Kim đội trưởng và bác sĩ tâm lý Wonu ( Long fic - Meanie)

Chương 80



Người chấp pháp xét xử tội của người khác, vậy ai sẽ xét xử tội của người chấp pháp đây?

Hè năm nay hình như ngắn một cách lạ thường, phảng phất như vừa chớp mắt một cái đã trôi qua, ngày hôm trước cây cối còn tràn trề sức sống như mặt trời ban trưa, một đêm mưa rơi, quá nửa đã nghiêng mình, ít nhiều gì cũng có nỗi đau cực thịnh tất suy.

Kì thật non nước cỏ cây xuân đi thu tới, vốn không có tình cảm gì, rơi vào trong mắt người có tình, lại luôn cảm thấy có ám hiệu gì đó.

Cái ám hiệu này hạnh phúc quá đỗi, khiến người ta vương nỗi ưu tư cực thịnh tất suy, trong lòng loáng thoáng bất an.

Wonu cảm thấy, mình trước đây dù trời sập xuống cũng sẽ không cau mày lấy một cái, lần đầu gặp Son Bumsoo trong lúc đi du lịch kia, là khi Kwon Soonyoung vừa mới mất tích, cậu đi giải sầu, bất ngờ bị bão tuyết chặn đường hết hai ngày. Lúc ấy kì dị lắm, không sợ hãi, không buồn rầu, thậm chí còn vui mừng vì thêm được một người bạn thú vị hợp nhau.

Khi đó cậu cảm thấy tim của người dơ bẩn nhất hiểm ác nhất trên đời này mình cũng đã từng thấy rồi, những cảnh đẹp tuyệt mỹ vắng dấu chân người cũng đã từng đi qua, ở một nơi nguy hiểm nhưng tráng lệ thế này, dù có trao mạng đi, kỳ thật cũng chẳng sao.

Ấy là lúc sau khi nhân viên cứu hộ đã đến, ngồi trên trực thăng, Son Bumsoo mới thở một hơi nhẹ nhõm, nói với cậu, "Hồi chú còn trẻ, cũng từng giống cháu, thấy những gì bản thân từng có đều mất đi hết, cái gì cũng đã từng thấy rồi, không có vướng bận gì cả, quanh năm suốt tháng lang thang khắp trái đất, chỗ nào nguy hiểm thì chui vào, về sau..."

"Về sau thế nào ạ?"

"Sau đó có người trói chú lại, thế nên chú trở nên sợ chết." Dựa lên tấm đệm mềm mại, một bàn tay đáp lên ngực, Son Bumsoo mỏi mệt nói, "Có nỗi vướng bận rồi, tư chất tâm lý kém đi, bây giờ nhịp tim vẫn chưa bình thường lại đâu, tối qua chú vẫn cứ nghĩ mãi, nếu thật sự bị lật thuyền trong mương, bỏ mạng ở cái chỗ chim chả thèm ị này, con gái chú phải làm sao đây, cậu ấy phải làm sao đây..."

Cái tâm tình trong lòng có vướng bận, cứ nơm nớp đề phòng, lo cho đối phương, lại lo nhỡ đâu mình không ở đây nữa, người kia sẽ phải làm sao bây giờ, Wonu đột nhiên hiểu ra.

Hạnh phúc thật khiến cho người ta lưu luyến, cẩn thận chở che, còn sợ rằng chưa đủ.

Kim Mingyu làm rắn đất ở nơi này, dưới sự ủng hộ nhất trí của mọi người, tạm thời làm người phụ trách của hành động hợp tác này, sau khi nhận quyền, mệnh lệnh đầu tiên anh đưa ra chính là, kể từ bây giờ, bất kể là điều tra hay là truy bắt, ai cũng không được hành động một mình.

Nói đoạn ánh mắt cố tình dừng lại trên người Wonu một chốc, hỏi, "Mọi người có ý kiến gì với điều này không?"

Đương nhiên là không ai phản đối, bây giờ mỗi điều tra viên đều có thể trở thành đối tượng săn giết của hung thủ, an toàn đương nhiên là điều phải được đảm bảo đầu tiên.

Kim Mingyu gật đầu, "Được, không ai phản đối, vậy phải kiên quyết thi hành, cũng xin mọi người giám sát lẫn nhau." Anh còn sợ chỉ một người thì không trông được thằng nhóc Wonu có tiền án này.

Anh quay đầu, nói với mấy người từ nơi khác đến, "Tôi biết các vị đến đây không dễ dàng chút nào, nhưng chúng ta cũng không có nhiều thời gian làm quen với nhau, cũng không có thì giờ để chiêu đãi, chờ sau khi vụ án kết thúc, cam đoan lấy tôi làm chủ, mời các vị một bữa tiệc tẩy trần. Trước không tới thì thôi, đã tới thì chính là người một nhà, anh em tôi năng lực có hạn, có chỗ nào không đúng, hoặc là gây mích lòng, thì cũng đều là người lớn cả rồi, không cần che giấu, cứ nói thẳng mặt là được."

Mấy cảnh sát ở nơi khác đến đương nhiên đều là tinh anh, nếu nói "tinh anh", chính là khi làm việc có thể tự mình đảm đương một mặt, nhưng chưa chắc đã dễ ở chung, cũng không nhất định sẽ phục, thay vì lúc làm việc xảy ra chuyện gì xấu, chi bằng trước tiên nói rõ hết ra, ánh mắt Kim Mingyu đảo qua vài người, cho từng người đều biết rằng anh nghiêm túc đến đâu, "Nhưng trước khi tôi nói lời không hay ho, vụ án này các vị biết rõ hơn chúng tôi nhiều, có bao nhiêu quan trọng, thời gian có bao nhiêu khẩn cấp, không cần tôi nhiều lời, tất cả mọi người đều lấy đại sự làm trọng, nếu ai làm ra chút chuyện gì không phải..."

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên dữ dằn, "Vậy chớ trách các anh em trở mặt."

Bốn cảnh sát đến từ nơi khác nhìn nhau, Lee Gikwang là người lớn tuổi nhất, người cảnh sát già này làm đội trưởng đội hình sự cũng đã trải qua một đời mưa gió, đã tính toán ăn no chờ chết đợi ngày về hưu, đến phút cuối cùng, người chết lại trùng hợp là người kế nhiệm mà ông coi trọng, chẳng còn cách nào khác, ông cũng bèn tự mình ra trận mà thôi.

Lee Gikwang hắng giọng gật đầu một cái, "Đội trưởng Kim, nếu chúng tôi đã tới đây, thì tất cả cứ chiếu theo quy tắc của các anh mà làm, chúng tôi đến phá án, không phải đến làm nội bộ lục đục, điểm này thì các anh cứ yên tâm, tuy chúng tôi không đến từ cùng một nơi, nhưng vẫn câu nói cũ, nếu có ai đâm chọc, tôi sẽ là người đầu tiên không tha."

Kim Mingyu: "Vậy mấy lời thừa thãi tôi không nói nữa, chúng ta trao đổi tin tức mà mình biết thôi." Anh gật đầu với Son Naeun, Son Naeun đứng lên phát ra một đống tài liệu vừa in ra.

"Đội trưởng Dong, vụ án đầu tiên xảy ra ở Đồng Thành đúng không?"

Dongwoo gật đầu, móc ra một bao thuốc lá từ trong túi, nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt cố ý dừng lại ở hai cô gái lâu hơn một chút, thấy không người nào phản đối, mới rút một điếu ra châm, hít một hơi thật sâu, mới bắt đầu nói, "Chuyện xảy ra trong khu trực thuộc của tôi, hôm đó sau khi tan việc đã là nửa đêm rồi, đột nhiên trong cục gọi điện thoại tới, gọi tôi đến, nói là đã xảy ra chuyện. Lúc ấy không nói rõ, tôi liền dẫn người chạy đến lúc tối lửa tắt đèn, vừa chạy qua, người chết lại là người quen, tên Jieun... Là một cô gái, mới hơn ba mươi, còn chưa kết hôn, vừa từ nơi khác tới, hạ cánh đến chỗ chúng tôi, bình thường tác phong sấm rung chớp giật, cứ như đàn ông vậy, thân thủ rất tốt, bình thường mấy thằng nhóc chưa chắc đánh thắng được cô ấy."

Anh ta thở dài, ngồi đối diện chính là Seungcheol, vừa vặn lật đến ảnh hiện trường phát hiện Jieun —— Đó là một cái ngõ nhỏ, bên cạnh có một thùng rác, không biết có phải đã xảy ra xô xát hay không, thùng rác bị đổ, rác rưởi tán loạn trên mặt đất, thi thể một cô gái trẻ nằm thẳng tắp ven đường, gần như là khỏa thân, mắt mở to, vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng vẫn chưa lui, trên tay chân đều nhìn thấy vết máu ứ đọng, kinh khủng nhất là, bụng của cô bị người ta mổ sống, nội tạng vứt đầy đất, chỗ buồng tim trống rỗng, cách thi thể không xa là trái tim bị móc ra nằm lăn lóc.

Bên cạnh đó trên bức tường, viết lên hai chữ bằng máu của người chết —— Xét xử.

Ánh mắt Dongwoo đảo qua bức ảnh thảm không nỡ nhìn kia, trông như không đành lòng xem lại lần nữa, "Đồ của cô, kể cả quần áo đều không thấy, chúng tôi bới hiện trường lên, trong thùng rác cạnh đó cũng không có, nơi đó quá loạn, căn bản không phân biệt được dấu vết nào có ích cả, trên thi thể có dấu vết bị trói, còn có... dấu vết bị xâm phạm."

"DNA thì sao?" Kim Mingyu hỏi.

"Không lưu lại," Dongwoo lắc đầu, "Chỗ cô ấy ở khá vắng vẻ, ngày nào cũng phải đi qua con đường nhỏ này, lúc tan tầm đúng giờ thì không nói làm gì, vừa vặn hôm đó vì một nhóm trộm cắp mà tan việc muộn, cô ấy ỷ vào thân thủ tốt, mình lại là cảnh sát, trước giờ không mấy để ý... thật ra thì... thật ra thì nếu cô ấy nói một tiếng, mọi người chắc chắn sẽ để cho cô ấy về trước, ai dè..."

"Đội trưởng Dong, chỗ này, là vết máu bắn lên sao?" Jun Hui đột nhiên chỉ vào một góc ảnh hỏi.

"Ừ, đúng rồi, cậu muốn hỏi đây có phải hiện trường đầu tiên không phải không, phía chúng tôi xác định, đây chính là hiện trường đầu tiên."

"Chỗ này bình thường không có ai sao?" Jun Hui lại hỏi.

"Con đường này ít người, nhưng cuối đường là phố lớn, nếu vào khoảng giờ tan tầm bình thường của chúng tôi, kể cả không có ai đi nữa, một người chết như vậy, tuyệt đối không ai không nghe thấy động tĩnh." Dongwoo chậm rãi nói, "Tôi biết ý của anh, hung thủ này nếu không phải đã theo dõi cô ấy rất lâu, thì chính là... có quan hệ với nhóm trộm cắp ngày đó."

"Liên quan đến nhóm trộm cắp đó, có thể gửi cho chúng tôi danh sách những cảnh sát tham gia vào án không?" Kim Mingyu hỏi.

Dongwoo gật đầu, "Lát nữa tôi gọi điện qua, đó là Son..."

"Son Naeun, đội trưởng Dong, anh liên lạc một chút, tài liệu gì đó để tôi sắp xếp lại là được." Son Naeun tiếp lời.

Wonu ghé lên bàn, cẩn thận nghiên cứu mấy tấm ảnh hiện trường phạm tội, một lúc lâu không lên tiếng, lúc này mới xen lời, "Cái này... không phải phạm tội do quá xúc động, hoặc do trùng hợp, hung thủ rất tức giận, động cơ hẳn phải mang tính riêng tư."

Dongwoo sửng sốt, quay đầu lại, hơi khó hiểu nhìn cậu.

Kim Mingyu ho nhẹ một tiếng, "Đây là bác sĩ Won, là... cố vấn tâm lý học tội phạm của chúng tôi. Nu... Wonu, ý em là, hung thủ và nạn nhân có ân oán cá nhân sao?"

Wonu gật đầu, xếp những bức ảnh hiện trường tội phạm thành hàng, "Thi thể có rất nhiều dấu vết sát thương, trên người cảnh sát Ji hầu như không chỗ nào không có vết cứa, các anh nhìn chỗ này ——"

Cậu đưa tay chỉ lên trên một bức ảnh, "Trái tim của cô ấy bị móc ra, bên cạnh có dấu giày máu, kẻ này sau khi giết chết cô ấy, không phải lấy về làm vật kỉ niệm, mà là ném qua một bên, thậm chí còn lấy chân giẫm, đây tuyệt đối là hận thù. Đội trưởng Dong, bình thường cảnh sát Ji có ân oán cá nhân gì với người khác không?"

"Khụ, làm cái nghề này, còn có ai không đắc tội với người khác đâu?" Dongwoo cười khổ, "Con bé Jieun này tính cách ngang ngạnh mà hiếu thắng, cũng là người không biết nhường nhịn, chứ không lấy năng lực của cô ấy, làm sao mà đến tận bây giờ, vẫn chỉ là một đội phó thôi đâu?"

"Nhưng đây là... án sát thủ liên hoàn phải không?" Lee Gikwang của Gyeonggi hỏi, "Không lâu sau, chỗ chúng tôi cũng xuất hiện một vụ án giết người, lần này người chết là đàn ông, tên Hee Joon, vốn tính để cậu ta tiếp nhận chức vụ của tôi, lúc cậu ta chết, bị người ta chém từ đầu đến chân thành một người máu, nếu không phải là kiểm nghiệm DNA, ngay cả tôi cũng chưa nhận ra được cậu ta, bên cạnh cũng có hai chữ "xét xử" viết bằng máu, nhưng chi tiết liên quan đến vụ án bên Cheon, truyền thông tới giờ vẫn chưa biết, trừ cảnh sát và hung thủ, còn ai có thể biết chứ?"

"Để xác nhận một vụ án liên hoàn cần ba yếu tố," Kim Mingyu nói, "Đầu tiên, nạn nhân có chung đặc điểm —— họ đều là cảnh sát, cái này rõ ràng dễ thấy, nhưng ngoại trừ điểm này ra, hình như cũng không còn liên hệ gì, giới tính khác nhau, ngoại hình tuổi tác thậm chí là quan hệ cá nhân, hình như cũng không có mối liên quan."

Một đám người ngoại trừ Wonu đều hơi kinh ngạc nhìn người bỗng trở nên chuyên nghiệp hẳn lên trên một lĩnh vực, ánh mắt Jihyun dù đương trong lúc nghiêm túc, cũng không quên mập mờ đảo qua giữa Kim Mingyu và Wonu —— Đây chính là gian tình chói lọi lắm cơ!

Kim Mingyu nhìn thấy, trừng mắt nhìn chị một cái, nói tiếp, "Yếu tố thứ hai, là phương thức phạm tội, họ đều có rất nhiều vết dao, giống như bác sĩ Won nói, mỗi vụ án đều tựa như hung thủ có thâm cừu đại hận với nạn nhân vậy, nhưng nếu không cân nhắc những điều khác, tôi nghĩ chỉ bằng điểm này, phương thức phạm tội đã không giống nhau rồi, nạn nhân đầu tiên Jieun, là sau khi bị xâm phạm, bị vật sắc mổ thân thể đến chết, nạn nhân thứ hai Hee Joon, là bị dao cỡ lớn chém chết, nạn nhân thứ ba, Jun Ki cũng là nam, dấu vết ở trực tràng thể hiện trước khi chết anh ta cũng bị xâm phạm, lại chết do bị ngạt thở, tuy rằng sau khi chết tay chân bị chặt đứt, nạn nhân thứ tư Dante, chết bởi vật cùn, có người đánh anh ta choáng váng, trói lại, chờ khi anh ta tỉnh lại, đánh anh ta tới chết. Nạn nhân thứ năm là Hyun Ji của thành phố này, chết do mất máu quá nhiều, trước khi chết đã bị thiến."

"Tôi nghĩ sát thủ liên hoàn, nếu là cùng một người, trừ khi có mục đích đặc biệt, bằng không sẽ chẳng có sự khác nhau lớn đến vậy." Kim Mingyu nói tóm lại, "Về phần yếu tố người thứ ba, cũng chính là đặc thù phạm tội, điểm này trái lại rất thống nhất, quần áo của người chết đều bị mang đi hết, sau đó hung thủ viết hai chữ "xét xử" lên tường, nhưng kì lạ là, những chữ này thoạt nhìn cũng không xuất phát từ một người."

Mọi người tròn mắt nhìn chằm chằm Kim Mingyu, Kim Mingyu đảo mắt, phát hiện Wonu nghiêm túc mà nghe, nghe xong còn gật đầu đồng ý, vì thế trong lòng dâng lên sự thỏa mãn khó mà giải thích được —— Đoạn thời gian trước cái việc chong đèn đọc sách không hợp với tác phong của sếp Kim, quả nhiên không lãng phí.

Có người lấy lòng người yêu bằng cách tặng hoa tặng quà, có người lấy lòng người yêu là xây dựng bầu không khí lãng mạn, có người tương đối chất phác, chỉ biết một lòng một dạ với người họ thích, chăm sóc đối phương chu đáo, Kim Mingyu cảm thấy vị này nhà mình đặc biệt quá cơ, người này hoàn toàn không có điểm nào giao với sự lãng mạn và hoa tươi linh tinh cả, nếu có đem đến trước mặt cậu đoán chừng cũng chỉ ngơ ngác hỏi một câu "Hôm nay là lễ gì thế", người lại khá là mạnh mẽ, hiếm khi cần đến sự bảo vệ và chăm sóc của người khác, chỉ đành thông qua phương pháp bất thường này, cho cậu biết, mình vẫn luôn có ý đồ đến gần cậu, kể cả chuyên môn và lĩnh vực nghiên cứu của cậu.

Về phần vừa vặn dùng trên công việc —— Đó chỉ là trùng hợp, ngoài ý muốn thôi.

Jun Hui hỏi, "Thế nên, kết luận của sếp Kim là, hung thủ không phải một người, mà là một nhóm người ư?"



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật