[MILEAPO] THẾ BẤT KHẢ ĐÁNG

CHƯƠNG 117: MẮC QUÁ!



Giữa trưa ngày hôm sau, Apo mơ màng tỉnh lại.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là: "Mình còn sống không?"

Đôi mắt phượng nhỏ dẹp nhìn vòng vòng xung quanh, cảm thấy ngực bị đè nặng, sau ót của mình thì đang dán vào một cái yết hầu. Hướng tầm mắt đi lên, chính là nhìn thấy gương mặt Mile đang ngủ rất ngon lành an ổn, nhìn giống như một con dã thú trong rừng rậm đang ngủ đông, đến lúc nào đó sẽ tỉnh dậy, phẫn nộ mà vương móng vuốt nhào về phía mình.

Apo lúc này mới phát hiện, cậu tối hôm qua là ghé vào trên người Mile mà ngủ.

Nhìn đồng hồ, dĩ nhiên là đã trễ từ lâu, ngày hôm nay lại là ngày phải đi làm, chuyện Ngài Mile trễ giờ làm trong lòng mọi người xác suất là bằng 0. Chỉ có điều mọi việc đều có những trường hợp đặc biệt, Mile là vì không đành lòng để Apo nằm trên giường một mình mà bỏ đi trong khi em lại đang đau và mệt mỏi như vậy.

Apo nếu như biết Mile có loại khổ tâm này, nhất định sẽ cảm động mà nói một câu: "Anh tối qua làm ít đi hai hiệp là đỡ rồi!", Apo cố sức mà nén giọng.

Mile mí mắt hơi mở, bàn tay to lớn sờ lên cái ót của Apo.

"Tỉnh rồi à?"

Apo cố sức nhếch môi, "Uhm!"

"Đau không?" Mile hỏi.

Apo lộ ra một nụ cười mềm nhũn, "Không có chỗ nào đau hết á, mà là đau tán loạn khắp nơi."

Cảnh giới cao nhất của "Đệ nhất súng ống" không phải là khiến cho cây hoa cúc đau, mà là cho ẻm toàn thân đều đau đến mức quên đi nỗi đau rát của cây hoa cúc.

"Đêm qua xin lỗi anh..." Apo hướng về Mile lộ ra một nụ cười mang đầy hương vị đàn ông, "Tối qua để anh mệt mỏi mất sức rồi, em lại không hầu hạ được gì cho anh."

Mile vốn tưởng rằng Apo khi tỉnh lại sẽ kiểu giận hờn mà mắng người, không nghĩ tới em sẽ phản ứng lại như vậy. Không những không bắt anh chịu tội, mà còn dùng sức tươi cười với anh, này là muốn anh say đắm đến chết hay sao?"

"Sao cứ cười mãi thế?" Anh quan sát gương mặt của Apo, hỏi.

Apo lại cười, "Bởi vì bây giờ chỉ có ngũ quan trên mặt em là chuyển động được thôi ý, các bộ phận còn lại bị anh làm cho tàn tật luôn rồi."
Phải biết rằng câu nói đó đối với một người đàn ông như Mile mà nói thì như là một kiểu kích thích, cảm giác bùng phát dâm tính tương đương với ăn một hộp pháo hoa.

Apo còn nói: "Cây hàng của anh 'làm' giỏi quá!"

Mile hai mắt bốc lửa, nói, "Em không muốn sống nữa hả?"

"Người em giờ như đang bị lửa đốt đây này, ngực thì nóng lạ, đây đúng là bị tình yêu mãnh liệt của anh đốt cháy ha..." Apo không dứt.

Ban đầu Mile vẫn còn hoài nghi không biết Apo nói có thật không, trái tim loạn nhịp đập thình thịch một trận, sau đó Apo càng nói càng lang mang, Mile cảm giác có gì đó không đúng. Tay liền luồng vào bên trong lớp áo của em chạm thử, lập tức dừng tay sửng sốt.

Trời đất, nóng như vậy!... ít nhất... ba mươi chín độ trở lên! Nhỏ nó đang nói mơ sảng.

Đây mà là tình yêu thiêu đốt cái gì chứ!?

Mile nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ tới, tiêm một mũi thuốc, Apo mơ màng ngủ.

Bởi vì thân thể bị "Đả thương" quá nhiều, Apo lúc ngủ còn mơ thấy quỷ, con quỷ này chính là Mile, trong mộng vẫn còn đang dùng sức mà... chịch ẻm. Cố gắng giùng giằng thì liền tỉnh lại, trong chốc lát lại mê ngủ, lại nằm mơ thấy bị chịch.

Lúc này, Mile vẫn chăm sóc Apo mà không chịu đến công ty, nhìn em lúc ngủ đầu đổ đầy mồ hôi, trong miệng thì cứ lầm bầm nói mê sảng, lông mày vặn vẹo, răng cắn chặt môi, trong lòng anh chợt xót người yêu, sau này cũng không dám hành hạ em ấy như thế nữa.

Apo rốt cục cũng hạ sốt, cũng khôi phục được một ít sức lực, không kịp chờ đợi mà làm một cái tổng kết cho "đêm động phòng" tối qua.

"Ba mươi mốt năm tuổi đời của anh...tích trữ chừng ấy năm quả không uổng phí."

Mile làm cơm thật ngon, từng muỗng từng muỗng đút cho Apo đang nằm ở trên giường.

Apo hỏi anh: "Em gái của anh đâu? Từ đêm qua đến bây giờ vẫn không thấy nhỏ."

"Chắc là chạy rong ở đâu rồi."

Apo nói: "Anh quản nhỏ một chút, con gái trong nhà, lăn lộn riết ngoài đường thế nào cũng gặp chuyện."

"Có người quản nó rồi, đừng lo." Mile nói.

Apo không nói gì nữa, cong môi lên dùng sức hút lấy muỗng cháo trứng gà.

Đang ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Anh đi xem." Mile đứng dậy đi ra cửa.

Mở cửa, thấy Dan mang theo hai cơm đứng ở bên ngoài.

Mile buồn bực, "Sao cậu lại tới đây?"

"Em nghe nói anh bị bệnh."

Lỗ tai của Apo đặc biệt nhạy, vừa nghe tiếng nói của Dan, chẳng biết lấy ở đâu ra sức mạnh ghê gớm, bật người ngồi dậy.

Mile một bên mang đồ của Dan vào trong phòng, một bên giải thích: "Tôi không bị bệnh, do 'Mèo con' hơi nóng sốt một chút."

Dan lúc đầu còn không phản ứng kịp, không biết 'Mèo con' trong miệng Mile vừa nói là ám chỉ người nào, rồi suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Mile gọi người khác bằng biệt danh. Cảm giác nghe được lời nói đó thốt ra từ miệng người đàn ông này rất khó chịu và bức rức trong người, đặc biệt đố kỵ. Có một điều nực cười là cũng câu nói trên nhưng khi lọt vào lỗ tai Apo lại trở nên khác hẳn, cái gì mà 'Trái thận nhỏ'? (Sốt quá lãng tai ngang ba J)

Đi tới phòng ngủ, Dan ân cần hỏi Apo: "Anh bị bệnh sao?"

"Không!" Apo xua tay, "Nhìn tôi không phải rất là khỏe à?"

Dan nhìn thấy bên trong cổ áo của Apo hiện lên một vết bầm tím, nhất thời hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng chua chát nhưng đồng thời cũng nhịn không được mà tưởng tượng đến hàng loạt cảnh tượng mây mưa dâm mỹ của hai người bọn họ đêm qua, ảo tưởng đến các loại biểu hiện dũng mãnh cường tráng của Mile, nếu không sẽ không để lại nhiều vết bầm như vậy.

Apo thấy trong mắt Dan có tà quang, liền cười một trận lúng túng.

"Chuyện là... Tôi lười đi làm, mới giả vờ nói với đơn vị là mình đang bị sốt để xin nghỉ."

Mile hoàn toàn không để ý mà ở trước mặt học viên làm chuyện xấu hổ, tiếp tục bưng chén cháo đút cho Apo.

Dan cố ý trêu chọc Apo, "Không bệnh mà vẫn còn dùng cháo à?"

Apo vui tươi hớn hở mà nói: "Ổng là như vậy đấy, lúc nào cũng đùa giỡn kiểu này, thật là chịu không nổi. Thấy tôi lười không muốn đi làm, ổng lại trêu tôi ý mà, cho rằng tôi bị bệnh thật nên cung phụng cho tôi vậy đấy, đuổi ổng tránh xa tôi ra thế nào cũng không được."

Dan còn chưa lên tiếng, con Đại Yểng của Mile ở trên ban công đã kêu lên.

"Xin chào! Xin chào!"

Dan rất thích con chim này, bình thường ở công ty cậu luôn cho nó ăn. Một lúc sau, Đại Yểng cũng nhận ra cậu, mỗi lần thấy cậu lại nói đặc biệt nhiều. Nghe được Đại Yểng kêu to, Dan không tự chủ được mà đi lại gần nó.

Apo mới vừa rồi còn thản nhiên như không có chuyện gì, thấy Dan di chuyển đến Đại Yểng trong nháy mắt mặt biến sắc, ngũ quan méo mó, nhe răng nhếch miệng, lúc này liều mạng ngồi bật dậy trượt một phát khiến cái mông đập vào sàn nhà đau buốt.

Dan hướng về Đại Yểng huýt sáo, kêu: " Đại Yểng"

Đại Yểng dùng sức rít lớn một tiếng.

"Tôi chịch chết em!"

Đcm... Dan gương mặt tái xanh.

Bên trong căn phòng, Apo trong lúc này mơ hồ có loại linh cảm bất thường. Quả nhiên, trong chốc lát, Nhóc Yểng bên cạnh kêu lên.

"A... a... Thật là sướng..."

Đại Yểng còn nói: "Vợ lẳng lơ!"

"A...a...!" Nhóc Yểng đáp một tiếng giòn tan.

Nghìn vạn lần đừng nghĩ hai con chim thần thánh này nói nhảm, ai bảo hai người họ treo lồng của chúng nó chung với nhau ở trong phòng vào tối qua. Nhóc Yểng bình thường đều là học theo giọng của Apo, đối với âm thanh của Apo lại rất mẫn cảm, rất tự giác học theo những gì em nói tối qua, ngay cả giọng điệu cũng giống y chang. Đại Yểng bình thường là học theo lời Mile, vẫn thường hay ở phòng làm việc của anh mà tập nói, âm thanh phát ra nghe giống như giọng của Mile phiên bản chim yển. Apo vừa ổn định lại, vừa nghe những lời này mém tí nữa là toàn thân co quắp không thể trở về giường.

Dan nín cười đi tới, Apo biểu tình đau buốt còn chưa kịp thu lại. Dan nhìn cậu chằm chằm, thấy Apo đang bưng bít cái mông.

"Cái mông của tôi...a u..."

Dan đã từng trãi qua cảm giác bị đánh đến đau đớn rất nhiều lần, nhưng bị thành bộ dạng giống Apo lúc này thì...

Trước khi đi, Dan nhìn chằm chằm Mile rất lâu, ánh mắt nhấp nháy.

"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Mile trầm giọng mở miệng.

Dan khóe miệng lộ ra nụ cười ý tứ không rõ ràng, lắc đầu, "Không có gì."

Chờ Mile về đến phòng, Apo mới nhớ tới một việc.

"Cậu ấy vừa tới liền hỏi anh có bệnh hay không, cậu ấy muốn đến thăm anh, đâu có biết em có ở đây. Một mình cậu ấy chạy đến tìm anh...không có mục đích khác?"

Mile hỏi lại: "Em nghĩ cậu ta có mục đích gì?"

Apo ánh mắt nghiêm khắc, "Cái này phải hỏi anh mới đúng á."

Kỳ thực Apo cũng không phải là hoài nghi Dan có ý gì, ẻm chỉ là muốn bới lông tìm vết, trong lòng cảm thấy bất công. Em cùng Bible uống say không biết gì ngủ chung với nhau, anh không cần hỏi rõ tình huống khi đó đã đem em biến thành cái dạng này rồi. Em cũng có quyền hoài nghi anh chứ! Dùng chuyện của Dan mà trả thù anh!

Kết quả, Mile trả lời một câu, cắt đứt mọi suy nghĩ.

"Em cũng có thể đụ anh."

Apo cơ thể chấn động, đừng nói là chịch Mile, từ trên giường đứng lên cũng không có sức.

"Anh đừng có mà khịa em!" trừng mắt nhìn Mile.

Mile từng bước một tới gần Apo, "Làm liền đi."

"Anh tránh xa em ra coi!" Apo chỉ ngón tay thẳng vào Mile, "Anh qua đây tui giết anh đấy!"

Mắt thấy Mile muốn đi đến trước mặt mình, Apo nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu đánh trống lãng.

"Ôi mẹ của con ơi! Mấy chai dầu bôi trơn trong sọt rác không phải là hôm qua xài đó chứ?"

Mile nhích đôi lông mày rậm lên một cái, "Chứ em nghĩ sao?"

Apo vừa nhìn qua loa,... ít nhất...có ba bốn chai, ẻm hiện tại đã biết rõ Mile vì sao can đảm nói trong một năm đảm bảo xài hết. Cứ với cái tốc độ này, không đến một tháng là có thể đem mấy cái thùng dầu bôi trơn này 'giết sạch'.

Hỏi Mile: "Bao nhiêu tiền một chai?"

Mile mua đều là hàng nhập khẩu, giá cả chắc chắn sẽ không thấp.

"Có loại hơn hai ngàn rưỡi Baht một chai, có loại hơn ba nghàn Baht."

Apo căn bản lúc đầu là lấy chuyện này ra đổi chủ đề, kết quả vừa nghe xong toàn thân cứng ngắt.

Bình quân là hơn hai ngàn mấy Baht một chai, đêm qua đã dùng bốn chai rưỡi, không ngờ như thế mà đã mất gần mười ngàn Baht. Giả sử một tuần chỉ làm một lần, vị chi một tháng bốn lần, chính là mất hơn bốn mươi nghìn Baht một cách ngu ngốc. Mà nhìn Mile thử xem, ổng mà làm một tuần một lần ư?! Bởi vậy, một tháng 'tỏa sáng' thôi là bay mẹ mấy trăm nghìn Baht?

Vấn đề là không đi chơi gái, cũng không có cảm giác kích thích với ai khác, đặc biệt mua về chỉ dùng để chịch vợ, tiền này quá lãng phí!

Apo quả thực muốn cầm mấy chai dầu bôi trơn, chua xót mà nói, "Dùng hơn ba nghàn Baht để mua một chai dầu bôi trơn, haha thật đúng là không làm cho cái lỗ đuýt của mình thất vọng"

"Giá quá mắc." Apo vội vàng nói, "Làm một lần tốn kém mấy ngàn, ai mà muốn làm chứ?! Hai người cùng nhau kiếm tiền cũng không đủ phục vụ chuyện 'súng đạn'!"

Nói xong, vèo một cái chui vào chăn.

Buổi tối, Apo lần nữa cầm điện thoại truy cập vào phần mềm trò chuyện, phát hiện nick của "Chuyên gia" đang sáng. Nghĩ đến việc người đó đích thị là Yok Rak, trong lòng vẫn còn giận, tại sao ngày đó tìm tìm kiếm kiếm nửa ngày trời cuối cùng lại là tên đó?

Đang nghĩ ngợi, Yok Rak gửi cho Apo biểu tượng mặt cười.

XXX: "Cảm giác thế nào?"

Mèo Thèm Kem Sữa Dừa (Nick của Apo): "Bình thường"

XXX: "Anh ấy khỏe lắm đúng không?"

Mèo Thèm Kem Sữa Dừa: "Thích thì cậu đi mà thử"

XXX: *biểu tượng chảy nước miếng*, "Ước gì được như vậy."

Mèo Thèm Kem Sữa Dừa: "Đồ dâm dê này!"

XXX: "Anh hỏi anh ấy thử xem, xem có muốn tôi làm ấm giường không? Nếu muốn thì để tôi chạy sang liền."

Mèo Thèm Kem Sữa Dừa: *biểu tượng cườ mỉm chi*, "Còn cần tới ổng? Tôi cũng dư sức chịch cậu đến thối nát!"

XXX: *tấm tắc*... "Tốt vậy sao? Nghe đâu anh nhanh 'xong việc' lắm mà nhỉ?"

Mèo Thèm Kem Sữa Dừa: "Cút đi, ĐỒ CON TRÂU!"

-----------

Cái nickname tự thấy ẻm quá đáng yêu ýyy ><


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật