[GL, H+] Trà Xanh Không Thể Chạy!

Chương 33



Chú Minh nhận được nhờ vả của Hi An, ông rất nhanh nhẹn đi gọi điện thoại cho mấy người quen.

Ông nói sơ lược về tình hình và cung cấp một ít thông tin của Ngọc Trà cho đối phương. Không quên đề cập đến vấn đề được thưởng thêm tiền nên rất nhanh ông đã nhận được hồi âm.

Cầm theo thông tin đi đến gõ cửa phòng của Hi An.

Hi An nghe tiếng gõ cửa thì cũng đi ra.

Nhìn chú Minh đứng bên ngoài, mặc dù đoán được là việc gì nhưng cô cũng không tránh được một chút sửng sốt.

Thoáng nhìn qua màn hình điện thoại có hiển thị ngày giờ, chỉ mới nửa giờ mà đã có thông tin rồi ư? Quả nhiên tiền là chìa khóa vạn năng!

Chú Minh tiến lên đưa điện thoại cho Hi An xem.

Bên trong điện thoại có đầy đủ thông tin về tuyến đường đi và cả địa điểm của Ngọc Trà đã đi qua.

Ngày giờ bên trên ghi chú lại rất rõ ràng.

Đầu giờ tan trường Ngọc Trà gặp bạn bè, sau đó là cùng họ rời đi ăn uống vặt vãnh.

Kế đó 1 giờ đồng hồng sau, ăn uống no nê xong thì Ngọc Trà tiếp tục theo nhóm bạn rời đi sang một địa điểm vui chơi khác.

Bọn họ cùng nhau ghé vào trung tâm thương mại rồi đi vào khu vui chơi điện tử.

Chơi đến vui vẻ thì họ lại rời khỏi đó mà tiếp tục di chuyển đến địa điểm khác.

Thời điểm hơn 7 giờ tối, Ngọc Trà và nhóm bạn đi vào một quán karaoke bật đèn sặc sỡ đủ loại màu sắc.

Sau đó trong khoảng 45 phút thì Ngọc Trà rời khỏi đó với nhóm người vừa rồi nhưng khi này xuất hiện thêm vài gương mặt mới.

Điểm đến cuối cùng của họ khi đó là một quán bar tầm trung. Chỉ có mấy quán bar tầm cỡ này mới dễ dàng cho học sinh cấp 3 luồn lách đi vào. Còn những quán bar lớn nổi tiếng thì rất khắt khe trong việc kiểm tra để tránh có học sinh chưa đủ tuổi trà trộn vào.

Địa điểm cuối cùng chính là quán bar và không còn nhìn thấy Ngọc Trà bước ra nữa tính đến thời điểm hiện tại.

Hi An nhìn số hình ảnh mà đối phương gửi tới mà không khỏi nhíu mày. Đây là số ảnh hình như được cắt ra từ một đoạn camera quan sát thì phải.

Cô lướt lướt xem từng tấm ảnh một rồi dừng lại ở tấm ảnh Ngọc Trà bước ra khỏi quán karaoke. Người đi sát bên cạnh Ngọc Trà đang thân mật choàng cánh tay qua vai cô nhìn hơi quen mắt.

Ngẫm nghĩ lại xem bóng lưng quen thuộc này đã nhìn thấy qua ở đâu, Hi An nghĩ mãi nhưng vẫn không nhớ ra được gì. Cô vẫn không bỏ cuộc mà cố tiếp tục nhớ lại.

Trầm ngâm một lúc thì hình dáng và cái tên của một người lướt qua đầu Hi An.

Hứa Đông Quân!

Đúng vậy, bóng lưng này chính xác nhìn rất giống Hứa Đông Quân!

Hi An cả quãng thời gian cấp 3 đã luôn nhìn theo bóng lưng của hắn không biết bao nhiêu lần thì làm sao nhận nhầm cho được. Như vừa nhớ ra vấn đề gì đó, nét mặt của Hi An khẽ thay đổi.

Cô vội quay trở về phòng thay bộ quần áo đơn giản cho chỉnh tề rồi mau chóng rời nhà.

Tình hình hiện tại là cha mẹ của cô không có ở nhà nên muốn đi ra ngoài dễ dàng và tiện hơn.

Cha Lâm đang bận rộn đi công tác bên ngoài chưa về được, chắc thêm vài ngày nữa thì ông mới về. Còn mẹ Lâm, bà đang ở thành phố khác để tìm cảm hứng cho tác phẩm vẫn chưa quay về, có thể một khoảng thời gian nữa bà mới về.

Hi An bước nhanh khỏi phòng rồi xuống tìm chú Minh, cô mau chóng gọi chú Minh chuẩn bị xe để đưa mình ra ngoài.

Thấy cô gấp rút như vậy thì chú Minh không trì hoãn thêm mà nhanh chóng sắp xếp.

Ngồi trên xe không chỉ có riêng Hi An và tài xế mà còn có thêm một người khác. Người đó là vệ sĩ được chú Minh phân phó đi theo cô ra ngoài.

...

Ngọc Trà sau khi tan học, cô đang đứng chờ ở bến xe buýt thì nghe phía sau có người gọi mình.

Quay đầu nhìn lại thì nhận ra đó là số bạn học cũ ở trường cấp 2.

Bọn họ tiến lên chào hỏi cô rồi rủ cô đi ăn.

Ngọc Trà ban đầu định từ chối, nhưng nghe đối phương mời chào nhiệt tình quá mức nên cuối cùng đã đồng ý.

Cô gọi về cho mẹ để báo cáo tình hình, nhà Ngọc Trà cũng không phải quá nghiêm khắc nên cô đã được mẹ đồng ý cho đi chơi với bạn học.

Bọn họ kéo Ngọc Trà đi ăn uống rồi sau đó đi đến trung tâm thương mại vào khu vui chơi điện tử để chơi. Ở đấy họ cùng nhau chơi gấp thú bông, ném bóng vào rổ, bắn ma, máy nhảy, đua xe... v.v.

Chơi đến chán chê thì cả nhóm mới rời đi, vẫn còn chưa tận hứng nên họ lại tiếp tục kéo nhau đi chơi thêm một tăng nữa ở karaoke.

Ngọc Trà cũng đang trong trạng thái hưng phấn bừng bừng nên cũng không từ chối mà đồng ý ngay tắp lự.

Cả bọn đi vào quán karaoke với biển hiệu đầy đủ màu sắc.

Bước vào trong gặp nhân viên lễ tân, sau đó là được nhân viên sắp xếp phòng.

Đi theo nhân viên đến phòng được phân, nhân viên đi trước mở cửa để mở đèn rồi khởi động máy.

Lúc ấy, ở phòng kế bên cửa mở có người bước ra.

Hai nam sinh mặc đồng phục cùng trường với Ngọc Trà bước ra.

Theo phản xạ bình thường khi nghe thấy động tĩnh thì cả bọn đồng loạt nhìn sang.

Ngọc Trà giật mình nhận ra hai người kia chính là bạn của Hứa Đông Quân.

Hai người kia vừa thấy Ngọc Trà liền cười mỉa mai, họ không quên châm chọc cô vài câu rồi mới đi về phía cuối hành lang.

Nhìn hai người kia đã đi xa thì Ngọc Trà mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chờ nhân viên khởi động xong phòng thì cả bọn bước vào.

Sau khi nhân viên đem ra nước uống được gọi thì cả nhóm mới nhao nhao lên chọn bài hát và bắt đầu quẩy tưng bừng với nhau.

Cả đám đang vui vẻ hát hò nửa chừng bỗng bị tiếng động của cánh cửa mở ra làm cho ngưng đọng lại.

Tiếng nhạc vẫn phát lên không dừng lại, nhưng tiếng hát khó nghe của một bạn nam trong nhóm đã ngưng lại.

Cả bọn nhìn về phía cánh cửa, nhìn người vừa đẩy cửa vào cả nhóm đồng loạt ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Riêng Ngọc Trà vừa nhìn thấy gương mặt của người vừa mở cánh cửa liền đông cứng.

Đó chẳng phải là Hứa Đông Quân sao? Theo phía sau hắn còn có hai người nam sinh vừa rồi.

Hắn ta mặc đồng phục của trường cấp 3 khác, đó là trường cấp 3 bình thường không có gì nổi bật.

Nhìn thấy người quen, tên Đông Quân nhoẻn miệng cười rồi bước đến trước mặt Ngọc Trà nói:

"Lâu quá không gặp, nhóc lùn! Tình cờ thật đấy!"

...

Sau khi chạm mặt với Hứa Đông Quân ở quán karaoke thì nhóm của Ngọc Trà bị lôi kéo nhập nhóm.

Nghe kế hoạch kế tiếp sẽ đến quán bar, mà Ngọc Trà từ trước đến giờ chưa lui đến những chỗ như vậy lần nào nên cũng hơi tò mò.

Cô dường như quên mất lời dặn về sớm của mẹ mà tiếp tục vui chơi.

Vốn vẫn còn e dè Đông Quân, nhưng vì ham vui mà cô cũng quên đi mất sự gượng gạo giữa bản thân và đối phương.

Đi vào quán bar, tiếng nhạc sập sình với âm lượng cao khiến người ta có hơi đinh tai nhức óc nhưng Ngọc Trà cảm thấy vô cùng thú vị.

Đông Quân hình như là khách quen ở đây, nhân viên vừa thấy hắn thì liền tươi cười như hoa mà xông tới.

Nhân viên dẫn mọi người đi đến phòng Vip.

Nhìn căn phòng với ánh đèn mập mờ đủ loại màu sắc, Ngọc Trà trong lòng cảm thán không thôi.

Dường như quên mất luôn hiềm khích giữa bản thân với Hứa Đông Quân, Ngọc Trà rất nhanh lại có thể một lần nữa hòa nhập được với nhóm người của Đông Quân.

Ngọc Trà lần đầu được thử thức uống có cồn ngon lành như cocktail nên rất cao hứng mà gọi thêm vài ly.

Thấy Ngọc Trà có dấu hiệu ngà ngà say, Hứa Đông Quân tay chân bắt đầu táy máy mà sờ sờ đùi trắng của Ngọc Trà. Còn cô thì lại hơi tựa đầu vào vai hắn.

Trong phòng Vip, tiếng nhạc ồn ào bên ngoài lọt vào cũng ít hơn phòng thường, nhưng do không muốn bị người khác nghe thấy nên cô ghé sát bên tai hắn đầy vẻ thân mật mà nói:

"Quân, cậu còn giận tớ không?"

"Giận? Vì điều gì?" Hứa Đông Quân hỏi lại, đuôi mày của hắn hơi nhướng lên đầy vẻ thích thú.

"Thì giận vì tớ từ chối lời tỏ tình của cậu! Tớ cũng không muốn như vậy đâu, nhưng lần đó tớ vẫn còn giận dữ nên mới vậy." Lại là lời không mấy thật lòng, nhưng Ngọc Trà lúc nào cũng thế nên nói mãi cũng thành quen, cô nói những lời này mà hoàn toàn không thay đổi nét mặt.

Nói đến đó, Ngọc Trà lại tiếp tục: "Còn chuyện cậu bị đuổi học, nó thật sự không liên quan gì đến tớ hết! Lúc đó tớ đã về lớp trước rồi, chỉ còn mỗi Hi An ở lại thôi. Tớ thực sự không biết cậu ấy đã nói gì với hiệu trưởng." Ngọc Trà vừa giải thích vừa dán ngực lên người của Đông Quân.

Hứa Đông Quân khi nghe mấy lời này của Ngọc Trà thì vội nhớ tới Hi An. Sắc mặt của hắn thay đổi trong phút chốc.

Việc hắn bị đuổi học có liên quan đến Hi An là quá rõ ràng, ngày đó cha hắn về nhà thì sắc mặt luôn không tốt mà đen xì khó coi. Ngày mà hắn nhận được lời buộc thôi học thì cha hắn đã nổi cáu mà mắng chửi hết một ngày.

Từ trong lời nói của cha thì làm sao mà hắn không biết chuyện hắn bị đuổi là do Hi An cơ chứ.

Nâng gương mặt của Ngọc Trà lên, Đông Quân với vẻ mặt thản nhiên hỏi:

"Hi An?"

"Đúng vậy, có khi là do cậu ấy! Hi An luôn thích cậu mà! Nhưng cậu lại tỏ tình với tớ nên có khi cậu ấy nổi giận..." Ngọc Trà nói với chất giọng lè nhè như kẻ say, đầu ngón trỏ không ngừng chọc chọc vào giữa ngực Đông Quân.

Nói xong, chợt cả hai có thấy gì đó không đúng, cảm thấy hình như ánh sáng mờ ảo của căn phòng bị giảm xuống.

Đông Quân và Ngọc Trà đồng loạt ngẩng đầu liền nhìn thấy Hi An đứng trước mặt.

"Tôi đúng là có nổi giận, bây giờ tôi đang rất điên tiết đây!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật