[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 19: Sắc mặt biến đổi vô lường



【 Trường An đáng yêu quá đi! Lông xù đó sờ vào chắc thoải mái lắm ha! Tui muốn tắt thở! 】

【 Móng vuốt nhỏ kìa! Lại còn biết cào người! Nhưng mà tiểu Trường An khi tức giận cũng quá đáng yêu rồi! 】

【 Động tác của tiến sĩ Keikatsu làm ta cười muốn bể bụng rồi hahahaha, nhưng được ấu tể đánh cảm giác hạnh phúc lắm đây! 】

【 Nhìn nó tức giận đến râu cũng vểnh lên rồi! Tui còn nhìn thấy hàm răng nhỏ nữa đó! Đáng yêu quá! 】

【 Mọi người thật quá đáng! Làm sao có thể cười nhạo Trường An của chúng ta như thế? Lòng tự trọng của ấu tể cao như vậy, lỡ như nó tức điên thì chúng ta biết làm sao? Vô năng cuồng nộ!  】.

【 Trường An không tức giận nha, lại đây chị ôm một cái nào! 】.

【 Không được rồi, tui sẽ ở lại nơi này mãi mãi, tui muốn xem Trường An ngủ, tui muốn cùng em nó ngủ! 】

***

Sau khi sự cố tiếp nhận người xem xảy ra, Siêu Sao bắt đầu nhanh chóng  bảo trì và sửa chữa, đồng thời liên hệ với Viện nghiên cứu khoa học và một số đài khác, bọn họ đều có chung nhận thức mới, đem Livestream sinh hoạt của ấu tể phân chia thành nhiều đài, mới có thể giải quyết nguy cơ tiếp nhận dòng người khổng lồ.

Siêu Sao Livestream đều có bộ phận giả thuyết hình chiếu nhưng nói về công năng thì các nhà đài khác không thể bằng được. Đây là thứ làm cho Siêu Sao trở nên độc nhất vô nhị, tuy rằng không thể chân chính chạm vào ấu tể nhưng lại có thể duỗi tay qua màn ảnh sờ vào ấu tể. Loại cảm giác này vô cùng vi diệu, làm cho mọi người vô pháp kháng cự lại dụ hoặc.

Chỉ là, dụ hoặc thật lớn nhưng nhân số có hạn. May mắn thay, chế độ hẹn trước hiện đang mở, mọi người chỉ có thể ở trong đó trong mười phút sau khi xác minh. Cho nên,  không có vấn đề gì khi đợi thông báo được thông qua, thời gian chờ đợi thì tùy tiện tìm đài khác xem ấu tể cũng được, không đến mức Siêu Sao không thể gánh nổi. 

Toàn bộ Tinh Võng tràn ngập trong cảm giác vui sướng, lúc trước bởi vì livestream thất bại mà khắp nơi đều chỉ trích. Nhưng hôm nay, tất cả những thứ đó đều bị lu mờ bởi vì ấu tể đã xuất hiện, đề tài thảo luận của mọi người chỉ có một: Nó là Trường An sao? 

Nhiều năm như vậy mới xuất hiện một con ấu tể lông xù duy nhất. Chỉ bằng hình ảnh lông tơ lay động theo gió lúc đang ngủ cũng có thể dễ dàng làm tim mọi người tan chảy, một lần nữa gợi lên khát vọng với lông tơ của bọn họ. 

Khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, Tống Trường An còn đang ngủ say, cậu không biết có nhiều người muốn đem lông của cậu cạo trọc hết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, còn có một đám người vây quanh cậu nhờ bộ phận giả thuyết hình chiếu mà giở trò đồi bại đối với cậu. Điều này khi xuất hiện trong giấc mơ đều có thể dọa cậu tỉnh dậy.

Nhưng Tống Trường An chỉ biết mình sắp bắt đầu phát sóng trực tiếp, lại không biết phát sóng trực tiếp có bao nhiêu người xem, cho nên trước mắt loại cuộc sống này vẫn là quá bình thường.

Một đám người nhảy nhót lung tung trên Tinh Võng, hô to "lông xù vạn tuế, ấu tể vạn tuế". Cùng lúc đó, trong viện nghiên cứu khoa học cũng có một con ấu tể nhảy nhót lung tung, vươn móng vuốt đánh Keikatsu kêu trời, cuối cùng chạy trối chết.

Tống Trường An vẻ mặt hung ác đứng trên mặt đất, xoa xoa thắt lưng của mình, không sợ thân ảnh của Keikatsu đã biến mất khỏi tầm mắt của cậu, đứng tại chỗ kêu "Phốc phốc" nửa ngày, biểu đạt khiển trách của bản thân với Keikatsu. 

Thấy cậu tức giận đến mức thở hổn hển, Arnold vươn ngón tay sờ sờ lồng ngực nhỏ của cậu, lòng bàn tay ấm áp từ cổ đi xuống đến bụng nhỏ mềm mại, ý muốn xoa dịu sự tức giận của ấu tể, lại không ngờ bị ấu tể trừng mắt nhìn, ngón tay bị chụp lại, chỉ có thể miễn cưỡng rút tay về.

Tống Trường An liếc xéo hắn một cái, đừng tưởng rằng cậu đã quên mất hắn vừa rồi cười trộm cậu, cậu cũng không phải là Hamster vàng ngốc nghếch chân chính. Cái gì cậu cũng biết hết đó! 

Tống Trường An quay đầu không để ý đến hắn, tự mình trở về đi!

Thôi bây giờ phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi, cậu cũng đã bị mọi người nhìn thấy rồi, không cần phải bán manh nữa. Tuy rằng đã xem nhẹ, nhưng mạc danh (*), cậu vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên tình huống này trở thành chỗ để phản kháng.

Nếu như hình tượng nhân vật chính không phải là cậu, Tống Trường An thề cậu có thể cười đến rớt hàm. Nhưng cố tình cậu là nhân vật chính, Tống Trường An cười không nổi.

Hạt ngũ cốc trong tay Arnold yếu ớt không chịu được, nhưng trong tay cậu lại cực kỳ cứng rắn, cậu cắn cũng không vỡ. Mọi việc phát triển đến tình huống bây giờ, có thể nói là sự tình khổ sở nhất cậu từng trải qua.

Thất bại và không cam lòng khiến Tống Trường An rũ đầu bước tiếp, từ lỗ tai gục xuống hai bên cũng có thể nhìn thấy sự chán nản của cậu.

Chờ cậu trở lại miệng chén, Tống Trường An nhìn mấy hạt ngũ cốc trong chén, dùng tay lắc lắc. Đột nhiên phát hiện không muốn ăn, vừa nhìn thấy nó liền nghĩ tới sự việc kia, lại nghĩ tới tiếng cười của Keikatsu, hận không thể ném một lần nữa, lúc này đây cậu tuyệt đối sẽ không nhặt lên nữa. 

Chỉ cần tưởng tượng, vào lúc này, có lẽ cậu còn đang phát sóng trực tiếp, nhất cử nhất động (**) đều có người theo dõi, Tống Trường An lập tức kiềm chế bản thân không được tức giận, nhưng lại không kiềm chế được mà cảm thấy rất khó chịu.

Đương sự Keikatsu đã bị cậu đánh chạy, nơi này chỉ còn lại Arnold và cậu, Tống Trường An quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt vô thức hiện lên một chút ấm ức.

Ngay cả Arnold vừa rồi cũng chê cười cậu.

Cậu càng nghĩ càng tức giận. Mang một bụng tức giận ngẩng đầu lên, ngồi xổm bên cạnh Arnold. Lúc chạm phải  ánh mắt của hắn, rốt cuộc nhịn không được mà bẹp miệng, đôi mắt hạt đậu bị bịt kín bởi một tầng hơi nước.

Một mặt là vì bất lực và đau khổ, mặt khác nghĩ rằng ngay cả Anorld cũng muốn cười nhạo mình, Tống Trường An nhanh chóng thay đổi tâm tình, ngoan cố đứng tại chỗ, giữ vững tôn nghiêm (***) cuối cùng của mình.

Bất quá chờ đến lúc Arnold đem cậu bế lên cũng không phản kháng là được.

Lòng tự trọng của ấu tể rất cao, Anorld hối hận vì ngay từ đầu đã không đuổi Keikatsu ra ngoài, không nghĩ tới lại làm cậu tức giận.

"Trường An không sao cả, em còn nhỏ như vậy, đã rất tuyệt vời rồi, đều là lỗi của Keikatsu cả." Anorld vuốt trán cậu, dịu dàng an ủi: "Sau này em muốn ăn gì, ta sẽ chuẩn bị tốt. Em vui vẻ một chút có được không?"

Lúc Anrold không nói, Tống Trường An còn có chút nghẹn ngào. Giờ nghe được hắn an ủi, cậu lúc này không khỏi có chút mất bình tĩnh, lông xung quanh mắt đều ướt một mảng, nhìn rất đáng thương. 

【 Không được rồi, tôi hiện tại rất tức giận, rất muốn bạo hành Keikatsu! 】

【 Nói! Tên nào làm cái này! Là ai!? Mau xin lỗi Trường An đi! 】

【 Bé con tui rất xin lỗi. Sau này ta sẽ không tái phạm nữa, bé khóc lòng tui đau quá đi huhuhu!!】

【 Do Trường An quá thông minh, biết là đang chê cười bé mới tức giận! 】

***

Tống Trường An hít mũi, hai móng vuốt nhỏ ôm ngón tay Arnold, trong miệng phát ra âm thanh  oán giận.

Thực ra với tính tình của cậu, khi không vui thì một lúc sau sẽ quên, có thể ngày mai cậu nhớ ra, vẫn có thể vui vẻ cười nói. Nhưng khi được an ủi thì lại khác, cảm giác tủi thân phóng đại, trong lúc nhất thời còn có chút to ra gấp hàng nghìn lần.

Arnold xoa đầu ấu tể, nghe cậu rầm rì kêu, chắc là vẫn đang oán giận Keikatsu, chỉ nhẹ nhàng xoa mắt cậu. 

"Trường An, lúc trước đồng ý cho em ăn ngon, giờ đến lúc ăn cơm rồi, muốn ăn cái gì?".

Tống Trường An xoa xoa đôi mắt nhìn hắn, đã sớm quên mất việc này, trong lúc nhất thời ánh mắt cũng có chút mờ mịt.

Lúc trước, vật phẩm trong hộp phát hiện ấu tể được dùng để kiểm tra và đo lường. Bọn họ cũng phát hiện ra rất nhiều loài tương tự trong tổ hợp gien, chỉ bởi vì sự khác biệt rất nhỏ mà vẫn chưa đưa ấu tể ăn được.

Nhưng không thể không nói, thực đơn hiện giờ của ấu tểbthật sự là quá mức đơn điệu, mà dịch dinh dưỡng chuyên môn vì cậu chuẩn bị cậu lại không muốn ăn. May mắn là gần đây có một loại thực vật mới đã được xác nhận là ấu tể có thể ăn.

Kết quả mới ra tới, Arnold cũng là trước đó không lâu mới được đến tin tức. Loại này không phải là thực vật được trồng nhiều, mà là được phát hiện trong cuộc điều tra sinh vật ở nơi hẻo lánh khác vài năm trước. Đối với việc lấy mẫu, bọn hắn cũng không lấy quá nhiều, lúc này là bởi vì ấu tể mà nghiên cứu.

Vốn dĩ ngày mai mới có thể chính thức đưa đến trước mặt tiểu ấu tể, nhưng nhìn cậu khóc chít chít, Arnold cảm thấy lúc này là thời điểm cần thiết.

Arnold đem tay đặt dưới mặt đất, Tống Trường An bò xuống, ngồi xổm trong chén, hai móng vuốt nhỏ bám lấy vành chén nhìn hắn.

"Em chờ tôi một chút, tôi rất nhanh sẽ trở về." Arnold vỗ đầu cậu, bước nhanh rời đi.

Tống Trường An nhìn bóng dáng Arnold biến mất khỏi tầm mắt, ủ rũ ngồi xuống, một hạt thóc chạm vào chân cậu, cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, duỗi chân đá ra ngoài.

Tống Trường An: ".. Tạm thời không thích ngươi."

Cậu cũng biết hành vi hiện tại của mình có chút trẻ con, nhưng vẫn không nhịn được lại đá chân, bảy tám hạt ngũ cốc va vào nhau trong bát, cảnh tượng có chút hỗn loạn.

Tống Trường An sờ bụng chính mình, cậu có chút đói bụng, nhưng cà rốt đã ăn xong rồi, chỉ dư lại hạt ngũ cốc, nhưng lại không muốn ăn, cậu nằm liệt trong chén, không muốn nhúc nhích .

Mặt mũi đã sớm ném cho chó ăn,bây giờ cậu cũng không để ý hình tượng nữa.

Cho đến khi Arnold trở lại, cậu mới lăn lóc bò dậy, muốn nhìn một chút Arnold đem gì cho cậu.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Arnold, hoặc là nói lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật trong tay Arnold, đôi mắt u ám của Tống Trường An đột nhiên sáng lên.

Arnold từ xa nhìn cậu vẫn nằm trong bát không vui, cũng không biết đồ vật trong tay có thể làm cho ấu tể vui vẻ hay không, liền nghe thấy âm thanh ấu tể bò dậy, vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền sáng lên.

Arnold: "..."

Trơ mắt nhìn ấu tể vừa mới đau buồn, sau một giây liền bắn ra sức sống tràn trề, Arnold chìm vào im lặng.

Tống Trường An chưa kịp chờ Arnold  đi tới, bắn một phát từ trong chén nhảy ra ngoài, chân ngắn chạy nhanh như mô - tơ đến bên chân Arnold, lộ ra biểu hiện không thể chờ đợi. 

Cậu giơ tay cao thật cao, miệng cười đều khép không được, vẫn luôn nói: "Bắp! Bắp! Bắp!".

Những hạt màu vàng xếp thẳng hàng trong tay Arnold còn không phải bắp hay sao? 

Khi Arrnold đưa một nửa số ngô trong tay cho cậu, Tống Trường An vẫn chưa thể ngừng cười.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất thay đổi vô số tư thế, rốt cuộc thành công dùng răng cửa ngậm bắp, ôm ở trước ngực lảo đảo chạy về, một bên chạy một bên cười, miễn bàn nhiều vui vẻ.

Chờ đến khi trở lại trong chén, cậu há miệng thở dài một hơi, sau đó âu yếm ôm bắp ngả vào chén, vừa ăn vừa híp mắt, thỉnh thoảng lại vui vẻ cảm thán, giống như sống trên thiên đường.

Phía sau cậu là Arnold đang trầm mặc đứng ngốc.

Cùng lúc đó, trên Tinh Võng cũng là một mảnh an tĩnh.

【 Nước mắt của Trường An làm tui thương tâm, tui sắp tức chết đến nơi rồi, nhưng hiện tại bé lại cười vui vẻ, tui lại cười không nổi.】

【 Bởi vì Trường An rơi nước mắt, tui khắc sâu sai lầm của bản thân vào trong tim, nhưng hiện ại tui muốn hỏi một câu: Chúng ta thật sự sai rồi sao? 】

【 Tui có thể làm gì, chúng ta có thể làm gì? 】

【 Vô năng cuồng nộ!! 】

-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trường An: Ăn ngon uống tốt khiến tui vui vẻ. Cái gì? Mọi người nói tui lúc nãy không vui ư? Tui không nghe được nha! Ngươi nói lại đi!

-----------------------------------------

(*) Mạc danh: Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.

(**) Nhất cử nhất động: Mỗi một việc làm của mình.

(***) Tôn nghiêm: là bộ mặt của mỗi cá nhân, là đạo đức, khí tiết khiến người khác tôn trọng, tin yêu mình.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật