Nghiệt đồ, đừng nắm lông vi sư! [Xuyên Thư]

Chương 78



Edit: Min


Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn về phía tiếng bước chân truyền đến, trong mắt bị sương mù che phủ, nhìn không rõ người tới là ai, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đứng bên cạnh linh trì.

"Tiểu đồ đệ?" Lâm Sơ Vân ngập ngừng thấp giọng hỏi, bởi vì vừa mới sặc nước, cho nên thanh âm hơi khàn khàn.

Nhưng mà, người bên cạnh linh trì nghe được câu hỏi của y, lại vẫn đứng bất động ở đó.

Đáy lòng Lâm Sơ Vân không khỏi có chút cảnh giác, triệu ra Thanh Mộc Kiếm cầm trong tay, xoay người đối diện với bóng người nọ, khẽ quát: "Ai?!"

Lần này, bóng người kia rốt cuộc cũng có phản ứng, nhưng không mở miệng mà liên tiếp lui ba bước, khiến Lâm Sơ Vân không hiểu ra sao.

Y đưa tay lau đi sương mù trên mi, cuối cùng cũng nhìn thấy người nọ, rõ ràng là Phong Hề Hành.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Vi sư gọi ngươi cũng không có phản ứng." Lâm Sơ Vân không nói gì thu hồi kiếm, hấp thu toàn bộ linh lực trên người vào trong cơ thể.

Y vừa rồi bị nhấn chìm trong nước không kịp đề phòng, hoảng loạn hóa hình, sau đó từ trong nước đứng lên. Hiện tại toàn thân ướt sũng, tiên y màu trắng ướt dầm dề dán ở trên người, hơi giơ tay lên cũng có thể cảm giác được từng chuỗi nước chảy xuống.

Tuy nói, đuôi và lỗ tai của y đã biến mất, nhưng cảm giác quần áo dính ướt trên người cũng không tốt. Lâm Sơ Vân nhịn không được nhíu nhíu mày, một tay chống lên tảng đá đen, ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành: "Hề Hành, giúp vi sư...... Hề Hành? Phong Hề Hành?!"

Ánh mắt Phong Hề Hành hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì, bị Lâm Sơ Vân gọi mấy lần mới chậm rãi hồi phục.

Ánh mắt hắn không tự chủ dừng ở trên người Lâm Sơ Vân, rồi lại giống như bị bỏng mà đột ngột chuyển tầm mắt: "Sư, sư tôn, đệ tử ở đây."

Lâm Sơ Vân nhìn vẻ mặt chột dạ này của hắn, nghi ngờ âm thầm. Y men theo mép linh trì, đi hai bước về phía Phong Hề Hành, ngẩng đầu nhìn Phong Hề Hành: "Ngươi như thế nào......"

Ánh mắt Phong Hề Hành dán chặt vào chiếc cổ trắng nõn của Lâm Sơ Vân, nhìn Lâm Sơ Vân dựa lại đây, theo bản năng muốn lùi ra sau. Nhưng mà lần này, hắn lại giẫm lên vạt áo của mình, hơn nữa, con đường nhỏ bên cạnh linh trì vốn là bởi vì nước ao mà có chút trơn trượt.

Rầm ——

Chỉ nghe một tiếng thật vang trong ao nước, tiểu đồ đệ trước mắt đột nhiên không thấy đâu.

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía ao, mực nước tuy không sâu, nhưng bởi vì có hơi nước tràn ngập, hơn nữa đá dưới đáy ao đều là đá đen, nhất thời cũng không thấy rõ Phong Hề Hành rơi ở đâu.

"Tiểu đồ đệ? Tiểu đồ đệ? Hề Hành? Phong Hề Hành?" Lâm Sơ Vân gọi vài tiếng, mò mẫm mép ao đi về phía Phong Hề Hành rơi xuống nước.

Y vừa mới đi được mấy bước, một đạo nhân ảnh đột nhiên từ trong nước nổi lên, mang theo vô số hơi nước.

Lâm Sơ Vân theo bản năng lui ra sau, nhưng lại bị nhốt giữa người nọ và vách ao. Phần hông áp sát hắc thạch (đá đen) phía sau, lạnh lẽo đụng chạm làm cho Lâm Sơ Vân cả người run lên, theo bản năng trốn về phía trước, rồi lại thiếu chút nữa rơi vào trong ngực người nọ.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi cũng quá gần với vi sư rồi!" Lâm Sơ Vân đỏ mặt, ánh mắt trái phải nhìn loạn, lại không dám rơi vào người Phong Hề Hành.

Y vốn tưởng rằng sau khi trở lại hình dáng ban đầu, sẽ không cần ngửa đầu nhìn tiểu đồ đệ của mình, ai ngờ hiện thực là y suy nghĩ quá nhiều. Cũng không biết tiểu đồ đệ rốt cuộc ăn cái gì, chỉ trong vòng một năm, đã sắp cao hơn y một cái đầu!

Lâm Sơ Vân mặt đỏ tai hồng nửa tựa vào hắc thạch, ánh mắt nhiều nhất rơi vào xương quai xanh của Phong Hề Hành, đánh chết cũng không chịu nhìn lên trên.

Đáng tiếc ——

Phong Hề Hành trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, mặc dù sư tôn trở về hình dáng ban đầu khiến cho hắn rất cao hứng, nhưng không còn chóp đuôi cùng tai mèo cho hắn sờ sờ. Trong lòng tiếc nuối, nhưng hai tay vòng ra sau lưng Lâm Sơ Vân, không để y trực tiếp tựa vào hắc thạch lạnh lẽo.

Lâm Sơ Vân cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng đột ngột xuất hiện bên hông, bối rối nhìn thoáng qua bên trên, vừa lúc bắt gặp tầm mắt của Phong Hề Hành.

Nhìn thấy ý cười trong mắt Phong Hề Hành, y theo bản năng muốn cúi đầu né tránh tầm mắt, lại bị Phong Hề Hành ôn nhu chống lên trán, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng ở chóp mũi Phong Hề Hành.

Giống như là một con yêu thú nhỏ rụt rè, cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra ngoài huyệt động, lúc muốn trốn trở lại huyệt động, lại bị hung thú dùng móng vuốt áp chế cái đuôi, chỉ có thể ôm cái đuôi của mình ủy khuất co thành một đoàn.

Trong mắt Phong Hề Hành hiện lên ý cười, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau nước đọng trên khóe mắt Lâm Sơ Vân, hỏi: "Sư tôn thân là tiên quân, quân tử phải giữ lấy lời, nói ra tất phải làm."

Lâm Sơ Vân luôn cảm thấy trong lời nói này có cạm bẫy, nhưng không đoán ra được, chỉ có thể cảnh giác đáp lại: "Ừm."

"Vậy sư tôn khẳng định sẽ nhớ rõ, lúc trước đáp ứng đệ tử một cái hôn, sư tôn thân là tiên quân, nhất định sẽ không từ chối chơi xấu, đúng không?" Phong Hề Hành mỉm cười hỏi, lại tiến lên nửa bước.

Lâm Sơ Vân cảm giác được Phong Hề Hành tới gần, vành tai phiếm hồng, ánh mắt bối rối giống như bị nắm đuôi, y cố gắng hồi tưởng lại nguồn gốc của những lời này, một lúc lâu sau, ánh mắt rốt cuộc sáng lên, nhớ tới: "Vi sư mới không có..."

Âm thanh biến mất.

Lâm Sơ Vân trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời còn không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của y theo bản năng rơi vào con ngươi của Phong Hề Hành, rõ ràng con ngươi của tiểu đồ đệ rất nhạt, nhưng Lâm Sơ Vân lại có thể nhìn thấy rõ một bóng dáng nho nho nhỏ trong con ngươi của hắn.

Cái chạm nhẹ trên môi rất dịu dàng, giống như đang thăm dò, lại giống như đang lấy lòng, nhẹ nhàng cọ xát một chút, thậm chí còn cho Lâm Sơ Vân đủ khoảng trống để rút lui.

Khiếp sợ ban đầu qua đi, nhiệt độ trên mặt Lâm Sơ Vân bắt đầu từ từ tăng lên, bản năng xấu hổ làm khiến y muốn lui ra sau, nhưng vào lúc vừa rút lui, cảm giác được xúc cảm trên môi trở nên mất mát cùng thật cẩn thận.

Động tác lui về phía sau của Lâm Sơ Vân dừng lại, chỉ một lát sau, mềm lòng liền áp chế ngượng ngùng. Y cùng tiểu đồ đệ vốn là tâm ý tương thông, cho nên, hôn, hôn một chút cũng không có gì!

Cố gắng an ủi mình, Lâm Sơ Vân hai má đỏ bừng, yên lặng nhắm mắt lại, không chỉ không lui về phía sau, ngược lại hơi hơi ngẩng đầu lên, thậm chí —— còn lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng đáp lại Phong Hề Hành một chút.

Nhưng mà ngay sau đó, Lâm Sơ Vân liền hối hận.

Phong Hề Hành nhận được phản ứng, trong nháy mắt không còn cảm xúc mất mát lúc trước, nụ hôn rơi trên môi không khỏi mang theo ý tứ cướp đoạt, giống như là muốn đem cả người y nuốt vào bụng.

Lâm Sơ Vân bị hôn đến thất điên bát đảo, quên cả hít thở, nếu không phải Phong Hề Hành chủ động lui ra, Lâm Sơ Vân phỏng chừng sẽ trở thành tiên quân đầu tiên bị người hôn choáng váng.

"Sư tôn, thở đi..." Phong Hề Hành hơi lùi lại, áp vào trán Lâm Sơ Vân, dịu dàng dỗ dành.

Ánh mắt Lâm Sơ Vân mờ mịt dừng ở vạt áo Phong Hề Hành, còn chưa kịp định thần lại đã nghe thấy giọng nói của Phong Hề Hành, y theo bản năng nghe theo lời của hắn, kết quả y vừa mới chậm lại, khóe môi lại bị người hôn lên.

Lần này, Phong Hề Hành không còn vội vàng như trước, mà thả chậm tốc độ, giống như mãnh thú đã thỏa mãn lòng tham, kiên nhẫn xoa dịu bạn lữ đang bất mãn.

Lâm Sơ Vân trong lòng vốn tức giận, nhưng bị Phong Hề Hành từng chút một trấn an xuống, cuối cùng bị hôn đến mơ mơ màng màng, căn bản không nhớ rõ bất mãn nào nữa.

"Sư tôn." Phong Hề Hành nhìn vào mắt Lâm Sơ Vân, từ mê mang dần dần lấy lại tỉnh táo, mới nói, "Đệ tử nơi này có quần áo sạch sẽ, người có muốn thay không?"

Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn nhìn hắn hai giây, hơi nóng từ bên tai dần dần truyền lên trên, rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra.

Nước trong linh trì dâng lên, linh lực bộc phát lần lượt rung chuyển màn nước, khi màn nước buông xuống thì người trong lòng Phong Hề Hành đã biến mất.

Phong Hề Hành nhìn vòng tay trống rỗng lần nữa, khẽ thở dài.

Hắn biết, sư tôn khẳng định lại bị dọa chạy mất.

......

Hình như Lâm tiên quân cùng Phong sư huynh cãi nhau.

Đệ tử Điểm Tinh tông gần đây phi thường nhạy bén —— kỳ thật căn bản là ăn dưa —— ý thức được giữa hai người có vài phần không đúng. Tuy nói, từ sau khi Bạch sư đệ nhập ma đào tẩu, Lâm tiên quân bởi vì đau lòng thấu xương, rất ít xuất hiện trước mặt người khác, nhưng mỗi lần xuất hiện, bên người nhất định sẽ có Phong sư huynh đi theo.

Nhưng mà mấy ngày nay, mỗi khi Phong sư huynh vừa xuất hiện, Lâm tiên quân sẽ tìm đủ lý do chuồn đi, thậm chí vì trốn tránh Phong sư huynh, mà chạy đến chủ phong tìm chưởng môn chơi cờ.

Biểu tình của Phong sư huynh cũng rất kỳ quái, giống như là biết vì sao Lâm tiên quân trốn tránh mình, mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ, hoàn toàn không có chút tức giận cùng bất mãn nào.

Có đệ tử âm thầm đánh cược, hai người này sau ba ngày sẽ làm hòa, thời gian đặt cược dài nhất là bảy ngày, nhưng mà nửa tháng sau, hai người vẫn là ngươi đuổi ta trốn, các đệ tử rốt cuộc ý thức được có điểm không đúng.

"Nói đi." Phương Thiên Nguyên tùy ý đặt một quân cờ xuống, ngẩng đầu nhìn cháu trai nhỏ nhà mình, "Tiểu tử thúi kia sao chọc được ngươi?"

Tay Lâm Sơ Vân hơi khựng lại, sau đó trợn tròn mắt, quân cờ trong tay hung hăng đặt xuống: "Nói gì chứ, đệ tử chỉ là muốn cùng ngài chơi cờ."

Phương Thiên Nguyên nhìn vị trí Lâm Sơ Vân hạ, câm nín mà giật giật khóe miệng, rồi không dấu vết lại nhường Lâm Sơ Vân một bước cờ.

Lúc mới bắt đầu nói muốn cùng hắn chơi cờ, Phương Thiên Nguyên còn rất vui mừng, vốn tưởng rằng cháu trai nhỏ đã trưởng thành, biết dành thời gian cho cữu cữu nhiều hơn, nhưng mà khi hắn bắt đầu cùng Lâm Sơ Vân chơi cờ, liền nhận thấy được vài phần không thích hợp.

Lâm Sơ Vân chẳng những không biết chơi cờ, thậm chí còn không hiểu như thế nào mới tính thắng cờ.

Phương Thiên Nguyên tuy không ngại nhường cháu trai nhỏ một chút, nhưng vấn đề không phải là nhường hay không, dù có nhắm mắt chơi cũng không thể thua Lâm Sơ Vân.

Đáng tiếc, Lâm Sơ Vân mới mặc kệ những thứ đó, thật sự lôi kéo Phương Thiên Nguyên chơi cờ một ngày, mãi cho đến khi đêm khuya, còn ngủ lại ở thiên điện của chủ phong.

Phương Thiên Nguyên đối với cháu trai nhỏ nhà mình có thể nói là có cầu tất ứng, ở lại một đêm cũng chẳng là gì với hắn, nên thản nhiên đồng ý.

Chỉ là Phương Thiên Nguyên vốn cho rằng, đây chẳng qua là một lần tùy hứng của cháu trai nhỏ, nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đến ngày thứ tư Lâm Sơ Vân vẫn chưa rời khỏi chủ phong đi về, Phương Thiên Nguyên cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai.

Mà đệ tử bên ngoài, tin đồn về Lâm Sơ Vân và Phong Hề Hành cũng bắt đầu truyền loạn.

Sau khi hai người ở cùng một chỗ, Phong sư huynh phát hiện Lâm tiên quân chỉ coi hắn là thế thân của Bạch sư đệ, hai người ầm ĩ một trận —— Phương Thiên Nguyên cũng không biết, cháu trai nhà mình từ khi nào còn thích Bạch Lăng Hàm?

Có điều, cách nói này rất nhanh đã bị bác bỏ, dù sao chuyện Lâm tiên quân bị đoạt xá sớm đã truyền ra trong tông môn, các đệ tử cũng biết người lúc trước yêu Bạch Lăng Hàm kia, căn bản không phải là Lâm tiên quân chân chính.

Nhưng chẳng bao lâu, câu chuyện đã có một phiên bản mới.

Phong sư huynh cùng Lâm tiên quân ở cùng một chỗ, kỳ thật là vì trả thù mấy năm trước Lâm tiên quân lạnh nhạt cùng ngược đãi hắn. Phong sư huynh cố ý khiến Lâm tiên quân yêu hắn, sau lại hung tợn vứt bỏ Lâm tiên quân —— đệ tử này nói năng sinh động, cuối cùng bị Phương Thiên Nguyên đi ngang qua nghe thấy, phạt hắn đi quét sạch ruộng thuốc.

Tuy nhiên, nghe nói trong vài ngày qua, phiên bản thứ hai đã có phần tiếp theo.

Phong sư huynh làm tan nứt trái tim Lâm tiên quân, mới ý thức được mình thật sự yêu Lâm tiên quân, lại nghe nói chuyện Lâm tiên quân lúc trước bị đoạt xá, mới biết Lâm tiên quân không phải người như thế, Phong sư huynh càng hối hận không thôi.

Hiện tại, Phong sư huynh một mực truy hồi Lâm tiên quân, nhưng Lâm tiên quân bị hắn làm tổn thương, không còn tin vào tình yêu nên đã tránh mặt hắn  —— phiên bản này rất giống với tình cảnh hiện tại của hai người, xem như là phiên bản thuyết phục nhất.

May mắn Lâm Sơ Vân gần đây không phải trốn ở chỗ Phương Thiên Nguyên, thì cũng là chỗ Bạch Nam Y, hoặc là thỉnh thoảng đến chỗ Đạm Ly học chút dược lý, ngược lại không nghe được những tin đồn loạn thất bát tao này trong tông.

Mặc dù, Phương Thiên Nguyên cũng không tin lời đồn loạn truyền bên ngoài, nhưng trong lòng hắn biết hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là dù có hỏi Lâm Sơ Vân thế nào, Lâm Sơ Vân cũng chỉ là một bộ biểu tình tức giận, không chịu tiết lộ nửa chữ.

Về phần Phong Hề Hành.....

Phương Thiên Nguyên đau đầu xoa xoa thái dương, tùy ý đặt một quân trên bàn cờ. Người nọ mặc dù nhìn tuổi còn trẻ, nhưng lại là một lão yêu quái không biết sống bao lâu, càng đừng nói đến việc hắn đã từng trở thành Ma Chủ, muốn từ trong miệng hắn thăm dò ra sự tình, căn bản là không có thực tế.

Làm sao bây giờ đây?

Phương Thiên Nguyên trong lòng có việc, hơn nữa cũng không tin tưởng cờ nghệ của Lâm Sơ Vân, đánh cờ càng lúc càng tùy ý, đợi đến khi Lâm Sơ Vân cao hứng tuyên bố y thắng, Phương Thiên Nguyên còn chưa kịp phản ứng.

Hắn cúi đầu nhìn về phía bàn cờ, chỉ thấy trên bàn cờ, quân trắng của hắn hạ rất lộn xộn, bất kỳ người nào biết đánh cờ cũng không khỏi nhíu mày, mà quân đen của cháu trai tuy không tốt, nhưng lại nghiêm túc và quy củ.

"Đệ tử thắng!" Lâm Sơ Vân cười tủm tỉm nhìn Phương Thiên Nguyên.

Thấy tâm tình y tốt lên, Phương Thiên Nguyên cũng không quan tâm thắng thua ván cờ này, ném quân cờ trở lại hộp cờ, Phương Thiên Nguyên gật đầu nói: "Nói đi, muốn thưởng cái gì?"

Đây là tiền đặt cược ngay từ đầu của hắn cùng Lâm Sơ Vân, chỉ cần Lâm Sơ Vân thắng ván cờ của hắn, hắn liền đáp ứng Lâm Sơ Vân một yêu cầu.

Lâm Sơ Vân nghe vậy chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Vậy cữu cữu hứa với Sơ Vân, bất luận là lúc nào, đều không thể tự tiện ra tay quấy nhiễu Thiên Đạo."

Biểu tình trên mặt Phương Thiên Nguyên hoảng hốt trong chốc lát, mặt mày bất đắc dĩ, mỉm cười lắc đầu, nói: "Thì ra là ở đây chờ bản tôn."

Lần trước sau khi hắn ra tay cứu Lâm Sơ Vân, bị Thiên Đạo trừng phạt một phen, vết thương trên cánh tay đến bây giờ vẫn chưa khép lại. Mấy ngày trước lúc Cố Cảnh Sơn thay thuốc cho hắn, vừa vặn bị Lâm Sơ Vân nhìn thấy, đoán chừng là đứa nhỏ này từ khi đó đã bắt đầu cân nhắc chuyện này.

Lâm Sơ Vân mới mặc kệ hắn, vẻ mặt nghiêm túc thúc giục: "Sư tôn đã đáp ứng đệ tử, đường đường là tiên tôn, cũng không thể chơi xấu."

Lời này không hiểu sao có chút quen tai, Lâm Sơ Vân nói xong liền sửng sốt, chợt nhớ tới. Đêm đó Phong Hề Hành khi dễ y, cũng nói gần giống vậy, chẳng qua là đem tiên tôn đổi thành tiên quân mà thôi.

Vừa nghĩ đến Phong Hề Hành, nhiệt độ sau tai Lâm Sơ Vân lại nóng lên, khóe môi mơ hồ truyền đến một chút đau đớn.

Tên Phong Hề Hành kia rõ ràng là thuộc họ nhà cẩu!

Trong lòng Lâm Sơ Vân nhịn không được lại thầm mắng một tiếng, lúc ấy sau khi y chạy đi, mới phát hiện khóe môi mình bị Phong Hề Hành cắn rách, toàn bộ cánh môi giống như là bị bắt nạt—— không, rõ ràng chính là bị bắt nạt, hồng nhuận không bình thường.

Nếu không phải y phát hiện sớm, dùng thuật pháp che lấp vết thương trên môi, y sẽ dùng một đôi môi vừa hồng vừa rách, mà mặt đối mặt với Phương Thiên Nguyên.

"Nghĩ cái gì vậy?" Phương Thiên Nguyên bỗng ghé sát vào, nhìn hai má cháu trai nhỏ đột nhiên đỏ lên, trong lòng có chút suy đoán không ổn, "Không phải là đang nghĩ về tiểu tử Phong Hề Hành kia chứ?"

"Khụ khụ khụ khụ." Lâm Sơ Vân bị sặc ho khan một tiếng, ánh mắt bối rối phiêu hốt một vòng, mới phủ nhận, "Mới không có!"

Phương Thiên Nguyên hừ lạnh một tiếng, hắn thật sự nên mang theo một cái gương, để cho tiểu đồ đệ nhìn bộ dáng mặt mày mang tình của mình, nói không nghĩ tới tiểu tử thúi kia thì ai mà tin chứ!

Hắn cũng không ngờ sống gần ngàn năm, chứng kiến ​​biết bao mối tình trên đời, cuối cùng cư nhiên bị cháu trai nhỏ nhà mình tú đến tận nơi, lão nhân cô đơn trong nháy mắt chua xót.

"Được rồi, bản tôn đáp ứng, ngươi mau trở về Linh Vân Phong của ngươi đi, đừng ở đây bắt nạt người cô đơn." Phương Thiên Nguyên khoát tay áo, khó có lúc mở miệng đuổi người.

Lâm Sơ Vân cũng biết mình không thể ăn vạ mãi ở chỗ Phương Thiên Nguyên, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy ngoan ngoãn cáo lui.

Y một bên đi ra chủ phong, một bên còn đang ở trong lòng cân nhắc kế tiếp đi đâu trốn thêm vài ngày, kết quả vừa mới ra khỏi chủ phong, ngước mắt lên, liền nhìn thấy Phong Hề Hành đang đợi ở ngoài chủ phong.

Bước chân Lâm Sơ Vân lập tức dừng lại.

Tiểu đồ đệ cứ an tĩnh đứng ở đó, bên người không ngừng có đệ tử tới tới lui lui dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nhưng mà hắn lại làm như không có gì, ánh mắt vẫn luôn an tĩnh nhìn về phía cửa vào của chủ phong.

Thấy Lâm Sơ Vân đi ra, mặt mày Phong Hề Hành rõ ràng sáng lên vài phần, bước nhanh về phía trước, ngữ khí mang theo vài phần lấy lòng: "Sư tôn, đệ tử...... Tới đón người trở về."

Lâm Sơ Vân vừa nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt kia, thậm chí lúc ấy y cho rằng Phong Hề Hành là một con hung thú đáng sợ, mà y chính là con mồi sắp bị hung thú nuốt vào.

Y lui về phía sau ba bước, ánh mắt né tránh nhìn sang bên cạnh, vừa nghĩ tìm cái cớ tránh đi, chợt nghe được đệ tử ở một bên nhỏ giọng mở miệng.

"Ngươi xem, Lâm tiên quân căn bản không muốn nhìn thấy Phong sư huynh...."

"Quả nhiên lời đồn là thật, Phong sư huynh nhất định làm Lâm tiên quân tan nát cõi lòng."

"Đáng thương cho Lâm tiên quân, trước sau thích hai người đều là tra nam, một trái tim thật lòng bị cô phụ thật thảm."

"Không đúng không đúng, người lúc trước thích Bạch Lăng Hàm không phải Lâm tiên quân, Lâm tiên quân chỉ thích một mình Phong sư huynh."

"Vậy thì Phong sư huynh thật quá tệ, những chuyện lúc trước cũng không phải Lâm tiên quân làm...."

"Cho nên, hiện tại Lâm tiên quân cũng không để ý tới hắn nữa, ngươi xem Lâm tiên quân lại muốn chạy."

Lâm Sơ Vân mặt vô biểu tình nhìn về phía Phong Hề Hành, không nói nên lời hỏi: "Gần đây đệ tử trong tông đều rất nhàn rỗi?"

Phong Hề Hành cũng nghe được những tiếng nghị luận kia, mặt mày mang theo ý cười, hắn ho nhẹ một tiếng, gật gật đầu: "Là có chút nhàn rỗi."

Tuy rằng, hắn đối với những lời đồn đãi này cũng không đặc biệt để ý, nhưng mỗi lần hắn muốn tìm sư tôn, đều sẽ nghe được đệ tử ở bên cạnh nghị luận, nghe nhiều, tự nhiên sẽ biết những người này đang truyền cái gì.

Bất quá, Phong Hề Hành cũng không giải thích, cứ để những tin đồn này ngày càng lan rộng, bởi chỉ có như vậy, sư tôn mới đau lòng mà không trốn hắn nữa.

Về phần bị người ta nói vài câu nhàn thoại......... Phong Hề hành sẽ để ý những thứ này sao?

Nhìn thấy sự dao động trong mắt Lâm Sơ Vân, đáy lòng Phong Hề Hành thoáng yên ổn vài phần.

Lâm Sơ Vân không khỏi thở dài, tuy rằng không biết những đệ tử này rốt cuộc lại truyền cái gì, nhưng chỉ nghe bọn họ thảo luận, đại khái cũng có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện.

Thật ra.....

Mặc dù, biểu hiện của y tựa hồ là đang tức giận vì tiểu đồ đệ đột ngột hôn mình, nhưng Lâm Sơ Vân trốn tránh Phong Hề Hành, phần nhiều là bởi vì thẹn thùng, cùng.... bất mãn với bản thân suýt nữa bị Phong Hề Hành hôn cho choáng váng.

Y chính là sư tôn, đường đường là sư tôn sao có thể rơi vào thế hạ phong của tiểu đồ đệ!

U oán nhìn Phong Hề Hành một cái, Lâm Sơ Vân rốt cuộc luyến tiếc tiểu đồ đệ nhà mình bị người ta nói là tra nam —— nếu là tiểu đồ đệ là tra nam, vậy thì sẽ không có nam nhân tốt —— y sâu kín thở dài, tiến lên hai bước, bỏ lại một câu: "Đi thôi, cùng vi sư trở về Linh Vân phong."

Ánh mắt Phong Hề Hành sáng lên, ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ: "Vâng, đệ tử tuân mệnh."

Tiếng nghị luận phía sau bất ngờ dừng lại vài giây, ngay sau đó là từng đợt thở dài.

"Lâm tiên quân vẫn là quá mềm lòng!"

"Đúng vậy, đối với loại tra nam này, nên hung hăng giáo huấn hắn!"

"Xong rồi, Lâm tiên quân dễ dàng mềm lòng như vậy, về sau không phải bị Phong sư huynh bắt nạt rất thảm sao."

"Không được, chúng ta phải giúp Lâm tiên quân..."

Thanh âm phía sau, Phong Hề Hành làm như không nghe thấy, hắn nhìn Lâm Sơ Vân phía trước đi như bay nhanh, cũng không để ý những người đó nói muốn giúp Lâm Sơ Vân.

Dù sao, hắn cũng không phải thật sự bắt nạt Lâm Sơ Vân, nào còn cần đệ tử khác giúp đỡ sư tôn nhà mình.

Lâm Sơ Vân cả đường đi giống như bị ác thú truy đuổi, về tới Linh Vân phong, vừa mới vào phòng trúc, liền nhanh chóng biến thành bộ dáng tiểu hắc miêu.

Y hiện tại xem như đã biết, chỉ có bộ dáng của tiểu hắc miêu là an toàn nhất, y cũng không tin tiểu đồ đệ nhà mình còn có thể đi hôn một con mèo nhỏ!

Phong Hề Hành vừa nhìn thấy tiểu hắc miêu kia, liền biết Lâm Sơ Vân có chủ ý gì, nhưng hắn cũng chỉ cười cười, nhẹ nhàng khảy chóp đuôi đã mấy ngày không được chạm vào.

Chóp đuôi chủ động quấn lên, không ngừng vuốt ve cổ tay Phong Hề Hành, thậm chí còn kéo hắn về phía  tiểu hắc miêu.

Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, khóe mắt nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của ai kia, hắn đành phải đè nén suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn ngồi ở bên kia giường, trấn an sờ sờ chóp đuôi có chút mất mát.

Thấy thế, tiểu hắc miêu mới xem như nhẹ nhàng thở ra, có chút nhàn nhã lắc lắc cái đuôi, cũng không thèm để ý đến động tác của Phong Hề Hành nữa, cúi đầu gặm linh quả đã mấy ngày không ăn

"Sư tôn dự định khi nào khởi hành?" Thấy tiểu hắc miêu ăn thích ý, không chú ý tới mình, Phong Hề Hành bất động thanh sắc đến gần, nhẹ giọng hỏi.

Tiểu hắc miêu vẫy đuôi, suy nghĩ một hồi.

Mấy ngày nay, y đi theo Đạm Ly cũng học được chút y thuật đơn giản, tuy không tính là hiểu sâu, nhưng cũng coi như biết cách phối hợp với đan dược để áp chế độc tính trong người như thế nào. Thư của Phương Thiên Nguyên đã giao cho y ba ngày trước, vấn đề thân thể cũng đã giải quyết, tính ra như vậy, quả thực có thể xuất phát.

"Ba ngày sau đi." Lâm Sơ Vân cũng biết Phong Hề Hành cần thời gian chuẩn bị đồ đạc xuất hành, ngày mai cũng không vội xuất phát, "Không biết Linh Lung cốc có xa không... "

Y còn nhớ rõ lúc trước đi Yêu giới mất gần một tháng, đây còn là dùng truyền tống trận vượt qua hơn phân nửa lộ trình sau đó thời gian.

"A, sư tôn yên tâm." Mặt mày Phong Hề Hành cong cong, "Không xa."

Tiểu hắc miêu hồ nghi nhìn hắn một cái, cũng không nói có tin hay không, y hơi nghiêng đầu, nhìn sắc trời tối sầm ngoài cửa sổ, theo thói quen nhường giường: "Muộn như vậy rồi, đi ngủ đi."

Phong Hề Hành khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn nằm xuống chỗ tiểu hắc miêu nhường ra, tay kia ôm tiểu hắc miêu bảo vệ trước người. Tiểu hắc miêu tương đối thuần thục tìm vị trí tốt, liền chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng mà ——

"Ngươi, đang, làm, cái, gì!" Tiểu hắc miêu bỗng chốc mở to miêu đồng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Trong mắt Phong Hề Hành mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt vô tộ: "Đệ tử cái gì cũng không làm."

Chỉ là sau khi cái đuôi quấn quanh cổ tay, cố ý dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ cái đuôi mà thôi.

Tiểu hắc miêu nghiến răng, đem cái đuôi giấu ra xa, thấy Phong Hề Hành không có ý định động nữa, mới an tâm nhắm mắt lại, nhưng mà không bao lâu sau, chóp đuôi lại tự mình yên lặng dò xét, nhẹ nhàng quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành.

Phong Hề Hành cười cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp tai tiểu hắc miêu, nhìn chóp tai ửng hồng, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Phong Hề Hành đi chuẩn bị đồ đạc xuất hành, không có tiểu đồ đệ ở bên người, tiểu hắc miêu trằn trọc trên giường một lúc lâu cũng không tài nào ngủ tiếp, cuối cùng vẫn là càu nhàu ngồi dậy.

Y liếc nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, do dự một lúc, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa phải, sau khi Lâm Sơ Vân hóa thành hình người, liền chậm rãi theo con đường nhỏ đi ra ngoài Linh Vân phong.

Vừa lúc y còn có một số tiên dược không thể nhận biết, thừa dịp mấy ngày nay, lại cùng Đạm Ly Học học thêm một chút, kẻo khi cần y lại không biết.

Điều khiến Lâm Sơ Vân lấy làm lạ là, đệ tử hôm nay y gặp được tựa hồ có chút nhiều.

Bình thường trên đường cũng sẽ gặp phải đệ tử khác, nhưng phần lớn đều là đệ tử tuần tra, dù sao Điểm Tinh tông cũng là môn phái tu chân, nào có đệ tử mỗi ngày chạy loạn khắp nơi không tu luyện.

Nhưng những người y gặp hôm nay đều là đệ tử bình thường, hơn nữa bọn họ nhìn thấy y, cũng không tiến lên, mà là đứng từ xa nhìn chằm chằm, biểu tình còn kỳ kỳ quái quái, làm Lâm Sơ Vân không hiểu ra sao.

Cuối cùng, trong đám người, Lâm Sơ Vân nhìn thấy một gương mặt hơi quen.

Lâm Sơ Vân cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ tới người này chính là nhà cái mở sòng bạc trong đại hội đệ tử.

Lúc ấy y đánh cược tiểu đồ đệ đoạt được đệ nhất, đặt mấy vạn linh thạch, dựa theo tỷ lệ cược, người này phải bồi thường cho y mấy trăm vạn linh thạch, nhưng khi đó y thấy người này quá thảm, chỉ cầm hơn mười khối linh thạch coi như xong.

Chỉ là y từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua tên của người này, hiện tại có việc tìm hắn hỏi chuyện, cũng không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, nói: "Linh thạch, lại đây."

Người nọ nghe được lời của Lâm Sơ Vân, hiển nhiên sửng sốt một chút, thấy Lâm Sơ Vân nhìn mình, hắn còn có chút mờ mịt cùng khó hiểu, mãi cho đến khi Lâm Sơ Vân cau mày kêu tiếng thứ hai, hắn mới ngoan ngoãn đi tới.

"Tiên quân, ngài..... Gọi đệ tử?" Ngữ khí vẫn mang theo vài phần nghi hoặc.

Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng: "Đương nhiên."

"Nhưng đệ tử không họ Linh..." Người nọ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không rối rắm chuyện này nữa, mà là cúi người hỏi, "Tiên quân có phân phó gì?"

Lâm Sơ Vân xoa xoa chóp mũi, nhìn hắn một cái, ra vẻ trấn định hỏi: "Ngươi hôm nay ở đây làm gì?"

Nếu y nhớ không lầm, người này cũng không phải là đệ tử tuần tra.

Đây vốn là một câu hỏi đơn giản, nhưng mà người nọ lại cúi đầu, tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, gấp đến độ sắp khóc: "Đệ tử......"

Lâm Sơ Vân không khỏi chột dạ vài phần, Phương Thiên Nguyên thật vất vả mới tẩy thanh danh cho y, nếu y ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy, đem người hỏi khóc, ngày mai không chừng lại truyền ra tin đồn Lâm tiên quân ỷ thế hiếp người.

Thấy đầu người này càng ngày càng thấp, trong lòng Lâm Sơ Vân càng thêm không yên.

"Khụ, quên đi, bổn quân nhớ tới còn có chút việc, đi trước." Lời còn chưa dứt, Lâm Sơ Vân đã chạy mất hình.

Lâm Sơ Vân vừa rời đi, người nọ đã bị những đệ tử khác vây quanh.

"Làm sao tiên quân biết ngươi?"

"Có phải ngươi đem tiên quân tức giận bỏ chạy hay không!"

"Ngươi cùng tiên quân nói cái gì?!"

"Ngươi sẽ không tiết lộ kế hoạch của chúng ta đi!"

Người nọ lại trấn an khoát tay áo: "Yên tâm yên tâm, ta cái gì cũng không nói."

Nghe vậy, những đệ tử khác mới yên lòng.

Lâm Sơ Vân đi thật xa, mới quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy đám đệ tử kia thân thiết vây quanh người nọ, trong lòng y không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May mắn y chạy nhanh, bằng không, đợi lát nữa đệ tử kia thật sự tức giận khóc, những người này nhất định sẽ cho rằng là y làm.

May mà Linh Vân phong cách xa, đệ tử xung quanh cũng không có nhiều như vậy, Lâm Sơ Vân không nghĩ nữa, thuận lợi đáp xuống Linh Dược phong.

Đạm Ly không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lâm Sơ Vân, thậm chí còn thuần thục phân phó hai dược đồng đi nấu thuốc, rồi sai ba đệ tử đi ra ruộng thuốc sau núi, mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn đá.

"Nói đi, hôm nay muốn hỏi cái gì?"

"Giải dược của An Hồn Tán là gì?" Lâm Sơ Vân mở miệng hỏi.

Tất cả những gì y hỏi trong vài ngày qua đều là, làm thế nào để ức chế độc tính của An Hồn Tán, nhưng cuối cùng, vẫn phải giải quyết tận gốc độc tính của An Hồn Tán mới được.

Nghe vậy, Đạm Ly xoa xoa thái dương, hắn cũng không ngoài ý muốn khi Lâm Sơ Vân hỏi tới chuyện này, dù sao Lâm Sơ Vân rõ ràng là muốn đem người trúng độc kia cứu đến Điểm Tinh tông, chỉ là.......

"Giải dược của An Hồn Tán có chút bất đồng với giải dược bình thường." Đạm Ly lấy ra hai bình sứ, trong đó một là giải độc đan bình thường, một là Thanh Tâm đan, "Tựa như hai loại đan dược này, một loại dược hiệu là giải độc, một dược hiệu khác là tĩnh tâm, bất kể ngươi uống lúc nào, hiệu quả của hai loại đan dược này đều không thay đổi."

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe Đạm Ly giải thích.

"Nhưng giải dược của An Hồn Tán thì không như vậy, công thức giải dược của An Hồn Tán có mấy trăm loại biến hóa, dựa theo mức độ độc tính lan tràn trên người trúng độc, liều lượng của từng loại thảo dược cũng khác nhau." Đạm Ly cầm lấy bình sứ giải độc đan lên, nhẹ nhàng lắc lắc, "Nếu uống nhầm thuốc giải, không chỉ không giải độc được, ngược lại sẽ lập tức mất mạng.

Lâm Sơ Vân nháy mắt hít hà một hơi, y vốn định nhờ Đạm Ly luyện chế thuốc giải trước, đến lúc y mang theo mẹ trở về, liền có thể trực tiếp giải độc, lúc này mới phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều.

"Chẳng qua, ngươi không cần phải kinh hoảng như vậy." Đạm Ly thấy mặt mày y ảm đạm xuống, rõ ràng là vì người trúng độc kia lo lắng, mở miệng trấn an nói, "Độc tính của An Hồn Tán dù sao cũng yếu hơn Hóa Hồn Tán, chỉ cần tính mạng người nọ vô ưu, chỉ là pha chế thuốc giải càng thêm phiền phức mà thôi."

So với Hóa Hồn Tán cơ hồ là mất mạng trong khoảnh khắc, An Hồn Tán đích xác không hung hiểm như vậy.

Lâm Sơ Vân mím môi, mặt mày tản đi vài phần sương mù: "Đúng rồi, những dược liệu kia có khan hiếm không? Lần này ta đi ra ngoài nếu gặp phải trên đường, cũng có thể chuẩn bị trước."

Đạm Ly suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Những dược liệu khác nơi này đều có, nhưng trong đó có hai vị dược liệu, rất cần ngươi lưu tâm."

Lâm Sơ Vân gật gật đầu, chăm chú lắng nghe.

"Trong đó một vị tên là An Hồn Thảo,  có thể an hồn định phách, xem như là chủ dược cần thiết trong giải dược." Đạm Ly đem bộ dáng đại khái của An Hồn Thảo vẽ cho Lâm Sơ Vân, thấy y nhận lấy, tiếp tục nói, "Một vị khác chính là máu đầu tim của Bạch Nguyệt Huyết Quy."

"Bạch Nguyệt..... Huyết Quy?" Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn Đạm Ly.

Đạm Ly bất đắc dĩ, vươn tay vẽ ra hình dáng Bạch Nguyệt Huyết Quy, giải thích nói: "Là một loại yêu thú, lực công kích của nó không mạnh, nhưng lực phòng ngự cực cao, mai rùa trên người cũng là một vị dược liệu."

Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm bức vẽ Bạch Nguyệt Huyết Quy, cau mày, một lúc lâu không nói gì.

"Không phải kêu ngươi đi chém giết một con yêu thú." Đạm Ly thở dài, "Chỉ là nói để cho ngươi lưu ý có ai bán đấu giá hay không...... Ngươi đang tìm cái gì?"

Lâm Sơ Vân cúi đầu, lật lật trong túi trữ vật, cuối cùng lấy ra một thi thể yêu thú to lớn. Y phịch một tiếng, đem thi thể yêu thú ném ở bãi đất trống cách đó không xa, sau đó quay đầu nhìn về phía Đạm Ly hỏi: "Là loại này sao?"

Đạm Ly nhìn thi thể yêu thú Bạch Nguyệt Huyết Quy, lại nhìn Lâm Sơ Vân, cả người ngây dại: "Ngươi...... Từ đâu ra?"

Lâm Sơ Vân có chút đau đầu sờ sờ ót, không biết nên giải thích với Đạm Ly như thế nào: "Là...... Trong túi trữ vật vốn đã có."

Lần đầu tiên y vào trong túi trữ vật tìm Băng Không Y cho tiểu đồ đệ, liền phát hiện bên trong có rất nhiều thi thể yêu thú, chỉ là khi đó những yêu thú này đều bị kết giới kỳ quái phong ấn.

Về sau, y cũng là trong lúc vô tình phát hiện, yêu lực của mình có thể xuyên qua kết giới phong ấn, nhưng y lúc ấy cũng không biết nhiều thi thể yêu thú như vậy có thể làm được gì. Có Phong Hề Hành ở đây, y cũng không thiếu linh thạch, liền đem việc này buông xuống.

Sau đó, y biết thân phận của mình, liền đi hỏi Bạch Nam Y về chuyện túi trữ vật.

Bạch Nam Y nói túi trữ vật này là quà sinh nhật mẹ tặng cho y, lúc trước bên trong đều là các loại đá quý hình tròn y thích chơi, về phần những thi thể yêu thú kia, Bạch Nam Y cũng chưa từng thấy qua.

"Có điều, nếu dựa theo ngươi nói, những yêu thú kia rất có thể là yêu thú làm phản lúc ấy, bị phụ vương ngài giải quyết, yêu thú sau khi chết không biết như thế nào mà bị thu vào trong túi trữ vật của ngài." Bạch Nam Y lúc đó có suy đoán như vậy.

Cho nên, lúc y nhìn thấy Bạch Nguyệt Huyết Quy của Đạm Ly vẽ thoạt nhìn có vài phần quen mắt, mới thử tìm một vòng trong túi trữ vật, không ngờ lại tìm được.

Đạm Ly thật ra cũng không biết gì về thân thế của sư đệ nhà mình, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, thấy Lâm Sơ Vân tựa hồ rất khó xử, hắn cũng không hỏi thêm, mà là đứng dậy đi kiểm tra thi thể yêu thú này một phen.

Cũng không biết thi thể yêu thú này được bảo quản như thế nào, lại hoàn toàn dừng ở một khắc vừa mới chết, máu thú của miệng vết thương vẫn còn chảy ra ngoài. Mà Bạch Nguyệt Huyết Quy cũng không hổ là yêu thú có lực phòng ngự tối cao, trên người ngoại trừ một vết thương trí mạng ở bụng, chiếc mai rùa không hề bị tổn hại chút nào.

Thấy vậy, Đạm Ly lấy ra một con dao găm màu đen nho nhỏ, màu sắc trên con dao găm có chút cổ quái, Lâm Sơ Vân nhìn qua không khỏi nhíu mày.

"Là độc." Đạm Ly không chút nào để ý giải thích, so với đan dược, hắn thích độc dược hơn.

Chỉ thấy con dao găm rơi xuống mai rùa, liền nhanh chóng ăn mòn mai rùa, trong chốc lát đã ăn mòn một cái lỗ nhỏ. Đạm Ly lại đổi một con dao găm khác, mổ ngực yêu thú, lấy ra máu đầu tim của Bạch Nguyệt Huyết Quy, mới thở phào nhẹ nhõm: "Không sai, có thể dùng."

Máu đầu tim yêu thú phải được lấy ra ngay khi nó vừa chết, sau đấy phải bảo quản thật tốt. Có điều, yêu thú này tuy nói đã chết hồi lâu, nhưng không biết dùng bí pháp gì bảo tồn, dược tính máu đầu tim không hề bị mất đi.

"Còn An Hồn Thảo, cũng chỉ có thể lưu ý một chút trên đường, tuy nói thứ này trân quý, nhưng kỳ thật bình thường cũng không có ai đi cướp...." Đạm Ly suy nghĩ một chút, "Hẳn là cũng sẽ không bán quá đắt."

Lâm Sơ Vân nhỏ giọng nói thầm một câu: "Có người cướp cũng không có việc gì, dù sao đã có tiểu đồ đệ ở đây."

Y nhớ rõ, tiểu đồ đệ lúc trước vì muốn có một loại linh dược, đã quăng ra ngoài mấy trăm vạn linh thạch.

Đạm Ly trợn tròn mắt, đuổi sư đệ tú ân ái trước mặt hắn mà không biết đi ra ngoài.

Lâm Sơ Vân trong lòng cân nhắc chuyện của An Hồn Thảo, trên đường trở về không để ý đệ tử xung quanh, thuận lợi đến dưới chân Linh Vân phong, lúc sắp tiến vào Linh Vân phong, lại bị người gọi lại.

"Lâm, Lâm tiên quân."

Lâm Sơ Vân mờ mịt quay đầu, nhìn về phía sau.

Người gọi y là một đệ tử Kim Đan kỳ, diện mạo rất thanh tú, chỉ là tính cách quá mức hướng nội, vừa bị y nhìn, khuôn mặt liền lập tức đỏ lên.

Trong lòng Lâm Sơ Vân không khỏi cảm thán, không nghĩ tới còn có người hướng nội như vậy, thấy người này ấp úng nửa ngày không nói ra lời, Lâm Sơ Vân đành phải mở miệng hỏi một câu: "Chuyện gì?"

Người nọ hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu: "Đệ tử! Đệ tử...... Thích Lâm tiên quân!"

"..." Lâm Sơ Vân không biết vì sao cảm thấy sống lưng phát lạnh, ho nhẹ một tiếng, hoảng loạn gật gật đầu, "Bổn quân đã biết, đa tạ ngươi."

Nói xong quay đầu định rời đi, nhưng mà y lại không thể chạy thoát.

Chỉ thấy xung quanh y không biết từ khi nào, có rất nhiều đệ tử Điểm Tinh tông vây quanh, thậm chí ngay cả đệ tử lúc sáng cũng ở trong đó, những người này ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng một người tiến lên hai bước, dùng ánh mắt khuynh mộ nhìn Lâm Sơ Vân.

"Đệ tử, đệ tử rất thích Lâm tiên quân, nếu Lâm tiên quân không chê, đệ tử nguyện ý phụng dưỡng ngài."

"Đúng vậy, tiên quân đừng muốn Phong sư huynh nữa, Phong sư huynh khi dễ ngài như vậy!"

"Đúng vậy, tiên quân ngài đừng khổ sở, ngài còn có chúng ta."

"Chúng ta nhiều người như vậy, tiên quân ngài tùy tiện chọn."

Lâm Sơ Vân yên lặng hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước, còn chưa nghĩ ra làm thế nào để thoát thân, liền cảm giác được phía sau mình đụng phải một người.

Y theo bản năng muốn trốn về phía trước, lại cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phía sau gắt gao giam cầm vào trong ngực.

"Sư tôn đang làm cái gì vậy?" Phong Hề Hành cười nhẹ hỏi, lại nhẹ nhàng cắn vành tai Lâm Sơ Vân một cái.

Không đau, nhưng điều này chứng minh, hắn đang tức giận.

Lâm Sơ Vân khóc không ra nước mắt, đây thật sự không liên quan đến y!



.................


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật