[Yuri H+] Tái sinh thành Succubus

Chương 9: Cách mạng?



___!!!___

Nửa đầu chương là  sơ lược chính trị / quốc gia, có thể bỏ qua nếu bạn không thích đọc, phần chương chính nằm ở nửa sau.

______

___Dẫn truyện___

Cũng khá lâu rồi, chúng ta chưa được đề cập quá sâu vào thế giới trong bộ truyện này, nên nhân ngày hôm nay, chúng ta sẽ khái quát về các vấn đề cũng như tình hình chính trị mà thế giới này "đang phải chịu đựng".

...

Học viện Chutoka, nơi hội tụ rất nhiều nhân tài từ khắp nơi trên thế giới.

Nằm tại trung tâm Lãnh địa Chutoka thuộc Đế quốc Russi.

Nơi này được cho là có môi trường học tập khắc nghiệt nhất so với các học viện khác.

...

Đế quốc Russi.

Lãnh thổ rộng lớn kéo dài từ Đông Russi đến Đông Mongol (Bằng diện tích Đế quốc Nga trước khi suy tàn).

Là một quốc gia theo chế độ quân chủ chuyên chế, bóc lột người dân.

Người dân tại đây hiện nay đã hoàn toàn mất niềm tin vào Hoàng tộc khi đã để mất một phần lãnh thổ phía Nam vào tay Đại giáo đường.

Chính sách đối ngoại dường như không thay đổi khi đất nước này theo chế độ quân phiệt, chủ trương chiến tranh xâm lược.

Có liên kết mạnh mẽ với quân kháng chiến tại Đông dương thuộc Đế quốc Arapie - Indi.

...

Vương quốc Sakura.

Nằm tại phía Đông, quốc đảo này từng rất hùng mạnh cho đến khi gây hấn với Liên bang Đông dương dẫn đến sự tan rã của các Vương quốc phụ thuộc, mất dần lãnh thổ.

Là một quốc gia quân chủ chuyên chế, các cuộc nổi dậy đòi độc lập tại bán đảo Triều Tiên và quần đảo Kuril dường như bị đàn áp rất dã man.

Nhưng nơi đây còn được biết đến với một danh xưng khác là Thiên đường Phố đèn đỏ.

Số lượng gái điếm ở đây được đồn đoán là có khi còn nhiều hơn cả phụ nữ đã kết hôn với một người phụ nữ khác (chiếm 70% các cuộc hôn nhân tại quốc gia này).

Tuy nhiên, dân số vẫn tăng đồng đều không giảm kể từ sau chiến tranh.

...

Đế quốc Arapie - Indi.

Sau khi Thái tử Indi và Công chúa Arapie kết hôn, họ đã đổi tên Đế quốc và cùng nhau cai trị người dân.

Nhân dân tại đây đã phải chịu sự bóc lột, đói khát, nghèo khổ.

Đã có vài cuộc khởi nghĩa tại khu vực bán đảo Đông dương nhưng tất cả hầu như đều thất bại và bị đàn áp rất dã man.

Hiện nay, chỉ còn một nhóm kháng chiến duy nhất, đó là Mặt trận Giải phóng Dân tộc Đông dương.

Tình hình chính trị tại đây đang căng thẳng hơn bao giờ hết khi lực lượng kháng chiến du kích liên tục đánh phá những cuộc viếng thăm của các Quan lại Arapie - Indi.

Dẫn tới những căng thẳng chính trị tại bán đảo.

Hiện quân kháng chiến cuối cùng đã chiếm lại một nửa miền Nam và cùng với quân kháng chiến tại miền Bắc đánh phá các căn cứ của Arapie.

...

Vương quốc Liên hiệp Britein.

Đất nước bất ổn với hàng loạt cuộc đụng độ giữa người dân với quân Hoàng gia.

Hàng loạt cuộc biểu tình, bạo loạn liên tục diễn ra trên khắp lãnh thổ đất liền của Vương quốc.

Dẫn đến bất ổn chính trị, và mới đây chính quyền Hoàng gia Regos đã bị đảo chính và tử hình, thay bằng một chính quyền Quân chủ Lập hiến.

Các cuộc bạo loạn, biểu tình vẫn diễn ra hằng ngày vì người dân vẫn chưa được có thứ mà họ muốn.

...

Vương quốc Vike.

Một quốc gia nhìn chung khá trung lập.

Họ là những chiến binh hùng mạnh với những cơ bắp tuyệt đẹp và tràn đầy sức mạnh dẫu cho có là nam hay nữ.

Với sức mạnh quân đội như vậy, họ luôn sẵn sàng càn quét mọi thứ trên chiến trường trong tầm mắt.

Người dân ở đây rất hiếu chiến, hãy cẩn thận cái lưỡi của bạn.

Tuy nhiên, họ lại có một liên kết quân sự bí mật với quân kháng chiến ở châu lục khác.

...

Lục địa Quỷ.

Một châu lục tràn ngập Ma tộc và Ma nhân.

Bị ngăn cách với Lục địa Russi - Mongol tại con kênh Suez.

Ngai vàng Ma vương đã bị bỏ trống gần nửa thế kỉ, khiến cho các Ma tộc hết sức lo lắng vì không có ai sẽ dẫn dắt chủng tộc tội lỗi này.

...

___???___

Lại một ngày nữa trôi qua.

Không biết khi nào "họ" mới có được tự do.

Một cô gái với đôi cánh đen và vòng tròn màu đen phát sáng đi kèm với mái tóc đen dài nằm lơ lững trên bầu trời.

Cô dường như đan suy tư việc gì đó hoặc chỉ là đang suy nghĩ vẩn vơ mà thôi.

Đôi mắt màu đen như hố đen của cô nhìn xuống đám người đang bị quân du kích mai phục một cách đáng thương và đầy sự khinh bỉ.

"Mau bảo vệ Hoàng đế nhanh lên!!"

Một tên lính trên cỗ xe phía sau phi xuống hét lớn.

Rồi hàng loạt những cỗ xe phía sau cũng ào ạt tràn ra rất nhiều binh lính.

Nhưng có vẻ như mọi sự đã quá muộn.

Cô dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật nhìn xuống cỗ xe trung tâm đó.

Một người đàn ông da màu người đầy vàng bị một cô gái mặc quân phụ dính đầy lá cây đâm một nhát vào trái tim.

Cô gái nhỏ nhắn ấy ôm lấy cái xác rồi thực hiện phép cảm tử.

Một vụ nổ kéo theo đoàn xe dài bốc cháy dữ dội.

Những bụi cây gần đó đột nhiên run lên bần bật.

Quả nhiên, trong đó chính là những người đồng đội của cô gái cảm tử đó.

Họ không thể phí công sức của cô mà bị đám tàn dư truy quét được.

Họ cố gắng lấy tay che miệng, người mạnh mẽ nhất ôm tất cả mọi người lại và thủ thỉ điều gì đó.

Nước mắt họ ngắn dài trên đôi má hồng của những cô gái trẻ.

Nhưng cuối cùng, họ lau đi những dòng nước mắt đó.

"Trả thù cho đồng chí Nga! XUNG PHONGGG!!!"

Hàng loạt những nữ quân nhân xông ra từ những bụi cây đâm, chém, tung ma pháp giết sạch toàn bộ quân địch.

Sau đó, khi đống lửa đang nguôi bớt, một lực lượng đông đảo tập hợp lại một chỗ, đó là chiếc mũ và một lá thư bị bỏ lại, có vẻ là cửa nữ quân cảm tử kia.

Mọi người quyết định đấp tạm một đồi đất đơn giản, một tốp người đi từ trong rừng ra với một tảng đá tương đối to, đặt lên chỗ đồi đất đó.

Chiếc mũ được một trong những người đồng đội của nữ quân ấy cầm và đặt lên trên tảng đá đó.

Một người khác cũng lấy một hòn đá khắc lên những dòng chữ Quốc ngữ nguệch ngoạc đơn giản.

"Tưởng niệm đồng chí Fan Din Ngoa

722 - 775

Anh dũng hy sinh tại đây để tiêu diệt tên cầm đầu quân thù."

Những người lính bắt đầu lau đi nước mắt, xếp thành những hàng ngang, đứng nghiêm chào xong cúi mặt xuống.

Đây chính là mặc niệm.

Sau đó họ lấy những bụi cây, lá che đi ngôi mộ ấy để địch không phát giác ra mà phá, rồi quay về doanh trại dưới lòng đất thông qua một cái miệng hang bé tí gần đó.

______

*!!!: Việc đặt tên này không nhằm mục đích bôi nhọ anh hùng dân tộc, mà để phù hợp với bối cảnh ngôn ngữ của thế giới mới, cũng như để không trùng khớp với các vị lãnh tụ / cố lãnh tụ của nước ta.

______

___6 tháng sau___

___Quảng trường Mới (Ba Đình)___

"Hỡi đồng bào cả nước..."

Trên sân khấu, một cô gái ăn mặc giản dị đang phát biểu, tay cô đeo băng rôn có hình búa liềm.

Phía dưới là hàng ngàn những con người bị bóc lột.

Họ là những nông dân, công nhân, thậm chí cả tầng lớp giàu có như thương nhân, quý tộc cũ, các hoàng tộc bù nhìn được dựng lên.

Thậm chí còn có những tầng lớp bề trên như là các Long nhân, các sinh vật huyền bí chưa biết tên có đôi tai nhọn.

Những câu phát biểu đanh thép, chứng minh cho quyền được độc lập của các chủng tộc tại đây được vang lên như là một bài ca của một dân tộc.

...

"Vậy nên, tôi tuyên bố thành lập nước Cộng hòa Liên bang Đông dương!"

Tiếng reo hò từ mọi chủng loài vang lên cùng nhau, như đại diện cho hơn nửa thế kỷ đấu tranh cho sự độc lập của toàn cõi thần dân Đông dương.

...

Từ trên trời cao, bên cạnh vị thiên thần sa ngã là bóng dáng của một thiên thần chính gốc.

"Công nhận."

"Ừ, nhỉ~"

"Sao ngươi biết ta định nói gì?"

"Hi hì, ngươi còn phải hỏi, nhân loại tại đây luôn hết sức đặc biệt dù cho có ở vũ trụ nào đi chăng nữa mà."

"Ý ngươi là?"

"Chẳng phải đó, là nơi sinh ra chúng ta ở nhiều vũ trụ khác hay sao~"

"Nhưng chẳng phải ở thế giới này, địa điểm đó đã bị dịch chuyển lên vùng cực Bắc rồi sao?"

"Ha! Ha! Ha! Cứ chờ xem, ta cố lắm mới dịch được lên đó đấy~, mong là sẽ có "một cơn sóng thần" nào đó sẽ được tạo ra từ một vệt sóng nhỏ~"

...

______

___Lilith___

___26/7/775___

Hôm nay là một ngày nóng nực.

Phải, tháng 7.

5 tháng trôi qua trong học viện chẳng để lại trong đầu tôi một cái gì ngoại trừ những bài kiểm tra và những lần khó dễ của giảng viên đối với tôi.

Những thứ đó còn chẳng đáng để tôi phải để vào đầu.

Nhưng mà, bạn biết đó, ở vùng cực Bắc thì không thể nào có chuyện nóng như tận Xích đạo như vậy được.

Tôi đành phải mở mắt ra.

Đập vào mắt tôi, không giống như thường lệ.

Thường thì cứ mỗi khi thức dậy thì thứ đầu tiên tôi thấy sẽ là gương mặt ngủ chảy dãi của ai đó, hoặc là hai ngọn núi siêu to khổng lồ ụp vào mặt.

Nhưng có vẻ như là "ai đó" đang hớ hênh hơi quá thì phải?

"Blè~"

Tôi lè "chiếc lưỡi quái vật" ra.

Hai tay tôi vòng ra sau, kéo phần thân dưới của cậu ấy sát lại.

"Ưm~♡"

Cự nguậy vô ích.

Tôi "xoa" và liếm mút xung quanh.

"Haaah~♡"

 K-khoan, cậu ấy đang "chảy nước"?!

Không, không, không, không ổn rồi, rút thôi.

Nhưng có một ngoại lực nào đó túm lấy tóc của tôi, ngăn không cho tôi đào tẩu.

"Hi hì~♡, đã khiến tớ thành ra như thế này rồi, thì mau chịu trách nhiệm đi Lilith~♡"

"Ưm!! Uuuu!!"

Tôi đang bị "sandwich"!!

Ngạt thở chết mất...

...

"Pheeew~, lần sau đừng có mà trêu tớ như thế nhé, Amei."

"Ư~, hông tớ đau chết đi được! Bắt đền cậu đấy!"

"Tớ đi làm đồ ăn sáng đây, ai đến muộn thì nguội ráng chịu."

Tôi phi vào phòng bếp.

"K-khoan!"

"Hửm?"

"Đ-đỡ tớ dậy... tớ hong đi được."

Amei dùng gương mặt đáng thương dụ dỗ tôi.

"Không nghe thấy gì hết, đi đây~"

"Này!!"

<Nhẫn tâm Lv.4> → <Nhẫn tâm Lv.5> [New]

<Máu lạnh Lv.3> → <Máu lạnh Lv.4> [New]

Tôi bước vào gian bếp nhỏ chỉ có một chiếc bếp than và một cái lò nướng.

Hôm qua mình cho cậu ấy ăn thử Omurice rồi, hôm nay nên ăn gì nhỉ.

Salad dâu tây? Cũng được.

Tôi lấy ra một rổ dâu tây cất trong tủ bếp.

Lấy một hai lá xà lách để ngâm trong một ít nước trong cái bồn nước bên cạnh.

Rửa lại lần nữa cho chắc ăn vậy.

Tôi hứng một thao nước, bỏ một hai muỗng muối vào, xong cho dâu tây và xà lách vào rửa.

...

Có vẻ được rồi, như vậy chắc là sẽ sạch.

Được một lúc tôi chắt nước đi, để lại những gì cần.

Đầu tiên thì Amei rất thích ăn những thứ gì còn nguyên xi, nên mình sẽ chỉ chừa lại khoảng 10 quả toàn vẹn.

Số còn lại mình chặt đôi ra.

Tiếp đến.

Bỏ vào hỗn hợp dâu tây và xà lách với chất xúc tác là sữa chua nhà làm.

Trộn đều lên...

Xong.

"Hôm nay ăn chay hửm~?"

Amei tựa người vào tôi.

Tay cậu ấy đang bám chặt vào tôi.

Mình còn có thể nghe thấy hơi thở nặng nhọc của cậu ấy...

Có lẽ mình làm hơi quá thật.

"Nhưng mà nhiu đây hỏng có đủ thỏa mãn tớ đâu~♡" - Amei phả vào tai tôi những lời "khiêu khích".

"Vậy cậu muốn ăn thêm gì đây."

Tôi xoay người, ôm eo rồi ép Amei vào tường.

"Augh~♡, chỗ đó của tớ vẫn còn đau lắm, xin hãy nhẹ nhàng với tớ~♡"

Tôi với lấy một quả dâu, đưa lên miệng.

"... ào~... ăn i ứ?" (Nào~ ăn đi chứ?)

Tôi xiết chặt chiếc hông đáng thương của cậu ấy.

"Aaau~, tớ ăn tớ ăn mà!"

Vốn định thử thách cậu ấy một chút, nhưng không ngờ cậu ấy lại can đảm đến như vậy.

Kể từ khi tôi nhận được lời yêu thương và ngầm đồng ý cho cậu ấy, thì dường như cậu ấy lại ngoan ngoãn, và nằm dưới.

Đúng là nhu nhược! Không tha thứ được!

<Nhẫn tâm Lv.5> → <Nhẫn tâm Lv.6> [New]

<Máu lạnh Lv.4> → <Máu lạnh Lv.5> [New]

"Ưm~♡"

Tôi đưa lưỡi vào trong, giành giật lấy quả dâu, cắn nát rồi trả về.

"Haah~♡"

"Cậu đúng là tên biến thái~"

"Không phải cậu thích vậy hả?"

"Ể, c-cũng không phải là không thích..." - Amei nhìn sang chỗ khác (bộ ngực bị hở ra một tí của tôi).

"Mắt tớ ở đây."

"A! T-tớ ăn đây."

"..."

Có vẻ như đống kỹ năng nó có ảnh hưởng đến tinh thần người sở hữu nhiều hơn mình nghĩ...

Tôi ngồi xuống bàn, cầm muỗng lên và ăn những muỗng đầu tiên.

"Cậu không ăn hả?"

"Tớ..."

"Haa~, sao dạo này cậu cứ hay làm nũng tớ vậy..."

Tôi kê chiếc ghế vào bên cạnh Amei.

Tôi múc một miếng đưa lên môi Amei.

"Tớ muốn ăn bằng thìa của cậu~"

Haaa~

"Đây, aaa~"

"Aaa~, um!"

...

"Thay đồ nhanh lên, chúng ta còn có một chuyến đến giao lưu với quốc gia mới thành lập đó."

"Biết rồi mà~"

Sắp tới đây, chúng tôi cùng với ba đoàn nữa, bạn biết rồi đấy, sẽ đi đến một quốc gia mới thành lập với tư cách là những đại sứ đại diện cho Đế quốc Russi.

Mà, cũng là vì một nguyên nhân khác nữa...

...

___Một ngày trước___

"Viện trưởng, mục đích của chuyến đi lần này, không chỉ đơn thuần là giao lưu đúng chứ?"

"Ừ, để đáp lễ chúng ta đã giúp đỡ họ đào tạo những Ma pháp sư cũng như viện trợ nhiều tiền và lương thực, họ đã quyết định chuyển giao một số những mẫu kim loại bí ẩn."

"Những mẫu kim loại bí ẩn~?"

"Ừ, họ bảo đó là một trong những thứ vũ khí của tiền văn minh, họ không biết cách dùng chúng, nên tặng lại một phần cho chúng ta."

"Với lại, ta cũng không có hứng thú với cổ vật lắm, nên là phiền các ngươi "giữ hộ" một thời gian, được chứ?"

"..., xin từ chối."

"Nhưng mà, ta còn nợ ngươi học bổng mà, nhớ chứ? Hãy cứ xem đây là món quà cho hai học sinh xuất sắc nhất Học viện chúng ta đi."

"Woaaa~, được hoi được hoi~"

"Sao cậu đồng ý vậy..."

"Vậy nhé, chuyến đi bắt đầu từ ngày mai nên tranh thủ nghỉ ngơi đi."

___Lilith___

Chuyến đi của chúng tôi bắt đầu.

Kéo dài cũng được... ừmmm... hơn 2 tháng rồi?

Chúng tôi đi liên tục, không nghỉ.

Nếu ngựa mệt quá thì sẽ thay bằng Ma thuật mà kéo đi, cứ như vậy hai tháng trôi qua.

Chúng tôi ăn, ngủ, nghỉ trên xe, nhưng nếu muốn đi vệ sinh hay tắm thì dừng xe một chút rồi cử thêm một người nữa đi cùng chúng tôi.

Phải gọi là không có tí không gian riêng tư nào.

Cộng thêm sốc khí hậu nữa...

"Haa~, tớ mệt quá Lilith~, sao cậu hong có tí sự kiệt quệ nào luôn vậy~"

"Tại cậu quá "yếu" lẫn nghĩa bóng, lẫn trên giường."

"Vế đầu thì đúng đó nhưng tại sao cậu lại nói thêm vế sau?!"

"... Ai mà biết."

"Này!!"

"Anoo, thưa hai cô, còn khoảng 10 phút nữa chúng ta sẽ đến khu vực biên giới giữa vùng trung lập và Liên bang Đông dương, nên là hãy chuẩn bị để được tiếp đón bởi tân quốc gia nhé."

"Ừm~"

"Ồ."

...

Cỗ xe ngựa bắt đầu tiến lại gần những người đang mặc một bộ quân phục ngụy trang trông y hệt những tán cây xung quanh.

Hình như... hầu hết họ đều là nữ...?

Một trong số họ phát hiện ra chúng tôi và ra hiệu cho đoàn xe dừng lại.

Tôi rút đầu vào trong, do xe tôi nằm ở cuối đoàn nên đành như vậy.

Nhưng có vẻ như tuyến trên không được thuận lợi lắm nhỉ, vì có tên nào đó đang hét lớn kìa.

"CÁC NGƯƠI BIẾT TA LÀ AI KHÔNG HẢ, MAU GỌI CON NHỎ CHỦ TỊCH CHẾT TIỆT GÌ ĐÓ CỦA NGƯƠI RA ĐÂY NHANH!"

Tôi và Amei dường như thấy có gì đó không ổn nên đã xuống xe và đi lên tuyến trên.

Quả nhiên, Viện trưởng chẳng nên để tên này đi tí nào đâu.

"Ta là Kurschev Kayama, con trai trưởng của nhà Kayama, mau cho gọi chủ tịch nước các ngươi ra đây!" - Tên tóc vàng nói.

"Không phải ai muốn gặp là được gặp, huống hồ gì các người cũng chỉ là người dân từ quốc gia khác." - Cô gái tóc đen thấp hơn tên tóc vàng Kayama 50 cm cứng cỏi trả lời.

Nhưng trước khi kịp nói gì thêm thì tên đấy đã bị ăn ngay một cái cán kiếm vào đầu và nguyên cây thương vô bụng khiến hắn ngã xuống không đứng dậy nổi.

Trái lại, người con gái tóc vàng kế bên lại có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều.

"Thứ lỗi cho anh trai tôi đã không phải phép với các vị, chúng tôi là Sứ thần đại diện cho Học viện Chutoka cũng như là Đế quốc Russi đến thăm và chúc mừng ngày chiến thắng và độc lập của các bạn."

"... Vào đi, chăm sóc tên đó cho cẩn thận."

Có vẻ như tên đó cũng biết điều nên không thèm nói thêm lời nào nữa.

Chắc là loại ra oai, tôi nghĩ thế.

Tôi và Amei quay lại xe, trên đường đi thì tôi liên tục nghe thấy những lời chửi rủa thậm tệ, có vẻ như là đang xúc phạm lãnh tụ nước này, chắc là tên này không yên thân đâu, tốt nhất là không nên thở chung bầu không khí với hắn trong bán kính 2 m.

Vài ngày sau chúng tôi đến được thủ đô của tân quốc gia này, chào đón chúng tôi chính là một cô gái trẻ với gương mặt vô cùng hiền hậu.

Phong cách ăn mặc tương đối giản dị.

Bước xuống xe ngựa. Nền đất tại quảng trường này không tệ.

Tôi đoán khả năng cao đây là lãnh tụ của quốc gia này, vì người này khá giống với vị lãnh tụ vĩ đại cũ của tôi.

"Xin chào các vị Sứ thần từ Đế quốc Russi, tôi là Nuen Tat Sen (Nguyễn Tất Sen), chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Đông dương, hân hạnh tiếp đón các vị."

Cô nở một nụ cười hiền hậu cùng với cánh tay đưa ra về phía tôi.

Nhưng mà tôi ngồi ở xe cuối mà...

Tôi bắt lấy bàn tay đó.

"Hân hạnh được gặp, tôi là Lilith Shiroikumo, chị gái nuôi của Amei Shiroikumo, người ngồi phía sau tôi. Và, Đế quốc Russi cũng rất vinh hạnh khi được đến thăm các vị."

"Haha, không cần khách sáo vậy đâu, đi vào trong nhé, dẫu sao thời tiết ở đất nước chúng tôi cũng không được hợp với quý vị lắm."

"Cảm ơn. Đi thôi Amei."

"Ồ, ừm~!"

...

Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa, kế bên là Amei, đối diện là Sen, hai bên ghế còn lại còn có tên tóc vàng và cô gái tóc vàng khi nãy, hai cô gái da nâu với hai màu tóc làm nổi bật lên làn da rám nắng đó hơn nữa (trắng và xanh dương nhạt), và hai cô gái tóc nâu bình thường.

"Thứ nhất, xin cảm ơn các vị vì đã ghé thăm đất nước của chúng tôi dù cho bận nhiều việc, chúng tôi rất cảm kích điều đó."

"Thứ hai, về mục đích của chuyến đi thăm này, nhằm nâng cao mối quan hệ giữa hai nước, cũng như thành lập một địa điểm để dễ dàng trao đổi giữa hai quốc gia hơn."

"Đó là...?" - Cô gái tóc vàng nhà Kayama.

"Một đại sứ quán."

"Ồ, cũng không tệ." - Cô gái tóc nâu lạnh lùng.

"Chúng tôi không có ý kiến gì." - Cô gái tóc nâu vui vẻ.

"Chúng tôi không có vấn đề gì." - Cô gái tóc vàng.

"Không ý kiến."

Sau đó, chúng tôi bàn bạc về vấn đề viện trợ, bla bla,.... Thú thật, tôi cũng không phải người quan tâm đến chính trị nên các vấn đề này hầu hết tôi đều cho mấy người ở đó giải quyết hết.

Trời cũng đã đến xế chiều.

"Vậy thì hôm nay đến đây thôi, xin mời các vị đi theo hai đồng chí bên kia để về phòng nghỉ nhé."

Tuy nhiên, Sen nâng cốc trà lên rồi nhẹ nhàng nháy mắt với chúng tôi, ra hiệu rằng tôi và Amei sẽ ở lại.

"Hai người, không đi à?"

"Lilith muốn ăn thêm một ít bánh quy~, mọi người cứ đi trước đi~"

"... Ừ..."

Khi mọi người rời khỏi phòng, Sen cũng bắt đầu lên tiếng.

"Các vị, hẳn là người mà ngài Viện trưởng Paronu đã nói tới trong thư."

"?"

"Một cô gái với mái tóc đen, cùng với một giọng điệu trầm, bất cần đời. Một cô gái tóc trắng rất hoạt bát..."

"Haa, không ngờ Viện trưởng lại nghĩ về tôi như vậy..."

"Cũng có sao đâu, Lilith ngầu mà~"

"Ha ha! Được rồi, chúng ta cũng đều hiểu rõ chuyện cần làm ở đây mà đúng chứ, mời hai vị đi theo tôi." - Sen đứng dậy, ra hiệu cho người lính kế bên đi theo.

Chúng tôi ra khỏi quảng trưởng thông qua một địa đạo được đào ngay trong tòa nhà trụ sở, nó không bẩn như tôi nghĩ mặc dù tôi có cảm giác nó hơi ẩm ướt?

Chúng tôi được dẫn đi bởi một nữ quân nhân tóc bạc.

"Tới nơi rồi, thứ này có chút "to lớn" nên sau khi các vị xem sơ qua chúng tôi sẽ hỗ trợ đem thứ vũ khí cổ xưa này về đất nước các vị."

Thứ xuất hiện trước mặt tôi lúc này, không hoàn toàn phù hợp với bối cảnh thế giới này.

Một thế giới trung cổ thì sự xuất hiện của thứ đó là hoàn toàn không thể.

Trừ khi...

______

Tên: <Shiroikumo Lilith>

Chủng tộc: <Yêu Quỷ>

Cấp độ: <Lv.1>

EXP: <10/10.000>

Điểm kỹ năng: <2.900>

HP: <4.124/4.124> (xanh lá)

MP: <2.344/2.344> (xanh dương nhạt)

SP: <6.541/6.541> (vàng)

<6.541/6.541> (đỏ)

ATK: <1.303>

DEF: <3.546>

STM: <1.734>

SKF: <1.462>

Kỹ năng:

<Dâm dục Lv.10> <Cường hóa cơ thể Lv.9> <Ma pháp Bóng tối Lv.2> <Giám định Lv.5> <Phản xạ Lv.5> <Gia tốc tư duy Lv.5> <Kiếm sĩ tập sự Lv.7> <Thủy ma pháp Lv.5> <Hỏa ma pháp Lv.2> <Lôi ma pháp Lv.3> <Băng ma pháp Lv.2> <Thổ ma pháp Lv.2> <Phong ma pháp Lv.2> <Thảo ma pháp Lv.1> <Thanh tẩy Lv.1> <Chữa trị Lv.1> <Hồi phục Lv.4> <Nhẫn tâm Lv.6> <Máu lạnh Lv.5> <Khổ dâm Lv.8> <Thể lực Lv.9> <Đầu bếp Lv.1> <Kháng hàn Lv.1> <Kháng nhiệt Lv.1>

Danh hiệu:

<Nữ hoàng Dâm dục> <Chủ nhân của Amei>

Cửa hàng kỹ năng: <...>

______

Quá trình phát triển của các sinh vật tại thế giới mới đều sẽ chỉ phát triển đến thời điểm mà bản thân sinh vật đạt đỉnh cao nhất rồi sẽ ngưng hoàn toàn quá trình lão hóa.

<Kháng hàn Lv.1>: nhận được khi chủ sở hữu đã thích nghi với môi trường hàn / ôn đới.

<Kháng nhiệt Lv.1>: nhận được khi chủ sở hữu đã thích nghi với môi trường nhiệt đới.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật