[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 17: Tiểu ấu tể bị bệnh?



Tống Trường An càng nghĩ càng giận, hậu quả của việc này là Keikatsu bị giận chó đánh mèo.

Tuy rằng cậu biết rõ đây là tình huống phát sinh ngoài ý muốn không thể trách Keikatsu, nhưng cái cậu để ý là lúc y biết có chuyện phát sinh cũng không nói cho cậu.

Rốt cuộc cậu chỉ mới Livestream!

Livestream căn bản không có, chủ nhân lại không biết, chuyện như vậy không tức giận được sao?

Tống Trường An nghĩ tới việc lúc trước mình cực khổ như thế nào, tức đến nỗi giậm chân.

Trời mới biết cậu bán manh có bao nhiêu mệt mỏi, cậu cẩn thận bán manh lâu như vậy, nhai đồ ăn đến nổi mỏi miệng, sau đó liền đổi được một kết quả như vậy, không tức giận mới là lạ. 

Mọi người sẽ nghĩ vì cái gì chỉ đổ thừa Keikatsu mà không trách Arnold, rõ ràng là Arnold cũng vừa mới biết được, cho nên đây đều là lỗi của Keikatsu!

Nhìn ấu tể không biết vì sao lại đứng tại chỗ nhảy nhót, Keikatsu cười hai tiếng nhích lại gần.

Ngày hôm qua ở phòng điều khiển thấy rõ việc làm của Arnold đối với ấu tể, Keikatsu liền ngứa ngáy cả một buổi tối. Hôm nay đi đến rốt cuộc nhịn không được cũng muốn ôm tiểu ấu tể một cái, y tiến đến bên cạnh Tống Trường An, chuẩn bị bế ấu tể lên giống như Arnold đã từng làm.

Tống Trường An nhìn Keikatsu tới gần, lưng thẳm tắp, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, ghét bỏ kêu lên hai tiếng. Lúc tay Keikatsu sắp đụng tới, cậu liền quay người đạp một phát, dựa theo lực trực tiếp nhảy đi chỗ khác, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Arnold. 

Keikatsu: "..."

Arnold: "..."

Tống Trường An ghé vào giày của Arnold, hai tay bám vào giày bò lên trên. Chiếc giày có chút cao đối với cậu, cậu phải chín trâu hai hổ mới có thể dẩu mông bò lên, rầm rì kêu.

Chờ đến lúc Arnold duỗi tay đem cậu bế lên, Tống Trường An lại xòe móng vuốt ôm lấy ngón tay hắn, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn mà nép vào, nào còn có bộ dáng hung hãn đá Keikatsu vừa nãy. 

Keikatsu ngồi xổm trên mặt đất, nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn ấu tể đang ở trên tay Arnold, nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh, tại sao Trường An không thích ở gần y chứ?

Hơn nữa y còn có một loại cảm giác, Trường An thông minh như vậy, cục diện trước mắt này là cố ý bày ra cho y xem.

Rất nhanh, y phát hiện trong lòng bàn tay có một vết cào, rất nhỏ, chắc là lúc ấu tể đá y nên rơi xuống, biểu tình càng thêm đau khổ.

Keikatsu, "Trường An! Tại sao lại không thích ông Keikatsu vậy? Tên nhóc này có cái gì tốt! Trường An, ông đau quá!"

Y đưa bàn tay bị thương của mình đến trước mặt Tống Trường An,  nâng chính mình bị thương tay tiến đến Tống Trường An trước mặt, thấy đối phương chỉ có một vết cào nhỏ, lại nhìn Keikatsu đau đến nhíu mày.

Tống Trường An: "Tôi cảm thấy ông đang xem tôi là kẻ ngốc."

Cậu lại kêu lên hai tiếng, buông ngón tay Arnold ra, xoay người dùng mông đối mặt với Keikatsu.

Keikatsu: "..."

Keikatsu chịu đả kích mạnh ảm đạm rời đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Trường An và Arnold.

Arnold xoa đầu cậu: "Làm sao vậy Trường An? Sao lại tức giận?"

Nói thật, lúc ấu tể tránh bàn tay của Keikatsu chạy về phía hắn, cảm giác được ỷ lại này làm cho Arnold sinh ra một ít khoái chí, nhưng hắn biết, ấu tể đây là giận Keikatsu.

Tống Trường An lắc lắc đầu, kỳ thật cũng không có tức giận như vậy, chính là có chút mệt mỏi.

Cậu ngồi ở trong lòng bàn tay Arnold, duỗi tay xoa xoa gương mặt, ăn như vậy làm cậu hơi mệt, nhưng bây giờ cậu đã có cơ ngơi, Tống Trường An không muốn bỏ cuộc dễ dàng.

Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, Tống Trường An liền ngồi xổm trên đùi Arnold, để Arnold xoa quai hàm cho cậu, thoải mái nheo mắt. 

Rất lâu sau, chờ đến lúc Arnold dừng tay, Tống Trường An đã ngủ trong tư thế ngồi xổm, Arnold buông lỏng tay liền đỡ được một thân hình mềm như bông.

Không biết ấu tể đã làm gì nhưng Arnold cũng nhìn ra cậu rất mệt. Hắn bế ấu tể lên để cậu an ổn nằm trên tay chính mình, nhìn cậu cuộn thành một cục, bốn móng vuốt nhỏ rúc vào người, đôi lúc thân thể sẽ run lên một chút, làm cái đuôi nhỏ cũng hơi nhúc nhích.

Sau khi Arnold đem cậu thả trên nệm, cậu cũng chỉ hơi cử động, nằm trên chăn bông mềm mại nặng nề ngủ say. 

Ôn nhu trong mắt Arnold chậm rãi tan đi, rốt cuộc ấu tể đã làm gì mà mệt đến vật, chẳng lẽ lúc hắn không ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Rời khỏi tiểu biệt thự của ấu tể, Arnold mở ra trang bị bảo hộ bên ngoài, ngoại trừ nhân viên thì không ai có thể mở cửa, ấu tể ở bên trong sẽ an toàn. 

Lúc hắn ra khỏi phòng, Keikatsu còn đang oán thán với những người khác về việc mình được ấu tể "thương yêu", sau đó nhận lại sự ghen tị của một đám người, hận hắn vì có thể được ấu tể thân mật.

Keikatsu nghĩ thầm: "Nói như vậy thì bị ấu tể đá là chuyện tốt, tôi có phải hay không không biết tốt xấu?"

Nhưng chờ đến lúc Arnold bước ra, Keikatsu còn chưa kịp nói vài lời ghen tị đã bị nghi ngờ của cậu làm cho khẩn trương. 

"Phòng Trường An không mấy người có thể tùy ý ra vào, ba bữa cơm của nó đều từ tổ trưởng tổ hậu cần chuẩn bị, còn có chuyên môn chữa bệnh giám sát. Ngoại trừ hai chúng ta ở lại trong phòng để kiểm tra cho có lệ thì đáng lẽ không có xuất hiện vấn đề." Keikatsu nói.

Arnold: "Xem lại camera đi."

Keikatsu đi theo Arnold đến phòng điều khiển, mấy nhân viên công tác còn ở lại hai mặt nhìn nhau cũng theo đi vào.

Mặc dù giữa họ và ấu tể cách nhau chỉ có một bức tường, nhưng khả năng phòng thủ nghiêm ngặt của phòng ấu tể không phải chuyện đùa, trong trường hợp này, chẳng lẽ ấu tể đã xảy ra chuyện?

Chỉ là nghe lời nói của Keikatsu tựa hồ cũng không có vấn đề lớn.

Mà bên kia, Keikatsu cùng Arnold ở trong phòng điều khiển đang xem lại camera, đại khái là từ ngày hôm qua, bộ dáng ăn của ấu tể bắt đầu trở nên kì lạ. 

"Tuy rằng cũng thực đáng yêu, nhưng vẫn cảm thấy không đúng." Keikatsu vuốt cằm nói. 

Hình ảnh ấu tể ngồi ở trong chén ăn cơm, cùng bộ dáng quen thuộc trong quá khứ cũng không quá giống nhau. Cậu mỗi lần ăn một miếng gương mặt sẽ ngẩng cao lên, rõ ràng chỉ ăn một chút, lại giống như nhét đầy miệng, nhìn rất gian nan.

Arnold nói: "Ngày hôm qua lúc tôi đi, ấu tể giống như cũng đã ăn như vậy."

Theo như lời hắn nói, hình ảnh kế tiếp xuất hiện là Arnold, toàn bộ người trong phòng điều khiển đều nhìn thấy thiếu tướng lạnh như băng trước mặt lại điên cuồng "hút" ấu tể.

Tuy rằng biết thiếu tướng vẫn luôn rất thích tiểu Trường An, nhưng không nghĩ tới lúc bọn họ cùng ở một chỗ thì lại có cái dạng này!

Chợt nhìn thấy hình ảnh này, Arnold nhịn không được xấu hổ ho khan một tiếng, biểu tình trên mặt thiếu chút nữa duy trì không được.

Hắn nói sang chuyện khác: "Trường An có phải hay không bị đau răng?"

Trong số các ấu tể, những đứa đặc biệt thích đồ ngọt ít nhiều sẽ bị sâu răng khi còn nhỏ, không kiểm soát được thức ăn và không thích đánh răng, sâu răng liền trở thành một vấn đề.

Nhưng Trường An cũng không thích đồ ngọt, mỗi lần ăn xong đồ ăn cũng sẽ tự giác đi đến chậu nước súc miệng, lúc kiểm tra cũng không phát hiện sâu răng nên bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Keikatsu: "Bộ dáng Trường An chạy bộ cũng không quá thích hợp."

Đoạn video ghi lại cảnh ấu tể chạy bộ ngày hôm qua, họ lấy dữ liệu video trước đó ra so sánh, rất nhanh phát hiện ra sự khác biệt.

Trước kia khi chạy bộ, bởi vì bánh xe tương đối lớn, ấu tể đứng ở mặt trên, đầu và thân nằm trên một cái trục, chỉ có bốn cái chân ngắn cũn cỡn bay nhanh, nhưng nhìn bộ dáng ấu tể chạy bộ ngày hôm qua, thân thể nhảy dựng lên, cảm giác có chút không xong.

Keikatsu càng xem càng kinh hãi: "Đây là tứ chi không phối hợp sao?"

Nghe tin này, các bộ phận chính của khoa điều trị cũng trở nên căng thẳng, khi họ kiểm tra thân thể, rõ ràng mọi thứ đều bình thường, nhưng bây giờ hình như bọn họ bỏ qua một vài chỗ.

Arnold sắc mặt càng ngày càng lạnh, nhìn thấy hình ảnh ấu tể đang ngủ ngon lành ở bên trong nói: "Vừa rồi kiểm tra Trường An cũng không có gì dị thường, chờ nó tỉnh lại liền đi kiểm tra toàn thân một chút. Bây giờ nó rất mệt mỏi, đừng làm phiền nó."

"Được, chúng tôi đi chuẩn bị trước"

Keikatsu: "Phía Siêu Sao  làm sao bây giờ? Tin tức của Trường An đã thả ra ngoài, nếu không thấy ấu tể sẽ làm dư luận xôn xao."

Chỉ là hiện tại, vô vàn âm thanh lên án trên Tinh Võng cũng đủ khiến Siêu Sao đau đầu.

Arnold nghĩ: "Khi nào sửa xong thì tiếp tục Livestream. Thân thể Trường An sẽ không có vấn đề."

Hắn như là tự mình an ủi, lại như là đã định sự tình, Keikatsu nhìn hắn nắm chặt nắm tay liếc mắt một cái, khẽ thở dài một cái.

Đương nhiên chuyện này, trong lúc ngủ say, Tống Trường An căn bản không biết.

Nếu cậu biết Arnold đem thời khắc bán manh của cậu thành đau răng, tư thế bán manh độc đáo cũng trở thành tứ chi không phối hợp, thì chắc chắn Arnold sẽ được hưởng kết cục giống Keikatsu.

Lúc Tống Trường An tỉnh ngủ, hoàn cảnh xung quanh hơi mang theo chút mờ nhạt, nghĩa là hiện tại đã là hoàng hôn, Arnold không ở bên người cậu, hẳn là còn không có trở về.

Cậu từ trong ổ chậm rì bò ra, duỗi người, đến trước vòng lăn chạy vài vòng hoạt động một chút.

Xét thấy phát sóng trực tiếp không khai, hắn cũng liền không làm bộ làm tịch, liền tùy ý chạy vài vòng, lúc này mới nhảy xuống tới, hướng hắn bát cơm chạy đi.

Thuần thục nhảy vào trong chén, Tống Trường An trước tiên lại nằm xuống, đầu gối lên vành hén, cậu duỗi ra tay bắt một hạt ngũ cốc, răng cửa cạy lớp vỏ ngoài, răng rắc ăn.

Anorld mát xa thật đúng chỗ, ngủ xong tỉnh dậy cũng không mệt, quai hàm cũng không đau, Tống Trường An cắn thêm một hạt ngũ cốc nữa,, vẫn như cũ nhắc nhở chính mình kế tiếp nên làm cái gì.

Tuy rằng hiện tại không có phát sóng trực tiếp, nhưng xem ra sau này sẽ rất mệt mỏi, không biết một ngày muốn phát sóng trực tiếp bao lâu.

Cậu lại nhặt một hạt ngũ cốc khác đưa lên miệng, nhưng hạt ngũ cốc này không ngờ lại cứng như vậy, không những không cắn ra được mà răng cửa bị vỏ ngoài xẹt qua một dấu vết màu trắng, làm cho cậu rùng mình. 

Tống Trường An có chút sợ chạm vào răng chính mình, sợ nó rơi ra, cảm thấy không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn ngũ cốc cứng rắn trong tay, đột nhiên, lửa giận trỗi dậy.

Tống Trường An: "Phát sóng trực tiếp mệt quá mà! Ăn mà cũng không xong!".

Ấu tể tức giận nhảy dựng lên, đem ngũ cốc trong tay ném vào thùng rác bên cạnh, hạt ngũ cốc xoay vài vòng suýt chút nữa bắn ra ngoài.

Tống Trường An: "..."

Cậu nhìn hạt ngũ cốc hơi rung lắc, dấu vết răng cửa lưu lại vẫn còn rõ ràng.

Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là bò qua nhặt trở về, cọ cọ trên người rồi đặt ở một bên.

Chờ Arnold trở về liền đem đi, vứt như vậy thật lãng phí

Tống Trường An lại nằm trong chén, ôm hạt ngũ cốc mới bắt đầu gặm, quý trọng thời gian tốt đẹp trước khi Livestream này.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật