[ĐM] Con Hamster Cuối Cùng Của Đế Quốc

Chương 11: Béo



【 Tui chết đây! Tui chết đây!! 】

【 Tui cũng chết đây huhuhu!!! 】

【 Không nghĩ tới tui cư nhiên có thể trước khi chết được nhìn một ấu tể lông xù, tui cảm thấy tui có thể vì nó mà sống thêm 500 năm! 】

【 Ngọa tào! Mọi người xem tay nó kìa! Hồng nhạt đó! 】

【 Còn có jio của nó nữa!! Dùng tay cùng jio của em đánh tui đi! Tui tuyệt đối sẽ không phản kháng! 】

【 Lông xù!!! Thoạt nhìn rất mềm mại nha! Huhuhu tui cảm thấy linh hồn mình bị mất đi, video này tui có thể xem một trăm lần! 】

【 Đợi hơn một tuần, tui cho rằng chúng ta đã không thể nào trông chờ ở viện nghiên cứu khoa học đưa ra một tin tức nào, không nghĩ tới bọn hắn cư nhiên thả ra một bé ấu tể! Một bé ấu tể đáng yêu như vậy】

【 Anh em lên, chúng ta đem tiểu ấu tể liếm màng hình 】

【 Đừng mê sảng nữa, tiểu ấu tể đang ở trong lòng ngực của tui ngủ ngon lành, đánh thức mọi người sao? 】

【 Được rồi, tui đêm nay sẽ nằm mơ cái này! 】

Tuy video chỉ ngắn ngủn mười mấy giây nhưng mọi người trên Tinh Võng đã vô cùng kinh hãi, vô số người điên cuồng ùa vào website của viện nghiên cứu khoa học chỉ vì muốn nhìn thấy hình ảnh tiểu ấu tể

Lưu lượng nhiều như vậy điên cuồng dũng mãnh xông vào, webiste viện nghiên cứu khoa học  lại vẫn như cũ ổn định vững chắc, không có nửa điểm sập mạng, nguyên nhân chỉ có một.

Nó có giới hạn, cùng thời gian chỉ cho phép năm vạn người đi vào.

Vì thế, đối mặt với lưu lượng che trời lấp đất vọt tới, website viện nghiên cứu khoa học chỉ công bố một bàn tay nhỏ, ít nhiều gì thì cũng ok.

Lúc trước một đám người ngồi canh website của viện nghiên cứu khoa học, người tuy rằng nhiều, lại cũng ít có người thật sự thời thời khắc khắc canh giữ ở bên trong, cho nên căn bản là không ai phát hiện sự hạn chế này của viện nghiên cứu khoa học.

Cho tới bây giờ, mọi người vì xem video của tiểu ấu tể đều tiến vào website viện nghiên cứu khoa học, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thông báo nhắc nhở [ Bạn đang xếp hàng ở vị trí 4543682, xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi. ].

【Tui nghe được tin tức đã vội đến đây, giờ phải chờ hơn bốn trăm vạn người? 】

【 +1, tui tới chậm hai phút, phải chờ đến thêm hai ngàn vạn..】

【 Tui độc thân hai trăm năm, muốn nhìn ấu tể lông xù một chút để có động lực kết hôn, sao lại đối xử với tui như vậy? 】.

【 Tui kết hôn hai trăm năm rồi, bóng dáng ấu tể cũng chưa thấy một lần, khóc chết tui rồi! Làm ơn đấy cho tui đi vào đi, tui muốn nhìn! Tui muốn nhìn ấu tể một chút! 】

【 Mọi người đều đừng nói nữa, tui xếp thứ nhất, THỨ NHẤT đó! Biết nghĩa là sao không? Đợi nửa giờ, đến bây giờ còn không được đi vào! Tui  lại chờ thêm năm phút, năm phút trong vòng tui chỉ  muốn xem tiểu ấu tể, bằng không tui liền... Tui liền chờ một chút! Huhuhu! 】

Trên Tinh Võng gió cùng máu bay nhưng Tống Trường An lại không biết, càng cảm kích là cậu không muốn quản.

Arnold vốn là có ý kiến đối những người muốn sờ thân thể của tiểu ấu tể,  hắn không muốn quản bọn họ kêu rên cái gì, chỉ là bọn họ quá mức cuồng nhiệt vượt qua dự đoán của hắn.

Nhưng từ tình trạng của viện nghiên cứu khoa học, ngay cả giờ nghỉ trưa cũng phải ngủ trong phòng nhân viên cùng tiểu ấu tể, và nhìn lại bản thân Arnold, có vẻ như cũng không khá hơn là bao. 

Mà thân là người đưa ý tưởng "hạn nhập" trên website, Keikatsu chỉ tùy ý vẫy vẫy tay, "Có biết trang web hỏng phải tốn bao lâu để sửa không? Với ảnh hưởng của Trường An nhà chúng ta, điều đó vô cùng cần thiết, dứt khoát ổn định vững chắc, chẳng mấy chốc mọi người đều nhìn thấy được."

Nếu mọi người biết hắn nói như vậy, chắc hẳn bất luận là người già hay người trẻ đều chỉ có một câu đưa cho hắn: "Cảm ơn ngươi!"

Nhưng mặc kệ thế nào, những người đó cũng chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng, mà đã đi vào thì vui đến quên cả trời đất phát video lặp lại, căn bản không muốn ra.

Cho đến khi các nhà truyền thông lớn của đế quốc lấy được video nguyên bản của viện nghiên cứu khoa học, tuyên bố trên website nhà mình thì lúc này mới giảm bớt áp lực cho website viện nghiên cứu khoa học.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trên Tinh Võng tất cả đều là về video của ấu tể kim sắc, thời đại thuộc về lông xù chính thức mở ra.

***

Sau một lần ăn cá, Tống Trường An tạm thời từ bỏ quyết định sai lầm này, thành thành thật thật mỗi người được đưa đến trong chén đầy ắp đồ ăn để lấp đầy bụng

Không thể không nói, không có mỹ thực dụ hoặc, không có ý thức, Tống Trường An mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, một nửa thời gian dùng để ngủ, lúc tỉnh lại thì đi ra ngoài đi dạo một chút, ở suối  rửa chân, ghé vào xích đu ngủ, thoải mái cực kì.

Nhưng cuộc sống thần tiên như vậy cũng không duy trì được bao lâu, dấu hiệu cũng dị thường rõ ràng biểu hiện cậu béo.

Tống Trường An ngồi trong bát cơm, cúi đầu bụng mình, từ khô quắt lúc đầu đến phồng lên còn nhiều nấng mỡ như bây giờ, cậu có chút buồn rầu cắn hạt ngũ cốc trong tay, vị khô cứng cậu đều đã quen, hơn nữa cái cảm giác gần nhất ăn lên càng ngày càng thơm.

Sau khi loại bỏ hoàn toàn lớp vỏ ngoài của hạt ngũ cốc, ném vào thùng rác thùng rác, Tống Trường An thở dài lại cắn một miếng nữa, không nghĩ tới có một ngày cậu thế mà vì mập mạp mà phiền não, quả nhiên là những ngày tháng qua quá hạnh phúc.

Chỉ có điều cậu không biết là, hạt ngũ cốc này kỳ thật cũng không phải là của cậu, vì sao?

Từ khi phát hiện được rất nhiều đồ ăn dạng hạt trong cái hộp của tiểu ấu tể, nhóm Keikatsu đều không tìm thấy thứ tương tự, những hạt còn có khả năng sống đều được mang đi trồng, còn lại đều dùng làm nghiên cứu.

Hơn nữa tiểu ấu tể không ăn dịch dinh dưỡng bọn họ chuẩn bị, vì thế trải qua một phen tự hỏi, nhóm Keikatsu liền chế tạo ra hạt ngũ cốc này. Loại này bao gồm tất cả các dinh dưỡng mà ấu tể cần phải có để trưởng thành, hương vị cùng độ cứng đều bắt chước y đúc, tiểu ấu tể cũng không phát hiện ra hàng giả.

Sờ sờ bụng, Tống Trường An bò dậy, chạy đến một góc nơi đặt một chậu nước nhỏ để cậu rửa răng cửa hằng ngày.

Cậu biết hàm răng của hamster vốn chính là màu vàng nhạt, nhưng cậu vốn là người, thói quen đánh răng làm cậu rất khó, điều này cũng tượng trưng cho mong muốn tự xoa dịu bản thân một chút.

Xử lý xong vấn đề vệ sinh, Tống Trường An một lần nữa trở lại trong viện, cố gắng hết sức bò lên trên xích đu, toàn thân bọc một lớp lông nhung mềm mại đung đưa trong gió, chuẩn  bị đi ngủ, bắt đầu thời gian nghỉ trưa.

Béo thì béo đi, cậu là một con hamster vàng đáng yêu, càng béo mới càng đáng yêu chứ nhỉ !?

Nhưng trên thực tế, không chỉ có mình cậu phát hiện bản thân béo, Arnold cùng nhóm Keikatsu lúc nào cũng chú ý tới tình trạng khỏe mạnh của tiểu ấu tể đã sớm đã nhận ra điểm này.

Ở trong mắt bọn họ, Tống Trường An không chỉ là một tiểu sủng vật, mà còn là tiểu ấu tể trân quý, cho nên lúc nào cũng bị chú ý đến sức khỏe, bao gồm cả hình thể cũng muốn bị hạn chế, không thể mặc kệ để ấu tể tiếp tục béo lên.

Cho nên Tống Trường An vừa mới nằm xuống không bao lâu, liền nhìn thấy một bàn tay thật lớn từ trên trời rơi xuống, ngón tay dài gõ gõ bên cạnh cậu.

Arnold đến.

Hắn trong cái nhìn chăm chú của Tống Trường An liền duỗi tay chọc chọc hai bên thịt mỡ hiện ra vì cậu nằm sấp.

Tống Trường An kêu vài tiếng: "Anhmuốn làm gì?"

Arnold lại nhéo nhéo, lúc này bị Tống Trường An chụp lại cái tay đang làm loạn, không được sờ bụng cậu, bất kể là Arnold cũng không được.

Tống Trường An hướng về phía Arnold nhếch miệng, đem răng cửa của bản thân lộ ra, kêu lên: "Chạm nữa tui liền đánh anh á!"

Cậu một bên kêu lên, một bên hoạt động một chút, hoàn mỹ đem thịt mỡ che giấu, ở trên xích đu cuộn thành một quả cầu nhỏ.

Arnold nửa điểm không đem uy hiếp của ấu tể để vào mắt, ở chung nhiều ngày như vậy, Arnold cũng đã sớm hiểu được tính cách của tiểu ấu tể, nó cũng chỉ biết làm bộ làm tịch cắn người, đến lúc cắn thật còn làm chính bản thân sợ hãi.

Vì thế, Tống Trường An đang cuộn lại bày ra vẻ mặt đau khổ từ sau lưng bị ôm lên, hai chân nhỏ không chỗ dựa ở giữa không trung lắc qua lắc lại, rất nhanh liền cuộn tròn thành một khối, chặn lại vị trí trọng điểm, lộ ra cái đó thì mặt mũi để đâu giờ.

Arnold nhịn không được cười một tiếng, trước mặt tiểu ấu tể đang sinh khí dùng một cái tay khác nâng mông cậu lên, làm cậu an an ổn ổn ngồi xổm trong lòng bàn tay, lúc này mới nói: "Trường An, em béo lên phải không?"

Tống Trường An phản xạ có điều kiện lắc lắc đầu, "Đâu có, tui đâu có béo, một chút cũng không có!"

Tống Trường An lừa mình dối người cũng không thể kháng cự, bị Arnold đưa đến vòng quay to lớn, trừ bỏ ngày đầu tiên bò lên trên chạy vài vòng, sau đó liền bỏ quên - Tống Trường An: "..."

Cậu tha thiết nhìn Arnold, phải biết rằng cậu một chút đều không nghĩ đến việc chạy, chạy mệt mỏi lắm luôn, hiện tại hamster vàng nhỏ nên đi ngủ, không phải ở trên vòng quay. Cậu tỏ ra đáng thương nằm bò xuống đất.

Arnold nhẹ nhàng xoa xoa sống lưng tiểu ấu tể, tiểu ấu tể đã từng gầy đến mức xương cốt đều hơi nhô lên. Qua một khoảng thời gian ngắn liền phát triển theo hướng trái ngược, thậm chí đã vượt qua một khoảng xa.

"Trường An ngoan, thân thể quá béo không tốt đâu, hôm nay chạy một chút đi." Arnold nói.

Biết đối phương cũng là vì tốt cho chính mình, Tống Trường An trầm tư một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định nghe Arnold nói, vận động một chút, cùng lắm thì buổi tối ăn nhiều một chút, hôm nay ngủ sớm một chút.

Vì thế Tống Trường An làm tốt chuẩn bị tâm lý, rầm rì vài tiếng, hướng Arnold gật gật đầu, cất bước chạy lên.

Có lẽ cậu có thiên phú độc đáo ở trên vòng quay, Tống Trường An rất nhanh liền đạt được tốc độ cần thiết rồi chạy vội. Vòng quay làm thủ công từ gỗ từ từ chuyển động, móng vuốt nhỏ xoạch xoạch đạp lên trên tấm ván gỗ, phát ra âm thanh có tiết tấu.

Arnold nhìn ấu tể ngoan ngoãn chạy bộ, mở miệng cổ vũ vài tiếng.

Ấu tể khó có được thời gian vận động, không chỉ có Arnold ở một bên nhìn, Keikatsu cùng rất nhiều người cũng ghé vào bên cạnh nhìn cậu, vẻ mặt khuyến khích.

Bị rất nhiều người vây xem chạy bộ, Tống Trường An hơi cảm thấy thẹn đồng thời còn có chút hưng phấn khó nói, cảm giác được khen không biết vì sao vô cùng tốt đẹp, lúc trước cậu không có đãi ngộ như vậy.

Tống Trường An không khỏi chạy càng nhanh.

Một lát sau, Tống Trường An chạy xong, thở dốc ghé vào trên vòng quay, không chạy được nữa.

Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng ấu tể đã hoàn thành bước khống chế thể trọng đầu tiên, Arnold sờ sờ đầu cậu, khẳng định sự nỗ lực này.

Tống Trường An kiêu ngạo gật gật đầu, được Arnold ôm đưa về trong tiểu viện.

Bởi vì chạy bộ tiêu hao thật nhiều năng lượng, bụng lại đói nên Tống Trường An bò nhanh đến cái chén bên cạnh, chuẩn bị ăn một chút lấp đầy bụng, giây tiếp theo lại như bị sét đánh.

Nhìn cái chén trống rỗng chỉ còn lại hai viên hạt ngũ cốc, Tống Trường An hai mắt vô thần, sửng sốt hồi lâu mới không dám tin tưởng nhìn về phía Arnold, khoa tay múa chân: "Cà rốt của ta đâu? Hai cái cà rốt to vốn dĩ nên đặt ở đó đâu rồi?"

Arnold nhìn ấu tể bày ra vẻ mặt khiếp sợ, "Trường An ngoan, về sau ăn cơm cũng phải khắc chế."

Tống Trường An: "Huhuhu! Cơm của tui! Cơm của tui!!!"

-------------------------------------------

Spoil chương sau: Ủy khuất cùng tức giận

Arnold: "..." Chọc ấu tể tức giận làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp.

Hắn nhìn tiểu ấu tể lộ ra cái đuôi nhỏ hồng nhạt ở bên ngoài, nhẹ nhàng nhéo nhéo, Tống Trường An nhảy tới một chút hướng trong bò đi, tránh đi tay của hắn, không để ý tới hắn.

Arnold: "Trường An đừng nóng giận được không, chờ em gầy xuống một chút, chúng ta cho em ăn đồ ngon."

Tống Trường An vặn vẹo mông lớn lại hướng trong phòng bò một bước, trong miệng rầm rì: "Chờ đến lúc đó ăn, tui chết đói mất rồi còn đâu, còn ăn cái gì ngon nữa chứ!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật