[Allisagi/Bluelock] Trái tim của Blue lock

Chap 1: Kết thúc và bắt đầu một khởi đầu mới!



Tí tách, tí tách một buổi tối mưa rả rích. Theo cơn mưa ấy đã mang một con người với đầy triển vọng rời xa thế giới. Máu trôi lênh láng hòa vào nước mưa cuốn theo những kí ức từ thời xa xưa.

[Tin tức mới nhất Isagi Yoichi một tiền đạo triển vọng gặp tai nạn xe và đã tử vong tại chỗ. Theo thông tin mới nhất thì chiều nay..........]

Ai cũng đã suy sụp vì tin tức này. Bao nhiêu tình cảm giấu kín, tâm tư từ lâu lại bị dễ dàng vụt mất. Đêm ấy Nhật Bản chìm trong mưa mang cả sự nghiệp bóng đá trôi đi mất. Nhật Bản mất đi một người. Blue lock mất đi một tiềm năng trẻ. Còn trong những người con trai ấy đã mất đi trái tim. Vĩnh viễn không thể quay lại.

Isagi vẫn chưa thể tin được cậu đã chết. Cái chết đến thật nhanh mà cũng thật nhẹ nhàng. Ước mơ còn dang dở của cậu không còn có thể trở thành hiện thực được nữa. Bao nhiêu công sức cả đời của cậu.......
"Ha" Cậu kêu lên trong bất lực "Chỉ vậy thôi sao? sự nghiệp của mình coi như kết thúc."

Isagi vẫn sống nhưng sống mà không ai có thể chạm vào cũng như thế mọi người không thể thấy được cậu. Mọi thứ tiếp diễn như thế cho tới 5 năm lúc con người ấy không còn cảm xúc.

Vào một buổi chiều không nắng không mưa.

"Thế cậu có muốn đôi chân của mình tiếp tục chạy trên sân cỏ không?"

"Có" Một câu trả lời không cần nghĩ

"Vậy thì tiếp tục đi sự nghiệp của cậu, đôi chân của cậu."

Một tia sáng lóe lên và nhấn chìm linh hồn ấy.

.

.

.

Hộc! Cậu bỗng chợt mở mắt ra vào lúc trên con xe cũ kĩ. Cảm giác đã từng chết khiến cậu lạnh sống lưng. Nếu trời đã cho cơ hội thì cậu phải nắm lấy nó! chạy cho đến khi đôi chân này lìa rời cho đến khi gục gã trên sân cỏ. 

Về đến nhà, vẫn như thường ngày đón chào con trai mình về nhà. Mẹ của Isagi đã nấu cho cậu 1 phần tonkatsu. Mùi vị từ lâu đã không được ăn khiến Isagi xúc động muốn chết. Sau đó cậu đã nhận được một bức thư từ JFU (Japan Football Union). Đúng như những gì trong quá khứ. Cuộc hội ngộ lần này sẽ mang đến thứ thay đổi sự nghiệp của cậu.

Sáng hôm ấy, Isagi tạm biệt gia đình rồi lên đường cho chuyến hành trình của cậu. Tâm trạng phấn khích lâu rồi mới được dấy lên.

Rồi cậu gặp lại Kira- một người cho mình là nhất, kiếp trước đã bị loại đầu tiên. Người mà cậu không có thiện cảm mấy.

Kira: Cậu là Isagi đó hả? Rất vui được gặp cậu. Nhớ tớ chứ?

Isagi: Oh tớ không biết là cậu đứng đó luôn ấy. Xin chào! 

(Cậu mờ nhạt quá để tôi thấy được nên sớm cuốn gói đi nhé.)

Kira :(sao nghe như chửi người vậy ta)

Bước vào trong, cái không khí này thật hoài niệm quá đi!!! Nhìn xung quanh cậu nhận ra người quen kha khá. Kia là Bachira rồi Nagi và Reo nữa cùng Chigiri,.... Cậu chỉ hận không thể ra chào hỏi một cái. Nụ cười an tâm vô thức nhểnh lên cảnh này thật là xúc động mà.

Hết chap 1

---------------------------------------------

Tác giả: Hmmm ngắn quá nhỉ? Thôi bù cho thêm 1chap vào ngày mai nhé! Chịu không.

Tác giả: sáng nay toi thức dậy lên wattpad mà hú hồn luôn. Giãy đành đạnh tận 1 tiếng. Mà nếu toi viết có sai sót gì thì mong mọi người góp ý kiến để lần sau tui sửa. Nếu được bạn có thể hello tui cái được hơm. Chứ tui cảm thấy mình viết hơi nhạt:>  

Nobody, toi viết lúc viết truyện tự tưởng tượng cốt truyện rồi tự xúc động các kiểu.

Having a nice day!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật