[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 15: Ấu tể đáng yêu nhất thế giới



Chương này ngắn nên lên luôn!^^

------------------------------------------------

Tống Trường An trong lúc mơ màng hơi hơi mở to mắt, cậu mơ hồ cảm thấy có người gãi gáy mình, cũng không biết là đụng phải chỗ nào, thân thể cậu mềm nhũn, thoải mái run rẩy.

Cậu được đặt ở nơi có độ ấm rất tốt, vẫn luôn ổn định. Mặc dù là ngủ ở trong chăn lông nhung còn có cả đệm nhưng cũng không cảm thấy nóng, gió lạnh thổi qua phía sau lưng cậu, Tống Trường An phát ra những âm thanh trầm thấp, vùi đầu vào trong nệm.

Cậu đã ngủ đủ rồi, nhưng lúc tỉnh lại vẫn nghĩ là mình ngủ nướng, mê mê hoặc hoặc mà bò một lúc.

Lông tơ màu vàng của ấu tể được bao bọc trong chiếc đệm mềm, lúc lăn lộn thì lông tơ cùng đệm cuộn lại lộn xộn, làm nhũn tim người khác.

Lúc lâu sau, Tống Trường An mới đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy được Arnold đang đứng trước mặt.

"Tỉnh rồi à?" Arnold sờ đầu cậu, cầm lược giúp cậu chải lông

Trong khoảng thời gian ấu tể lớn lên, lông tơ mềm mại dài ra, mỗi khi chạy thì lông cơ hồ dính trên mặt đất. Cho nên lúc cậu tỉnh lại, lười nhác không muốn động đậy là thời gian tốt nhất để Arnold chải lông.

Lược là vì Tống Trường An mà làm ra, bởi vì thân thể cậu khác với các ấu tể khác, không chỉ có lông tơ mềm mại, làn da cũng yếu ớt, rất dễ bị thương. Do đó, tất cả các cái lược đều được làm bằng gel mềm.

Tống Trường An thoải mái thở ra, thỉnh thoảng nghiêng thân thể để Arnold chải lông phần bụng, giống như mát xa toàn thân.

Chờ đến lúc Arnold ngừng tay, tiểu ấu tể với bộ lông vốn dĩ đang rối tung lại trở thành một con Hamster mũm mĩm, cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tống Trường An từ trong chăn trên mặt đất bò ra, vươn vai,  sau đó ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn nam nhân trầm mặc trước mặt.

Cậu đã thói quen có Arnold chăm sóc, tỉnh lại có người chải lông, cho ăn, còn sẽ đẩy xích đu cho cậu, nhưng có đôi khi cậu ngủ đến lâu đến lúc tỉnh lại sẽ không thấy Arnold, trong lòng có chút mất mát.

Bất quá mặc kệ thế nào, lúc chạng vạng, Arnold đều sẽ đúng giờ xuất hiện bên cạnh.

So với lần đầu tiên nhìn thấy Arnold trong cái hộp kia với lòng cảnh giác cao như núi, Tống Trường An hiện giờ đối với hắn tin cậy có thể nói là khác nhau một trời một vực.

So với xuất hiện ở chỗ đó cùng những người khác, Tống Trường An khẳng định càng thích Arnold hơn.

Nhưng hôm nay không giống nhau.

Cậu hiện tại vừa mới tỉnh ngủ, khi nhìn đến Arnold liền lập tức nhớ lại sự việc ngày hôm qua, con số 142 đối với cậu tạo thành đả kích, rất nhanh khiến cho tâm tình sung sướng của Tống Trường An biến mất.

Nghĩ về khoảng thời gian chính mình nỗ lực hết sức, khắc chế không ăn cơm, mỗi ngày còn cố định thời gian chạy trên vòng quay, làm việc và nghỉ ngơi so với đã từng ăn ngủ ngủ ăn còn tốt hơn, cứ như vậy, cư nhiên còn mập ra?.

Tống Trường An tức giận ngồi bệt trên mặt đất, ngày hôm qua vừa giận, lại ăn thật nhiều đồ ăn, Arnold cũng không nhắc nhở cậu, cái này được, vốn dĩ giảm béo thất bại, hiện tại phỏng chừng còn béo lợi hại hơn.

Dùng móng vuốt nắn nắn cái bụng, Tống Trường An thở dài, chỉ cảm thấy nhân sinh vô vọng.

Tống Trường An hướng móng vuốt về phía Arnold vẫy vẫy : "Hiện tại tui không muốn ăn, anh đem chén đi ra đi, lát nữa tui ăn sau."

Hơi thở bi thương từ trên người ấu tể tỏa ra rõ ràng, không lý giải được ý tứ của Tống Trường An, Arnold duỗi tay đem cậu ôm lên, lúc Tống Trường An chuẩn bị giãy giụa phản kháng, Arnold hôn hôn trán cậu: "Trường An, chúng ta không giảm cân nữa!".

Tống Trường An vừa mới vươn móng vuốt: "?".

Arnold: "Keikatsu cùng chuyên môn chữa bệnh đã thương lượng, tuy rằng em có mập thật, nhưng không có ảnh hưởng đến thân thể. Cho nên chúng ta quyết định thử phương pháp khác, em không cần lo lắng.".

Tống Trường An mở to hai mắt nhìn, nằm ngửa ở trong lòng bàn tay Arnold cuộn tròn bốn móng vuốt, biểu tình ngốc ngốc: "Không cần giảm cân.".

Điều đó có nghĩa là cậu có thể tùy tiện ăn? Khi nào muốn ăn thì ăn? Muốn ăn nhiều hay ít đều tùy cậu?

Tống Trường An xoay một cái từ Arnold trong lòng bàn tay nhảy dựng lên, nhảy nhót muốn đi xuống.

Đối với ấu tể đột nhiên chuyển thái độ, tuy rằng kì lạ nhưng Arnold vẫn thuận theo ý cậu thả xuống, liền thấy ấu tể cao hứng nhảy chân sáo, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của hắn mà nhảy vào trong chén

Arnold: "...".

"Trường An?".

Vừa rồi còn một bộ không muốn ăn không, tinh thần uể oải, bây giờ lại ôm cà rốt hào hứng phát ra âm thanh, lại hung hăng mà cắn một miếng, trong miệng toàn là âm thanh răng rắc, nước cà rốt tràn đầy khoang miệng, Tống Trường An thỏa mãn nheo lại đôi mắt.

Cảm giác được ăn như thế này thật tuyệt, không phải lo lắng về tương lai!

Tống Trường An chui đầu vào biển đồ ăn, Arnold liền lẳng lặng mà ở phía sau lưng quan sát.

Arnold trơ mắt nhìn một khối cà rốt biến mất ở trong miệng ấu tể, lại nhìn cậu cầm lên một hạt ngũ cốc, răng cửa thuần thục một cắn, lớp vỏ bên ngoài vỡ ra, bị cậu ném vào thùng nhỏ bên cạnh, động tác thuần thục.

Tống Trường An ăn càng ngày càng hăng hái, từ ngồi biến thành nằm, trong miệng vẫn không ngừng răng rắc răng rắc, phảng phất lúc trước vì giảm béo không thành công mà tuyệt vọng  không giống nhau.

Chờ hắn rốt cuộc thỏa mãn dừng miệng, ôm bụng ở trong chén nghỉ ngơi thời điểm, Arnold duỗi tay sờ sờ hắn bụng, tròn vo cảm giác không còn có một tia không gian có thể tắc hạ đồ ăn.

Nếu không phải bụng chứa không nổi nữa, Tống Trường An cảm thấy cậu còn có thể ăn tiếp.

Từ ý chí kiên định giảm béo đến ăn uống quá độ, chuyển biến này chỉ cần một câu "Chúng ta không giảm cân".

Arnold nhìn bộ dáng thỏa mãn của ấu tể mà dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn gãi cằm cậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, tuy rằng không giảm cân, nhưng cũng không thể ăn nhiều như vậy.".

Tống Trường An gật gật đầu: "Tui vì rất vui cho nên mới ăn nhiều thôi.".

Cậu rầm rì hai tiếng, nghiêng đầu cọ ngón tay Arnold, bộ dáng làm nũng làm Arnold cũng không nói thêm được, việc này cứ như vậy bỏ qua.

Nằm xuống nghỉ ngơi, Tống Trường An đợi dạ dày tiêu hóa, liền hồi sinh trở lại, vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, nhẹ nhàng giậm chân, hiển nhiên rất nhẹ nhàng thoải mái.

Arnold và Keikatsu trong phòng điều khiển từ xa không khỏi thở dài, hiện tại ấu tể rất năng động, xem ra lúc trước bắt cậu giảm cân khi vẫn còn làm ấu tể có áp lực tâm lý rất lớn.

Để ấu tể tự do tự tại mới là lựa chọn chính xác, còn lại cứ để cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết tốt nhất, làm ấu tể tiếp tục nghe theo thiên tính.

Chờ Tống Trường An hết hưng phấn, Arnold mới đi tới bên cạnh cậu, hỏi: "Trường An, chúng tôi muốn vì em làm một Livestream sinh hoạt, em có muốn không? "

Tống Trường An nghi hoặc ngẩng đầu.

Arnold giải thích: "Giống như tôi nhìn em vậy, sẽ có người ở trên Tinh Võng nhìn em, lúc em ngủ hay ăn sẽ được đăng trên Tinh Võng, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của em." 

Lúc nói tới đây, Arnold hơi tạm dừng, tưởng tượng đến sinh hoạt của ấu tể đều bị người khác nhìn thấy, hắn có chút không được tự nhiên.

Người ở Viện nghiên cứu khoa học tuy rằng cũng có thể nhìn Trường An, nhưng livestream có quá nhiều người, tương đương với bại lộ trước toàn thế giới.

Tuy nhiên, lợi ích của buổi livestream trước đó hắn đã thảo luận với Keikatsu, mặc dù sự tồn tại của ấu tể đã được công bố, nhưng cái này sẽ khiến mọi người càng thêm tin tưởng vào tin tức của Viện nghiên cứu khoa học. Bây giờ không phải không có người nói video truyền tải trên mạng là giả mạo.

Bên hoàng thất cũng tán đồng việc livestream, ấu tể xuất hiện sẽ gia tăng ham muốn sinh sản của mọi người. Việc hai mươi năm không có ấu tể ra đời đã tạo thành đả kích lớn đối với dân chúng tạo thành, làm cho bọn họ tuyệt vọng.

Vì vậy ấu tể nho nhỏ xuất hiện trước mặt hắn này, đối với toàn bộ đế quốc là một mũi kim kích thích mạnh, có thể làm cho vận may của Đế quốc lần thứ hai có được sức sống mới. 

Cho nên dù đáy lòng có chút không muốn, Arnold vẫn làm như không có việc gì tiếp tục nói: "Tất cả mọi người rất muốn nhìn em, em là ấu tể đáng yêu nhất trên thế giới này."

"Em đồng ý không? Đồng ý thì gật đầu!" Arnold nói tiếp: "Nếu không thích thì cứ nói, tôi giúp em từ chối."

Mặc kệ những cái đó có bao nhiêu lợi ích, nếu ấu tể không muốn, thì cũng không thể cưỡng ép được. Arnold biết Trường An rất thông minh, cho nên hắn mới có thể để cậu tự quyết định.

Nghe Arnold nói một lúc, Tống Trường An liền hiểu được ý tứ của hắn, cái này là "Livestream" phát sóng trực tiếp về cậu

Cậu nghe nói có nhiều người Livestream mèo, cũng có chó nữa, nhưng cậu chỉ là một con Hamster lông vàng, nếu Livestream thì sẽ có người xem sao? 

Tống Trường An chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương, cái này vượt qua tầm hiểu biết của cậu.

Nhưng cậu lại nghe được Arnold nói "Em là ấu tể đáng yêu nhất trên thế giới này."

Tống Trường An chớp chớp đôi mắt, có chút ngượng ngùng. 

Nói về cậu,  cho đến bây giờ đều chỉ thấy ảnh ngược của bản thân trong nước. Trong kí ức mơ hồ, ảnh chụp của cậu nhờ em họ chụp giùm rốt cuộc như thế nào cũng không nhớ rõ, nhưng nhìn móng vuốt cùng bụng của mình, chắc cũng đáng yêu lắm nhỉ!

Nhưng mà Arnold nói cậu là ấu tể đáng yêu nhất trên thế giới.

Đáng yêu nhất!

Tống Trường An có chút ngượng ngùng ôm móng vuốt, cọ cọ tay hắn, khen cậu như vậy làm cậu có chút ngượng ngùng, nếu không phải trên mặt toàn là lông thì lúc này mặt cậu chắc đỏ như trái cà chua.

Hiểu lầm là ấu tể đang sợ hãi, Arnold sờ đầu cậu, "Không cần lo lắng, tôi sẽ ở bên cạnh em."

Tống Trường An ôm lấy ngón tay hắn, sau đó gật đầu.

Haiya, ấu tể dễ thương nhất thế giới muốn phát sóng trực tiếp, bạn nghĩ sao???

Nghĩ đến đây, ấu tể đáng yêu nhất thế giới lần đầu tiên cơm chiều cũng chưa ăn xong đã đi ngủ, còn có chút phiền não cau mày. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật