Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi kết: Bằng hữu



Ánh nắng chiếu qua bậu cửa sổ, Hồng Miêu tỉnh dây, chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy Lam Thố gối đầu ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt cậu hiện lên một tia đau khổ, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy.

Lam Thố giật mình, mở mắt, kinh ngạc: "Huynh tỉnh rồi!" Cô đứng dậy, chạy ngay ra cửa, hét lớn: "Đậu Đậu, Hồng Miêu tỉnh rồi!"

Hồng Miêu hỏi: "Huynh đã ngủ bao lâu rồi?"

"Có một ngày một đêm." – Lam Thố rót cho cậu một chén trà: "Uống một chén nước trước, huynh cả ngày chưa ăn."

Hồng Miêu uống một ngụm nước trong cốc nước, đầu óc dần tỉnh táo lại. Nhớ lại mọi chuyện, cậu thở dài: "Lần này, ta đã quá lo lắng về ngươi rồi Hắc Tiểu Hổ. Thì ra ngươi trở về chỉ để chứng tỏ ngươi hơn ta..."

Lúc này, Đinh Đương bước vô phòng: "Hồng Miêu! Huynh không sao chứ?"

Hồng Miêu giật mình, cười và lắc đầu: "Huynh không sao. Đinh Đương, cảm ơn muội."

Đậu Đậu đến sau, bắt mạch cho Hồng Miêu: "Huynh gần như hồi phục rồi."

Hồng Miêu gật đầu: "Cảm ơn, Đậu Đậu, Lam Thố, Đinh Đương. Mọi người vất vả rồi."

Lam Thố mỉm cười: "Vậy chúng ta mau đi ăn trưa thôi."

Đậu Đậu vừa nghe đến hai chữ "ăn", hai mắt sáng rỡ: "Ăn? Thật tốt!"

Trên bàn ăn, nổi bật nhất vẫn là phong thái "tham ăn" của thần y.

Mọi người đã quá quen trước tình huống này.

Triệu Nhi bỗng bước vào: "Cung chủ, Hắc Tiểu Hổ muốn diện kiến người."

Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.

"Đã hiểu, muội đưa hắn tới Đào Lâm Viên trước, ta sẽ ra sau." – Trong lòng Lam Thố đã sớm biết trước: "Đã đến lúc phải đối mặt..."

Triệu Nhi lui đi, Sa Lệ nhìn về phía Lam Thố, có chút do dự: "Muội... thật sự đi gặp hắn sao?"

Lam Thố khẽ cười: "Tỷ ăn đi, không cần lo lắng."

Thấy vậy, Sa Lệ gật đầu nói: "Được."

Lam Thố rời đi. Hồng Miêu nháy mắt ra hiệu rồi khẽ bám theo.

Mọi người hiểu ý, không nói gì. Không khí trên bàn ăn có chút buồn tẻ.

Thấy vậy, Đại Bôn phá vỡ bầu không khí im lặng: "Dù thế nào đi chăng nữa, Lam Thố nhất định sẽ giải quyết được! Chúng ta đừng lo lắng về nó nữa. Rượu, hôm nay chúng ta hãy uống thật ngon nhé!"

Sa Lệ khẽ cau mày: "Không phải huynh hứa sẽ bỏ rượu sao? Tại sao huynh vẫn muốn uống?"

Đại Bôn cười: "Thế này không vui sao? Uống vài ly có sao đâu!" Nói xong, y đã lao ngay ra khỏi cửa.

Thấy Đại Bôn đi mất, Sa Lệ nổi cáu với Khiêu Khiêu và Đậu Đậu: "Hai người mau đi ngăn huynh ấy! Nếu huynh ấy lại say, muội sẽ tính sổ cả chuyện cũ lẫn chuyện mới!"

Đậu Đậu và Khiêu Khiêu run lên bần bật. Khiêu Khiêu cười trừ: "Ừ thì, Sa Lệ, lần trước chúng ta không phải là quên, mà là tại..." Không để Khiêu Khiêu nói hết câu, Sa Lệ liền lườm một cái, khiến y ngoan ngoãn im lặng

Đậu Đậu lên tiếng: "Yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định sẽ ngăn cản huynh ấy!"

Khiêu Khiêu phụ họa: "Đúng vậy!"

Sa Lệ thở dài, bỏ đi ánh mắt đe dọa.

Đạt Đạt nhìn họ, chỉ biết lắc đầu cười.

Đinh Đương ghé tai Tiểu Ly, nhỏ giọng hỏi: "Này, Đại Bôn uống say sẽ phát điên sao?"

Tiểu Ly nhìn Đinh Đông, cười to: "Sau này muội sẽ thấy."

Trong đào lâm viên, cánh hoa theo gió trải đầy sân.

Bước trên những cánh hoa mỏng manh, Lam Thố đã nhìn thấy một bóng người từ phía xa đang quay lưng về phía cô. Cô từ từ tiến lại gần.

Nam tử nhận ra điều gì đó, quay người lại.

Mặt đối mặt, hai người nhìn nhau, im lặng hồi lâu. Mãi một lúc, Hắc Tiểu Hổ mới chậm rãi nói: "Đã lâu không gặp, Lam Thố."

Lam Thố mỉm cười: "Cảm ơn, Hắc Tiểu Hổ."

Hắc Tiểu Hổ hít một hơi sâu: "Muội không muốn biết tại sao ta tới đây hôm nay sao?"

Lam Thố đăm chiêu, cúi mặt xuống, rồi lại ngước mắt lên, im lặng chờ y nói.

"Ta chỉ muốn biết, muội khi ta chết có một chút cảm giác gì không?" – Hắc Tiểu Hổ đi thẳng vào vấn đề

Lam Thố nhìn Hắc Tiểu Hổ: "Ngày đó, ta chỉ nghe thấy tiếng mìn nổ, và ta đã không nghĩ rằng ngươi đã chết. Mãi cho đến khi Hắc Tâm Hổ bị tiêu diệt và Ma giáo biến mất, ta mới biết ngươi đã chết trong vụ nổ kia. Cho nên mà cha ngươi muốn giết chúng ta bằng mọi giá."

Trong mắt Hắc Tiểu Hổ hiện lên một tia đau lòng: "Ta từng cho rằng trong lòng hắn chỉ muốn xưng bá thiên hạ, còn ta chỉ là một con tốt thí của hắn, không ngờ hắn cũng quan tâm ta. "

Lam Thố khẽ gật đầu.

"Vậy còn muội?" – Hắc Tiểu Hổ nhìn cô.

Lam Thố khẽ cuối xuống, hàng mi dài phủ lên đôi mắt: "Ta sẽ chơi nốt bản nhạc của ngày hôm đó."

Hắc Tiểu Hổ nghe vậy giật mình, nhớ tới bản nhạc ngày đó Lam Thố chơi trong rừng trúc cho hắn nghe. Hắn cười nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời dường như tâm trí hắn ngây thơ như trẻ con: "Đã như vậy, ta không hối hận."

Lam Thố khẽ mỉm cười. Hắn đã cải tà quy chánh. Cô nhanh chóng rời đi, rồi quay lại với cây đàn tranh, ngồi bên bàn đá. Từng ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn...

Bản nhạc kết thúc. Hắc Tiểu Hổ nhìn lên trời: "Ta nên trở về." Nói xong, y liền cất bước.

"Đợi đã!" – Lam Thố gọi hắn lại: "Mặt dây chuyền ngọc bội..."

Hắc Tiểu Hổ lấy trong áo mảnh ngọc bội, xòe ra: "Chúng ta nếu là bằng hữu, muội có thể tặng cho ta làm kỷ niệm được không?"

Lam Thố thoáng chút sửng sốt, sau đó cười: "Đương nhiên, hy vọng huynh có thể bảo quản nó cho tốt."

"Ta hứa." – Hắc Tiểu Hổ cất nó vào lại trong áo: "Từ nay về sau hãy gọi ta là Mạc Vũ, Hắc Tiểu Hổ đã chết."

"Được, Mạc Vũ, sau này Ngọc Thiềm Cung bất cứ lúc nào cũng chào đón huynh."

Bóng người nhanh chóng rời đi.

Lam Thố nở một nụ cười thoải mái. Cô liền đi dạo xung quanh, rồi bước đến cây cầu đá đứng hóng gió.

Hồng Miêu nhìn cô từ xa, rồi nhẹ nhàng bước tới.

Lam Thố thong thả: "Từ nay về sau, trên đời không còn Hắc Tiểu Hổ, chỉ có Mạc Vũ."

Hồng Miêu hiểu ra mọi chuyện, chỉ cười nhẹ: "Bằng hữu của chúng ta."

Lam Thố mỉm cười ấm áp.

Lúc này, Đại Bôn say khướt đi liêu xiêu: "Này, Hồng Miêu và Lam Thố, sao hai người còn đứng đó. Nào, chúng ta về uống rượu đi!"

Sa Lệ mặt tối sầm, đỡ lấy Đại Bôn: "Ta đã nói là ngươi không được uống nhiều như vậy! Khiêu Khiêu, Đậu Đậu! Đợi Đại Bôn tỉnh lại ta sẽ tính sổ hai người!"

Lam Thố nhìn bọn họ, lắc đầu: "Xem ra bọn họ lại gặp xui xẻo rồi, huynh không định tham dự à?"

Hồng Miêu lắc đầu: "Cứ để Sa Lệ giải quyết. Huynh không muốn tham gia đâu."

Lam Thố lại cười: "Vậy thì thôi. Chúng ta cùng nhau đi dạo."

Hai người nắm lấy tay, nhẹ nhàng giẫm lên những cánh hoa đào.

Ánh chiều rực rỡ, gió thổi vi vu, xen lẫn hương hoa thoang thoảng, đàn bồ câu tung cánh bay, vạn vật dường như thật yên bình... đối lập hẳn bên trong nhà ăn:

"Này Đại Bôn, đó là nước lau nhà, không được uống!"

"Khiêu Khiêu, mau giúp ta cản Đại Bôn!"

"Tiểu Ly, Hàn Thiên, tại sao còn đứng ngây ra đó, mau tới giúp đi!"

...

"Hồng Miêu, cảm ơn huynh về mọi chuyện."

------------------------------

Vậy là câu chuyện đã kết thúc. Tuy đây chỉ là fanfic được dịch lại nhưng ít nhất nó tạm lấp được cái khoảng trống còn bỏ ngõ của nhà phát hành. Hy vọng trong tương lai gần chúng ta sẽ lại được tiếp tục cuộc hành trình còn dang dở của Bạch y thiếu hiệp. Vậy nha! Cảm ơn mọi người theo dõi


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật