[BL - Novel] Mary Jane

25. Tôi cần người đàn ông này - END Vol 1



Dowon không thể ngủ sâu mà cứ tỉnh dậy mỗi 2 giờ. Cứ mỗi lần anh loạng choạng rướn người lên và dựa vào tường, một bàn tay vươn ra từ đâu đó sẽ lại đặt anh xuống giường lần nữa. Toàn thân đau nhức và căng thẳng, trong khi tâm trí trở nên mơ hồ và thiếu cảm giác thực tế.

Trong lúc cơ thể lâng lâng không phân biệt được thật giả, Dowon thường xuyên run rẩy. Nếu không có bàn tay ôm chặt bên cạnh, không chừng anh còn co giật nặng hơn.

Trong giấc mơ, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta nhìn chằm chằm vào anh trong bóng tối. Khi ông ta rút khẩu súng dài, đâm vào miệng anh và bóp cò, những viên đạn vỡ thành triệu mảnh và găm vào mắt, miệng, não của Dowon.

Ông ta đang cười rất vui vẻ. Thậm chí còn hát theo bài đồng dao mà Dowon đã hát khi anh chìm trong ảo giác. Cảm giác dính dớp của những con bạch tuộc, hải sâm và rong biển đang từ dưới chân bám lên càng khiến anh sợ hãi tột độ.

Dowon không thể ngừng khóc. Hoảng hốt siết chặt bàn tay đang nắm lấy mình. Đối phương nhẹ nhàng ôm lấy Dowon, vỗ lưng và vuốt tóc. Dowon níu lấy tay cậu không buông. Bởi vì anh không muốn nhớ lại cảm giác không trọng lực khi chiếc xe đâm vào lan can.

Anh không ý thức được rằng mình đã chui vào trong vòng tay của MJ và giữ chặt quần áo của cậu, nhưng MJ không thể ngủ được khi nhìn Dowon đang quấn lấy mình với ánh mắt phức tạp.

"Xem ra không có chỗ nào bị gãy xương cả."

Người đàn ông có mái tóc vàng xoăn ấn vào xương của Dowon bằng đầu ngón tay như thể rất thành thục. Sau đó hắn lấy thuốc bôi lên những vết bầm tím, vết trầy xước và cả cổ tay. Sau khi bôi thuốc lên bàn tay bị gãy móng, hắn quấn băng xung quanh để Dowon hạn chế cử động chúng.

MJ không nói gì trước chẩn đoán của thanh niên tóc vàng. Cậu chỉ cau mày khó chịu khi nhìn thấy hắn ta cầm lấy mắt cá chân trắng trẻo lộ ra dưới chiếc áo choàng tắm.

"Chắc phải đến bệnh viện để kiểm tra kỹ hơn. Tuy chiếc xe không bị lật mà lao thẳng xuống nhưng rơi từ độ cao như thế mà chỉ bị thương tích thế này thì thực sự may mắn đấy."

Cảm nhận được ánh mắt của MJ, cậu thanh niên tóc vàng khựng lại trước khi cố gắng chạm vào chỗ đùi bầm tím nghiêm trọng của Dowon. Để thoát khỏi cái nhìn đầy đe dọa của MJ, người đang ngồi tựa vào đầu giường, hắn lùi lại một bước, sau đó giơ cả hai tay lên và nhún vai. Thằng này sẽ không chạm vào nữa đâu nên làm ơn đừng đe dọa tôi kiểu đó.

"Bác sĩ đã ngủ bao nhiêu tiếng rồi?"

Thanh niên tóc vàng lấy món đồ ra khỏi chiếc túi nhựa mà hắn xách theo. Đó là hộp kẹo mút và nến thơm mà MJ đã yêu cầu. MJ bắt lấy hộp kẹo và mở nắp tìm vị dâu tây. Cậu bóc vỏ, cho vào miệng và nhai rồn rột. Viên kẹo cứng đã vỡ vụn trong miệng. MJ đáp lời, nhổ que nhựa trống rỗng xuống gầm giường.

"Anh ấy mới chỉ ngủ ngon được mấy tiếng thôi. Trước đó cứ thi thoảng giật mình thức giấc."

"Có nên cho ăn gì không? Nếu cứ để bụng đói thì tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn."

"Anh ấy không ăn."

"Không ăn thì cậu cũng phải đút cho ăn chứ."

"Không thích đấy."

"Gì vậy? Cậu đã từng nhét thức ăn vào cổ họng con chó nhà cậu khi nó chán ăn cơ mà."

Thanh niên tóc vàng lập tức tránh khỏi tầm mắt soi mói của MJ, lấy trong túi ra một chiếc bật lửa. Hắn bóc cây nến thơm mà nhân viên cửa hàng đã đóng gói thành món quà và đốt bấc. Ngọn bấc cháy tạo ra âm thanh lách tách dễ chịu như tiếng mưa rơi xuống mái tôn. Một mùi hương dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng.

MJ xoa đầu Dowon và kiểm tra sắc mặt của anh ấy. Mặc dù nước da không được khỏe nhưng Dowon có thể ngủ ngon đã là điều may mắn. Dowon buồn ngủ đến nỗi không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của những người khác. Chỉ cần nắm chặt tay MJ là anh đã đủ thoải mái để chìm vào giấc ngủ.

"Đã cháy sạch rồi chứ?"

Theo lời của MJ, thanh niên tóc vàng rút điện thoại ra. Hắn mở thư viện ảnh và cho cậu xem những bức ảnh tự chụp. Căn nhà gỗ trong bức ảnh đã bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, chỉ còn lại mảnh đất tối đen như mực. Hàng đống thứ trông giống như xác động vật đang bốc khói khắp nơi.

"Mặc dù 40 con hươu vô tội đã chết."

MJ nhấc điện thoại lên và kiểm tra từng bức ảnh được chụp từ nhiều góc độ khác nhau. Chất lượng hình ảnh không tốt vì được phóng to từ xa. Bên trong tòa nhà bị cháy cũng khó có thể nhận biết chỉ bằng những bức ảnh.

"Thế còn những thứ bên trong đó?"

"Tất cả đều cháy sạch sẽ."

"Chắc là cậu đã kiểm tra rồi."

"Rõ ràng, mọi thứ đã bị thiêu rụi. Không một dấu vết."

"Đây là cái cuối cùng sao? Tâm trạng thỏa mái thật đấy."

"Haiz, dù sao thì cậu cũng là kẻ thích gây thù chuốc oán với Cha."

"Bởi vì chính hắn đã động vào bác sĩ trước."

"Chậc. Theo tôi thấy thì chuyện xảy ra với bác sĩ dường như không phải mệnh lệnh của Cha đâu, có vẻ mấy tên thuộc hạ đã tự ý gây chuyện."

"Ha, mấy tên thuộc hạ dưới trướng hắn, phải rồi, có một tên khốn điên rồ."

Thanh niên tóc vàng nhìn chằm chằm vào MJ, người đang tựa vào đầu giường và nghịch tóc Dowon. Bàn tay chỉ biết đập phá hoặc phóng hỏa giờ đã biết vuốt ve hay vỗ về người khác.

Cũng thật kỳ lạ khi cậu ta yêu cầu mua nến thơm và kẹo mút bằng cái giọng chuyên dùng để ra lệnh và đe dọa. Một kẻ vốn chẳng bao giờ trao đổi với người khác mà toàn làm theo ý mình, lần đầu tiên bắt đầu để ý và quan tâm đến đối phương, vậy thì hắn nên tiếp nhận chuyện này như thế nào đây? Không biết là nên buồn hay thích cái bộ dạng nhân tính mà chưa từng có trước đây.

..... MJ đang dần có tính người hơn.

Chàng trai tóc vàng lẩm bẩm một mình và quyết định không quan tâm nữa. Cho đến nay, dường như cậu ta cũng không thay đổi theo chiều hướng tiêu cực. Có vẻ như hắn có thể mặc kệ MJ.

"Đã có đầy rẫy tin tức về người đàn ông đó."

Trước lời nói của thanh niên tóc vàng, MJ quay đầu lại với ánh nhìn đáng sợ. Ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt khi cậu ngắm Dowon đã hoàn toàn biến mất.

"Không có căn cứ mà. Cậu đang nói cái gì vậy?

"Họ chỉ báo cáo rằng đã có một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Phía cảnh sát không đưa ra kết luận nào. Họ đã đến hiện trường để xem nó có thực sự là tai nạn giao thông hay không. Nhưng chỉ có một thi thể đã chết vì trúng đạn. Ngoài ra, đã có một hội nghị của các nhà nghiên cứu được tổ chức tại khách sạn vào thời điểm đó. Mọi chuyện trở nên rùm beng hơn."

MJ không nghi ngờ những thông tin khá chính xác mà chàng trai tóc vàng đã cung cấp. Bởi vì biết rõ hắn ta là chuyên gia trong lĩnh vực này cho nên cậu rất tin tưởng.

"Cuộc điều tra tiến triển đến đâu rồi?"

"Cái gì mà tiến triển? Họ hoàn toàn không biết tung tích của vị bác sĩ kia."

"Cậu có nghĩ rằng bọn chúng sẽ tìm ra trong vài ngày tới không?"

"Khi cậu đưa bác sĩ đi, chắc hẳn cậu đã xóa sạch dấu vết nên không dễ dàng tìm được đâu. Cảnh sát sẽ phải điều tra nhật ký cuộc gọi và tìm các nhân chứng trong khu vực, nhưng cậu có bao giờ để lại bất kỳ dấu vết nào như vậy không? Đương nhiên là không."

"Vậy thì quên chuyện đó đi. Dù cảnh sát có làm gì thì cũng mặc kệ họ."

"Thật sao? Nếu cậu vô tình tiết lộ dù chỉ một manh mối thì cậu sẽ bị tóm đấy."

"Làm sao có thể."

"Xem cậu chắc chắn chưa kìa. Xui xẻo thật đấy."

"Bọn họ chỉ đang cố gắng tìm những người thuộc phe Cha chứ không phải bác sĩ. Một cảnh sát hình sự bị bắn chết là một vấn đề lớn, vậy nên họ sẽ tập trung điều tra chuyện đó. Còn việc tìm kiếm bác sĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn."

"Vậy nếu cảnh sát tiếp cận Cha thì sao?"

"Họ sắp tiếp cận được rồi."

"Cậu định khiến cảnh sát tìm thấy Cha à?"

"Ừ."

"Nếu vậy thì chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn sao?"

"Họ sẽ không tìm ra nhanh chóng vậy đâu. Nếu có năng lực thì họ đã sớm tìm thấy rồi. Chỉ cần bọn họ tạm thời dời sự chú ý khỏi bác sĩ một thời gian là được. Tôi không mong cầu gì hơn."

Thanh niên tóc vàng nheo mắt và nhìn chằm chằm vào MJ. Cậu ta theo bản năng, tỏ ra thù địch trước cái nhìn đầy nghi hoặc của hắn. Với đôi mắt nhíu lại và khóe miệng giật giật, chàng trai tóc vàng vẫy tay, bảo cậu ta bình tĩnh lại. Có vẻ như hắn không có ý định đối đầu với MJ.

"Rồi cậu đang toan tính điều gì vậy?"

MJ không hiểu rõ câu hỏi cho lắm. Hắn hất nhẹ cằm về phía Dowon, người đang được ôm trong vòng tay của cậu ta và nói.

"Cậu định để vị bác sĩ kia dính dáng đến chuyện của chúng ta à?"

"Không biết nữa. Chuyện đó tôi cần phải suy nghĩ thêm."

"Nếu cậu lo lắng cho người đó thì chỉ cần cắt đứt liên lạc một thời gian. Chờ sau này an toàn hơn thì liên lạc lại cũng được mà."

"Không được."

"Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cậu không khá hơn sao? Gần đây cậu thậm chí không tìm phụ nữ và cũng không phóng hỏa theo thói quen. Tôi nghĩ cậu đã có thể kiểm soát ở một mức độ nào đó. Không có sự giúp đỡ của bác sĩ thì chắc cậu cũng có thể kiên trì được vài tháng?"

"Không được."

"Cậu đã làm rất tốt rồi mà. Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ quái nào vậy?"

"Tôi cần người đàn ông này."

"Không, ý tôi là."

"Tôi cần người này. Cậu không hiểu tôi đang nói gì sao?"

Dường như MJ có thể lập tức lao tới, dùng bàn tay hung bạo bóp cổ thanh niên tóc vàng và đóng đinh hắn lên tường. Như thể hắn đã trải qua kiểu bạo lực thế này một vài lần, chàng trai tóc vàng nuốt nước bọt trong bầu không khí tăng vọt đến mức nguy hiểm.

Nếu không phải Dowon nắm tay MJ thì cậu ta đã đứng dậy và túm lấy mái tóc vàng của hắn từ sớm rồi. MJ chỉ đang chịu đựng vì không muốn buông tay Dowon ra.

"Mối quan hệ của cậu và người đó, bệnh nhân và bác sĩ tư vấn không giống nhau. Cậu mong đợi quá nhiều từ người đã điều trị cho cậu. Cậu muốn trở thành mối quan hệ như thế nào với người đó?"

MJ chỉ tay về phía cửa. Đối mặt với cử chỉ "Cút ngay ngay lập tức", chàng trai tóc vàng thở dài mở cửa. MJ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nơi mà hắn ta đã rời đi. Chỉ sau khi nghe thấy tiếng mở và đóng cửa trước, MJ mới thả lỏng cái cau mày đầy đe dọa.

Chỉ có tiếng thở của Dowon vang lên trong căn phòng yên tĩnh. MJ chạm vào khuôn mặt của anh. Cậu không thể rời mắt khỏi Dowon khi vuốt ve làn da mềm mại của anh ấy. Cậu thở ra một hơi dài như thể an tâm khi thấy anh ngủ yên bình.

Lách tách, lách tách! Ngọn nến thơm đang cháy được đặt lên chiếc bàn cạnh đầu giường. MJ nắm tay Dowon chặt hơn và cẩn thận ôm đầu Dowon như thể muốn làm một chiếc gối đầu bằng tay. Thân hình mảnh mai của anh ấy co ro khi ngủ lại càng thêm nhỏ bé.

MJ cũng biết rằng anh ấy không phải là một người nhỏ bé như vậy. Dowon cao hơn chiều cao trung bình của nam giới Hàn Quốc. Không chỉ phụ nữ mà hầu hết đàn ông cũng phải ngước nhìn Dowon. Bởi vì thân hình hơi gầy nhưng lại có da có thịt, cho dù anh mặc com-lê chỉnh tề hay áo choàng tắm cũ nát và thậm chí khi không còn mảnh vải che thân, thì cũng đều rất đẹp.

Thật may mắn khi không có chỗ nào trên cơ thể gọn gàng đó bị gãy xương hay bị thương. Như thanh niên tóc vàng đã nói, thật may là chiếc xe không bị lật. Nếu anh ấy bị thương nhiều hơn thì thay vì nằm xuống và nghỉ ngơi, cậu đã đi tìm 'Crack' - kẻ đã gây ra chuyện này - và đảo lộn tất cả.

Môi cậu di chuyển đến vùng trán và khóe mắt bị bầm tím của Dowon. Chụt, một tiếng hôn ngân lên. Cậu liếm môi nhiều lần như thể cơn khát vẫn chưa được giải tỏa chỉ bằng điều đó. Cuối cùng, MJ không thể chịu đựng được và đặt Dowon nằm thẳng trên giường. Sau đó, cậu trèo lên và đè xuống người Dowon.

"Bác sĩ...... Bác sĩ."

Như thể cố gắng xoa dịu cổ họng bỏng rát của mình, cậu không ngừng gọi tên và hôn khắp nơi trên mặt Dowon.

"..... Bác sĩ, aaa....."

Nuốt xuống một chút đau đớn, MJ không ngừng vùi môi vào mặt Dowon. Một vài lần cậu khẽ đẩy lưỡi vào đôi môi hé mở đang thở đều đều, và những lần khác cậu lại mút lấy môi dưới của anh. Hương vị trái cây nhân tạo của chiếc kẹo mút mà cậu nhai trong miệng đã len lỏi vào khoang miệng của Dowon và khiến cậu không thể nhịn nổi.

MJ đã mút đôi môi đó thay vì kẹo một lúc rất lâu. Hơi thở của Dowon trở nên hỗn loạn, có lẽ vì cậu ta đã cắn môi trong một thời gian dài. Dowon mở hờ đôi mắt. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, MJ liền dừng lại vì nghĩ rằng mình đã đánh thức Dowon.

May mắn thay, Dowon đã nhắm mắt lại sau khi nhìn thấy MJ. Tiếng thở hổn hển trở nên bình ổn. Nếu đối phương là MJ thì anh ấy có thể yên tâm. Mặt MJ nóng bừng trước hành vi vô thức của Dowon. Đột nhiên, lồng ngực cậu trở nên hỗn hoạn. Trái tim cậu đã bao giờ đập như thế này chưa? Bên trong xương sườn đau dữ dội.

Cậu áp gò má nóng hổi lên trán Dowon. Trái tim nóng như lửa đốt, như hẫng một nhịp rồi lại đập nhanh trở lại. Chuyện đó thật kỳ quặc. Cậu không biết nên định nghĩa như thế nào vì tất cả những phản ứng mới mẻ này của cơ thể đều là lần đầu tiên cậu cảm nhận được. Cậu lại nhìn xuống khuôn mặt bình thản của Dowon. Cổ họng MJ cứ bỏng rát vì cảm thấy Dowon quá đáng yêu.

"Ha, haa, phải làm sao bây giờ?"

Lẩm bẩm một mình, MJ dần trở nên bồn chồn. Có quá nhiều suy nghĩ dâm dục đang chạy loạn qua đầu. Những khao khát muốn làm gì đó với da thịt trắng nõn của Dowon đang hiện rõ qua lớp áo choàng, dần trở nên rõ ràng hơn.

MJ cẩn thận nép sát vào Dowon. Hạ bộ đang nóng bừng như khuôn mặt cậu, nặng nề chen vào giữa háng Dowon. Bằng cả hai tay, cậu vuốt ve làn da bên trong chiếc áo choàng hở hang. Nó mềm mại đến nỗi như muốn tan chảy trên đầu ngón tay. 

Dường như cơ thể trần truồng của Dowon còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào hơn cả kẹo dâu tây. Cậu muốn mút nó như kẹo. Cậu muốn vùi mình vào bên trong anh và nếm thứ chất lỏng ngọt ngào, nhớp nháp.

"Ha ha ha."

Bên trong chiếc chăn nhăn nhúm, MJ thở ra một hơi phấn khích.

"..... Cậu muốn trở thành mối quan hệ như thế nào với người đó?"

MJ lẩm bẩm khi nhớ lại câu hỏi của thanh niên tóc vàng.

"Mình muốn trở thành mối quan hệ vui vẻ khi làm tình với bác sĩ."

Câu nói này thể hiện một mong muốn rõ ràng hơn bao giờ hết.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật