[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 4: Soái ca, anh là ai vậy?



【 Đêm đã khuya, có vị đại lão nào ra nói cho kẻ cùi bắp này thiếu tướng đang che chở cái gì vậy a? 】.

【 +1, tui xem đi xem lại video mà gương mặt anh tuấn của thiếu tướng đều nhìn không được, Keikatsu tiến sĩ thật đẹp trai! 】

【 Đó chắc hẳn là đồ vật nào đó rất quý đi, bằng không thì tại sao thiếu tướng cùng người của viện nghiên cứu khoa học đều chạy ra? 】

【 Có một nói một, có cái gì có thể quý hơn cả ấu tể cơ chứ? 】

【 Báo cáo tổ chức, tui đang ở hiện trường, tui nhìn thấy trong tay thiếu tướng có một nhúm lông kim sắc! 】.

【 Lầu trên mau đánh tỉnh tui đi, đó chắc không phải là ấu tể chứ?! 】

【 Ngươi mau dẹp cái ý tưởng đó đi, ngươi thử chổng mông lên xem lông của chính mình đi, cứng đến mức có thể chọc chết chính mình đó, còn ấu tể nữa? Có ấu tể nào được sinh ra mà chúng ta không biết? 】

【 Này không thể một gậy đánh chết a, chẳng lẽ muốn nói thiếu tướng cầm một cái bàn chải? 】

【 Anh trai ta làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, tui hỏi hắn, hắn cười như kẻ ngốc nói là bí mật.】

【 Tui cũng thế!! Có vị đại lão nào có tinh tức mới nhất không???? 】
.
.
.
【 Mọi người, tui đã trở về! 】

【Có tin tức gì mới không? 】

【 Đại lão bên cạnh đã làm được rồi, tui chuyển tiếp qua cho mọi người xem, tui mặc kệ, tui tin là có ấu tể! 】

Đoạn video thiếu tướng tiến vào viện nghiên cứu khoa học lan truyền trên mạng đã bị cắt lại chỉ còn đoạn giữa, cùng bức ảnh mờ không rõ ràng lúc trước khác rất nhiều, đoạn video này được phóng to rõ tới mức có thể nhìn được mọi thứ trong tay Arnold.

Ở khe hở giữa hai cái bàn tay lộ ra một nhúm lông màu vàng kim, ở trong gió nhẹ đung đưa. Có một dúm lông màu xám rất nhạt ở phía trên bị bóng của bàn tay che khuất, trong video nó còn hơi nhúc nhích.

Giống như là lỗ tai

[ Sao nó lại trông như thế này? Là giả sao? ]

[ Tui mặc kệ, tui cũng tin! ]

[ Cmn đây chính là ấu tể còn gì nữa! Tui chết đây! ]

[ Lông xù! Là lông đó!!!! ]

[ Tạm biệt các đồng chí, tui đi ngồi xổm chờ tin tức từ trang web chính thức của viện nghiên cứu khoa học đây, chờ có tin mới tui lại trở về, đừng nhớ tui. ]

[ Không được! Tui cũng đi đây! ]

Trên Tinh Võng, bởi vì cổng lớn viện nghiên cứu khoa học phát sinh sự tình mà làm ầm ĩ, đủ loại suy đoán ùn ùn không dứt, nhưng suy đoán nhiều nhất vẫn là "Ấu tể".

Bất chấp việc có rất nhiều người không tin, nhưng đề tài về ấu tể lông xù vẫn thành công chạy lên top 1 Hot Search

Trên mạng náo nhiệt bao nhiêu thì viện nghiên cứu khoa học lại yên tĩnh bấy nhiêu, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng kim rơi - tiểu ấu tể vẫn còn đang ngủ.

Arnold nhíu mày đứng một chỗ, một đám lão nhân lão thái thái vây quanh hắn, nếu không phải tiểu ấu tể nằm ở trên tay hắn, lại sợ di chuyển sẽ đánh thức ấu tể thì Arnold đã sớm bị đuổi ra từ đời nào rồi.

Nhưng mà những người này đều là trưởng bối của hắn, thậm chí có người trước khi hắn sinh ra đã phụ trách mọi công tác sinh sản của mẹ hắn, Arnold giận nhưng Arnold không nói, chỉ có thể mím môi đứng đó mặc cho một đám lão nhân xô đẩy.

" Trời ạ, nó nhỏ quá đi, thật mềm!"

"Lông của nó sao lại mềm thế này?"

"Nhìn thấy một ấu tể như thế này, tôi cảm thấy cuộc đời này thật mĩ mãn."

***

Sau đó, một đám đại lão vây quanh tay Arnold kiểm tra thân thể cho ấu tể, dụng cụ tích tích tích quét qua, tâm mọi người đang treo cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

"Ấu tể không có việc gì, trạng thái tốt tới đáng kinh ngạc, chờ nó tỉnh lại đến cho nó ăn một chút , nó nhất định là đói lả rồi."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Arnold nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ấu tể như vậy, vài vị đại lão chuyên nghiên cứu sâu ở phương diện này cũng không thể nhận ra loại gen thú trên người tiểu ấu tể rốt cuộc là đến từ đâu, cũng không biết cha mẹ nó là ai, một đám người trừng mắt nhìn nhau, sôi nổi chỉ trích đối phương học thức nông cạn.

Bọn họ cẩn thận cắt xuống một đoạn lông tơ trên người của tiểu ấu tể,, đưa đi làm giám định gen, cần phải biết rõ lai lịch của tiểu ấu tể, biết rõ đây là việc cần làm nhưng người phụ trách cắt lông vẫn bị mấy người còn lại lườm cháy mắt.

Sợ ấu tể đang ngủ tỉnh lại, một đám người liền nói chuyện như đang thì thầm với nhau.

"Ta không tin là sẽ có người đem vứt bỏ ấu tể, chắc chắn bên trong có uẩn khúc." Đàm luận một hồi, Keikatsu nói.

Ấu tể là bảo vật của toàn nhân loại, không ai sẽ nhẫn tâm đem ấu tể vứt bỏ, huống chi là ấu tể lông xù như thế này 

So với những đứa trẻ khác, cha chúng muốn bế lên dùng cằm cọ cọ đinhgr đầu đều chỉ có thể chịu máu chảy đầy mặt, ấu tể ấm áp mềm lại trước mắt này chính là ao ước lớn nhất trong lòng vô số người.

"Arnold, lúc trước Sean nói tiểu ấu tể là ngươi nhặt được? Nhặt được ở đâu?"

Arnold: "Trong xe."

Đám người Keikatsu: "???"

Trong xe? Làm kiểu gì mà đánh rơi một đứa trẻ trong xe huyền phù của người khác được hay vậy? Còn là trong xe của Arnold?

Nhưng bọn hắn biết Arnold sẽ không nói dối, nghi ngờ trong lòng cũng càng sâu.

Sean ở trước mặt các đại lão của viện nghiên cứu còn có chút căng thẳng, nhưng chuyện liên quan đến ấu tể thì cậu ta liền mở miệng trả lời: "Đúng vậy ạ, bọn cháu vừa mới lên xe không lâu thì Thiếu tướng đã phát hiện ấu tể."

"Cháu khi đó tham gia hội nghị bên quân bộ, lúc cháu đi nó đã ở đó chưa thì cháu không rõ, lúc về thì phát hiện ra nó, lúc đó nó đã ở trong cái hộp kia rồi." Arnold nói, hướng mắt nhìn về cái thùng giấy Sean đặt trên bàn gần đó.

Đó là một cái thùng giấy rất bình thường, bìa màu gỗ bên ngoài gấp thành hình hộp, khe hở có dán băng dính màu hồng nhạt, lúc này một nửa bên nắp đậy đã bị mở ra, lộ ra chiếc hộp vuông bên trong đầy các lỗ nhỏ, vị lão nhân duỗi tay sờ soạng, ngón tay hơi dùng sức một chút mà một góc hộp vuông màu trắng đã vỡ vụn.

"Cái hộp này có phải quá giòn rồi không?"

Hộp chứa đầy bông ẩm và mùn cưa dính lẫn lộn vào nhau, mùi hôi nhàn nhạt làm tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy tức giận.

Tiếu ấu tể yếu ớt như vậy, trước khi được Arnold phát hiện vẫn luôn ở nơi dơ bẩn đó run bần bật.

Bất luận vì sao tiểu ấu tể lại xuất hiện trong cái hộp này nhưng cha mẹ của nó chắc chắn đều không xứng làm cha mẹ, họ đã gây ra tổn thương cho ấu tể trân quý.

"Đây là cái gì?" Lão nhân lấy từ trong hộp ra một miếng màu vàng, phía trên có dấu răng nhỏ, chứng minh rằng đây là thứ mà ấu tể ăn.

Trên lớp da hơi sần sùi có vài dường vân nhàn nhạt, còn có mấy sợi râu màu trắng, mặt cắt đã hơi khô rút lại do mất nước theo thời gian, nhưng ở giữa có một màu vàng sáng cực kì bắt mắt.

Keikatsu lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình chưa thấy qua.

Giữa một đống nghi hoặc, một vị nữ sĩ đang cố gắng nhớ lại gì đó nhíu mày: "Hình như tôi đã từng gặp qua."

"Brenda, cô từng gặp qua rồi?" Keikatsu hỏi.

"Một thời gian trước, con trai tôi tặng cho tôi một chậu hoa, nói là chủng loại mới được phát hiện, nở hoa khá đẹp." Brenda vừa nói vừa đi đến bên cửa sổ mang tới một chậu hoa.

Cành và lá rất mỏng, màu xanh lục kéo dài từ thân lên, hoa màu trắng mọc thành chùm, trắng xanh đan xen vào nhau có vẻ vô cùng rõ ràng.

"Đây không phải là hoa sao?" Có người khó hiểu hỏi, "Cũng khá đẹp."

Brenda đem chậu hoa đặt lên bàn, duỗi tay nắm lấy thân cây kéo ra: "Lúc trước tôi có đổi cho nó cái chậu mới nên có chút ấn tượng. Mọi người xem!"

Một chuỗi rễ cây lớn được kéo ra từ trong chậu, bỏ qua phần đất dính lại thế mà giống hệt cái kia trong hộp!

Brenda bẻ gãy cái rễ lớn trên tay, mặt cắt trừ bỏ vết nứt nhẹ ra thì giống hệt nhau.

"...."

Keikatsu vuốt mặt: "Cái này tên là gì, tôi gọi cho viện nghiên cứu thực vật, xem bọn họ có còn không, bảo họ đưa mấy bồn lại đây."

"Nó tên là hoa ren."

"Được rồi, đến lúc đó mang đi giám định, không có gì nguy hiểm thì để ấu tể ăn."

Trong hộp lại phát hiện được những thứ khác, có thóc gạo, còn có một ít ngũ cốc bị đè bẹp lép, chỉ là bây giờ nhìn nó mềm xèo mốc meo, có lẽ là hỏng rồi, thứ có thể tìm được, đám Keikatsu đều mang đi thay mới, tìm không ra thì đưa đi kiểm tra trước rồi lật tìm cơ sở dữ liệu.

"Nhóc con ngủ cũng thật ngon." Bận rộn một vòng, cả nhóm quay lại chỗ Arnold, ấu tể vàng kim vẫn như cũ nép vào lòng bàn tay Arnold ngoan ngoãn ngủ say.

Keikatsu nhìn bộ lông mềm mại của ấu tể, lòng yêu thích lông mềm bị đè nén nhiều năm rốt cuộc không nhịn được mà trỗi dậy: "Để ta sờ nó một chút!"

Arnold muốn ngăn cản lại bị hắn phớt lờ không chút lưu tình, không còn cách nào đành chỉ có thể để mặc hắn động thủ.

Tiến sĩ Keikatsu ho nhẹ một tiếng, vươn một ngón tau thật cẩn thận sờ lên sống lưng tiểu ấu tể, theo đường cong trượt xuống, đầu ngón tay sờ tới bộ lông mềm như nhung khiến hắn sướng muốn xỉu.

"Trời ạ! Đây chính là ẩu tể mà tôi mong được thấy nhất từ trước tới giờ, nghe nói trước đây ấu tể đều như thế này cả!"

Keikatsu lại vuốt ve vài cái, hắc hắc cười, vào lúc những người khác cũng không kiềm chế được chuẩn bị động thủ thì hắn đột nhiên sờ phải cái gì đó là lạ, hơi cứng một chút nhưng cũng rất mềm mại.

Keikatsu cúi đầu nhìn ngón tay mình, xấu hổ rời ra từ cái đuôi của tiểu ấu tể, mắt thấy cái đuôi nhỏ kẹt trong đám lông tơ của tiểu ấu tể giật giật sau đó cơ thể run lên, thân mình co rúm đang từ từ mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Keikatsu:"..." Tôi nói tôi không cố ý, mọi người có tin không?

Đáp lại hắn chính là cái mặt đen của Arnold và nắm đấm của người bên cạnh.

Tống Trường An trong mơ đang ngủ trên máy mát xa thoải mái cực kì đột nhiên cảm thấy mình hình như từ đâu có thêm một cái đuôi, còn có người chạm vào đuôi cậu làm cậu có cảm giác là lạ, rất nhanh liền từ trong mơ tỉnh lại.

Arnold nhìn ấu tể của mình có chút mơ màng ngẩng đầu lắc lắc, há to miệng ngáp một cái, bốn chiếc răng cửa trắng nõn lộ ra, còn có thể nhìn thấy hàm răng nho nhỏ bên cạnh, thậm chí là cả đầu lưỡi cũng phấn phấn nộn nộn.

Arnold nghĩ thầm: "Miệng ấu tể tuy rằng rất lớn, lớn hơn mình nghĩ rất nhiều... Nhưng cũng rất đáng yêu không giải thích được."

Ngáp xong Tống Trường An rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vừa mới mở mắt liền thấy một đám người  vây quanh cậu, tuy trên mặt mang nụ cười hoà ái nhưng vừa nhìn thấy cậu đã hoảng sợ.

Tống Trường An sợ đến dựng lông, nhảy dựng tại chỗ, quay đầu chạy đi sau đó hung hăng mà va vào một bức tường rồi ngã xuống, móng vuốt liều mạng bám lấy, cuối cùng đem chính mình treo lơ lửng bên trên.

Một giây sau đó, một lòng bàn tay ấm áp nâng mông cậu lên làm cậu có thể thả lỏng rơi xuống.

Tống Trường An đứng vững trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt.

Ngoạ tào, soái ca, anh là ai vậy?

Dưới ánh mắt chăm chú của tiểu ấu tể, Arnold duỗi tay xoa xoa đầu bé, phá lệ cười ôn nhu vô cùng.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Arnold: Soái ca anh đây chính là chồng tương lai của em.

*Chú thích:

 Hoa ren (cũng khá giống ha ^^)



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật