[Np/ Đam Mỹ] Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 17



Một đám nam sinh hổ báo chặn đường hai người. Một kẻ trong số đó có vẻ là tên cầm đầu, đeo huy hiệu màu vàng, ngạo mạn bước ra, bỏ qua Giản Chiêu nhìn như không có sức công kích bên cạnh mà nhắm đến Thiều Ngọc:

"Mày là tên học sinh nghèo dám gây sự với Thiên Kiệt? Còn dây dưa đến hội phó Mặc Đình Xuyên?"

Vẻ mặt Thiều Ngọc thoáng hiện ra bối rối, liếc nhìn sang Giản Chiêu bên cạnh, lấy lại can đảm đứng thẳng lưng đáp lại:

"Tôi không có gây sự với ai, càng không cố ý dây dưa với ai! Các cậu tìm tôi có việc gì?"

Một kẻ đàn em đứng sau cười nhạo:

"Thôi đi đừng giả vờ giả vịt, chuyện mày xin hết thầy này đến thầy nọ chuyển đến chỗ Mặc Đình Xuyên ngồi có ai mà không biết? Chuyện mày cố gây sự để dẫn đến sự chú ý của Triệu đại ca có ai mà không hay? Tin đồn về mày lan khắp trường rồi còn gì!?"

Thiều Ngọc tái mặt, hoảng loạn lùi về phía sau, liên tục xua tay phủ nhận:

"Tôi không, tôi không có..."

Giản Chiêu thấy không ổn, định lên tiếng thì tên nam sinh cầm đầu kia đã tiến lên nói trước, vẻ mặt giần giật giận dữ, hung ác hét lên:

"Anh Triệu đã mấy lần tha cho mày, nhưng mày vẫn hết lần này đến lần khác dán vào gây bao rắc rối cho ảnh. Với thân phận của mày thì xứng sao!? Tên nghèo hèn như mày mà dám bám vào những người SS cao cấp sao!? Phải để cho mày nhận một bài học."

Mí mắt Giản Chiêu giật giật cảm nhận được mối nguy cơ, nhưng phản xạ của tên nam sinh kia nhanh lẹ hơn nhiều, thoáng chốc đã cho đám đàn em xách một xô nước tạt thẳng về phía trước. Giản Chiêu không kịp tránh ra, một xô này là y hứng hết.

'ào' một cái, cả người đều ướt sũng từ đầu đến chân, nước trôi làm gọng kính trượt xuống suýt rớt khỏi sóng mũi. Cảm giác lạnh băng bắt đầu truyền đến, gió thổi qua làm cả người gầy yếu không khống chế được run lên bần bật.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Thiều Ngọc, Giản Chiêu đứng lặng vài giây, ho lên vài tiếng, đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm của bản thân.

Mấy tên học sinh ngu ngốc, tạt nước thì thôi đi, mắt có cận đâu mà còn tạt nhầm người.

Thiều Ngọc chạy đến, dùng tay áo lau nước lạnh trên người Giản Chiêu, hốt hoảng xen lẫn lo lắng, hỏi:

"Thầy ơi, thầy không sao chứ? Em xin lỗi, vì em mà thầy..."

Mấy tên nam sinh đầu gấu vốn dĩ đang mang tâm tình xem trò vui, nghe đến Thiều Ngọc gọi từ 'thầy' liền khiếp đảm, ráo riết nhìn nhau. Một tên lắp bắp hỏi:

"Thầy?"

Lũ học sinh này tuy tỏ thói côn đồ, ngang nhiên bắt nạt bạn học, nhưng dù sao gia cảnh chỉ ở mức giàu có, bố mẹ là thương nhân buôn bán, chưa đến mức hống hách, vẫn có chút sợ giáo viên.

Thiều Ngọc vừa đỡ Giản Chiêu vừa trừng mắt nhìn đám học sinh trước mặt, giọng run rẩy đầy tức giận:

"Mấy người các cậu đúng là ức hiếp người quá đáng, có chuyện gì thì cứ nhắm vào một mình tôi đây này, lại còn dám tạt nước lạnh làm thầy giáo bị ảnh hưởng. Còn nữa, mấy cậu nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ sợ sao? Làm ra chuyện này là mấy cậu chuẩn bị viết bản tường trình trên hội đồng đi!"

Lập tức tên cầm đầu vừa sợ vừa giận đáp lớn:

"Xin lỗi nha, khiến cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có chủ đích đi gây chuyện với giáo viên, chính xác mà nói thì chính là cậu hại thầy giáo bị tạt nước mà thôi. Mục tiêu của bọn tôi là cậu, ai bảo cậu hèn nhát núp sau lưng thầy chứ."

Lúc này Giản Chiêu đã lau sạch tròng kính dính đầy nước, tuy đeo lên nhìn vẫn mờ mờ khó chịu. Y cởi ra khăn quàng ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn quét qua đám học sinh khiến bọn chúng im bặt.

Hay lắm, làm sai còn không biết nhận lỗi sao!

Ngay lúc Giản Chiêu mở miệng định giáo huấn học sinh thì một mái tóc đỏ rực quen thuộc xuất hiện, nắm bả vai y xoay người qua. Triệu Thiên Kiệt quắc mắt, nhìn Giản Chiêu từ trên xuống dưới, nhướng mày:

"Là ai làm?"

Nói rồi hắn nhìn sang đám đàn em của mình. Cả bọn lần này còn run sợ dữ dội hơn. Giản Chiêu gạt tay Triệu Thiên Kiệt, cả người lạnh đến mức phổi bắt đầu đau khiến hít thở khó khăn, áo len bám dính vào người gây khó chịu, rồi lại còn cảm giác tức giận cùng bất đắc dĩ khi biết đám học sinh này lại là đàn em của hắn. Y ôm khăn quàng đỏ vắt trên tay, nhìn Triệu Thiên Kiệt, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười:

"Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, người của cậu thì bây giờ cậu tự giải quyết đi. Lần sau nếu còn chạm mặt tôi nữa thì không yên ổn thế này đâu."

Giản Chiêu nhìn đến bảng tên của đám học sinh gây chuyện kia, rồi rũ mắt rời đi. Thiều Ngọc trừng mắt nhìn đám người đó, nhưng ngại sự có mặt của Triệu Thiên Kiệt, dần hạ hỏa, đỏ mắt chạy theo Giản Chiêu.

Hai người vừa đi liền nghe tiếng đánh đấm, có kẻ bị xô ngã dưới đất, đầy tiếng xin tha réo vang, Triệu Thiên Kiệt tàn nhẫn đạp vào bụng kẻ cầm đầu.

Quãng đường mà hai người đi giống như người nổi tiếng diễu hành vậy, hàng loạt ánh mắt có soi mói có sợ sệt hướng về phía này.

Giản Chiêu biết hiện giờ nhìn bản thân rất nhếch nhác cùng chật vật, đã rất lâu rồi y chưa trải qua cảm giác làm tâm điểm của đám đông. Mà tình huống bây giờ còn tệ hơn nhiều. Bọn họ có người thì đồng tình, người thì cười cợt, có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay rất nhanh sẽ trở thành chuyện phiếm trong tai tất cả mọi người, tệ hơn là bị đăng lên diễn đàn trường. Giản Chiêu vững vàng bước đi, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn sang những tên học sinh đang nghị luận, màu mắt hổ phách dường như đậm hơn, sự lạnh nhạt hờ hững dâng đầy trong đó tạo ra cảm giác làm người sởn tóc gáy, thành công khiến đám đông lập tức giải tán.

Đường về ký túc còn xa, mà đôi chân của Giản Chiêu đã không còn bước vững nữa, phổi truyền đến từng trận co thắt, nếu không nhanh làm ấm người thì ngày mai thể nào cũng mang bệnh nặng. Vì thế hai người chuyển hướng đến nhà vệ sinh.

Cũng may trong nhà vệ sinh không có người, không khí bên trong cũng ấm hơn, Thiều Ngọc giúp y đóng cửa. Giản Chiêu đứng bên bồn rửa mặt, cởi xuống cái áo len vì dính nước mà nặng nề.

Thân thể gầy gò bại lộ trong chốc lát. Vòng eo nhỏ, xương sườn gần như lộ ra mỗi khi Giản Chiêu dang hai tay lên. Thiều Ngọc rụt rè hỏi thăm y, Giản Chiêu lại không đáp vì bận vắt khô áo len.

Nhìn thấy sự im lặng của Giản Chiêu rơi vào mắt Thiều Ngọc khiến thiếu niên hiểu lầm. Lúc nãy cậu ta vẫn còn cứng rắn khi đối mặt với người bắt nạt mình, vậy mà bây giờ nhịn không nổi, đôi mắt long lanh chảy ra hai hàng nước mắt không ngừng được, vội tiến đến cẩn thận nắm chặt lấy cánh tay Giản Chiêu, thút thít:

"Xin lỗi, em thành thật xin lỗi thầy, lúc nãy là em làm liên lụy đến thầy rồi. Mấy người đó vốn dĩ đều nhắm vào em, bọn họ chỉ muốn bắt nạt em biến em thành trò cười để hả dạ vì những lời đồn không hay gần đây..."

Mắt Thiều Ngọc đỏ ửng, giọng nói nghèn nghẹn:

"Nếu lúc đầu em không nhờ thầy đi cùng em, hoặc em không sợ hãi mà trốn sau lưng thầy thì đã người bị ướt vốn dĩ nên là em, thân thể thầy đã yếu, bị thế này... hức... hức... em xin lỗi..."

Thiều Ngọc không ngừng lặp lại mấy lời xin lỗi, nước mắt rơi xuống ngày càng nhiều hơn, tuôn ra làm khuôn mặt cậu ta trở nên lem nhem. Giản Chiêu nhức đầu, thở dài, bỏ quần áo trong tay vừa vắt khô xuống, an ủi cậu ta:

"Tôi không sao, chỉ là quần áo bị ướt thôi mà. Dù sao trách nhiệm bảo vệ học sinh là của tôi, là do tôi từ đầu không quyết đoán ngăn cản, ừm...vừa nhận việc không lâu nên khi xử lí lũ học sinh cá biệt này thì tôi có lúng túng chậm chạp nên để sự cố này xảy ra. Sau này cậu phải cẩn thận một chút, bọn họ có thể tiếp tục tìm đến cậu."

Thiều Ngọc vội vã gật đầu như gà mổ thóc, sau đó muốn dùng hành động để chuộc lỗi với y, lăng xăng chạy qua chạy lại giúp Giản Chiêu vắt khô quần áo. Nhưng đây rõ ràng cậu ta không mấy thành thạo nên luống cuống tay chân, Giản Chiêu chỉ thấy loạn thêm. Cuối cùng cảm thấy mệt, y nói:

"Một mình tôi tự lo là được, cậu đi trước đi, chuyện phụ đạo thì để lần sau vậy."

Thiều Ngọc dường như cũng nhận ra bản thân chỉ gây thêm rắc rối cho người khác. Nên ngoan ngoãn đứng sang một bên rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó, gấp đến nỗi bàn tay bấm phím cũng run run.

Quần áo đã không còn nhỏ nước xuống nữa, nhưng vẫn còn ẩm, mặc trên người dinh dính dán sát khó chịu. Giản Chiêu cởi trần, rùng mình vì cơn lạnh, suy tính xem có nên cởi luôn quần không vì hai chân đã lạnh cóng. Vừa cởi được đai lưng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ dồn dập. Thiều Ngọc nhanh chân chạy lại mở. Cánh cửa kèn kẹt mở ra.

"Thầy Giản?"

Ôn Dĩ Hoài ăn mặc chỉnh tề bước vào bên trong, hơi mất tự nhiên khi nhìn thấy Giản Chiêu đang ở trần. Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, cởi áo ngoài bước về phía trước khoác lên cho y, cau mày hỏi Thiều Ngọc:

"Là ai làm những chuyện này?"

Thiều Ngọc mở miệng nói, giọng vẫn còn nghẹn ngào:

"Là do đám đàn em của Triệu Thiên Kiệt làm, học bên lớp A2. Vốn dĩ bọn họ định nhắm vào em, nhưng thầy Giản lại bị em liên lụy. Hội trưởng, bây giờ thầy Giản bị tạt nước, bọn người kia cũng bị Triệu Thiên Kiệt đập cho một trận, nhưng nếu sau này bọn họ lại đến tìm em gây sự thì làm sao đây?"

Giản Chiêu ho lên từng đợt, bảo:

"Tôi là giáo viên, tất nhiên sẽ xử lí bọn họ, cam đoan sẽ không làm bọn họ lại tới tìm em gây phiền phức."

"Bây giờ đi tắm trước đi, thể chất thầy yếu, để lạnh lâu như vậy dễ dẫn đến nhiều bệnh." Ôn Dĩ Hoài nhìn cả người Giản Chiêu ướt sũng, vỗ lưng thuận khí cho y. Giọng điệu Ôn Dĩ Hoài nhẹ nhàng như thể đang vỗ về  "Thầy là giáo viên mới đến, không am hiểu việc xử lí những học sinh này như em đâu, cứ để đó em sẽ bắt bọn họ chịu trách nhiệm về việc hôm nay. Tạt nước giáo viên có thể bị đình chỉ học. Còn bây giờ em đưa thầy về phòng thay đồ nghỉ ngơi nhé?"

"Không cần..."

"Thầy, cứ vậy đi, em sẽ đưa thầy về." Ôn Dĩ Hoài cứng giọng bảo, vẻ mặt chứa đầy lo lắng.

"Thôi, sao cũng được, tùy cậu." Giản Chiêu mặc lại áo len còn ướt, bảo với Thiều Ngọc "Để hội trưởng đưa tôi về, cậu cũng chịu kinh hách rồi, mau về ký túc xá nghỉ ngơi đi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật