[Np/ Đam Mỹ] Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 32



Giản Chiêu nhìn vào đồng hồ treo tường, đã hơn ba tiếng kể từ khi y đến đây, ngoài trời đã xuất hiện những rạng mây đỏ hồng. Phòng VIP có nhiều đãi ngộ đặc biệt, có cửa sổ lớn với tấm kính trong suốt nhìn ra ban công, từ bên trong có thể ngắm cảnh hoàng hôn. Nguyên căn phòng lớn chỉ có giường bệnh của Phó Quân Thanh, đồ đạc cá nhân đều được chuẩn bị sẵn, hoa quả đắt tiền được mang đến, cách âm lại rất tốt, không phải nghe âm thanh huyên náo ở bên ngoài. Phó Khiêm hẳn đã tốn một mớ tiền mới đưa được thằng con trai vào đây, quả là nhà giàu có khác.

Phó Quân Thanh nuốt hết ngụm cháo, uống thuốc rồi lại nằm xuống. Giản Chiêu nhìn sắc trời, lại nhìn qua thấy Triệu Thiên Kiệt đã dựa vào tường ngủ say. Ôn Dĩ Hoài xách theo laptop, ngồi đánh máy lạch cạch. Y đứng dậy, mặc áo khoác, nói với Phó Quân Thanh đang nhìn mình:

"Tôi phải về rồi, còn phải soạn giáo án cho thứ hai. Cậu ở lại nghỉ ngơi cho tốt."

Anh ngẩng đầu nhìn y, trong đôi mắt có chút u buồn, tuy vẫn là khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm nhưng Giản Chiêu lại nhìn thấy giống chó nhỏ đang buồn bã cụp tai. Trong lòng mềm xuống, y dặn:

"Lát nhớ tự bôi thuốc. Ngày mai chủ nhật tôi sẽ lại đến thăm cậu, với cả có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi."

"Tôi chưa kết bạn qua app trường với thầy." Phó Quân Thanh lần mò trong túi quần, mới ngớ ra điện thoại của mình không có ở đây, đôi lông mày chau lại, lẳng lặng nhìn Giản Chiêu, lần này thì sự luống cuống hiện rõ trên nét mặt, nom thật buồn cười "Tôi để điện thoại ở trong phòng, ngày mai nếu...nếu thầy đến đây thăm tôi, thì có thể vào phòng tôi lấy nó đem lên đây được không?"

Nói rồi anh lôi ra chìa khóa phòng, nuốt nước bọt, đưa ra trước mặt y.

Giản Chiêu thoải mái cầm lấy, gật đầu đáp ứng. Đồng hồ đã điểm hơn năm giờ chiều, trời vào đông nên tối rất nhanh, mới đó đã có thể ngắm cảnh hoàng hôn. Ôn Dĩ Hoài cũng gấp lại laptop, đứng lên dịu dàng nói với y:

"Trời sắp tối, để em đưa thầy về trường, đằng nào em cũng tiện đường mà. Huống hồ nếu không thầy bắt taxi thì cũng phiền lắm."

Lúc vội vã leo lên xe cấp cứu, Giản Chiêu không có chuẩn bị gì hết, nên trong người không có mang theo tiền hay thẻ tín dụng, hơn nữa y không thông thạo việc bắt xe taxi, vì thế ngay lập tức đồng ý với Ôn Dĩ Hoài. Hai người bước ra khỏi phòng bệnh, anh cẩn thận đóng lại cửa phòng, nhìn qua thấy Triệu Thiên Kiệt vẫn ngủ say không biết gì, trên môi chậm rãi nở nụ cười.

Đi qua hành lang bệnh viện, bây giờ vẫn còn đông đúc, nhiều người đến khám bệnh ngồi trên ghế chờ, máy đếm số vang lên tiếng 'tích, tích' hòa cùng tiếng nói chuyện ồn ào. Mỗi lần đến khám đều phải chờ rất lâu mới đến lượt mình, nhiều người lớn tuổi đã không có kiên nhẫn đứng dậy đi vòng quanh. Giản Chiêu được Ôn Dĩ Hoài dẫn ra cổng sau, tại đây đã có một chiếc siêu xe Mercedes Maybach S680 lừng lẫy đã đậu sẵn ở đó. Giản Chiêu không am hiểu về xe hơi, nhưng nhìn qua cũng đủ biết hãng xe nổi tiếng này có giá tiền đắt đỏ thế nào. Tài xế là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm mặt chữ điền, thấy hai người ngồi vào chỉ gọi một tiếng 'thiếu gia' với anh rồi thôi. Ôn Dĩ Hoài mở cửa sau, lịch thiệp mời Giản Chiêu vào, còn chu đáo cài dây an toàn cho y. Sau khi ổn định chỗ ngồi mới nói với tài xế:

"Chạy về trường giúp tôi."

Xe chậm rãi lăn bánh. Cửa kính đóng chặt làm gió không thể lọt vào, nhìn bên ngoài là những dòng xe gắn máy đua nhau chạy tấp nập, tiếng động cơ xe ầm ì nho nhỏ hòa cùng tiếng nhạc đệm khúc bằng violin phát ra từ máy phát làm không gian yên tĩnh thêm thư thái. Ôn Dĩ Hoài cất gọn latop, chỉnh máy lạnh trong xe xuống nhiệt độ vừa phải, ngồi khoanh tay im thin thít ở bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai có hơi đỏ lên khi phát hiện đầu gối chân phải của anh có vô tình đụng trúng với chân trái của Giản Chiêu. Y đang dựa ra đằng sau, đôi mắt nhắm lại. Ôn Dĩ Hoài hơi mấp máy môi, muốn gợi chuyện nhưng lại không biết nói gì, vẻ mặt ôn hòa hiện lên bối rối.

Giản Chiêu kéo cao khăn quàng cổ che kín mũi, ông trời thật đày đọa y, đã chịu thân thể ốm yếu bị bệnh tật dày vò còn mắc chứng say xe. Tuy mùi trong khoang xe Maybach không nồng ngai ngái và tỏa nhiệt hầm hập như những loại xe hơi rẻ tiền khác, chạy cũng rất êm, nhưng Giản Chiêu vẫn thấy khó chịu, mền mệt, dây thần kinh căng hết cỡ, đầu loạn tò vò, ruột gan lộn tùng phèo cùng cảm giác buồn nôn trong cuống họng đang dày vò y. Mặt Giản Chiêu xám xịt, thân thể xụi lơ lắc lư theo từng chuyển động, bàn tay bám chặt lấy vạt áo khoác đến nổi gân xanh. Xe chạy được một quãng thì Ôn Dĩ Hoài cũng nhận ra Giản Chiêu có vấn đề, lo lắng nghiêng người sang hỏi:

"Thầy sao vậy? Có ổn không? Để em cho xe dừng lại nhé?"

Giản Chiêu lắc đầu, tỏ ý mình không muốn nói chuyện vào lúc này. Lồng ngực y phập phồng, ngồi co chân lên cuộn người lùi sâu vào thành ghế, nom bộ dáng rõ đáng thương. Đôi mắt hổ phách nhìn anh cầu khẩn. Ôn Dĩ Hoài hiểu ý, vỗ vai tài xế bảo tắt máy lạnh đi, rồi ấn nút hạ cửa sổ cho không khí bên ngoài tràn vào trong khoang xe. Vị tài xế già nghi hoặc nhìn thiếu gia nhà mình, không hiểu vì sao anh lại làm như vậy, lại không dám hỏi mà tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Gió từ bên ngoài thổi vào mang theo hơi ẩm và khí lạnh lại như cứu sống Giản Chiêu. Y hận không thể thò đầu ra bên ngoài hít thở gió trời quen thuộc. Sắc trời đã nhuộm đỏ hồng rồi dần chuyển sang tối mịt, lấp ló sau rạng mây là mặt trăng sáng mờ nhạt in trên nền trời mang màu âm u. Xe vẫn chạy băng băng trên đường, vượt qua bao nhiêu cột đèn giao thông, vòng vèo qua những ngã ba ngã tư tấp nập người qua lại, đèn đường hai bên đều đã được bật sáng. Giản Chiêu nhìn ngắm cảnh phố phường sầm uất rộn rã nơi đất thủ đô, nhìn đám én bay trên trời đi tránh rét, cảm giác nhộn nhạo trong lòng dần lắng xuống, mơ màng ngủ mất. Trong giấc ngủ nông loáng thoáng cảm nhận được xe chạy chậm dần rồi dừng lại, một người trùm áo khoác lên người sưởi ấm cho y, rồi lại dịu dàng bế cả người Giản Chiêu lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận, rồi chậm rãi nhấc chân bước đi.

Chờ đến lúc Giản Chiêu mở mắt thì bản thân đã về đến chiếc giường ấm áp trong phòng ký túc xá.

Đáng lẽ ra y vẫn có thể ngủ lâu hơn, nhưng không hiểu sao lại đột ngột tỉnh giấc thế này, nhìn đến đồng hồ cũ nát treo tường đã hơn mười một giờ tối, bụng thì sôi lên òng ọc, tay chân lạnh ngắt, chăn bị đá tung xuống giường. Mãi lúc sau mới nhận ra, mình mở mắt vào lúc nửa đêm thế này là vì kế bên có một bóng đen nằm đấy từ bao giờ.

Y nằm ngay đơ, Ôn Dĩ Hoài rất tốt bụng khi gỡ cái kính cận ra để Giản Chiêu ngủ thoải mái, vì thế mà tầm nhìn đã kém còn gặp bóng tối đen đặc làm y không nhìn rõ ai nằm đấy. Đại não trống không, mãi một lúc sau mới phản ứng được, bật dậy ngay tức khắc, chụp vội cặp kính luống cuống đeo lên, rồi nghiêng người quờ quạng vung tay bật đèn. Trong nháy mắt ánh sáng vụt lên bao trùm căn phòng, Giản Chiêu phải nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng. Đến khi có thể mở mắt, nhìn rõ làn da ngăm bánh mật cùng mái tóc màu vàng y mới nhận ra người nằm cạnh mình là ai, sửng sốt vỗ vào mặt cậu ta, kêu lên:

"Sikeil?"

Thiếu niên đang ngủ say thì bị đánh thức, uể oải vươn mình ưỡn ngực một hồi mới chầm chậm bò dậy, trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục xanh lam, chỉ có cà vạt đỏ cùng huy hiệu SS bị ném thẳng lên bàn làm việc của Giản Chiêu. Cậu ta khoanh chân ngồi trên giường, chân đeo tất trắng, mơ màng gãi đầu nhìn y cười hề hề:

"A! Em chào thầy, chưa sáng sao thầy dậy sớm thế?"

Giản Chiêu chỉnh lại gọng kính nằm đúng trên sườn mũi, nhìn cậu từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn ra cửa phòng vẫn đóng chặt, không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào, hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"

"Em không có chỗ ngủ." Sikeil đánh cái ngáp rõ to "Nghĩ đến thầy, thế là em hỏi đường rồi mò đến đây, gõ cửa mấy lần thầy chẳng ra mở, thấy cửa phòng không khóa nên em vào luôn. Rồi nhìn thầy ngủ ngon quá không nỡ đánh thức nên em..."

"Nên cậu trèo lên giường tôi ngủ luôn đúng không?" Giản Chiêu nhìn nụ cười vô hại của cậu ta, bất lực đỡ trán, mắng "Thứ nhất, cậu không được tự ý vào phòng người khác khi chưa có sự đồng ý, đây là đột nhập trái phép, là bất lịch sự đó biết không? Thứ hai, cậu nên đánh thức tôi ngay từ lúc vào phòng chứ không phải tự nhiên nằm ễnh ra đấy ngủ cùng. Thứ ba, chẳng phải học sinh SS như cậu được cấp phòng riêng rồi không phải sao?"

Sikeil lắc đầu, vẻ mặt có chút quẫn bách, cười càng tươi hơn:

"Đáng lẽ thứ hai em mới lên trường, lúc đó mới nhận được chìa khóa phòng. Nhưng em lén giấu mọi người đến đây học trước, chẳng báo cho ai cả, cũng không chuẩn bị cái gì luôn. Căn phòng sắp tới của em còn đang dọn dẹp, chưa có đồ đạc gì hết, cũng không ai đưa em chìa khóa phòng, em cũng không biết đi đâu để nhận. Trời tối rồi nên em đành mò đến đây."

"Vậy anh trai Mặc Đình Xuyên của cậu thì sao? Tìm đến người nhà nhờ giúp đỡ cũng hơn là mò đến ngủ chung với người lạ như tôi chứ?" Giản Chiêu hỏi.

"Ôi, Mặc Đình Xuyên á? Hắn ghét em cực kì ấy, em tìm đến hắn còn có thể tống em ra khỏi trường rồi đuổi về nữa cơ, chắc chắn sẽ không cho em ngủ nhờ rồi, vì thế em chỉ có thể tìm đến thầy." Sikeil dùng đôi mắt cún con long lanh nhìn Giản Chiêu cầu khẩn "Thầy ơi~ em thật hết cách rồi. Thầy cũng đâu thể nào bỏ mặc học sinh của mình ngủ ngoài trời được mà, phải không thầy~!"

Sikeil năn nỉ rất tha thiết. Cuối cùng Giản Chiêu thở dài, trước sự cầu xin của Sikeil đành gật đầu đồng ý cho cậu ta ngủ nhờ một đêm. Hai người ngồi đối mắt với nhau, bụng của thiếu niên lại truyền đến âm thanh 'ọt, ọt' báo hiệu dạ dày trống rỗng, thiếu niên đang đói bụng. Không khí liền trở nên vi diệu, Sikeil cười khà khà, hai má đỏ hồng nhìn y. Giản Chiêu xuống giường, đứng dậy, nói với cậu:

"Chưa ăn gì đúng không? Rất tiếc, nhà tôi chỉ có mì ăn liền thôi, giờ đi xuống dưới nhà ăn đóng cửa rồi."

"Không sao, em rất dễ tính, ăn gì cũng được cả." Đôi mắt thiếu niên hấp háy sáng bừng "Từ lúc nhỏ đến lớn em toàn bị ép ăn những món đắt tiền do đầu bếp năm sao của nhà nấu hoặc ra nhà hàng cao cấp ăn thôi, chưa bao giờ biết mùi vị của mì ăn liền thế nào, nên rất háo hức và tò mò nha!"

"...Ừ. Vậy ngồi lên bàn đi, tôi đi pha mì."

Giản Chiêu đeo dép bông hình con thỏ màu hồng sứt mũi (dép này do đứa cháu gái tặng) đi loẹt quẹt ra khu bếp nhỏ trong phòng. Lấy từ trên tủ gỗ ra hai gói mì Hảo hảo, bắt đầu đun nước sôi.

Sau khi úp vung lên hai tô mì vừa cho nước vào, trong lúc chờ y lấy điện thoại ra muốn lên mạng giải khuây. Vừa mở màn hình lên đã thấy hàng loạt tin nhắn được gửi đến từ tài khoản của Triệu Thiên Kiệt, tin nhắn mới nhất là từ mười phút trước.

Triệu Thiên Kiệt: [21:46 Sao thầy về mà không gọi tôi dậy?]

- [21:48 Được lắm, là về cùng tên họ Ôn kia đúng không?]

- [22:03 Tôi mua hai hũ cháo một cho tên Phó Quân Thanh một cho thầy mà sao thầy không ăn? Cuối cùng lại để cho tên kia ăn hết, tức chết tôi mà.]

-[22:07 Giờ hẳn là đã về đến ký túc xá rồi đúng không? Về rồi thì đã ăn gì chưa? Nói đi, ông đây tốt bụng mua cơm đến cho.]

-[22:16 Sao thầy không rep tin nhắn tôi?]

-[22:19 Được lắm, tôi đang trên đường về rồi, về đến nơi xem tôi xử thầy thế nào! *icon tức giận*]

-[22:52 Về đến trường rồi, thầy đợi đấy cho tôi!]

Giản Chiêu lẳng lặng đọc hết mớ tin nhắn từ tên ấu trĩ Triệu Thiên Kiệt, trong lòng sớm đã cười nghiêng ngả, y thả tim cho tin nhắn mới nhất của hắn rồi bình thản tắt điện thoại, quay ra gọi cho Sikeil còn đang ngồi lơ mơ trên giường:

"Đứng dậy tự ra đây bê tô mì của mình mà hốc đi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật