[Np/ Đam Mỹ] Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 29



Sikeil có nước da màu mật ong rám nắng, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh cuốn hút đứng giữa đám thiếu gia nhà giàu da trắng mặt trơn này tạo nên một sự khác biệt to lớn. Nhưng điều khiến mọi người chú ý nhiều nhất là khuôn mặt giống với hội phó Mặc của cậu ta. Ôn Dĩ Hoài gạt Sikeil qua một bên, lại gần Giản Chiêu, đè âm thanh xuống mức thấp nhất, hỏi:

"Thầy, có chuyện gì sao? Em vào không đúng lúc ạ?"

"Không sao." Giản Chiêu xoa trán, khom lưng nhặt cây thước gỗ lên, nói với anh, giọng khàn khàn "Cậu giúp tôi giới thiệu học sinh mới này với cả lớp nhé, tôi chưa có hồ sơ thông tin gì của cậu ta cả."

"Vâng, đáng lẽ thầy hiệu phó sẽ đến gặp và nói với thầy về việc này sau buổi sinh hoạt đầu tuần, nhưng cậu ta tự chạy đến trường vào lúc này nên em phải đưa cậu ấy đến đây." Ôn Dĩ Hoài cười ấm áp "Nhìn sắc mặt thầy kém quá, thầy cứ ngồi nghỉ đi, chuyện này để em."

Giản Chiêu gật gù, chậm rãi đi lên bục giảng, kéo ghế ra rồi mệt nhọc ngồi xuống. Ôn Dĩ Hoài quay xuống dưới lớp, tiếng ồn ào nói chuyện lập tức lặng đi, bầu không khí yên tĩnh trở lại. Anh vẫn giữ vẻ mặt hòa ái dễ gần nhưng đáy mắt lại thiếu đi chút ấm áp hân hoan khi nói chuyện với Giản Chiêu, kéo Sikeil đứng kế bên mình, nói ngắn gọn nhất có thể:

"Sikeil Ethkano, là học sinh mới, từ nay sẽ là thành viên của lớp ta."

Sikeil nở nụ cười phóng khoáng rạng rỡ, vui vẻ vẫy tay với mọi người:

"Rất vui được gặp, hi vọng tôi sẽ được mọi người giúp đỡ nhiều hơn trong thời gian sắp tới."

Chuông reo lên.

Tiết sinh hoạt lớp kết thúc, Giản Chiêu cho cả lớp ngồi rồi kéo lê thước gỗ trên mặt đất mà rời đi. Sikeil ngóng lên, đứng dậy muốn đi theo lại bị Ôn Dĩ Hoài ngồi kế bên ấn xuống, lí do là còn có tiết học tiếp theo.

Trời vào đông sớm, thời tiết quang đãng mây che khuất nắng, râm mát lại thoảng chút gió hơi se lạnh. Giản Chiêu đi bộ trong khuôn viên trường. Thoáng qua có vài ánh mắt đặt trên người y, hầu như ai đi ngang qua đều tò mò quan sát người thầy gầy ốm kì dị này một chút, Giản Chiêu cũng quen, tâm tĩnh lặng chẳng để ý, cứ nhắm thẳng phòng y tế mà đến. Còn chưa đến được cửa phòng đã nhìn thấy bác sĩ Cao hối hả chạy đến, túm lấy cánh tay y, vừa thở hổn hển vừa nói đứt quãng:

"Ôi chao, xui xẻo sao gặp ai không gặp lại gặp thầy Giản ở đây, mau...mau đi theo tôi."

"Có chuyện gì hả bác sĩ?" Giản Chiêu nghi hoặc hỏi, lại bị kéo đi.

Một lúc sau y mới hiểu vì sao bác sĩ Cao lại bảo gặp được y là xui xẻo.

Ở trên bãi cỏ của trường, cụ thể là một góc hẻo lánh ít người chú ý, Phó Quân Thanh đang nằm bất tỉnh ở đấy. Mái tóc dài nhìn rối bù xõa tung ra trên nền cỏ, khóe môi có vết rách, đôi lông mày vẫn cau chặt, trên má có vết bầm thâm tím như bị ai đấm một cú mạnh, nom bộ dạng thật thê thảm. Giản Chiêu đến gần anh, khịt mũi, ngửi được thoang thoảng đâu đó trong không khí có mùi máu. Sắc mặt bác sĩ Cao trầm trọng, cúi người đỡ Phó Quân Thanh dậy, lẩm bẩm phàn nàn:

"Thật chứ tôi hi vọng sẽ tìm được ai khác ngoài tên gầy gò ốm yếu xương cốt lỏng lẻo là thầy đấy. Bây giờ tụi nhỏ vào học hết, giáo viên trống tiết thì ở trong phòng, bảo vệ cũng đi đâu mất, ài, xui xẻo! Thầy phụ tôi khênh tên bự con này vào phòng y tế đi."

Giản Chiêu cười xòa không đáp, cẩn thận cùng bác sĩ Cao vực dậy Phó Quân Thanh, quàng tay anh ta qua người mình, y suýt thì đứng không vững vì sức nặng khổng lồ đè mạnh lên bả vai. Hai người chật vật vừa đỡ vừa kéo mãi mới đi được một đoạn thì cơ thể của Giản Chiêu chịu không nổi nữa, để bác sĩ Cao đỡ người Phó Quân Thanh nằm trên ghế dài, y ngã ngồi xuống bấu víu vào bệ đá mà vỗ ngực ho khù khụ, sắc mặt trắng bệnh hơn cả người đã bất tỉnh.

"Chậc, thân thể không khỏe sao còn cố?"

Một giọng nói ngạo nghễ truyền vào tai, ngước mắt lên nhìn thấy cái đầu đỏ bóng bẩy quen thuộc cùng khuôn mặt đẹp trai gợi đòn của Triệu Thiên Kiệt. Hai tay hắn cho vào túi quần, đồng phục xanh vứt đâu mất chỉ còn mỗi áo sơ mi xộc xệch cùng huy hiệu SS đó chói bóng loáng, từ từ tiến lại đây, nhìn xuống Phó Quân Thanh đang nhắm chặt mắt mà cười mỉa mai.

Giản Chiêu nén cơn ho xuống, hai má đỏ ửng, gọng kính lệch ra khỏi sống mũi, loạng choạng đứng dậy, nuốt nước bọt để thông nhuận cổ họng đau rát, giương đôi mắt nhìn Triệu Thiên Kiệt, nhướng mày:

"Cậu trốn học?"

"Sao có thể gọi là trốn học được?" Hắn ta khệnh khạng đáp "Đặc quyền của học sinh SS là có thể bỏ những buổi học nhàm chán, giáo viên bộ môn cũng đâu có gọi tôi lại hay có ý kiến gì đâu?"

Thái độ của hắn thật ngông cuồng, Giản Chiêu định mở miệng nói gì đó thì bác sĩ Cao đã ngắt ngang:

"Giờ không phải lúc đứng đó nói chuyện đâu, mau giúp tôi đem tên này lên giường y tế đi, làm ơn!"

Thái độ của Triệu Thiên Kiệt rõ ràng vô cùng ghét bỏ đụng chạm vô Phó Quân Thanh chứ đừng nói sẽ khênh anh ta đi cả quãng đường. Hắn cứ đứng đó nhìn người nằm trên ghế dài, chẳng có ý định sẽ đi đến giúp đỡ. Giản Chiêu nhìn khuôn mặt Phó Quân Thanh đang ngày càng tệ, nhiệt độ cơ thể tăng cao có thể lên cơn sốt, y quay qua nói với Triệu Thiên Kiệt:

"Mau qua đây giúp một tay đi, tôi không đủ sức đỡ cậu ta đi."

"Tại sao tôi phải giúp tên này?" Hắn cáu kỉnh.

"Thôi nào." Bác sĩ Cao sốt ruột "Có hiềm khích gì bỏ qua đi, Giản Chiêu cậu gọi xe cấp cứu đến trường rồi nhắn tin cho giám thị giúp tôi, ca này nghiêm trọng à. Tôi có thể cảm nhận được cậu học sinh này không ổn lắm đâu, chảy máu mũi rồi này, hơn nữa hình như bị nội thương...chết thật..."

"Nghiêm trọng đến mức đó hả?"

Bác sĩ Cao cũng không khỏe lắm, không thể dìu Phó Quân Thanh một mình được, Giản Chiêu luống cuống tay chân gọi cho xe cấp cứu, báo địa chỉ trường, rồi lại nhìn sang Triệu Thiên Kiệt. Đôi mắt hổ phách của Giản Chiêu lần đầu tiên nhìn chăm chăm hắn, mang hàm ý không thể tả nổi, ánh nhìn phủ đầy hơi nước làm Triệu Thiên Kiệt giật mình, trái tim như bị ai véo nhẹ làm đập mạnh thình thịch không thể khống chế. Hắn cắn răng, đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng gằn giọng nói cực kì miễn cưỡng:

"Tôi vác tên này vào giường là được chứ gì, cứ cuống hết cả lên, không chết được đâu."

Triệu Thiên Kiệt đi đến gần, đẩy bác sĩ Cao qua một bên, thô bạo kéo cánh tay của Phó Quân Thanh xốc anh đứng dậy rồi quàng qua vai mình, khuôn mặt hết trắng lại đỏ rồi cuối cùng giận tím tái, cơ bắp toàn thân gồng lên mới có thể không ném người xuống, một đường đi vô cùng gian nan, đôi chân của hắn như muốn chạy thật nhanh, kéo lê theo Phó Quân Thanh ngất ngưởng mấy lần suýt trượt cả người lăn lộn dưới đất. Bác sĩ Cao rút điện thoại gọi điện báo cho các thầy giám thị, rồi nhanh chóng đuổi theo, điều động Triệu Thiên Kiệt cùng Giản Chiêu đỡ Phó Quân Thanh nằm lên giường bệnh. Sau khi vạch áo anh ta ra mới thấy được chi chít vết thương lớn nhỏ còn ứ máu trải dài từ ngực xuống eo sườn, vết tìm bầm ngay vùng bụng là nặng nề nhất, đằng sau lưng còn có vài vết thương chồng lên nhau, giống như người bị bạo lực lâu ngày, thương tổn tích tụ, thật không thể tin Phó Quân Thanh lại có thể chịu đựng nó trong thời gian qua.

Giản Chiêu nhìn từ trên xuống dưới, nhớ lại hôm qua hai người còn đi bộ cùng nhau xuyên qua đường phố về đêm, gió lạnh như thế mà Phó Quân Thanh vẫn chủ động nhường áo ấm cho y, ắt hẳn lúc ấy anh đã phải chịu những đau đớn như thế này rồi. Nghĩ đến đấy mà trong lòng vốn luôn tĩnh lặng của Giản Chiêu lại gợn sóng, đôi mắt hấp háy nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đang nhíu mày chịu sự giày vò thống khổ của Phó Quân Thanh. Mãi lúc sau y mới lên tiếng:

"Cậu ắt hẳn biết vì sao Phó Quân Thanh bị như thế này mà, phải không?"

Triệu Thiên Kiệt bên cạnh đang khoanh tay đứng dựa vào tường, nghe câu hỏi, lông mày hơi nhướng lên chút vẻ mặt lộ ra nỗi rối rắm phức tạp, nhưng rất nhanh đã trở về dáng vẻ ngạo mạn ngày thường, nhếch môi nói:

"Tên này là con riêng họ Phó, thầy biết rồi mà. Đã mang danh con riêng thì làm sao bằng con ruột, tất nhiên sẽ có thị phi nếu được đón về nhà chính. Lão gia chủ Phó gia ấy à, lão chỉ nghĩ bồi dưỡng đời tiếp theo nối nghiệp lão chứ làm gì có khái niệm tình thân cha con, lão đón tên đần này về rồi dốc tiền vào bồi dưỡng hắn cho thành gia chủ tiếp theo chứ có quan tâm gì. Mà vợ lão đâu vừa mắt tên con riêng này, tất nhiên sẽ tìm thủ đoạn dạy dỗ hắn rồi. Mà dạy bằng cách thuê xã hội đen đập hắn thôi."

Có cái này nữa à?

Giản Chiêu yên lặng, Triệu Thiên Kiệt cũng không nói nữa, ngoại trừ tiếng sột soạt chuẩn bị đồ nghề sơ cứu của bác sĩ Cao thì không còn tạp âm nào nữa.

Bác sĩ Cao hối hả vứt khăn ướt cho Giản Chiêu và bắt y lau quanh người Phó Quân Thanh, nhưng nhìn thân thể anh ta khó có chỗ nào lành lặn để chạm vào. Trước đôi mắt nhìn chòng chọc của Triệu Thiên Kiệt và sự thúc giục của bác sĩ Cao, Giản Chiêu chỉ có thể căng da đầu, thả nhẹ lực đạo lau như lướt nhanh qua khuôn ngực rắn chắc của Phó Quân Thanh. Đôi lông mày của anh vẫn luôn cau lại, biểu tình thống khổ. Mãi lúc sau thầy giám thị mới lật đật chạy tới, chào hỏi qua loa rồi xem xét tình hình của anh, xong lại gọi về số điện thoại của cha Phó nhưng ông ta không nghe máy. Tiếng xe cứu thương hú còi lên inh ỏi dựng ở ngay sân sau để tránh các học sinh khác tò mò, tuy vậy vẫn có vài học sinh bị bất ngờ, chen nhau ra hóng hớt. Thầy giám thị vừa quát đám học sinh vừa cùng một cán bộ y tế khác đỡ Phó Quân Thanh ra ngoài để lên xe đến bệnh viện. Một nhân viên y tế khác bắt lấy cánh tay Giản Chiêu, đẩy y lên xe sốt sắng nói:

"Thầy giáo lên xe đi cùng học sinh luôn đi."

"Có giám thị theo sát rồi mà, còn cần gì một giáo viên gầy yếu thế này đâu." Triệu Thiên Kiệt không vui nói "Huống hồ cũng đâu phải người thân."

"Trời ơi, cần phải có nhiều người theo giám sát, hơn nữa phụ huynh cậu thiếu niên kia đâu có ở đây thì giáo viên và nhà trường phải chịu trách nhiệm chứ! Xin cậu đừng cản trở chúng tôi."

Nhân viên y tế có vẻ bực mình, đẩy được Giản Chiêu lên xe liền muốn đóng cửa nhưng bị bàn tay rắn rỏi của Triệu Thiên Kiệt chặn lại. Hắn ta nhảy phắt lên xe, không kiêng nể gì mà chen qua ngồi kế bên Giản Chiêu, ngang ngược nói:

"Tôi là bạn của tên này, cũng nên đi theo để biết tình hình của hắn chứ."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật