậy lập tức buông bát rượu trong tay xuống.

"Thủ lĩnh, đây là quân đội ở nơi nào vây? Dám phi ngựa trong Càn Đông Thành."

Tướng lĩnh cầm đầu Phá Phong Quân híp mắt: "Hoàng tộc họ Tiêu... Kim Ngô Vệ?"

"Kim Ngô Vệ? Kim Ngô Vệ không ở trong Thiên Khải Thành lại chạy tới Càn Đông Thành của chúng ta làm gì?"

"Đúng vậy, đến Càn Đông Thành làm gì..." Tướng lĩnh Phá Phong Quân cầm bát rượu lên uống một ngụm.

Hai kỵ binh đeo cờ chạy qua bên cạnh họ, trên cờ vẽ hình một con chim lớn giương cánh bay lượn, sống động như thật.

Biểu tượng của hoàng tộc họ Tiêu, Thần Điểu Đại Phong.

Tướng quân cầm đầu bỗng dừng ngựa, năm trăm Kim Ngô Vệ phía sau đồng thời dừng lại.

Tướng quân tháo mũ giáp, để lộ gương mặt trẻ trung. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm biển bên trên cửa phủ - phủ Trấn Tây Hầu.

Lần trước tới đây, hắn đội nón che, mặc áo choàng màu trắng của hành động, không phải là hoàng tộc họ Tiêu mà chỉ đại diện cho đệ tử hành động. Nhưng lần này, lại khác.

Lần này bước vào Càn Đông Thành là Lang Gia Vương, Tiêu Nhược Phong.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật